Mật Hôn

Chương 238: Tôi sẽ phá hỏng hôn lễ.




Hà Trầm Linh nhìn Thư Lan, sắc mặt tái xanh, trên đất là chiếc điện thoại bị đánh bay đang nằm ngổn ngang đó, pin văng tứ tung.

Sắc mặt Thư Lan trắng bệch, mu bàn tay cậu vì vừa rồi bị Hà Trầm Linh đánh bật mà đỏ lên, Thư Lan cứ trầm mặc như vậy, nhìn một bên, không nói gì.

Hà Trầm Linh âm trầm đưa tay siết lấy cổ Thư Lan, nói: “Cậu có phải nghĩ mình có chút tác dụng thì tôi sẽ không dám động vào cậu?” Vừa nói hắn vừa siết chặt tay buộc Thư Lan vì thiếu dưỡng khí mà cố vùng vẫy chống đỡ.

Hà Trầm Linh thấy bộ dạng chật vật đó của cậu liền buông tay ra, hung hăng nói: “Hoặc là đem cậu giao cho Tiêu Cảnh Hoành, sống hay chết đối với tôi mà nói kỳ thực cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.”

Thư Lan nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, không nói lời nào.

“Dù sao bây giờ tôi cũng khó mà quản cậu.”

Sắc mặt Thư Lan nháy mắt liền trở nên nhợt nhạt, Hà Trầm Linh bắt được hai tay cậu liền dùng dây trói chặt lại, Thư Lan hốt hoảng giãy dụa, “Thả ra, anh muốn làm gì!”

Hà Trầm Linh đem người cột chắc, đẩy đi ra ngoài, “Đương nhiên là rời khỏi đây, lẽ nào chờ tới khi Tiêu Thịnh Vũ tìm tới đây sao.” Sau đó nói: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi mời người yêu của cậu qua làm khách à.”

Thư Lan lảo đảo hai bước, cậu không thể rời khỏi đây được, trong đầu đang xoay chuyển tìm cách trốn thoát thì nghe Hà Trầm Linh cảnh cáo: “Đừng nghĩ muốn giở trò, tôi không phải thằng nhóc dễ mềm lòng như Hà Khâm đâu.”

Thư Lan vừa định há mồm mắng hắn hai câu thì đột nhiên trợn mắt hoảng sợ nhìn phía sau Hà Trầm Linh, Hà Trầm Linh trong nháy mắt liền cảm thấy có điều không đúng nhưng cũng đã muộn, ngay thắt lưng đau đớn khôn cùng, trên sàn nhà nhất thời bắn lên mấy giọt máu, Hà Trầm Linh giật giật khóe môi, giống như nói với Thư Lan “Chạy đi.”, sau đó lại bị người khác đánh thê thảm.

Thư Lan kêu lên sợ hãi, tình huống đột biến nên cậu chẳng biết Hà Trầm Linh còn sống hay không, chỉ có thể chạy thục mạng về phía trước, bởi vì bị Hà Trầm Linh trói chặt hai tay nên cậu chỉ có thể lảo đảo chạy đi, thậm chí còn té ngay cầu thang, mắt cá chân vì vậy mà vô cùng đau đớn, vai đập trên sàn nhà, đầu váng mắt hoa, cảm giác xương cốt cũng sắp nát rồi, chỉ sợ là khó mà trốn thoát!

Người đâm Hà Trầm Linh hình như là một tên bảo vệ của căn biệt thự này, gã đàn ông cao gầy ấy im lặng cười rồi dùng băng dính dán miệng Thư Lan lại, khiêng lên rồi mang theo ra ngoài, thậm chí lúc đi ra còn thản nhiên giả vờ gật đầu với những người đi tuần khác, Thư Lan choáng váng đầu óc, ngay cả miệng cũng không nói được, cậu bị tên kia lôi lên xe đi thật xa nơi này, sau đó thì lên một chiếc xe tiếp ứng khác.

