Mất Đi Ánh Sáng

Chương 16: Chương 5-1




Dương Mai đã sớm biết Thẩm Hoa Vinh là hạng người gì, nhưng mà cô mỗi lúc cũng nhịn không được đối với người đàn ông của mình ôm hi vọng, dù sao cũng đã vài chục năm làm vợ chồng.

Dương Mai duỗi ra móng tay thật lâu cũng không có cắt tỉa rửa qua không chút lưu tình một chút nào chộp vào Thẩm Hoa Vinh trên người.

Thẩm Hoa Vinh có chút phiền chán lấy tay muốn hất bàn tay bẩn của Dương Mai ra, nếu như không phải là có Thẩm Duyệt ở trước mặt, Thẩm Hoa Vinh nhất định không chút lưu tình đem Dương Mai đẩy ngã xuống đất, nói không chừng còn có thể hung hăng bồi thêm hai ba cái đạp chân.

Nhưng mà có Thẩm Duyệt ở trước mặt, Thẩm Hoa Vinh cũng không dám làm quá phận. Quần áo trên người Thẩm Hoa Vinh hoàn hảo, nhưng trên mặt lại xuất hiện hai vết cào ứa máu.

Thẩm Hoa Vinh không dám quá phận, chỉ có thể đẩy Dương Mai ra,  nhưng Dương Mai một chút cũng không có khách khí, cho đến khi mệt đến mức thở hồng hộc mới chịu buông tha.

"Tốt lắm, mẹ, chúng ta hiện tại còn việc quan trọng phải thực hiện, phải như thế nào đem thứ này thả vào trong đồ ăn của tiện nhân Vân Khởi kia." Thẩm Duyệt sít sao cầm chiếc bình màu xanh trong tay nói khiến cho người nghe cảm thấy rợn cả tóc gáy.

Thẩm Hoa Vinh cũng biết mình hiện tại đã không có đường lui, chỉ có thể  đi theo Thẩm Duyệt vào trong thành.

Ba người không có chỗ để đi lại sợ bị người phát hiện.

Thẩm Duyệt là tuyệt đối không thể lộ diện, Thẩm Hoa Vinh chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp. Thẩm Hoa Vinh hôm nay mang theo Thẩm Duyệt dùng thẻ điểm mua hai gói mì ăn liền, đi tới cửa lớn công hội.

hai người thủ vệ ở cửa lớn chứng kiến Thẩm Hoa Vinh lại đến đây, trong mắt có như thế nào cũng không che dấu được phiền chán.

Thẩm Hoa Vinh làm như không thấy, đi đến trước mặt hai người liền cười nói:

"Hai vị huynh đệ tốt, " Thẩm Hoa Vinh cười tươi như hoa.

Hai người thủ vệ chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Hoa Vinh, liền đứng   thẳng người, không hề phản ứng trước Thẩm Hoa Vinh.

Thái độ hai người thủ vệ, làm cho Thẩm Hoa Vinh có chút khó xử, nhưng trên mặt không biểu hiện gì

"Hai vị huynh đệ, thương lượng một chút đi, hội trưởng của các ngươi là con gái ruột thịt của ta, ta tiến vào, cô nhất định sẽ tha thứ cho ta."

"Chỉ cần cha con chúng ta giải trừ được hiểu lầm, ta nhất định sẽ vì hai vị huynh đệ nói chuyện, để cho hai vị huynh đệ thành vì hội viên cao cấp như thế nào?" Thẩm Hoa Vinh tiếp tục mê hoặc.

Hai người hộ vệ này cũng là dị năng giả, chẳng qua là dị năng giả cấp bốn, muốn trở thành dị năng giả cao cấp còn có một đoạn đường rất dài đi.

Thành dị năng giả cao cấp có sức mê hoặc quá lớn, hai người hộ vệ rốt cục nhịn không được động tâm. Sắc mặt hơi dãn ra, làm cho Thẩm Hoa Vinh nắm bắt được khe hở, tiếp tục mê hoặc hai người hộ vệ.

Hai người hộ vệ suy nghĩ một chút, cảm thấy Thẩm Hoa Vinh dù sao cũng là cha ruột của hội trưởng, lần trước nói không chừng thật sự là hiểu lầm, nơi nào có cha muốn giết chết con gái?

