Mất khống chế - Thất Khống

Chương 20: Chương 20: Tên Ngốc A Bát




Nhịp tim tôi có biến đổi chút ít.

Tôi nghĩ đến một suy đoán của mình trước đây.

Lina giết chết ma vương đồ chơi để soán ngôi, bản thân nó cũng có thể bị soán ngôi.

Con ma trước mắt hình như có chấp niệm gì đó với1gia đình này, có lẽ cũng chưa đến mức là chấp niệm, mà chỉ là hoài niệm gia đình hạnh phúc hoà thuận vốn có của mình. Sau khi gia đình kia sụp đổ hoàn toàn, anh ta đã tuyệt vọng tự sát, biến thành ma.8Còn bây giờ, anh ta nhìn thấy một gia đình tốt đẹp khác sụp đổ. Mà sự sụp đổ này còn do con người gây ra, có kẻ nào đó đã sát hại gia đình này.

Con ma này sẽ là cá thể khác biệt trong dị2không gian của Lina.

Kết quả sẽ ra sao?

Tôi đang suy ngẫm, lòng cũng có chút hy vọng, nhưng lại cảm nhận thấy có người chạm vào vai mình. Tôi nghe thấy tiếng gọi, định thần lại, nhận ra mình đã thoát ra từ trạng thái ấy.

Nhóm4Quách Ngọc Khiết đang nhìn tôi.

Con chó lớn kia cũng đang nhìn tôi.

Đây không phải là chó của nhà thanh niên kia, mà là con chó lớn của gia đình vào ở sau này.

Tôi hít thở thật sâu, thuật lại cho nhóm Ngô Linh biết những gì mình đã nhìn thấy.

Trước đây chúng tôi đã gặp hồn ma tay thanh niên, bây giờ nghe tôi bảo đã nhìn thấy cảnh tượng trong quá khứ, họ chỉ nghĩ là tôi đã vào cảnh mộng.

“Nếu biết được ngọn nguồn thì chuyện đã dễ xử lý.” Ngô Linh nói.

Quách Ngọc Khiết hỏi lại: “Biết được ngọn nguồn? Vẫn còn thiếu chút gì đó đúng không? Họ… sao lại biến thành như vậy? Cả căn nhà nữa, đâu phải là căn nhà được trang trí lại.”

“Là con ma đó làm.” Ngô Linh đáp lại đầy chắc chắn: “Nhưng năng lực của nó có vấn đề, cho nên không gian mới biến dạng.”

Hàn Vân gật đầu, tỏ ý đồng tình.

“Mục tiêu của con ma ấy chắc là Lina, có điều nó không thể điều khiển tốt sức mạnh của mình.”

“Phế vật vô dụng.” Hàn Vân khinh bỉ hứ một tiếng: “Vẫn nên để tôi giải quyết phiền toái ở chỗ này đi.”

“Cậu đã phát hiện ra Lina à?” Ngô Linh hơi ngạc nhiên.

“Đương nhiên.” Hàn Vân vô cùng ngông nghênh, thân thể xuyên thẳng qua tường, bay thẳng ra khỏi nhà.

Cái hướng Hàn Vân bay ra là sân sau.

Ngô Linh đang đứng gần nhất, sau khi đứng quan sát một chút ở cửa sổ thì đã gọi chúng tôi xuống lầu. Chúng tôi không thể xuyên tường bay thẳng ra ngoài như Hàn Vân, đành phải cặm cụi xuống cầu thang.

Con chó kia đang sủa, hình như muốn theo chúng tôi.

“Mày ở đây đi.” Ngô Linh nói.

Con chó tựa như không hiểu, kéo theo nửa thân sau của em bé, vẫn muốn đi theo.

Quách Ngọc Khiết cầm lòng không được, hỏi một tiếng, rồi bế con chó lên.

Đó là một hồn ma, nhưng Quách Ngọc Khiết vẫn bế nó lên dễ dàng.

