Mất khống chế - Thất Khống

Chương 29: Chương 29: Thất Tình Lục Dục [1]




Trong ý thức của Jimmy, mọi thứ đã thay đổi trong chớp mắt.

Trong phòng thình lình phát ra âm thanh khiến những nhân viên trang trí nội thất sợ hãi dọa cả nhà Jackson bỏ chạy. Chẳng mấy chốc, tiếng trẻ sơ sinh khóc, tiếng chó sủa, em gái1vốn đã chết hoàn toàn và cả gia đình ngày xưa đồng loạt xuất hiện.

Tựa như ác mộng tái diễn.

Không, giống mộng đẹp bị vỡ tan hơn.

Anh ta bắt đầu nghi ngờ quãng thời gian bao nhiêu năm qua trong nhận biết của mình có phải là thật hay8không.

Tiếng động vang lại từ phòng bên cạnh, nhưng khóa cửa đã bị trục trặc. Tôi còn nhớ là mình đã phá hỏng nó.

Tiếng thét của bé gái trở nên thảm thiết vang vọng hơn.

Cô ta đập vỡ khóa cửa, cuối cùng đã xông được ra ngoài.

Sau khi nghe2thấy tiếng động đó, rồi thoáng liếc nhìn Jimmy vẫn đang đứng sững sờ ngay tại chỗ, tôi xuyên người qua cửa, đúng lúc bé gái kia lướt ngang qua.

Cô ta đích xác là ma, nhưng bản thân thì lại chẳng hay biết.

Cô ta băng ngang qua trước mặt4tôi, đang định xuống lầu thì nghe thấy kính của khung hình ở bên cạnh mình vỡ nát. Cô ta lại thét lên, gần như lộn mèo xuống cầu thang, chạy ra khỏi căn nhà.

Lúc này Jimmy cũng đã rời khỏi gian phòng trước đó, nhìn cửa chính đang mở toang, liền xuyên người vào gian phòng còn lại.

Cửa sổ bên ấy tình cờ nhìn ra con đường trước cửa chính.

Tôi đứng ngay bên cạnh Jimmy, chợt nhìn thấy cảnh tượng mình đã từng nhìn thấy. Tôi nhướn mắt, dời ánh mắt từ bé gái sang con đường. Xe của nhóm Ngô Linh vẫn đang đậu ở đó, tôi còn có thể trông thấy bóng của mình trên xe. Có điều do góc nhìn, nên chỉ nhìn thấy thân thể, chẳng trông thấy mặt.

Là… một cái tôi khác sao?

Hay, thân thể đang trong trạng thái hôn mê?

Đèn trong nhà đều đã bật sáng choang, khiến mặt của Jimmy trông càng tái hơn.

Đèn bắt đầu phụt tắt từ tầng trệt, bóng đèn lần lượt vỡ nát. Đây cũng là kiệt tác của tôi trước đó. Căn nhà chìm vào bóng tối, bóng của Jimmy hình như cũng đã chìm vào bóng tối.

Anh ta loạng choạng té ngửa ra sau, bộ dạng đang bị sốc nặng. Và cũng đúng là anh ta đang bị sốc nặng thật.

Người trong những ngôi nhà trên phố đang nói gì anh ta đều nghe thấy.

Trong nhà có ma tác quái.

Đây không phải là lần đầu anh ta nghe thấy những lời này.

Tôi nhìn thấy cảnh vật xung quanh đã có biến đổi.

Jimmy biến thành người sống. Không, phải nói là, thời gian đã về đến lúc Jimmy còn sống.

Tiếng khóc trẻ con từ phòng bên cạnh vang lại, còn có tiếng oán trách ỏm tỏi của bé gái. Jimmy rất đau khổ, nhưng giả vờ như chẳng nghe thấy. Anh ta là một người hướng nội yếu đuối…

Tiếng khóc bỗng nhiên ngưng bặt.

Tôi đã tưởng tượng ra sát vách đã xảy ra chuyện gì, tôi từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy.

Đúng như tôi đã biết, bé gái đó nhanh chóng phóng ta khỏi nhà, chị của Jimmy về, phát hiện ra xác của con, đã quyết định đem chôn đứa bé ngay.

Jimmy đứng bên cửa sổ đã chứng kiến chuyện xảy ra ở trong sân sau. Anh ta lại cảm thấy đau khổ, nhưng chẳng làm gì cả. Anh ta trở vào phòng, không xem nữa, nhưng tâm trạng ấy không thể xóa nhòa đi được.

Con chó đã ăn đứa bé.

Trong nhà đã xuất hiện tiếng trẻ con khóc.

Người nhà của anh ta giết con chó, hy vọng có thể khiến đứa bé biến mất.

Trong nhà lại có thêm tiếng chó sủa.



Jimmy bịt tai lại, trốn trong phòng mình, muốn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cảnh mộng chớp mắt đã đến thời điểm Jimmy tự sát.

Anh ta treo cổ lên xà nhà, thế là anh ta chết.

Tôi nhìn sang bên cạnh mình.

Hồn ma của Jimmy đang đứng ngay bên cạnh tôi, ngẩng đầu nhìn xác của mình.

Anh ta không đi đầu thai, mà vẫn ở trong nhà. Thi thể của anh ta được người ta phát hiện rồi khiêng ra ngoài. Lúc đó, thi thể đã thối rữa. Trong nhà còn đọng lại mùi hôi thối.

Trong căn nhà này, chỉ còn lại mỗi Jimmy và mùi hôi thối mà xác chết của anh ta để lại. Thứ mùi ấy không lâu sau cũng đã biến mất.

Đùng!

Ở tầng trệt vang lại tiếng động.