Thẩm Hoa Vinh tức thời đem hai gói mì ăn liền kín đáo đưa cho hai người hộ vệ, hai người hộ vệ thấy mì ăn liền, trên mặt nhịn không được lộ ra sắc mặt động tâm.

Mì ăn liền bọn họ bình thường cũng nếm qua, nhưng đây chẳng qua là sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể quyết tâm mua một bao, bình thường cũng không được ăn.

Gặp hai người thu lấy, Thẩm Hoa Vinh cười càng thêm sáng lạn, tự mình đem mì túi to ăn liền mở ra, sau đó đưa cho hai người ăn.

Hai người hộ vệ mới vừa ăn hai cái, liền hôn mê bất tỉnh.

Bởi vì phải chống chọi tang thi ngoài thành, dị năng giả trong công hội đều ở cửa thành chống cự tang thi, trong công hội cũng để lại không bao nhiêu người.

Sau khi hai người ngã xuống, Thẩm Duyệt liền đắc ý theo một cái khúc quanh đi ra, đá đá hai người trên mặt đất, sau đó cùng Thẩm Hoa Vinh cùng nhau đem hai người trên mặt đất chuyển vào trong góc kín đáo.

Để hai người xuống, Thẩm Hoa Vinh muốn đi, lại nhìn thấy Thẩm Duyệt từ trong lòng ngực móc ra một cây chủy thủ sắc bén.

Thẩm Duyệt ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hai người trên mặt đất, mắt chó nhìn người thấp, đi chết đi.

Chỉ thấy Thẩm Duyệt không chút do dự cắt cổ hai người hộ vệ, Thẩm Hoa Vinh lập tức cảm thấy cổ của mình cũng chợt lạnh 

"Duyệt Nhi, ngươi đây là?"

Thẩm Hoa Vinh mặc dù cũng hận hai người kia, trong nội tâm tuy hận nhưng muốn giết chết hai người kia cũng phải chính hắn động thủ, Thẩm Hoa Vinh còn chưa có hạ thủ.

Thẩm Hoa Vinh hoảng sợ nhìn xem Thẩm Duyệt, chỉ sợ Thẩm Duyệt tại thời điểm chính mình không chú ý cũng cắt cổ mình.

Thẩm Duyệt trêu tức nhìn thoáng qua Thẩm Hoa Vinh, cười nói:

"Cha không phải sợ, ta chính là con gái ruột của ngươi, ta sẽ không làm điều có hại tới cha."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, " Thẩm Hoa Vinh giật giật khóe miệng, nghiêng đầu không dám nhìn vào ánh mắt Thẩm Duyệt.

Dương Mai bị Thẩm Duyệt an bài ở bên ngoài công hội, mà cô ta cùng Thẩm Hoa Vinh cẩn thận vào bên trong công hội. Trong công hội so với ngày bình thường yên tĩnh vắng lạnh hơn rất nhiều, người trong công hội phần lớn đều đi chống cự tang thi rồi, mà người còn lại ở trong công hội, đã cùng cầm cự qua một ngày nên ai cũng thấm mệt, rất nhiều người mệt mỏi đã ngủ gật ở trong góc, chỉ để lại không nhiều người ở trong công hội bận rộn làm việc.

Thẩm Hoa Vinh cùng Thẩm Duyệt cẩn thận một chút tránh thoát đội tuần tra cùng những người chạy việc, đi tìm phòng bếp.

Trong phòng bếp của công hội Thẩm Hoa Vinh không xa lạ gì, trước hắn còn ở nơi này nếm qua cơm thịt kho tàu. Hiện tại, người trong phòng bếp cũng không ít, đều đang rất bận, nấu cơm thơm nức, mùi vị thịt mê người, chẳng những khiến cho Thẩm Hoa Vinh chảy nước miếng đầy đất, mà chính Thẩm Duyệt cũng thèm thuồng vô cùng, hô hấp đều thô trọng không ít.

Thẩm Duyệt con mắt sáng lên nhìn xem cái nồi to đùng khói tản ra đẹp mắt lại tản ra mùi thơm của cơm, cô đã bao lâu không có ăn cơm rồi?

