Mất khống chế - Thất Khống

Chương 14: Chương 14: Chuyện Về Vương Bát [1]




Kí ức thình lình chấm dứt tại đây.

Lôi Bách Hợp đã biến thành một con quái vật, không thể gọi là hồn ma nữa.

Tôi nhìn phố xá đang lùi xa qua cửa xe, tâm trạng bỗng bình thản một cách kì lạ.

Tựa như đã dự liệu trước rằng ngày này sẽ đến, nên trước khi ngày này thật sự đến, tôi thấy hồi hộp, lo lắng; nhưng đến khi ngày này đến rồi thì tôi đã mất đi khả năng phản ứng.

Đã không thể giấu nổi nữa.

Tôi chắc chắn1được điều này.

Lúc này, điện thoại của Ngô Linh bỗng reo lên.

Tôi nghĩ đến Lôi Bách Hợp, đoán là cuộc gọi này chắc chắn có liên quan đến Lôi Bách Hợp.

Lưu Miểu cầm điện thoại lên, nói “là Nam Cung” xong thì nhấn nút nghe máy. Cuộc gọi được bật loa ngoài, cả bốn chúng tôi đều nghe được giọng nói nghiêm túc của Nam Cung Diệu.

“Trên đường phố xuất hiện sự kiện ma tấn công người, trên mạng còn có livestream, rất nhiều người đã nhìn thấy. Chuyện8này… đã không giấu nổi nữa…” Nam Cung Diệu nói đến đoạn sau cùng thì trầm giọng xuống, vô cùng nghiêm túc.

Trong xe và đầu dây bên kia đều im lặng chốc lát.

“Do ai gây ra vậy?” Ngô Linh hỏi.

Nam Cung Diệu trả lời: “Suy đoán sơ bộ là đám ma do Cố Nhan điều khiển. Người đăng tải thông tin lên mạng là một tài khoản fan hâm mộ của Cố Nhan. Trên những tấm hình đó còn đính kèm dòng chữ ‘Hậu quả của tính lăng nhăng’.”

“Lăng2nhăng?” Ngô Linh không hiểu.

Tôi nghĩ đến thái độ của Lôi Bách Hợp đối với nghệ sĩ.

“Ừ, nạn nhân là một cô gái còn học đại học, bình thường có xem phim truyền hình, nghe nhạc, từng đi xem liveshow của Cố Nhan, nhưng cũng hâm mộ những nghệ sĩ khác. Cô ta chưa từng phê bình, bôi nhọ Cố Nhan ở trên mạng, còn ngoài đời có hay không thì không biết.”

“Xem ra bọn chúng đã mở rộng mục tiêu rồi.”

“Ừ. Ngoài ra, trong số những vụ tử4vong trong ngày này có 21 vụ rất kì lạ, 21 nạn nhân này, tôi đã điều tra ra được bọn họ hoặc là từng đi xem buổi diễn của Nam Thiên, hoặc là từng mua album của Nam Thiên, từng bỏ phiếu bầu cho Nam Thiên. Mục tiêu chính của chúng chắc vẫn là fan của Nam Thiên.”

Nam Cung Diệu nhắc đến em trai của mình với giọng điệu rất bình thản.

“Nam Thiên không bị tấn công sao?” Ngô Linh hỏi.

“Tạm thời thì chưa. Có thể bản thân nó vẫn chưa hay biết gì.” Nam Cung Diệu có chút băn khoăn.

Chúng tôi vẫn chưa biết năng lực của Nam Thiên là ra sao. Có lẽ anh ta có một nhân cách khác, một linh hồn khác. Nếu là vậy thì một số manh mối do bản thân Nam Thiên nói ra chưa chắc đã đáng tin. Một linh hồn khác của anh ta đã làm gì, bản thân anh ta cũng không biết.

“Mọi người còn cần bao lâu mới giải quyết xong chuyện bên đó?” Nam Cung Diệu hỏi.

“Xuống máy bay rồi, bây giờ đang trên đường đi, tình hình cụ thể thế nào thì vẫn chưa chắc chắn.” Ngô Linh không đưa ra một câu trả lời chính xác: “Nếu như mọi chuyện thuận lợi, tính luôn cả việc đi lại thì ít nhất cũng cần bốn năm ngày.”

Chúng tôi còn phải đi đến địa điểm tử vong của Christina, xử lí Christina. Việc đi lại chính là rắc rối lớn nhất, không có cách nào giải quyết được. Thời gian bay mười mấy tiếng của máy bay không thể nào rút ngắn lại được.

Nam Cung Diệu tỏ ý đã hiểu, nói là sẽ gửi tài liệu về vụ việc của Lôi Bách Hợp cho chúng tôi, sau đó liền cúp máy.

So với những tài liệu mà Nam Cung Diệu điều tra được thì tôi biết rốt cuộc Lôi Bách Hợp đã gặp phải chuyện gì rõ hơn.

Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh và những dòng chữ được đăng tải trên mạng xã hội, tôi vẫn cảm nhận được mùi máu tanh trong chuyện này.

Đối với việc này, đại đa số người ta chỉ cảm thấy hoảng sợ.

Trên thế giới này có ma, ma biết giết người. Có lẽ có rất nhiều người từng nghĩ đến chuyện này.

Đêm khuya tĩnh lặng, nghe thấy tiếng động lạ trong nhà, hay tiếng động ngoài cửa sổ, đều sẽ tưởng tượng đến những nguy hiểm đang ẩn nấp trong bóng tối.

Lúc người thân qua đời, suy nghĩ này cũng sẽ hiện lên trong đầu. Muốn nhìn thấy người chết hiện hồn về, nhưng lại sợ người chết hiện hồn về.