Từ xa Thư Lan đã thấy Tiêu Cảnh Hoành ngồi trên chiếc xe kia đưa khuôn mặt dọa người ấy ra, nhất thời mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, chỉ sợ cậu rơi vào tay Tiêu Cảnh Hoành rồi thì đời này coi như tiêu! Thư Lan cũng không còn cách nào kìm nén để bản thân không run rẩy nữa, cứ thế này cậu sẽ khó mà bình tĩnh tìm ra con đường sống.

Đặc biệt là tên kia còn để cậu ngồi cạnh Tiêu Cảnh Hoành, Thư Lan tuyệt vọng đến nỗi nước mắt sắp rơi xuống.

Tiêu Cảnh Hoành vỗ vỗ mặt Thư Lan, “Sợ cái gì, vẫn chưa tới lúc mày phải sợ đâu.”

Nghe xong câu đó sắc mặt Thư Lan càng khó coi hơn.

Cuối cùng đến một nhà xưởng bỏ hoang, ở giữa đó có đặt cái ghế tựa bằng sắt, Thư Lan bị ép ngồi lên đó, tay và chân đều bị trói chặt lại, còn tên Tiêu Cảnh Hoành kia đang ngồi trên xe lăn, đưa mắt nhìn chăm chăm cậu như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Tiêu Cảnh Hoành dùng hai kẹp một cái điện thoại di động, “Đến đây nói với người yêu của mày vài câu đi.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng gào thét của Tiêu Thịnh Vũ: “Tiêu Cảnh Hoành!”

Tiêu Cảnh Hoành thâm trầm mà cười cười, “Đừng nóng vội.” nói xong liền đem điện thoại đưa đến trước mặt Thư Lan, sau đó hắn bỗng tát một cái thật mạnh vào mặt cậu, Thư Lan bị dán miệng lại nên chỉ có thể rên lên một tiếng đau đớn.

“Thư Lan! Thư…” Tiêu Thịnh Vũ chưa kịp nói lời gì thì đầu bên kia Tiêu Cảnh Hoành đã cúp máy.

“Nó thật là thương mày, xem nó có thể vì mày làm đến mức nào đi, chắc mày cũng rất muốn biết có đúng không?” Sau đó Tiêu Cảnh Hoành gọi một tên bảo vệ đến châm điếu thuốc, bởi vì ngón tay gã bị đứt đoạn nên gã không thể cầm điếu thuốc được, “Bộ dạng của tao bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, sống cũng không có ý nghĩa, nhưng tao lại muốn kéo theo thằng súc sinh kia theo mới hả dạ.”

“Mày chớ nhìn bộ dạng không có mày liền không thể sống vừa rồi của Tiêu Thịnh Vũ, nói không chừng đến lúc bị uy hiếp thì nó cũng có thể đá bay mày sang một lên, mắt lạnh nhìn mày giãy dụa đến chết, con người nó ấy à, rất là lãnh huyết đó.”

Miệng Thư Lan bị dán băng dính nên nói không được, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, cơ thể không ngừng run lên, khóe mắt cũng hơi ẩm ướt, cậu không muốn thừa nhận những lời mà Tiêu Cảnh Hoành nói đều đúng, Thư Lan nghĩ Tiêu Thịnh Vũ có thể thật sự rất thích cậu, nhưng nhất định anh không thể vì cậu mà làm đến mức này đâu.

Có ai có thể vì kẻ khác mà không màng sống chết đâu? Đặc biệt là người đàn ông nổi danh là lòng dạ tựa sắt đá kia.

Có thể mình sẽ khó bề sống sót thoát khỏi đây, Thư Lan nghĩ thầm như thế, không biết Thư Cách sẽ thế nào đây, lúc này cậu chỉ có thể xin lỗi Nguyễn Uyển, chưa bao giờ cậu thấy nhớ con trai đến như thế, Thư Cách còn nhỏ như vậy, nếu cậu có mệnh hệ gì thì nó phải sống sao đây…

“Chà chà, khóc rồi à, ầy, muốn trách thì trách bản thân mình trêu phải Tiêu Thịnh Vũ đi.”