Còn có những miếng thịt kho tàu béo ngậy đỏ rực kia, trời ạ, tiện nhân Vân Khởi này, thế nhưng có thể ăn được thịt kho tàu.

Hiện tại một lon thịt hộp đều là vật hiếm rồi, huống chi là thịt heo mới mẻ vậy, chuyện này đơn giản liền giống như trong mộng ảo tưởng vậy a!

Nhưng là, nhưng tiểu tiện nhân Vân Khởi kia có thể ăn được, hừ, còn không phải là dính hào quang của công hội sao, nếu như mình có thể có được toàn bộ công hội, như vậy, như vậy, mình không phải là cũng có thể mỗi ngày đều ăn được cơm, thịt kho tàu sao.

Nghe nói trong công hội những người bình thường cũng có thể được ăn cơm tẻ thịt kho tàu, Vân Khởi cái tiện nhân phá gia chi tử kia, những người bình thường kia căn bản một chút tác dụng cũng không có, để cho bọn họ ăn, quả thực chính là lãng phí, đúng là đồ phá gia chi tử a!

Ngoài thành tang thi công kích lực đã chậm không ít, ngoài thành thi thể tang thi chất chưa gần thành một ngọn núi nhỏ.

Tang thi bị chết rất nhiều, con người cũng tử cũng không ít, mặc dù có tinh hạch của Vân Khởi trợ giúp, nhưng rất nhiều người trên tinh thần đều rất mệt mỏi mà tinh hạch không có cách nào bù vào được.

Nhưng mà tang thi sẽ không mệt mỏi, sẽ không sợ hãi vẫn công kích vào tường thành.

Nhưng các chiến sĩ dũng cảm lại dùng tinh thần hung hãn không sợ chết của bọn họ gắt gao chống cự tang thi ở ngoài cửa thành.

Vân Khởi mang theo mọi người chế tạo lưới phòng hộ cũng mệt mỏi cực kỳ.

Trên bầu trời tang thi không ngừng công kích vào lưới phòng hộ, muốn từ phía trên xâm nhập vào căn cứ, mỗi một lần đánh cũng sẽ có vô số tang thi thịt nát xương tan.

Nhưng mà tang thi không sợ hãi, vẫn là một lần lại một lần đánh  vào lưới phòng hộ.

Có không ít dị năng giả người cũng đã hôn mê bất tỉnh, bị người khiêng đi đi nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại, ăn một bữa no đủ, tiếp tục thi triển dị năng, phòng hộ chống tang thi.

Rất nhiều người sắc mặt tái nhợt, chỉ là gắt gao cắn răng, chống cự thôi.

Vân Khởi có dị năng giả trợ giúp, hoàn hảo, còn có thể chống đỡ, nếu như cô không có đem tinh hạch lấy ra, như vậy dị năng giả đã sớm không chịu nổi, chỉ để lại một người là cô, Vân Khởi cũng không cách nào tuyệt đối đảm bảo, mình có thể chống đỡ tang thi tiến công nhiều lần như vậy.

Đầu bếp đem thức ăn làm xong để trong hộp cơm, hiện tại dị năng giả tiêu hao sức lực lớn, ăn cũng rất nhiều.

Trong công hội người bình thường, lúc ăn cơm, đều rất tự giác không ăn nhiều lắm, chỉ sợ mang phần ăn của chính mình ăn sạch, để cho dị năng giả không bị đói bụng.

"Ha ha, tất cả mọi người đang bận a?" Thẩm Hoa Vinh cười vẻ mặt sáng lạn nhìn xem mọi người trong phòng bếp.

Phòng bếp mọi người sau khi thấy rõ là Thẩm Hoa Vinh tới, lập tức giận dữ nói

"Ngươi vào bằng cách nào?"

"Ngươi… người như ngươi như thế nào còn có mặt mũi lại đến đây?"

"Biến, cút ra ngoài!"

Nhìn xem mọi người hận không thể giết mình, Thẩm Hoa Vinh có chút chột dạ, bất quá đảo mắt liền đứng thẳng người

"Các ngươi làm cái gì? Ta chính là cha của hội trưởng các ngươi."

