Mật Hôn

Chương 152: Tôi xin lỗi!




Ta đối với ngươi xác thực có tình, cho nên ta, cũng muốn ngươi như vậy.

Chỉ là lòng của ngươi khóa thật chặt chẽ, ngươi không cho ta tới gần, cũng không nguyện bước vào cuộc sống của ta, đối hết thảy thờ ơ.

Nam nhân tới gần ngươi, đụng chạm ngươi, ta nhịn không được đố kỵ, ta sẽ cho người giết bọn họ nhưng còn ngươi đâu? Nữ nhân tiếp cận ta, câu dẫn ta, ngươi vì sao còn có thể thờ ơ làm như không thấy?

Ngươi đối ta chỉ có hận thôi sao? Cho nên ngươi không bao giờ nguyện mở mắt nhìn kỹ ta lần nữa?

Ta bắt đầu dao động, bắt đầu lo âu, ta đã vì ngươi làm chuyện ba mươi tám năm qua chưa từng làm, sủng ngươi, thương ngươi, che chở ngươi, thậm chí vì ngươi mà thay đổi chính mình, ngươi vẫn không muốn mở lòng ra với ta?

Tuần, Tuần xinh đẹp của ta, ta không phải là người kiên nhẫn, nhưng vì ngươi, ta có thể chờ.

Năm năm vẫn có thể chờ thêm nữa, chúng ta còn có —một đời.

Tháng mười hai, rét đậm.

Nhiều năm sau, hắn vẫn như cũ không rời đi nơi này.

Hai mươi lăm, Lâu Thế Tuần ở đây, kinh ngạc chính mình hấp dẫn Thương Minh Tương thế nhưng ước chừng đến năm năm. Rất khó tin tưởng nam nhân cuồng ngạo hay thay đổi như vậy, nhưng lại sẽ vì một kẻ nhỏ bé không đáng kể mà chấp nhất gần năm năm.

Hai năm trước cứu Đông một hồi kia, trước khi hôn mê truyền đến tiếng gầm giận không phải ảo giác, trong nháy mắt đáy lòng rung động là không thể chối bỏ, hắn biết, Thương Minh Tương đối hắn xác thực có tình.

Nhưng tình của y có thể kéo dài được bao lâu? Có lẽ giây tiếp theo, Lâu Thế Tuần liền bị vứt bỏ. Y là kẻ hỉ nộ vô thường, tính cách hay thay đổi, đối với hắn chấp nhất năm năm, Tuần dĩ nhiên cảm thấy như vậy là đủ rồi. Đừng nói hắn tự coi nhẹ mình, hắn chỉ là sợ suy nghĩ nhiều lắm, sẽ chẳng thể tiêu tan.

Mấy năm nay, nghe nói y vẫn có những nữ nhân khác, ngẫu nhiên sẽ không ở bên hắn mấy ngày.

Hỏi Tuần có để ý hay không? Không, hắn sẽ không, chỉ cần không đếm xỉa đến, là có thể lạnh nhạt, chỉ cần không đi để ý, là có thể không hề cảm giác.

Ít nhất, trên người Thương Minh Tương sẽ không cho phép có hương vị của người khác. Việc này đối hắn mà nói cũng là chuyện tốt ác, đừng hiểu lầm, hắn không phải đố kỵ, chỉ là vài năm gần đây hắn mới phát hiện chính mình đối với nước hoa có điều dị ứng.

Cách đó vài ngày, Thương Minh Tương đi Quan Tây một chuyến. Khí trời cực lạnh, thân thể hắn sẽ không chịu nổi, Thương Minh Tương cũng không dẫn hắn đi theo. Nghe nói, y sắp trở về, Thường Trủng Thần là quản gia của Thương Minh gia, gần nhất vội vàng dọn sạch sương phòng ở Nam uyển, nghe nói, thật sự chính là nghe nói, y đem về một nữ tử.

Từ sau khi hắn và Thương Minh Tương chung sống hòa bình, đó là nữ nhân đầu tiên mà y mang về.

Bọn người hầu nói, cũng nên đến lúc, mọi người chưa từng gặp qua Đại lão gia đối cái gì hứng thú vượt qua ba tháng, năm năm của hắn đã xem như là kỷ lục, giờ phút này, cũng đến lúc rút lui.