Nó không tấn công, mà còn nịnh nọt lè lưỡi liếm liếm mặt Quách Ngọc Khiết.

Chúng tôi nhanh chóng xuống lầu. Lưu Miểu đi sau cùng, vừa giẫm xuống bậc thang cuối cùng, chợt nghe thấy trên lầu có một tiếng động lớn, hình như có bóng người vừa ngã xuống đất.

Tôi đang ở ngay trước mặt Lưu Miểu, cả hai cùng ngoái đầu lại.

Có một người đang nằm sấp trên cầu thang. Tôi nhận ra cái bóng này, chắc hẳn là chủ nhà đến ở sau. Bộ đồ anh ta mặc tôi vừa nhìn thấy trong cảnh tượng quá khứ. Tôi còn nhớ được, người đàn ông đập kính cửa sổ trên gác cầu cứu mà chúng tôi đã nhìn thấy trên đường đến đây, chắc cũng là anh ta.

Hiện tại, anh ta đang nằm sấp trên hành lang tầng hai, tay để lên bậc cầu thang, tựa như muốn bò xuống.

Con chó Quách Ngọc Khiết đang bế lập tức sủa lên, giãy giụa, muốn quay lại nhìn chủ của mình. Nhưng nó không thắng được sức khỏe kinh hồn của Quách Ngọc Khiết.

Tôi và Lưu Miểu cảnh giác nhìn cái bóng kia một lát.

Người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đó lại là của đứa bé tôi đã thấy trong kí ức.

Mặt đứa bé mọc lên trên mặt cha mình, nhìn vào cực kỳ quái đản. Nó chợt há miệng, cất lên tiếng kêu bi bô nghe chẳng rõ, hình như đang gọi cha, gọi con chó. Do vừa khóc vừa gọi, nên tiếng của nó càng khó nghe hơn.

Con chó lớn nghe thấy tiếng gọi của cậu chủ, càng cuống quýt muốn nhảy qua.

Lưu Miểu chau mày lại.

“Anh không nhìn thấy bất kì thứ gì cả. Họ, rất kì lạ…” Lưu Miểu nhìn qua Ngô Linh.

Tôi nhớ đến năng lực của Lưu Miểu: “Chẳng phải khi đối mặt với hung thủ, mới nhìn thấy chút gì đó sao?”

“Nhìn thấy người bị hại cũng vậy, cũng có thể nhìn thấy chút gì đó. Cho nên tôi mới thấy lạ. Con ma trước đó còn hiểu được, thanh niên mà cậu nói đã tự sát ấy. Còn đám này…” Lưu Miểu nhìn người đàn ông có khuôn mặt trẻ con, rồi lại nhìn con chó có một nửa cơ thể người.

Con chó cứ sủa gâu gâu, vẫn không tấn công người, nó cực kỳ hiền lành, trông càng tội nghiệp hơn.

Lách tách…

Có tiếng động từ phòng khách ở đầu bên kia hành lang vang ra.

Chúng tôi vừa kiểm tra qua tầng trệt, chỉ có những con nhện kì lạ, chứ chẳng còn thứ gì khác.

Nhưng dẫu giống nhện, nhưng chúng đều là quái vật đột ngột xuất hiện.

Lần này, có một người phụ nữ từ trong phòng khách bò ra. Đầu cô ta nghiêng qua một bên, nhìn chúng tôi. Bò thêm chút nữa thì chân chó, đuôi chó ở nửa thân sau của cô ta đã lộ ra.

Nửa phần sau của con chó đang ở đây!

Cảnh tượng quái dị này khiến chúng tôi đều sững người.

Người phụ nữ vừa khéo đang chặn trước mặt chúng tôi. Trên cầu thang là người đàn ông. Con chó thì Quách Ngọc Khiết đang bế. Cửa chính sau lưng chúng tôi ngay lúc này đã mở ra, không ngoài dự liệu, một con quái vật nửa thân trên là trẻ con, nửa thân dưới là phụ nữ và có khuôn mặt đàn ông đang đứng ngay cửa. Nó lắc lư đi vào. Trên khuôn mặt của người đàn ông là một nét mặt vô hồn. Biểu cảm của người phụ nữ thì không vô hồn, mà rất đờ đẫn u ám. Hai thứ này đều có biểu hiện sắp tấn công.

