Mất khống chế - Thất Khống

Chương 16: Chương 16: Bắt Mạch Qua Sợi Chỉ




Cái bẫy này rõ ràng là nhắm vào ba người chúng tôi, vốn không hề tinh vi, tác dụng thực tế cũng cực kỳ giới hạn.

Thay vì gọi đó là cạm bẫy, không bằng gọi đó là khiêu khích.

Hàn Vân đang vô cùng tức giận, nó rất muốn nhào vô xóa sổ mấy thứ chết tiệt kia. Nhưng mà, sự kích động này đã được nó kìm lại.

“Đám đó là người sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

Là người, có thể là người bị điều khiển. Nếu là ma, có lẽ là1cùng một bọn.

“Là người.” Ngô Linh đáp.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Lưu Miểu không có cách nào lái xe rời khỏi chỗ này được.

Lina bắt người ra làm mồi nhử, làm công cụ khiêu khích chúng tôi, họ là những người bị hại vô tội. Bọn họ thật sự muốn chạy trốn, cũng thật lòng muốn cầu cứu chúng tôi.

“Đi thôi.” Người nói là Hàn Vân, nó đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng không ngồi trên đùi Quách Ngọc Khiết nữa mà ngồi giữa hai chúng tôi,8khoanh tay trước ngực giống như một ông cụ non vậy.

Lưu Miểu hít sâu vào một hơi, cũng quay đầu lại, tiếp tục lái xe đi.

“Á!”

“Á yá!”

Tiếng gào thảm thiết, tiếng la khóc liên tục vang lên trong những căn nhà ven đường, tôi đã mấy lần nhìn thấy bóng dáng của con chó lớn màu trắng, nhìn thấy gấu Teddy ngồi trên cửa sổ, đu trên cây.

Chúng tôi đều mặc kệ hết.

Đối phương cũng nhanh chóng cảm thấy hành động này vô nghĩa, nên đã bỏ cuộc.

Con đường lại2trở nên yên lặng.

Xe đi tới vùng rìa của một trấn nhỏ.

Ngô Linh tra bản đồ điện tử để xác định vị trí.

“Chính là chỗ này. Thị trấn Morris vốn dĩ nằm ở chỗ này.” Ngô Linh vừa nói vừa quay qua nhìn Hàn Vân.

Chỉ mỗi Hàn Vân có năng lực mở dị không gian ra.

Hàn Vân chẳng chút do dự từ trong xe xuyên ra ngoài, bay phía trên cánh đồng hoang.

Mấy người chúng tôi cũng xuống xe, đợi Hàn Vân tiến hành kế hoạch tiếp theo.

Kế hoạch tiếp4theo được triển khai rất nhanh.

Tôi cảm thấy âm khí trên người Hàn Vân đang cuộn trào, chui ra từ thân thể nó. Giống như âm khí của những ma vương kia, âm khí của Hàn Vân đang tụ lại bên ngoài thân thể nó, nhưng không tạo thành hình dạng gì cả. Đám âm khí đó vẫn bao quanh Hàn Vân, tạo thành một lớp áo giáp cho Hàn Vân.

Hàn Vân nhấc tay lên, tóm vào không khí, nhưng lại giống như tóm vào vật thể hữu hình nào đó.

Nó ra sức lôi kéo, không khí vì vậy mà biến dạng, khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên méo mó.

Đây là một lối đi cần dùng bạo lực xé toạc ra.

Tôi cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Hàn Vân lại dùng cách này để mở dị không gian của Lina.

Tôi có thể nhìn thấy bầu trời bị nhấc lên trong tay Hàn Vân. Đó là hình ảnh phản chiếu của bầu trời. Nói chuẩn xác hơn thì thứ bị tóm lấy trong tay Hàn Vân là một tấm gương. Tấm gương bị tác động, trở nên mềm nhũn, nhăn nhúm như một tấm bạt ni lông, khiến hình ảnh phản chiếu trong giương liên kết với nó cũng méo mó theo.

Đột nhiên, tấm gương đó bị kéo rách, khiến Hàn Vân văng ra sau mấy mét theo quán tính.

Không gian nơi bị rách chồng lên nhau, nhìn đầy kì quái.

Khối cảnh vật ấy nhanh chóng mở rộng. Vết rách của không gian cũng không ngừng lan rộng.

Bỗng chốc, vết rách lan rộng ra đến tận chân trời, lại kéo dài tới dưới chân chúng tôi và tiếp tục trải dài ra nữa.

Cả thị trấn đều vỡ vụn, tựa như đã bị xé bỏ lớp vỏ ngụy trang, lộ ra diện mạo vốn có.

Tôi lại cảm thấy kinh ngạc, phát hiện vị trí mình đang đứng vẫn là thị trấn Thysente, nhưng ở vị trí từ vùng rìa thị trấn, đến con đường thương mại trong thị trấn mà chúng tôi đã chạy xe qua đột nhiên xuất hiện vô số bóng người.

Những người này vừa đi ngang qua chúng tôi vừa nói chuyện với nhau, họ không có gì khác so với người bình thường, nhưng không hề để tâm đến sự tồn tại của chúng tôi.

Tôi đã từng chứng kiến cảnh tượng này. Giống hệt như cảnh tượng tôi đã thấy trong không gian của thị trấn Morris. Tất cả đều là người đồ chơi, đều hoạt động theo lập trình đã dựng sẵn. Thị trấn trong hiện thực tựa như đã biến thành thị trấn nhỏ trong game, còn người trong hiện thực tựa như đã biến thành NPC trong game.