Nhẹ cầm chén trà ấm áp, Tuần thổi thổi, sương khói lượn lờ ngang tầm mắt, tựa như tương lai của hắn, không cách nào lường trước được.

“Uy, nghe nói ngươi là nam sủng được Minh Tương sủng ái nhất nha?”

Giọng nữ mang theo khinh thường truyền đến, một nữ tử dáng người lả lướt bước vào Đông uyển.

Tuần bưng chén trà nhìn nàng, rất hâm mộ.

Nàng không lạnh hay sao? Chỉ mặc áo váy ngắn đến đùi, hiện tại là mùa đông a, không giống như hắn mới vào đông đã phải mặc loại kimono giữ ấm. Hiện tại ngồi trên ghế, Tuần đem chân quấn chặt trong thảm, phía dưới bàn còn có tiểu ấm lô chuyên dùng sưởi ấm.

Nghe nói quần áo kiểu dáng Tây u giữ ấm hơn nhiều, nhưng mà tủ quần áo của hắn tất cả đều là kimono, không có cách nào, Thương Minh đại gia thích, nên Tuần cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc theo.

“Uy, ngươi câm nha, không biết trả lời sao!” Tá Đằng Lý khinh thường nghễ nhìn hắn, tư thế tao nhã ngồi xuống đối diện Tuần.

Nghe nói Thương Minh gia có một nam sủng được Minh Tương sủng ái nhất, nàng lập tức ném hành lý ở Nam uyển chạy tới Đông uyển, nhất định phải hảo hảo cho hắn cái phủ đầu ra oai. Hừ, bộ dạng không tồi, đáng tiếc còn kém xa nàng, nàng tự tin có thể thắng được trái tim của Thương Minh Tương.

Người hầu ở Nam uyển cũng thực thức thời, vừa nghe nàng là nữ nhân Thương Minh Tương mới mang về, thái độ lập tức thay đổi. Khi nàng nói muốn tới Đông uyển, lập tức nịnh bợ dẫn đường cho nàng. Tá Đằng Lý cực kỳ đắc ý, ngày nàng lên làm nữ chủ nhân của Thương Minh gia chắc chắn không xa.

“Tuần…Tuần gia, Tá Đằng tiểu thư là đại gia mang về, nàng nói muốn gặp ngươi một lần, tiểu nhân lúc này mới đưa nàng tới đây.” Người hầu ngồi trên hành lang gấp khúc, không biết quyết định của mình có chính xác hay không. Người không vì mình, trời tru đất diệt thôi, nếu đại gia đã mang về nữ nhân khác, vị Tuần gia này cũng nên xuống đài, hắn vẫn là hảo hảo mà nắm váy nữ chủ nhân mới đi.

“Ngươi không có nghe ta nói nha, tiện sủng!” Tá Đằng Lý chanh chua công kích.

Nam sủng? Tuần nhíu mi, thật lâu không có nghe được hai chữ này. Ngày an nhàn quá lâu, sớm đã quên nguyên lai chính mình là nam sủng của Thương Minh đại gia, tự giễu mà bĩu môi.

“Nam sủng thấp hèn như ngươi, mà dám không trả lời ta? Ngươi nghĩ mình là ai chứ!” Tá Đằng Lý tức giận đến không thèm để ý hình tượng, vung tay một cái, liền hất đổ trà nóng trong tay Tuần.

Trà nóng vẩy lên người Tuần, dọa người hầu ngoài cửa nhảy dựng, vội vội vàng vàng đứng lên.

Tránh ra. Tuần phất tay ý bảo hắn rời đi, người hầu sờ sờ cái mũi, tự thấy mất mặt tránh đi.

Lấy khăn dưới bàn ra, nhẹ nhàng chà lau ngón tay hơi bị phỏng, Tá Đằng Lý thấy thế, xuy cười một tiếng. “Ngay cả bị phỏng cũng không kêu, thì ra là tên câm điếc.”

“Là câm điếc cũng tốt, dù sao ngươi chưa bao giờ là đối thủ của ta, ngươi tốt nhất thức thời rời đi. Nếu không chịu đi, chờ ta ngồi trên vị trí nữ chủ nhân của Thương Minh gia, ta đầu tiên sẽ loại bỏ ngươi!”

Tá Đằng Lý ỷ vào hắn sẽ không nói, tiên phát chế nhân, báo cho biết nàng mới là nữ nhân Thương Minh Tương yêu nhất.