Trên cầu thang có tiếng kêu của trẻ con, chó cũng đang sủa liên hồi.

Hai thứ kia đã loạng choạng giương tay tấn công chúng tôi.

Ngô Linh trực tiếp đá văng người phụ nữ. Quách Ngọc Khiết một tay ôm con chó, tay còn lại đẩy lùi con quái vật có khuôn mặt đàn ông. Thân thể như thế đương nhiên không thể giữ thăng bằng tốt, nó lập tức ngã xuống bậc thang.

Con chó cuống quýt sủa vang, trong tiếng sủa đã có thêm sự đe dọa.

Tôi vội nhắc nhở Quách Ngọc Khiết, bản thân cũng thò tay đến nắm lấy gáy con chó.

Nó há miệng, nhe răng nanh ra. Chợt nghe thấy một chuỗi tiếng động phía trên cầu thang. Đứa trẻ kia kéo theo thân thể của cha mình lăn thẳng xuống cầu thang.

Tiếng động này rất lớn.

Đứa trẻ òa lên khóc oa oa. Sự chú ý của con chó lập tức di chuyển qua đứa bé. Nó vùng mạnh thân thể thoát khỏi Quách Ngọc Khiết và tôi, nhào về hướng đứa bé. Đứa bé cũng vụng về thò tay đến, ôm lấy cổ con chó, tiếp tục khóc oa oa.

Hai quái vật một nam một nữ lại chẳng màng đến đứa con.

Ngô Linh cảnh báo một tiếng, bản thân thì đã xông lên.

Động tác của hai con quái vật đã trở nên linh hoạt hơn một chút, một lần nữa nhào về phía chúng tôi.

Quách Ngọc Khiết rút con dao mà Ngô Linh đã giao lúc trước, đâm phập vào ngực quái vật.

Tôi nghe thấy tiếng thịt cháy xèo xèo.

Bên Ngô Linh còn kinh người hơn, tạo hẳn một quả cầu lửa, nuốt chửng con quái vật còn lại.

“Áu.” Quái vật mặt đàn ông gào lên, hai tay chụp lấy cánh tay Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết lập tức rút tay ra, lùi lại.

Chợt thấy nơi lưỡi dao đâm trúng quái vật đang để lại một vết cháy đen.

Quái vật đó lại nhào đến, đúng ngay vị trí của tôi, tôi liền đưa tay đến chụp lấy cánh tay gã, phát động năng lực.

Cứ ngỡ sẽ nhìn thấy cảnh tượng quái vật phân tách ra. Quái vật này được cấu tạo bởi nhiều linh hồn. Nếu nghịch chuyển thời gian, phương thức cấu tạo này phải bị nghịch chuyển theo mới phải.

Nhưng năng lực của tôi vừa tràn vào thân thể nó, tôi liền nhận ra sự bất thường.

Tôi không cảm thấy trên thân thể quái vật có bộ phận chắp vá. Nó là một cơ thể hoàn chỉnh. Tựa như ngay từ đầu nó đã là một con quái vật như vậy rồi.

Năng lực của tôi lập tức nghịch chuyển thời gian của quái vật và nó lập tức biến mất.

Tôi vẫn đang đưa tay lên, nhìn vào không khí.

Nhóm Ngô Linh cũng đang yên lặng.

“Động tác của anh cũng nhanh quá nhỉ?” Quách Ngọc Khiết phá vỡ không khí im lặng hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, nhìn về phía hai con quái vật vẫn đang ôm nhau.

Người bị ma vương giết chết có lẽ sẽ không biến thành ma, mà chỉ biến thành quái vật.

Loại quái vật vô phương cứu giúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.