Mắt Biếc

Chương 29: Đến vòng cuối cùng




Hắc Diêm Tước lập tức đứng lên, đưa mắt nhìn động tĩnh nơi xa, lỗ tai lắng nghe hướng gió thổi, sắc mặt nghiêm trọng, khom người, vội vàng kéo Tường Vi lên, “Mau nằm úp lên trên lưng tôi! Nhanh!”

“Sao thế?” Cô hơi nghi ngờ, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, biết anh không nói đùa, nhưng gan bàn chân đau đớn làm cô chẳng có sức lực nào mà ngóc dậy, “Tôi….”

“Không còn thời gian nữa, trước khi bão cát đến, chúng ta phải đi khỏi đây!”

“Bão cát!”

“Ừ.”

Sắc mặt cô trắng xanh ngay lập tức!

“Đừng sợ! Tôi sẽ nghĩ cách!”

Anh thốt lên, những lời này thuận theo lòng anh mà tuôn ra, ngay sau đó, anh cúi người, không để ý nhiều, bế bổng cô lên, nhanh chóng vượt qua gò cát, vừa ngầng đầu nhìn trời, vừa lo lắng chờ trực thăng của Alva Aure tới.

Bão cát càng lúc càng mạnh, cuốn lên từng lớp cát vàng, giống như điên loạn quay cuồng, làm tà váy Tường Vi tung bay phấp phới__

Roẹt!

Một tiếng xét nát mạnh mẽ, làm toàn thân Tường Vi chấn động, “Ưhm… Hắc Diêm Tước, anh định làm gì?”

Hắc Diêm Tước xé váy cưới của cô, để cho cô lộ cặp chân ra, trời ạ, anh muốn cô gặp người khác thế nào đây?

Hắc Diêm Tước không thèm để ý cô, khiêng cô nhanh chóng chạy trong sa mạc, trên vầng trán, mồ hôi đổ ra hòa vào với cát bụi, khuôn mặt anh đã phủ kín cát bụi, anh cắn chặt răng rít lên, “Im đi!”

Người đàn bà ngu xuẩn!

Sau đó cũng không ngoảnh lại, dùng hết sức chạy như điên, há miệng thở liền bị cát vàng thổi đầy vào trong miệng, thế mà người đàn bà này còn đi quan tâm quần áo? Đương lúc cam go, chẳng lẽ cô tưởng anh định cưỡng bức cô? Sao cô không hiểu là, làn váy cản gió, sẽ ảnh hưởng tốc độ của bọn họ!

Chết tiệt! Anh đã biết là không nên để mặc cô chạy tới đây, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, trong lòng dâng lên nỗi sợ, trời tối thế này, cát vàng quần quận, anh không chắc là trực thăng của Alva có tìm thấy vị trí của bọn họ hay không!

Anh phải tranh thủ lúc còn kịp, đưa cô chạy trốn, mặc dù anh thừa hiểu tốc độ của anh sao lại được tốc độ của gió, huống chi nơi đại mạc hoang vu này, hoàn toàn trống không, ngay cả một gốc cây cũng không có, làm gì có thứ gì ngăn bớt được cơn bão cát?

Hơi kinh hãi, nhưng anh không có thời giờ để mà lo nghĩ, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước, anh dường như cảm nhận thấy tiếng bão cát càng lúc càng gần, anh sợ nếu chậm đi, bọn họ sẽ bị cơn bão mãnh liệt này chôn vùi.

Nơi sa mạc này cũng đáng sợ y như biển lớn, một hồi bão tố là có thể chôn vùi người ta dưới mấy chục thước cát vàng!

Tường Vi lúc này mới hiểu ra lý do anh chạy như điên, những hạt cát bị gió thổi lướt qua, làm cô không mở nổi mắt, anh nói đúng, nơi đây là sa mạc, lúc nào cũng có thể có những thiên tai bất chợt, không có lấy một ngọn cỏ, có lẽ còn đáng sợ hơn cả ngoài đại dương.