Cũng nên…là lúc. Tuần hạ mi mắt, không biết nên cao hứng hay là bi thương.

Năm năm, đủ rồi, ngươi rốt cục vẫn là mệt mỏi, không cần ta nữa. Ta nói rồi, ta chắc chắn rời đi, không có một tia lưu luyến. Nhưng mà ta hiểu được, kia bất quá là hy vọng xa vời như đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Đáng tiếc hắn cũng chưa từng làm nũng hướng Thương Minh Tương yêu cầu điều gì, điểm ấy thật sự là khiến kẻ khác tiếc nuối.

“Ngươi ở trong này làm gì?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm trầm thấp, đánh gãy Tuần tự ai hối tiếc.

“Minh Tương…” Tá Đằng Lý hờn dỗi, nghĩ y đang cùng nàng nói chuyện, “Ta chỉ là tới nhìn xem thôi, ngươi đừng giận nha.”

Đáng tiếc, Thương Minh Tương cũng không buồn nhìn nàng. Thân hình cao lớn khôi ngô đi vào, khẩu khí không tốt lắm. “Ta không phải đã nói khi ta trở về muốn ngươi tới Bắc uyển chờ ta, ngươi đem lời ta nói không là gì sao?”

“Minh Tương!” gương mặt xinh đẹp nháy mắt cứng đờ, thì ra mỹ nhân hiểu sai ý.

Thân hình cao lớn hạ thấp, ôm lấy thân mình gầy yếu, khóe miệng không thường cười giờ phút này lại cười đến thực sáng lạng.

Thương Minh Tương kinh ngạc, ngồi xổm xuống ôm lấy hắn, thanh âm trầm thấp gấp gáp, “Ngươi đang cười, cười cái gì vậy?” Đã lâu chưa từng thấy hắn nở nụ cười, nụ cười của hắn, hiếm thấy, rất đẹp.

Cười cái gì? Ta cười chính là nữ tử đáng thương kia nha!

Không thể tưởng được nàng thật sự thích ngươi, yêu một nam tử không biết yêu là gì như ngươi, so với xuống địa ngục còn thống khổ a!

Đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, Thương Minh Tương cũng vì hắn cười mà cười, thanh âm của y khàn khàn. “Chúng ta quay về Bắc uyển.”

Mảnh khảnh chân trần vừa tiếp xúc với không khí lạnh, lập tức trở nên lạnh như băng, Tuần theo bản năng run lên, hắn hơi khuynh thân, muốn lấy tiểu ấm lô.

Thương Minh Tương thấy thế, một tay kéo hắn vào lòng, vươn tay giúp hắn lấy tiểu ấm lô, đưa đến trong tay Tuần.

“Như vậy có thể đi?” sinh lý dục vọng tới đột ngột, y một lòng thầm nghĩ ôm Tuần về Bắc uyển hảo hảo ôn tồn.

Ừm. Tuần yêu thích ôm tiểu ấm lô trước ngực, vẻ mặt cười thực quý trọng.

Nhìn thấy hắn giống như được đến toàn bộ thế giới, khố hạ dục vọng lại dấy lên, Thương Minh Tương mất bình tĩnh, vội vàng ôm hắn quay về Bắc uyển, không biết Tuần chính là nghĩ, nếu Thương Minh Tương không cần hắn, hắn thể nào cũng phải đem tiểu ấm lô mang đi mới được.

Trong Đông uyển quạnh quẽ, lưu lại nữ tử kiều diễm vẻ mặt phẫn hận, cùng với Nam uyển người hầu âm thầm ảo não theo sai người.

Từ sau hoan ái tỉnh lại, Tuần đánh cái ngáp dài, nghiêng đầu cọ xát. Dưới đầu cảm giác cứng rắn, cùng ngày thường mềm mại khác xa, hắn hơi nhìn lại, mới phát hiện chính mình gối lên đùi nam nhân.

Thương Minh Tương ngồi xếp bằng, hạ thân mặc quần dài, nửa người trên khoác hờ ngoại sam, đôi mắt chăm chú kiểm duyệt văn kiện trên bàn.

“Tỉnh?” Thoáng thấy Tuần động đậy, y kéo kéo chăn trên người Tuần, vây hắn thật kín.

Thực lạnh! Tuần run lên, vội vàng ôm tiểu ấm lô vào ngực, toàn thân lui thành một đoàn.

