Mật Hôn

Chương 203: Cố tổng không thể yêu nữa sao?




Tô Lô càng khóc nhiều hơn, nước mắt không ngừng thấm vào quần áo của hắn. Thời điểm vừa rồi ở Tô gia khó chịu cùng khuất nhục, cũng không có chảy xuống một nửa giọt nước mắt, nhưng vừa thấy hắn thở phì phò vọt tới trước mặt cô, nước mắt của cô lại không thể khống chế.

Lâm Hạ Thiên vuốt phẳng tóc cô, thanh âm mang theo thỉnh cầu: “Tô Lô… Đừng khóc… Cũng không cần đi… Chúng ta không cần ầm ĩ có được không….? Anh chỉ muốn sống tốt cùng em.”

Tô Lô ôm chặt thắt lưng hắn: “Được…”

Lâm Hạ Thiên sung sướng đứng lên: “Anh không muốn ầm ĩ với em, không muốn cạnh tranh với em, không muốn rùng mình cùng em! Anh muốn em ở lại bên cạnh anh, anh muốn em ngẩng đầu, anh muốn hôn hôn!” Nói xong liền khẽ nâng cằm của cô lên.

Bất động.

Một tay đỡ đầu của cô.

Vẫn bất động.

Hai tay lại nâng đầu cô lên.

Vẫn là bất động, giống như…. giống như bị dính vào.

Lâm Hạ Thiên khẩn trương: “Thảm, hẳn là không phải nước mắt nước mũi làm đi?”

Tô Lô rốt cục cũng bật cười.

Lâm Hạ Thiên hành sự tùy theo hoàn cảnh, ngồi xổm xuống nhìn mặt cô.

Cô lại cúi đầu tránh khỏi tầm mắt của hắn.

Lâm Hạ Thiên nắm lấy cằm của cô. Tay còn lại thì cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình, tinh tế cảm thụ bàn tay mềm mại, còn có độ ấm lòng bàn tay cô.

Nhưng khi hắn nương theo ánh sáng đèn đường thấy rõ dấu bàn tay ở má trái của cô, ôn nhu trong lòng nhất thời bị một cỗ khí lạnh khiến người khác run sợ mãnh liệt vây quanh: “Là ai đánh em?”

Tô Lô run lên vì âm thanh lãnh chiến của hắn: “Anh hung hăng như vậy làm gì…”

Lâm Hạ Thiên tận lực áp chế liệt hỏa đang hừng hực, tức giận liền đứng lên: “Là ai?”

Tô Lô không muốn nói, cô chỉ nhìn Lâm Hạ Thiên, bộ mặt căng thẳng, đôi tay ôn nhu vỗ về hắn. Cô không muốn so đo những ủy khuất ở Tô gia, cô chỉ biết rằng trên đời này, còn có một người quan tâm đến cô như thế, vậy cũng đủ rồi.

Muốn cho hắn bớt giận một chút, Tô Lô dùng miệng chạm nhẹ vào môi hắn.

Mặt Lâm Hạ Thiên vẫn căng thẳng.

Tô Lô lại duyện duyện môi hắn.

Vẫn là cứng ngắc.

Lại cắn cắn môi dưới của hắn.

Hắn vẫn thủy chung bất động giống như tòa sơn, phát ra thanh âm lạnh lẽo: “Là Tô gia đúng không?”

Tô Lô sờ sờ đầu của hắn: “Anh rốt cuộc có muốn hôn em hay không?” (cho Tô Lô xưng em được rồi =]]])

Thanh âm Lâm Hạ Thiên vẫn lạnh: “Muốn!”

“Kia…”

“Anh muốn hôn lưỡi!”

Bên má còn lại của Tô Lô không bị đánh, tức thì cũng nóng lên.

“Chờ anh hôn em xong liền diệt Tô gia!” Nói xong, Lâm Hạ Thiên giữ lấy ót của cô, từng chút một đem cánh môi đang mím chặt của cô cùng môi mình ở cùng một chỗ, sau đó đầu lưỡi mang theo cường thế xâm nhập vào khoang miệng cô, quét sạch toàn bộ hơi thở của cô.

Trên đời này ai dám thương tổn cô, dù có là thần là phật Lâm Hạ Thiên hắn cũng sẽ không bỏ qua!

Hôn nồng nhiệt qua đi, hai người thở dốc không ngừng. Nhất thời hô hấp đều dung hợp mùi lẫn nhau.

Tô Lô lắc lắc tay Hạ Thiên: “Đừng đi tìm bọn họ….”

“Hừ!”

“Em không thích bộ dáng hung thần ác sát này của anh.”

“Hừ…” Nhưng mặt đã trở về bộ dạng con thỏ nhỏ thuần khiết đáng yêu.

“Em cũng không thích hành vi cùng đám bại gia chi tử trầm mê đánh bạc của anh.”

“Hừ…” Thật sự đã biến thành một con thỏ nhỏ thuần khiết đáng yêu cần lao tiết kiệm.

“Em ghét anh hút thuốc uống rượu.”

“Hừ…” Một con thỏ nhỏ thuần khiết đáng yêu cần lao tiết kiệm cai thuốc kiêng rượu.

“Còn có chủ nghĩa đại nam nhân gì đó của anh em cũng ghét.”

“Anh nào có…” Con thỏ nhỏ cố gắng đấu tranh.

“Anh không cho em làm việc, em thầm nghĩ giống như lúc heo mẹ đang dưỡng thai vậy!”

“…” Dưỡng thai là một chuyện…. Nhưng hắn nào dám biến cô thành heo mẹ a….