"Cha? Chuyện cười, loại người như ngươi cũng xứng làm cha của hội trường chúng ta?"

"Đúng vậy, nào có người cha ruột nào, hại con gái của mình?"

"Đúng, nếu như không phải là hội trưởng nhân từ, chúng ta đã sớm liền muốn giết chết ngươi"

Vân Khởi cường đại cùng kiên cường, thông qua lần chống cự tang thi này rõ ràng đều động tâm đến trong lòng của mỗi người.

Người trong công hội đối Vân Khởi sùng bái đã đạt đến đỉnh điểm, chịu không được người khác nói Vân Khởi nửa điểm không tốt, càng đừng nói là Thẩm Hoa Vinh thế nhưng còn hạ thuốc độc muốn giết Vân Khởi, quả thực chính là kẻ địch của tất cả mọi người, nếu như không phải là hội trưởng của bọn họ, căn cứ nói không chừng đã sớm lâm vào nguy cơ, bọn họ cũng đã sớm biến thành tang thi cái xác không hồn rồi.

"Hiểu lầm a, hiểu lầm a!" Thẩm Hoa Vinh liều mạng kêu 

"Đây đều là hiểu lầm a, Vân Khởi là con gái ruột thịt của ta, ta làm sao sẽ hại con bé đây?"

"Rõ ràng chính là ngươi đem độc vào thức ăn năm lần bảy lượt hối hội trường chúng ta ăn, không phải là ngươi là ai?"

"Đúng a, thật sự là ác độc!"

"Thật sự là hiểu lầm, ta cũng là mắc mưu người khác a" Thẩm Hoa Vinh vẻ mặt đau khổ 

"Tiểu Khởi thủa nhỏ, mẹ con bé sẽ không có, là ta gà trống nuôi con, nuôi con bé đến trưởng thành, ta thương con bé còn không kịp, ta làm sao sẽ hại con bé cơ chứ, ta tình nguyện chết, cũng không muốn con bé gặp chuyện không may a!"

"Ô ô ô..." Thẩm Hoa Vinh khóc một phen mặt mũi đầy nước mắt, dùng tay véo mạnh ở trên bắp đùi đau tới phát khóc, động tác này là do trước kia Dương Mai chuyên môn dùng, hiện tại lại được Thẩm Hoa Vinh mượn đến.

"Đây chính là con gái ruột thịt của ta a, ta làm sao sẽ hại con bé a, ta sẽ không hại, thật sự là oan uổng ta mà" Thẩm Hoa Vinh nhắm hai mắt lại lớn tiếng gào lên, nước mắt chảy đầy trên mặt.

Khiến cho người trong phòng bếp bắt đầu có chút hoài nghi, thật chẳng lẽ là oan uổng?

"Nhưng mà chúng ta nghe nói, ngươi trước kia đối với hội trường chúng ta cũng không hay a?"

Có người nói ra nghi vấn.

Thẩm Hoa Vinh thanh âm ngừng lại, tiếp theo khóc lớn tiếng hơn 

"MẹTiểu Khởi từ nhỏ liền đi, đều là ta chiếu cố, Tiểu Khởi là mệnh căn của ta, ta sao có thể đối với con bé không tốt?"

Thẩm Hoa Vinh khóc gọi hấp dẫn sự chú ý tất cả mọi người trong phòng bếp, Thẩm Duyệt liền nhân cơ hội, đem chất lỏng trong bình xanh kia, rót vào một cái hộp thức ăn đặc biệt xinh đẹp. Vì phải hết sức cẩn thận, Thẩm Duyệt còn nhân cơ hội nhỏ mỗi hộp thức ăn khác một giọt nhỏ.

Nhìn xem chất lỏng trộn vào trong hộp cơm, Thẩm Duyệt sung sướng nở nụ cười, Vân Khởi ngươi cũng chớ có trách ta!

Thẩm Duyệt chỉ cần nghĩ tới thảm trạng của Vân Khởi, cô ta trong lòng sung sướng như thế nào cũng không cách nào che dấu.

Người trong phòng bếp đối với lời nói của Thẩm Hoa Vinh đến cùng là không thể nào tin được, chủ yếu là vì danh tiếng của Thẩm Hoa Vinh quá kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.