Jimmy không để tâm, vẫn co ro trong góc phòng.

“Này, chỗ này có ma thật à?”

Tôi nghe thấy có tiếng nói từ tầng trệt vẳng lại, nghe giọng nói thì hình như là mấy đứa trẻ.

“Thật đấy! Hồn ma của nhà Rena! Cả nhà họ đều đã chết rồi. Có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc và tiếng chó sủa nữa! Với lại, còn có tiếng ho của một người già. Là lão Rena, ông ta bị bệnh. Nghe nói trước đây ông ta từng đi lính, biết nổ súng giết người. Con trai ông ta cũng là một gã cuồng sát, đã giết sạch cả nhà mình. Chỉ còn lại người con trai út mới tự sát gần đây. Xác chết còn để lại trong này, treo cổ ở đó đó!”

“Wao!”

“Suỵt! Khẽ thôi!”

Tiếng chân đang vang lên không ngừng ở tầng trệt, lát sau đã lên lầu.

Cửa phòng trên lầu không đóng, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng đèn pin soi lại.

Nhóm người đang đi lên đúng là mấy đứa trẻ, cũng chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi. Trên mặt chúng có nét sợ sệt và phấn khích. Tay đang quơ đèn pin, tròng mắt chúng cũng đảo khắp nơi, tựa như đang tìm gì đó.

Đèn pin cầm tay của chúng và ánh mắt đã mấy lần lướt qua hồn ma của Jimmy, nhưng chúng không thấy được.

Tiếng còi cảnh sát từ bên ngoài vang vào, ngay sau đó, cảnh sát Tom mà tôi đã gặp một lần đi vào, vừa lớn tiếng gọi vừa đi vào nhà, dẫn đám nhóc ra.

Thời gian cảnh mộng đang nhảy cóc, lại có một nhóm người vào nhà. Miệng họ luôn nhắc đến những tin đồn ma quấy phá trong nhà Rena.

Tin tức bà cụ Winter tiết lộ không hề sai, căn nhà này đã bất giác mà trở nên nổi tiếng rồi. Người biết chuyện này không ít nhưng câu chuyện họ kể lại khác xa sự thật.

Jimmy chỉ biết ngồi bất động trong nhà mình. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng ý thức của anh ta. Ý thức của anh ta đang trống rỗng.

Anh ta đã sắp biến mất. Một chút ý thức trống rỗng ấy cũng sắp biến mất.

Tôi đã nhìn thấy bóng bộ đồ vest đen đang lượn lờ cạnh cửa sổ. Là Quỷ Sai. Chắc anh ta đến đưa Jimmy đi.

Tiếng động cơ xe ô tô lúc này đang lại gần, đỗ ở cổng nhà Rena. Tôi lập tức nhìn thấy Charlie Jackson khi còn trẻ.

Sự tình đã đi đến ngã rẽ.

Tôi phân vân không biết có nên làm gì đó không. Cứ để sự tình diễn biến theo quy đạo vốn có, hay đuổi Charlie Jackson…

Cảnh vật xung quanh lúc này lại thay đổi.

“Đừng bỏ tôi lại một mình… đừng…”

Tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Jimmy, quay đầu lại thì thấy anh ta đang tái mặt quỳ trên sàn nhà.

Bóng của Hàn Vân đã xuất hiện sau lưng anh ta.

“Nếu lớn lên thì sẽ trở thành một con người trưởng thành.” Hàn Vân vừa cười vừa nói, đặt một tay lên vai Jimmy: “Còn làm trẻ con thì chẳng phải đau khổ nhiều như thế. Sẽ có rất nhiều bạn chơi cùng, mọi người cùng vui chơi với nhau.”

Jimmy chầm chậm quay đầu qua, nhìn thấy Hàn Vân.

“Nếu anh muốn chơi đồ hàng thì chúng ta có thể chơi cùng nhau. Thật nhiều người cùng chơi, sẽ vui hơn đúng không?” Hàn Vân vẫn cười: “Một thị trấn nhỏ toàn là ma, điều này nghe thôi đã thấy rất thú vị nhỉ.”

Jimmy ngơ ngác nhìn Hàn Vân.

“Anh muốn chơi cùng nhau không? Chúng ta cùng nhau vui chơi nhé!” Hàn Vân đưa tay về phía Jimmy: “Anh có muốn chơi cùng chúng tôi không?”

Tôi nhìn thấy sau lưng Hàn Vân lần lượt hiện ra bóng của những con ma nhí.

“Hãy gia nhập vào đại gia đình của chúng tôi và chúng ta sẽ cùng nhau vui chơi.” Hàn Vân đang đưa tay tới, lúc nói câu này với Jimmy thì âm khí trên người nó đã có biến đổi, đám trẻ con sau lưng đều bật cười hi hi.

Tôi thấy lạnh xương sống.

Jimmy đang tỏ ra ngơ ngác, nhưng tay lại đã nhấc lên, nắm lấy tay Hàn Vân.

“Như vậy là đúng rồi. Nhà ma… tiếng khóc trẻ sơ sinh… thị trấn nhỏ đã chết…” Hàn Vân nắm lấy tay của Jimmy, đám ma nhí sau lưng nó đột nhiên biến mất trong tiếng cười tinh nghịch.

Tôi nghe thấy bên ngoài không ngừng vang vào tiếng thét.

Hàn Vân vẫn đang nói: “… Trò chơi này tên là trò trốn tìm. Tìm được anh, lời nguyền sẽ bị hóa giải, cho nên, anh phải trốn thật kĩ đấy.”

Hàn Vân vừa dứt lời, Jimmy đang nắm tay nó cũng đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.