“Em muốn đi làm!”

“….!” Công việc của em chính là ở bên cạnh bồi anh bốn mươi, năm mươi, sáu mươi năm!

“Anh thua nhiều tiền như vậy, vẫn còn mặt mũi ngửa tay xin tiền người trong nhà sao? Em nhất định phải có một phần thu nhập đủ nuôi sống hai chúng ta.”

“….. Em làm cơm cho anh ăn….?”

“Vậy chính anh phải đi tìm việc làm!”

“… Anh không bằng cấp không kinh nghiệm… Không có người mời anh… ”

“Anh không phải đi du học ở nước ngoài sao? Làm sao có thể đến một cái bằng cũng không có?”

“Khi đó là hỗn…”

“Anh….! Về Trọng Mộc làm thiết kế, ba anh hẳn sẽ không so đo văn bằng.”

“Không muốn, viết viết vẽ vẽ gì đó anh không có hứng thú! Thiết kế anh cũng sẽ không làm!”

“Ở đó tùy tiện cũng tìm được việc để làm, tiếp điện thoại cũng tốt, truyền tin cũng được, quét tước cũng không tệ, tất cả đều được đi?”

“Không muốn… Làm những việc đó thực mất mặt…” Người nào đó làm nũng.

Tô Lô lại nói: “Anh ở Mao Cao thua nhiều như vậy, tiền đổ đi không biết mất mặt? Cho dù không làm, hiện tại bắt đầu tìm cái trường học nào đó học lại. Cứ thế, tiền thu vào vẫn đủ để trả học phí.”

“Ăn cơm không thể tiêu hóa, không có lương tâm…”

“Anh ăn hay không?!” Tô Lô không có kiên nhẫn.

“Ăn…”

Hai người ở lại nhà trọ, Tô Lô dạo một vòng bên trong nhà trọ, phát hiện không có gì khác, đang muốn tỏ vẻ vừa lòng, lại phát hiện bộ dáng ấp a ấp úng đứng ở cửa ban công của Lâm Hạ Thiên.

Phát hiện Tô Lô muốn ra ban công, Lâm Hạ Thiên liền lấy tay ngăn trở Tô Lô: “Bên ngoài gió lớn nên đừng đi ra ngoài… Mặt của em có đau không… anh đi lấy băng cho em phu phu phu…” Nhìn thấy má trái của cô có dấu tay hồng hồng, lửa trong lòng Hạ Thiên lại bừng lên: “Mẹ nó, dám dùng lực lớn như vậy đánh?! Anh không thiêu Tô gia thì không phải là người!”

“Em không cho anh làm việc đó, có nghe hay không?”

“Không nghe!”

“Lâm Hạ Thiên! Phóng hỏa là phạm pháp!”

“Anh không sợ!”

“Lâm, Hạ, Thiên!”

“… Không thiêu thì không thiêu… “Hung hăng cái gì, hắn còn chưa thiêu…

“Ân… đi lấy băng cho em.”

“Anh… Ý anh là chúng ta cùng đi lấy…” Đừng ra ban công nha…

“Ân… vậy cùng đi lấy…”

“Được!” May là có thể di chuyển sự chú ý của cô…

Ai ngờ, Lâm Hạ Thiên vừa chạy về hướng phòng bếp lấy băng, Tô Lô liền nhẹ nhàng quay người lại, vòng qua Hạ Thiên, thành công mở cửa ban công.

Kế điệu hổ ly sơn!

Lâm Hạ Thiên phẫn hận một phen vì cô tính kế hắn, xoay người nhìn đến vẻ mặt đã âm trầm của Tô Lô. Khí diễm phẫn hận của Lâm Hạ Thiên nhất thời biến thành mây khói.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lâm Hạ Thiên vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Tô Lô đại nhân… Đến giờ đi ngủ rồi… Lửa giận gì đó để ngày mai phát cũng được… Anh sợ em ngủ không được…”

Tô Lô nhìn ban công đầy tàn thuốc đất cát bụi bạo, nội tâm cũng dâng lên một màn cát bụi, một phen nắm lấy thịt trên mặt Lâm Hạ Thiên vẫn đang cười” Lâm Hạ Thiên, anh chết vì ung thư phổi em sẽ không khóc lấy một giọt nước mắt.”

Lâm Hạ Thiên bụm mặt đau đến mức kêu oa oa. Ngô…. cô gái này là hạ ngoan thủ…!

Tô Lô chưa hết giận lại véo hắn vài cái: “Đem đồ anh có giao hết ra đây! Nếu anh còn tiếp tục giấu diếm, lập tức có thể đi viết di chúc!”

Lâm Hạ Thiên ngoan ngoãn giao hộp thuốc lá còn lại, nói cho Tô Lô: “Không cần cho anh viết di chúc a. Nếu anh chết, danh nghĩa người sở hữu tài sản sẽ tự động chuyển thành tên của em. Còn có bảo hiểm, người nhận tiền bảo hiểm cũng là em.”

Tô Lô tức giận lấy tay kia véo véo mặt hắn: “Cho anh nói nhiều! Cho anh nói nhiều!!”

“Đau — a –!!”

Buổi tối mười giờ hai mươi phút, tất cả các hộ gia đình trong nhà trọ đều nghe thấy trên lầu 8 truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết, vang vọng bầu trời đêm. Vì thế mọi người mới biết, nguyên lai người mới đến ở lầu 8 là đồ tể. Đều không hẹn cùng đem tất cả cửa nhà mình đều đóng lại, mắng.

Âm thanh heo bị giết chết tiệt này –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.