“Còn lạnh?” Vừa rồi làm đến đổ mồ hôi, hiện tại đều bao thành như vậy, như thế nào còn lạnh?

Thương Minh Tương tự hỏi, hai tay vươn ra, đem cả người Tuần ôm vào trong lòng. Bị nhét vào vòng tay ấm áp, Tuần sợ lạnh mà cọ cọ, an ổn vùi vào trước ngực trần trụi của y, tìm vị trí thoải mái nhất.

Không biết từ lúc nào, hắn cũng có thể ở trong lòng Thương Minh Tương mà đi vào giấc ngủ. Thói quen này thật sự là không tốt, một khi rời đi, khó tránh khỏi cảm thấy mất mát, y chính là cái ấm lô đặc biệt ấm a!

“Nàng là em gái của Tá Đằng Thận.” Không đầu không đuôi, Thương Minh Tương toát ra một câu.

Nga, kia lại như thế nào? Nho nhỏ đánh cái ngáp, Tuần vẫn cảm thấy buồn ngủ.

“Quan Tây vốn cũng là địa bàn của ta, vội vã phát triển thị trường u Mĩ làm cho Tá Đằng Thận thừa cơ chiếm lĩnh, vài năm nay, ta nhanh chóng thu hồi lại, hắn sốt ruột lo sợ, mới vội vàng đem muội muội tặng cho ta.” Thương Minh Tương thản nhiên mở miệng.

Không cần nói với ta mấy chuyện đó, ta không có hứng thú. Buồn chán lấy mũi cọ cọ vào ngực y, Tuần không có hứng thú.

“Một khi ta cưới Tá Đằng Lý, Quan đông cùng Quan tây thành thân gia, dù sao đều cùng là người một nhà, sẽ không có ai giành việc làm ăn của ai.”

Như thế. Tuần lại đánh cái ngáp.

Trầm mặc hồi lâu, thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vang lên.

“Ta cưới nàng, được chứ?”

Y giống như đang tự hỏi, thật lâu mới nói ra.

Đừng hỏi ta có được hay không. Tuần nhắm mắt, giả bộ không có nghe thấy.

Đừng có hỏi ta được hay không, ý kiến của ta cũng không lay chuyển được quyết định của ngươi đi!

Chăm chú nhìn Tuần đi vào giấc ngủ, tuấn nhan cuồng dã lại trầm vài phần.

Không hiểu vì sao lại nói với Tuần những lời đó, chỉ là y nghĩ muốn, cũng chỉ là đơn thuần muốn cùng Tuần chia sẻ thành công của y, tâm tình của y, nhưng mà, hắn lại nhắm mắt, tuyệt không để ý.

“Ngươi không cần sao, Tuần? Ta cưới nữ nhân khác, ngươi tuyệt không để ý?” thanh âm trầm thấp mang theo chút tịch mịch, nhưng Tuần đang ngủ không thể nghe thấy.

“Lòng của ngươi cao hứng khi thấy nữ tử khác ở bên cạnh ta? Chẳng lẽ ngươi hận ta như vậy, muốn chạy trốn khỏi ta đến thế?” Thương Minh Tương gắt gao ôm lấy hắn, rất sợ hắn sẽ giống như sương khói kia, tan biến trong nháy mắt.

Ta rất muốn có được ngươi, Tuần, ta thực muốn có được trái tim của ngươi!

Nếu đã nhận định đối ngươi có tình, ta lại như thế nào có thể buông tha ngươi được?

Không vội, ta nói rồi, ngươi càng trốn, ta càng phải cùng ngươi dây dưa cả đời.

Chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều thời gian.

Mùng một tết, ngoài phòng tuyết rơi từng đợt, Thương Minh gia cũng không ngoại lệ chuẩn bị một bàn đầy món ăn. Ngày thường cha con không hòa hợp cũng theo tập tục ngồi cùng bàn dùng bữa.

Thương Minh Tương ngồi ở chủ vị, bên tay phải ngồi Lâu Thế Tuần, Thương Minh Quỳ, Thương Minh Tư, cùng với Vũ Cung Đông bên tay trái là vợ chồng Thường Trủng Thần và con gái Thường Trủng Anh, cùng với Tá Đằng Lý không mời mà đến kia. Ngày hội truyền thống sẽ mặc trang phục truyền thống, mỗi người đều mặc kimono chính thống.

