Mất khống chế - Thất Khống

Chương 15: Chương 15: Nhân Tâm Nhân Thuật




“Chỗ này kỳ lạ quá nhỉ?” Quách Ngọc Khiết hỏi: “Chỗ này vốn là như thế sao?”

“Không phải.” Ngô Linh vừa trả lời vừa gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu. Lần này không bật loa ngoài, tôi chỉ nghe thấy Ngô Linh hỏi một số câu hỏi, sau đó thì “ừ ừ”, trả lời cho Nam Cung Diệu ở đầu dây bên kia.

Một lúc sau, Ngô Linh nói với chúng tôi: “Không có ai báo cảnh sát, chỗ này đáng lẽ bình thường mới1đúng.”

Chắc là mọi thứ vẫn bình thường, nhưng cảnh tượng như thị trấn ma thế này, rõ ràng là có gì đó bất thường.

Tôi không phát hiện có âm khí, cũng không nhìn thấy quái vật. Ngô Linh và Lưu Miểu cũng không có phát hiện được gì cả.

Ngô Linh vẫn đang mở điện thoại, nhưng từ chế độ gọi bình thường chuyển sang chế độ video call, cho Nam Cung Diệu và Cổ Mạch xem thử tình hình chỗ này. Năng lực của họ8rất có tác dụng trong những lúc thế này.

Tôi nhìn về phía Hàn Vân.

Nó cũng tỏ vẻ nghiêm túc, đang quan sát xung quanh một cách cẩn thận.

“Không có.”

“Không nghe được có gì cả.”

Nam Cung Diệu và Cổ Mạch ở đầu dây bên kia cùng lúc đưa ra kết luận.

Không nghe thấy có tiếng động lạ, không nhìn thấy có thứ gì kì lạ.

Nếu chỉ là không có người thì họ có thể là đã bị giết, bị bắt vào trong dị không gian, cũng2có thể là đã bị biến thành người đồ chơi, ngồi yên bất động ở trong nhà.

Chúng tôi xuống xe, men theo đường phố đi tới.

Có một vài tiệm tạp hoá, tiệm sửa xe ô tô ở ven con đường đi vào thị trấn. Ngô Linh chọn đại một cái tiệm tạp hoá ở bên tay trái, đẩy cửa đi vào trong.

Trên cửa tiệm treo một cái chuông. Do Ngô Linh đẩy cửa bước vào nên chuông treo cửa khẽ rung lên.

Trong tiệm không có4một bóng người nào cả. Ngoài tiếng chuông ra không hề nghe thấy động tĩnh gì khác nữa.

Ngô Linh đưa tay sờ vào quầy tính tiền. Quầy tính tiền không bị đóng bụi. Dù cho ở đây đã xảy ra sự cố gì đó và trở nên hoang tàn thì chắc cũng xảy ra chưa được bao lâu.

Không có ai trong tiệm tạp hoá, đương nhiên cũng chẳng mở đèn.

Lưu Miểu lấy đèn pin ra, sau khi bật lên, ánh đèn đã soi sáng cảnh tượng bên trong tiệm tạp hoá.

Hàng hoá chất đầy trên kệ hàng. Tủ đông vẫn còn đang hoạt động, đồ uống bên trong vẫn còn lạnh. Điều này đã chứng minh thêm lần nữa, chủ cửa tiệm này biến mất chưa được bao lâu.

“Bên này.” Ngô Linh là người đầu tiên phát hiện ra cánh cửa ở phía trong tiệm tạp hoá.

Cửa không bị khoá, đẩy nhẹ là ra. Bên trong là một dãy hành lang, có để một số hàng hoá, nhưng không có chất đầy chặn hết cả hành lang.

Bước qua hành lang chật hẹp này sẽ thấy được hai cánh cửa khác.

Một cánh cửa dẫn đến kho hàng, cánh cửa còn lại dẫn đến nhà ở của chủ tiệm.