Gió gào thét bên tai, quất vào mặt, vào người, cứ như đang đánh giấy ráp trên mỗi tấc da thịt, đau đến cắn răng!

Cát bị quấn lên trên không trung cao tới mấy thước, bầu trời càng lúc càng vấn đục, bão cát càng lúc cách bọn họ càng gần, hay tay cô không khỏi túm chặt lưng anh, không nhịn đuợc mà run rẩy.

Bọn họ liệu có thoát khỏi trận bão cát này được không?

Thực ra thì không đơn giản chút nào, bão cát không giống với lốc xoáy, một trận gió máy là xong, bởi vì bão cát thường rất mạnh, chỉ vài giây ngay khi cảm thấy có âm thanh dường như truyền tới từ rất xa thì, trời đất đã biến thành màu vàng, gió điên cuồng cuốn cát bụi mù mịt khắp cả trời đất!

Gió điên cuồng đến nỗi, nó cuốn đi tất thảy những gì nó có thể, mà lại cuốn đi vô cùng sạch sẽ! Nơi bão cát đi qua, tất cả mọi thứ đều sẽ bị chôn vùi!

Thật quá đáng sợ! Bọn họ chỉ có hai chân để chạy, sao mà thoát được?

Hắc Diêm Tước ôm chặt lấy cô, thể lực bắt đầu hao mòn, bão cát sau lưng càng lúc càng tới gần, anh gần như không mở nổi mắt, trên mặt bị cát xẻ rách vài vết, máu ứa ra, nhưng anh không dừng lại!

Cánh tay sắt ôm chặt lấy Tường Vi, anh nhất định sẽ đưa cô thoát khỏi kiếp nạn này!

Khi mà lòng anh sắp không còn hận cô như trước, khi anh bắt đầu sợ hãi cô hận anh, anh không muốn để thua trận bão cát này!

Chợt anh nhìn thấy có mấy con lạc đà hoang đang tụm lại một chỗ tránh bão cát!

“Ôm chặt anh!”

Anh khó khăn hét lên, dường như đã thấy hy vọng, anh sẽ đưa cô ra ngoài….

Bão cát cực kỳ hung mãnh, cát vàng tung đầy trời, cản trở tầm mắt anh, cơ thể bắt đầu thiếu tỉnh táo vì bị cát chà xát, anh khiêng cô lên, dựa vào cảm giác mới rồi, đạp lên hai chân càng lúc càng đau đớn, liều mạng vọt vào giữa đám lạc đà___

Bọn họ xông vào làm lũ lạc đà kêu lên, nhưng do cơn bão đang rất mạnh, mặc dù bọn chúng đang là kinh sợ, nhưng vẫn quây thành một đoàn, cùng nhau chống cự bão cát.

Hắc Diêm Tước chui vào giữa đám lạc đà, buông Tường Vi xuống, ôm vào trong ngực, ấp khuôn mặt cô vào trong ngực anh, núp giữa đám lạc đà, tâm trang căng thẳng lúc này mới thả lỏng hơn.

Nhưng cũng không dám lơ là, thỉnh thoảng lại động động trên đầu, cát rơi xuống vai, chân cũng nhấc lên không ngừng, tránh bị cát chôn sâu, im lặng ôm thật chặt Tường Vi vào trong ngực, dùng cơ thể mình che gió lớn, cát bay cho cô!

Tường Vi chôn trong ngực anh, mặc dù không mở được mắt ra, nhưng có thể nghe được tiếng lạc đà hí lúc nãy, lỗ tai dán chặt vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập vững vàng, cô biết lúc nãy bỏ chạy đã làm tiêu hao không ít thể lực của anh, trận bão cát này tới quá nhanh, quá mạnh, làm cô không kịp ứng phó gì, sự sống như chỉ mành treo chuông.

Cô không biết đã qua bao lâu, gió vẫn điên cuồng gào thét, những hạt cát vẫn cào đau da thịt cô, trong sa mạc hoang vu này, cô chỉ nghe thấy tiếng tim anh đập bình bịch trong ngực, trầm ổn như tiếng trống….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.