Trên bàn dài hơn hai mét, là thức ăn truyền thống, cái gì cần đều có, còn có hai phần ba thức ăn chưa dùng đến. Sức ăn của Lâu Thế Tuần đương nhiên kém hơn Thương Minh Tương, mắt thấy hắn không hề động đũa, y cho gọi tôi tớ, người hầu lập tức bưng tới một cái bát to sóng sánh nước màu đen đặt trước mặt Tuần.

“Uống hết.” Thương Minh Tương mặt không đổi sắc mệnh lệnh.

Đôi môi tái nhợt mím lại, Tuần vẫn là cầm lấy thìa, từng muỗng từng muỗng nhỏ uống thuốc bổ.

Tá Đằng Lý thấy thế, có điểm đố kỵ.

“Vì cái gì cả bàn chỉ có Tuần đệ uống bát thuốc kia, không lẽ là Tuần đệ có bệnh?” Nếu không xem Minh Tương còn sủng hắn, nàng mới sẽ không hàng thấp tôn quý gọi hắn “Tuần đệ”. Không có cách nào khác, đương gia chủ mẫu lòng dạ phải rộng rãi chút, vị trí to như vậy ngồi ổn, nàng sẽ có biện pháp sửa trị hắn sau.

“Tuần đệ!?” Thương Minh Quỳ uống ngụm rượu, suýt chút nữa phun ra, vội vàng nuốt vào trong, lại làm cho rượu sặc lên mũi, cậu khó chịu khụ khụ lên. Thấy cậu khụ đến khó có thể dừng lại, Vũ Cung Đông thân là hộ vệ vội vỗ nhẹ lưng Quỳ, rót chén nước hầu hạ cậu uống xong.

“Dì Tá Đằng’, ‘Tuần của Thương Minh gia’ chúng ta khi nào thành ‘Tuần đệ’ của dì vậy?” Quỳ thuận khí, phượng mâu tự tiếu phi tiếu tràn ngập khinh thường.

“Chờ khi chúng ta trở thành thân gia, hắn đương nhiên chính là đệ đệ của ta.”

“Tuy rằng lão ba của ta nam nữ thông ăn, nhưng mà vài năm gần đây sủng ái nhất chính là Tuần, này đại biểu y đối với nam nhân có điều, so sánh hứng thú hơn, dì nói là thân gia, sẽ không là Tá Đằng Thận tự mình gả cho nhà chúng ta đi?” Quỳ vừa mới quá hai mươi cười đến thực đáng yêu, lời nói ra nhưng lại sắc bén vô cùng.

“Ngươi!” Tá Đằng Lý trừng mắt nhìn hắn, lập tức chuyển hướng Thương Minh Tương khóc lóc kể lể, “Minh Tương, anh nhìn xem, Quỳ sao có thể vô lễ với em như vậy?”

“Nó từ trước đến nay vốn như thế.” Thương Minh Tương đạm nhiên nói, thoáng nhìn Tuần thừa dịp rối loạn, giương thương múa kiếm, trộm buông thìa trong tay. Hắn thật sự là sợ uống dược thang đắng nghét này.

Thương Minh Tương nhăn lại mi, có chút không hờn giận. “Uống bát thang muốn uống bao lâu, ngươi là muốn ta tự mình đút sao?”

Tuần bĩu môi, cứ nghĩ không ai phát hiện, ngoan ngoãn một lần nữa cầm thìa lên uống, mỗi lần uống một ngụm, cái mặt nho nhỏ liền nhăn lại một chút.

“Đúng vậy, ta trước giờ vốn là thế đó.” Quỳ vừa lòng nhìn lão ba sủng Tuần, cậu mở miệng tiếp tục nói: “Về cái bát thang nước đen thùi kia, cũng không phải là người bình thường uống được, đó chính là lão ba ta đặc biệt sắc cho Tuần, nữ nhân không thể uống được. Bởi chén thuốc kia nha, chuyên bổ tinh thận, chủ trì thận yếu vô lực, lão ba ta là sợ mỗi ngày đều mệt Tuần, mới riêng sắc tới cho Tuần bồi bổ thân mình mà.”

Một phen tối nghĩa nói đến mọi người trợn mắt há mồm, mà ‘nam nhân cần bồi bổ’ theo lời Quỳ thì thật sự sặc tới rồi, mùi thuốc khó chịu bốc lên mũi, Tuần nhăn mặt mãnh khụ không thôi.