Phòng khách, nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ, có đầy đủ hết.

Ngô Linh đưa bức hình đám cưới và bức hình con nít được treo trên tường cho chúng tôi xem.

Một gia đình bốn người sống ở đây, nhưng hình như hai đứa con trai con gái đã lớn hết rồi, không còn sống ở đây nữa.

“Ở đây, lên lầu hai!” Lưu Miểu gọi chúng tôi.

Cầu thang được dựng trong nhà bếp.

Bố cục của căn nhà này thực sự không được thoáng.

Đi lên lầu từ cầu thang trong nhà bếp là có thể nhìn thấy hai căn phòng ngủ khác. Nhìn vào hai căn phòng ngủ này thì biết ngay là phòng ngủ của trẻ con. So với tầng dưới thì ở đây đã đóng rất nhiều bụi, có rất nhiều thứ trông đã được để ở đó rất lâu, lâu rồi không có ai ở đây nữa.

Suy đoán lúc nãy đã chính xác. Hai đứa con trong gia đình này đã không còn sống ở đây nữa.

Lưu Miểu cầm một con khủng long đồ chơi trên bàn học lên.

Con khủng long to khoảng lòng bàn tay, làm bằng nhựa, không biết động đậy, chỉ là một món đồ trang trí mà thôi.

“Chắc không phải bị lây nhiễm rồi đâu.” Lưu Miểu đặt con khủng long xuống.

Hai vợ chồng còn sống ở căn nhà này không thường xuyên tiếp xúc với những món đồ chơi này, nên cũng không thể bị lây nhiễm.

“Cũng có thể là con đường lây nhiễm thay đổi rồi.” Ngô Linh lên tiếng, quay người bước xuống lầu.

Chỗ này thật sự không có manh mối gì cả.

Chúng tôi lại đi thêm vài ba căn tiệm khác xem thử, tình hình cũng không khác gì mấy.

“Trông giống như là đột nhiên rời khỏi đây, nhưng lại có chút không giống lắm.” Ngô Linh vừa đi vừa phân tích.

“Ờ. Có thể là thời điểm xảy ra chuyện không phải là trong giờ cơm mà là trong giờ làm việc?” Lưu Miểu lên tiếng.

Những gì mà hai người họ đang nói chính là điều mà chúng tôi đã phát hiện được.

Trong cửa tiệm không có vết tích gì cho thấy sinh hoạt đời thường bị dừng một cách đột ngột, rất bình thường. Nhưng chúng tôi đã đi hết hai cửa tiệm trống không cũng không hề nhìn thấy cảnh tượng trên bàn bày đầy thức ăn, tivi, màn hình máy tính đang chiếu một nội dung gì đó giống như trong các bộ phim kinh dị, phim tận thế.

Những người trong thị trấn này dường như đã có sự chuẩn bị trước, thu dọn một số đồ đạc rồi mới rời khỏi nhà, rời khỏi thị trấn. Họ không định đi xa nên không mang theo hành lí, cũng không có khoá công tắc nước và cầu dao điện.

“Cũng có thể là, họ không bị biến mất chung một lúc.” Ngô Linh lại đưa ra một ý kiến khác.

Dù là thế nào đi nữa, chúng tôi không thể yên tâm dừng chân nghỉ ngơi tại chỗ này.

“Đi thẳng đến thị trấn Morris thôi!” Ngô Linh đưa ra quyết định.

Không ai lên tiếng phản đối.

Chúng tôi quay lại xe, lái xe chạy trên con đường chính trong thị trấn.

Cộc cộc cộc…

Tiếng gõ đồ khiến chúng tôi đồng loạt quay đầu nhìn sang đó, Lưu Miểu đang lái xe cũng phanh lại.

Ở trong một căn nhà riêng lẻ nằm ở ven đường, trên cửa sổ ở gác xép có một bóng người. Người đó gõ vào kính cửa sổ, dường như đang hét gì đó. Nhưng rất nhanh sau đó, cơ thể của người kia bị kéo vào trong nhà, ra xa cửa sổ kính và biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi.