Còn về việc nghe kể chuyện ma, truyền thuyết kinh dị, xem phim kinh dị, những suy nghĩ lúc đó có thể sẽ còn phức tạp hơn nữa.

Không có ai suy nghĩ một cách nghiêm túc rằng trên thế giới này có ma hay không, không có mấy ai sẽ đi điều tra nghiên cứu trên thế giới có hay không có ma.

Ma, đã xuất hiện trước mặt mọi người một cách đột ngột. Vả lại còn kèm theo một xác chết, đã cho mọi người thấy được một vụ mưu sát lõa lồ.

Hoảng sợ là điều khó tránh khỏi.

“Sẽ… như thế nào?” Quách Ngọc Khiết đột nhiên hỏi.

“Không biết.” Ngô Linh trả lời.

“Mọi người có từng nghĩ đến sẽ có tình trạng này không?” Quách Ngọc Khiết thắc mắc.

Lưu Miểu lắc đầu: “Chúng tôi vẫn luôn tránh để tình trạng này xảy ra.”

“Bây giờ, xảy ra rồi…”

“Ừ.”

“Chỉ thế thôi sao?” Quách Ngọc Khiết cao giọng.

Lưu Miểu và Ngô Linh đều không có phản ứng gì.

Tôi cũng giữ im lặng.

Hàn Vân đang ngồi trên đùi Quách Ngọc Khiết liền hứ một cái: “Còn có thể thế nào nữa? Một là giết chết đối phương, hai là bị đối phương giết chết.”

Quách Ngọc Khiết nhìn sang Hàn Vân.

“Những người giống tôi chỉ chiếm số ít thôi.” Hàn Vân chỉ vào mình: “Phần lớn đều là loại đó.” Nó chỉ về phía điện thoại của Lưu Miểu.

“Tập trung ác ý, hiểu không?” Hàn Vân giải thích thêm: “Toàn bộ những thứ như là ma, quái vật, còn có nhiều thứ khác, đều là như thế. Toàn bộ đều là tập hợp của ác ý.”

“Tại sao em lại thuộc số ít?” Tôi hỏi.

Hàn Vân ngẩng cao đầu, ngạo nghễ đáp: “Đây gọi là thiên phú!”

Tôi không còn gì để nói.

Ngô Linh lên tiếng: “Cái này có lẽ đúng là thiên phú đấy. Nếu nghiên cứu tìm hiểu sâu hơn thì nó có liên quan đến luân hồi. Có thể là kiếp trước đã làm chuyện gì đó, nên kiếp này sau khi chết bị biến thành ma nhưng vẫn giữ được tỉnh táo.”

Lưu Miểu có suy nghĩ khác về chuyện này: “Anh lại cảm thấy đây là bản tính. Người tốt thì trong tình huống nào cũng là người tốt. Người xấu trước giờ chưa làm việc xấu, chỉ là do chưa có cơ hội mà thôi. Ngoài ra còn là do ý chí có đủ kiên định hay không nữa.”

Hai người một ma có suy nghĩ khác nhau về chuyện này, nhưng đều không có chứng cứ xác thực để chứng minh quan điểm của mình là đúng.

“Vì vậy, vẫn chưa có cách gì cả à?” Quách Ngọc Khiết kéo chủ đề quay về chuyện lúc nãy.

“Chưa có. Nhân tố chưa biết chắc còn quá nhiều, với lại đây không phải là lĩnh vực chuyên môn của chúng tôi. Nên ứng phó như thế nào thì phải xem quyết sách của bên trên đưa ra và xem phản ứng của bên dưới. Những gì mà chúng ta có thể làm gần như là con số 0.” Ngô Linh thành thật đáp.

Năng lực đối phó với các hiện tượng quái dị mạnh đến đâu cũng không có tác dụng mấy trong chuyện này.

“Làm tốt những chuyện mà chúng ta cần làm. Những việc còn lại tuỳ thuộc vào những người khác thôi.” Ngô Linh tổng kết.

Nói xong chuyện này, xe vẫn chưa tới nơi. Chúng tôi cũng chỉ đành tiếp tục ngồi chờ đợi lộ trình này kết thúc.

Trong xe chìm vào im lặng.

Một lúc lâu sau, tôi nhìn thấy bảng chỉ dẫn ở ven đường.

“Chào mừng đến với Thysente.” Tôi đọc chữ trên bảng chỉ dẫn.

“Chúng ta dừng chân một lát ở Thysente, rồi mới đến vùng đất vốn là thị trấn Morris.” Ngô Linh lên tiếng.

Hàn Vân trông khá nóng ruột: “Vậy mọi người nghỉ ngơi đi, tôi đi đến đó trước.”

Nó là một hồn ma, còn là một hồn ma không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi. Trông nó chẳng có chút mệt mỏi nào do di chuyển đường dài.

“Tốt nhất đừng nên hành động riêng lẻ. Ở đó có một cái cổng ra vào dị không gian. Có thể sẽ có những con ma khác đã đi vào trong dị không gian đó.” Ngô Linh lên tiếng phản đối.

Hàn Vân nhìn sang Ngô Linh, ngoan ngoãn đồng ý khiến người ta phải bất ngờ: “Được thôi!”

Nó cũng sợ hãi cái thế giới tương lai sao?

Cũng đúng. Vì dù sao ở đó cũng tồn tại rất nhiều hồn ma mạnh hơn nó.

Diện tích Thysente khá rộng, nhưng qua tư liệu thì thấy dân số không đông lắm, cũng chưa phát triển gì mấy.

Khi xe chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng hệt như thị trấn ma, vẫn khiến người ta kinh ngạc.

Ngô Linh đạp phanh, cho xe dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.