Đôi mày rậm hoàn toàn nhăn lại, Thương Minh Tương quát, “Vụng vụng về về, ngay cả uống một chút cũng không xong!” Mắng thì mắng, y vẫn cứ ôm Tuần vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vì ho khan muốn ngừng mà không ngừng được nên đỏ lên, hắn vươn tay nắm chặt áo Thương Minh Tương, cố chịu từng cơn ho dâng lên, trên lưng mềm nhẹ chụp phủ làm hắn hơi thư thái. Ý thức được đại sảnh tất cả đều thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mình đang ngồi trong lòng Thương Minh Tương, Tuần quýnh lên, vội giãy dụa muốn rời khỏi, bàn tay vô ý quất qua gương mặt cuồng dã anh tuấn.

Thương Minh Tương giận tái mặt, hung ác giữ chặt hai tay nhỏ bé.

Có ngu ngốc mấy cũng biết Đại lão gia tức giận, Tuần chỉ đành ngoan ngoãn ngồi bất động mặc y ôm Thương Minh Tương dùng tay xoa xoa bàn tay nhỏ, da thịt lạnh lẽo lúc này mới dần ấm lên.

“Sao lại lạnh băng như vậy? Thuốc bổ uống vào đều bổ đi nơi nào?” Đại lão gia cũng không thích.

Nói không chừng thật sự là bổ tinh thận đi, Tuần tức giận thầm lẩm bẩm.

Bàn tay nhỏ ấm rồi, đại chưởng lại hoạt hạ xuống chân xoa bóp. “Chỗ này cũng lạnh như vậy, ai bảo ngươi không đi tất?”

Khẩu khí hung ác, tay xoa bóp lại ôn nhu tới cực điểm.

Hắn không thích đi tất thôi. Tuần bĩu môi, mặc cho y xoa, hoàn toàn không biết chính mình ở trong mắt mọi người, quả thực là đang làm nũng mà.

Nhu ấm một bên đổi một bên, thẳng đến chân không hề lạnh như băng, Thương Minh Tương mới dừng tay, nghĩ đến một phương pháp giữ ấm thật tốt.

Thân thủ cầm lấy chén rượu, ngẩng đầu ngã vào trong miệng, ngay tại Tuần không rõ y định làm gì, phong thần dĩ nhiên đã che lại cái miệng nhỏ nhắn của hắn, rượu nếp cay nồng liền như vậy nóng bốc lên mũi, trong miệng, trong bụng.

Tuần hoàn toàn không có một chút tửu lượng, cả người nóng hầm hập, hắn khụ đến đỏ mặt, màu da ngày thường tái nhợt thêm mạt đỏ tươi. Thấy Tuần mãnh khụ không ngừng, khuôn mặt nhỏ gầy thập phần diễm lệ, Thương Minh Tương hảo tâm tình liệt khai tươi cười, tiếng cười cuồng dã vang lên.

Tá Đằng Lý oán hận nhìn thấy họ thân mật không chút nào che dấu, không cam lòng yếu thế mà mở miệng. “Minh Tương, anh đừng đùa nữa, nói nói anh chừng nào định theo em quay về Quan Tây cầu hôn đây?”

Tiện nam sủng, Thương Minh Tương sẽ chỉ là của một mình ta mà thôi!

Vui vẻ ôm lấy Tuần, y nói: “Chờ thời tiết ấm áp một chút, thân thể Tuần đỡ hơn rồi nói sau.”

Nhìn lão ba vạn phần sủng ái ôm Tuần, trên mặt Quỳ tràn đầy ý cười.

Lão ba tàn nhẫn vô tình kia của cậu dường như đang dần dần thay đổi, thật tốt, tất cả đều là công lao của Tuần. Từ nay về sau, chỉ cần có Tuần ở, hai anh em bọn họ sẽ không phải sợ y hỉ nộ vô thường khó nắm bắt.

Quỳ nghiêng đầu, đang muốn cùng Tư chia sẻ phát hiện mới của mình, lại đột ngột chấn động.

Ánh mắt của Tư thực tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào lão ba với Tuần. Tim Quỳ phút chốc loạn nhịp, khẽ hạ mi mắt, đáy lòng có dự cảm điềm xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.