“Đó là gì vậy? Là người sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

Một câu hỏi rất ngây ngô.

Tôi nhìn thấy Quách Ngọc Khiết đang trợn mắt há hốc mồm, cũng có chút cảm thông với suy nghĩ của cô ấy.

Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng như thế trong một nơi hệt như thị trấn ma, ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta liên tưởng đến những tình tiết trong phim kinh dị.

Điều tôi nghĩ đến đầu tiên không phải là có người cầu cứu, mà đây là một cái bẫy.

Trên đường đi chúng tôi không gặp phải một bóng người nào, đúng lúc đi qua đây lại gặp được một người còn sống sót, còn dùng cách này để cầu cứu chúng tôi?

Tôi nhìn về phía Hàn Vân vẫn đang ngồi trên đùi của Quách Ngọc Khiết.

Hàn Vân chẹp miệng tỏ vẻ bất cần: “Mau đến Morris thôi!”

Lưu Miểu không khởi động xe, chỉ cau mày nhìn chằm chằm về phía toà nhà đó.

“Không phải chứ? Đây chắc chắn là một cái bẫy lừa chúng ta chui vào.” Hàn Vân nói với vẻ khinh bỉ: “Cho dù có là thật đi nữa thì ngọn nguồn mọi chuyện ở đây cũng do con ma đó gây ra. Chỉ cần chúng ta tiêu diệt được nó rồi, những chuyện khác có thể từ từ giải quyết.”

Đánh rắn phải đánh dập đầu.

Hàn Vân nói rất đúng.

Lưu Miểu vẫn còn chần chừ.

Tôi nhớ đến cuộc đời của Lưu Miểu. Cha mẹ của Lưu Miểu đã chết trong một hiện tượng quái dị, chắc hẳn anh ta rất nặng lòng điều gì đấy trong việc cứu người.

Ngô Linh mở miệng định nói gì đó.

“Hức hức hức!”

Tiếng khóc của con nít đột nhiên vang lên.

Tiếng khóc cũng phát ra từ trong toà nhà đó.

Cửa căn nhà mở ra, một đứa con nít khoảng ba bốn tuổi đang bám lấy tay nắm cửa, sau khi mở cửa một cách chật vật xong, liền vội vã muốn chạy ra ngoài. Thằng bé vẫn đang khóc oa oa, vấp té ngay trên bậc thềm trước cửa.

Tôi liếc thấy có một bóng người.

Hàn Vân vọt đến bên cửa sổ, trông như đang muốn xông ra ngoài.

Tôi giật nảy mình.

Cậu bé đó té sấp trên mặt đất và khóc một hồi xong, đang định nhổm dậy.

Có thứ gì đó vọt ra từ trong nhà và bắt lấy cơ thể của cậu bé.

Đó là một cánh tay khổng lồ, trông không giống như là cánh tay người. Làn da xanh đen, mỗi ngón tay đều dài hơn một mét.

Cánh tay quái vật này bắt lấy cậu bé và rụt trở lại vào trong nhà.

Rầm!

Cửa toà nhà đóng sập lại.

Hàn Vân cắn chặt răng, siết chặt tay, nhìn chằm chằm về phía toà nhà.

“Cậu quen đứa bé đó sao?” Ngô Linh hỏi.

Hàn Vân lắc đầu một cách khổ sở.

“Nếu vậy…”

“Gâu gâu!”

Có một con chó lớn màu trắng đang ngồi xổm bên cạnh toà nhà. Con chó nhìn thẳng vào mặt tôi, đứng dậy và ngậm một con gấu bông trong miệng, lúc quay đi còn nhìn về phía tôi một cái rồi mới vòng ra sau nhà.

Mí mắt tôi giần giật.

“Đây trông giống như là một cái bẫy nhắm vào mọi người đấy.” Ngô Linh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.