Đến lúc Tiêu Thịnh Vũ một thân một mình đến đây, khuôn mặt khủng bố của Tiêu Cảnh Hoành hiện lên vẻ kinh ngạc và trào phúng, “Mày đúng là tình thánh đó nha.”

Đôi mắt Tiêu Thịnh Vũ lóe lên tia nham hiểm, sống lưng kiên cường mà thẳng đứng, nhìn chăm chăm về phía Thư Lan, sau lưng lại bị mấy cây súng chỉa vào, áo sơ mi anh đang mặc thấm đầy mồ hôi ướt cả mảng áo, Tiêu Thịnh Vũ gỡ bỏ một cái cúc áo, không màng để ý đến việc mình để lộ da thịt trước họng súng chút nào.

Lúc Tiêu Thịnh Vũ nhìn về phía Thư Lan thì ánh mắt anh ôn hòa đi rất nhiều, không khó để nhận ra trong đôi mắt đó có bao nhiêu thương yêu đau xót, trừ hai má của Thư Lan bị sưng tấy và nhìn cậu vì sợ mà hốt hoảng thì chẳng bị thương gì cả, vậy thì tốt, Tiêu Thịnh Vũ thầm nói trong lòng: Thật may là tới kịp, bây giờ có mình ở đây rồi, mọi thương tổn của em ấy sẽ do mình gánh chịu.

Thư Lan đưa đôi mắt mông lung nhìn Tiêu Thịnh Vũ, dù cho cậu cố kiên cường đến đâu thì khi thấy anh tới liền kích động không nói nên lời, mọi oan ức thống khố hòa quyện thành cảm xúc như muốn vỡ òa.

“Bây giờ tôi đã đến rồi, mọi chuyện không còn liên quan gì đến Thư Lan nữa, buông em ấy ra, tôi sẽ mặc ông xử trí.” Tiêu Thịnh Vũ lạnh lùng nói.

“Vậy không được rồi, thả nó rồi thì cuộc chơi còn gì thú vị nữa, phải không nào?” Giọng nói của Tiêu Cảnh Hoành anh ách vô cùng chói tai, “Mày quả thật tới một mình sao?”

Tiêu Thịnh Vũ gật đầu, sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhìn anh như thế Thư Lan tuyệt vọng nghĩ, sao anh có thể đến một mình được, muốn tìm chết sao?

“Nếu như không muốn người yêu mày mất mạng thì tốt nhất mày đừng giở trò.” Tiêu Cảnh Hoành cười quái dị hai tiếng, “Bây giờ tao đến tuyên bố quy tắc trò chơi đây…”

Tiêu Cảnh Hoành liếc mắt ra hiệu, ngay lập tức liền có năm, sáu tên vây lấy Tiêu Thịnh Vũ, mỗi người đều mang theo khuôn mặt hung thần ác sát, Tiêu Thịnh Vũ nhìn chằm chằm Thư Lan, không thèm để ý tới tình cảnh của mình bây giờ chút nào.

Tên vừa rồi châm thuốc cho Tiêu Cảnh Hoành bỗng từ đâu lấy ra một cuộn băng dính, xé ra một mảng kề sát trán Thư Lan, Tiêu Thịnh Vũ thấy vậy liền tức giận hô lên: “Tiêu Cảnh Hoành cmn ông dám… A…”

Tiêu Thịnh Vũ chỉ lo cho Thư Lan, lại thình lình bị tên bên cạnh dùng đầu gối thúc một cái thật mạnh vào bụng, anh rên lên một tiếng đau đớn, suýt chút nữa liền khuỵu xuống, trên mặt bây giờ đều là mồ hôi lạnh.

Tiêu Cảnh Hoành vô cùng đắc ý, trong lòng gã mừng như điên, “Chính là như vậy, Tiêu Thịnh Vũ, mày cứ yên tâm đánh với mấy tên ấy một trận, mày bị đánh ngã xuống đất mấy lần, tao liền quấn bấy nhiêu vòng lên đầu người yêu mày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.