Tôi muốn kêu nhóm Ngô Linh nên cẩn thận. Chúng tôi chắc là đã bước vào không gian của Lina. Và không gian của Lina đã mở rộng hơn so với trước đây, cả thị trấn Thysente cũng trở thành lãnh địa của nó.

Bộp!

Người phụ nữ qua đường va vào vai của tôi, khiến tôi loạng choạng. Cô ta với bạn trai tách tôi và Ngô Linh ra.

“Xin lỗi.” Hai người họ gật đầu xin lỗi, rồi đi tiếp.

Tôi nhìn sang nhóm Ngô Linh, họ cũng đang ngạc nhiên quan sát xung quanh.

“Cậu muốn tham gia hội đọc sách của chúng tôi không?”

“Cá hôm nay rất tươi.”

“Chúng tôi chuẩn bị tháng sau đi du lịch. Đã xin nghỉ phép rồi...”

Tôi nhìn mấy người có nét mặt của người phương Tây. Họ đang nói tiếng mẹ đẻ của tôi, nói cười tự nhiên.

Tôi sờ soạng người mình.

Không sai, có thân thể, không phải ở trạng thái linh hồn.

Khoan đã. Vốn dĩ Lina có thể nói những ngôn ngữ khác nhau. Trước đây khi bước vào không gian của nó, đám Tí Còi có thể nói chuyện với Lina. Chuyện này không liên quan đến trạng thái linh hồn. Là giao tiếp qua ngôn ngữ, không phải giao tiếp qua ý thức...

Là trao đổi ngôn ngữ sao?

Tôi bắt đầu thấy ngờ vực. Đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng chó sủa.

Tôi xoay người lại, nhìn thấy con chó trắng đã xuất hiện lúc trước. Nó nhìn tôi, giống như muốn dẫn đường cho tôi, đi được một đoạn thì lại nhìn tôi.

“Có thể tìm ra Lina không?” Ngô Linh hỏi.

Tôi lắc đầu, Hàn Vân cũng lắc đầu.

“Vậy thì chỉ có thể đi theo nó thôi.” Ngô Linh nói: “Nếu không thì bắt một người lại nghiên cứu thử.”

Tôi và Quách Ngọc Khiết có tư tưởng phản đối việc nghiên cứu người sống. Cho dù những người này hiện tại có thể không phải người sống nữa, nhưng chúng tôi cũng không có cách nào chấp nhận việc nghiên cứu như vậy.

Con chó đó vẫn đang đợi chúng tôi.

Chúng tôi vừa dời gót đi theo nó, nó liền bắt đầu chạy.

Nó dẫn chúng tôi đi ra khỏi phố thương mại, rồi đến trước căn nhà đơn độc mà tôi đã thấy lúc trước.

Trên đường vẫn có người đi lại, trước cửa nhà sát vách vẫn có người đang hoạt động. Tôi còn trông thấy bóng người bên trong cửa sổ ở một số nhà.

Chỉ có căn nhà trước mặt là có bầu không khí kì dị, hoàn toàn lạc điệu với những căn nhà xung quanh.

“Ủa?” Hàn Vân lên tiếng.

“Không có tín hiệu, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.” Ngô Linh cất di động đi: “Cậu phát hiện ra gì không?”

“Không gian ở nơi này rất kì quái. Hình như thông với thế giới bên ngoài.” Hàn Vân nói.

Ngô Linh lại xem điện thoại: “Vẫn không có cách nào liên lạc với hai người họ.”

Về khả năng quan sát, nếu mấy người chúng tôi không được hỗ trợ thì thật sự rất hạn chế.

“Không ổn định lắm. Không gian ở đây rất kì quái.” Hàn Vân lẩm bẩm.

Con chó đó đã đi vào trong sân, còn quay đầu lại nhìn chúng tôi giống như đang thúc giục.

Chúng tôi đành đi theo.

Lúc cánh tay vừa chạm vào cửa thì tôi cảm thấy hơi lạnh, nên bất giác rụt tay lại

Cảm giác này khá kì lạ.

Vừa mới bước vào khoảnh sân của căn nhà này, liền cảm thấy xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Tôi cảm giác giống như đang ở trong xe taxi vậy. Nó hoàn toàn là hai không gian khác nhau. Đến màu sắc của bầu trời cũng thay đổi. Thời gian từ ban ngày chuyển thành ban đêm. Đứng trong sân nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể thấy cảnh phố mờ mờ. Cảnh tượng trước mặt giống như bị trùm lên một tấm khăn choàng đen đặc, trở nên mơ hồ và không chân thực.

“Quả là rất kì lạ.” Ngô Linh nói.

“Kiểu không gian này có lẽ sẽ ngày càng nhiều hơn.” Hàn Vân đột nhiên lên tiếng, đưa tay chạm một cái cây nhỏ trong sân.

Cây đó thoắt cái biến dạng, lá cây khô héo, thân cây trơ trụi, trên cành cây còn vương tơ nhện, có những con gấu bông bị mắc trên mạng nhện. Gió vừa thổi đến, chúng liền bắt đầu đung đưa.

Căn nhà bình thường cũng trong khoảnh khắc này biến thành một căn nhà ma.

Tôi cảm thấy có âm khí từ trong nhà tỏa ra. Âm khí thốc thẳng vào mặt, không phải của Lina, cũng không phải của bất kì hồn ma nào mà tôi từng gặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.