Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 8: Thế Giới Người Lớn Là Phải Chịu Trách Nhiệm




"Tiêu Tuyển đang làm cái gì? Hắn điên rồi sao?"

Cố Du đối với vụ án Vinh Thân Vương phủ không quá hiểu rõ, nhưng Tiêu Tuyển đánh Đăng Văn Cổ và chịu ba mươi đình trượng cũng biết. Có cái gì không thể giao cho Hoàng đế xử lý, một hai phải chính mình động thủ giết người.

Tiêu Minh Xuyên nghe tin cũng thực kinh ngạc. Hắn thấy Cố Du so với mình càng mờ mịt, liền đem đại khái tình huống nói ra. Ai ngờ Cố Du lại nói:

"Tiêu Tuyển làm như vậy là không đạo lý, dù đúng là Vinh Thân Vương giết thê tử, chỉ cần ông ta có thể nói ra lý do theo luật cũng chỉ là phạt bổng lộc biếm tước. Nhưng nếu hắn giết người thì phải đền mạng, Tiêu Tuyển hoàn toàn không cần thiết tự mình động thủ."

Tiêu Minh Xuyên thở dài, gật đầu nói:

"Hoàng hậu nói có lý. Trẫm vốn nghĩ cho Vinh Thân Vương phủ mặt mũi, chờ qua đầu thất Vương phi lại thẩm tra xử lí vụ án, không nghĩ bọn họ lại không cho trẫm mặt mũi. Trẫm cũng không cần đợi, ngày mai liền thẩm vấn người Vinh Thân Vương phủ."

Thấy Cố Du trầm mặc không nói, Tiêu Minh Xuyên lại nói:

"Hoàng hậu đừng nghĩ nhiều, ngày mai khanh cũng đến đi, tình huống như thế nào không phải cũng đã biết."

"Thần cũng đi?"

Cố Du ngạc nhiên nhìn Tiêu Minh Xuyên, chần chờ nói:

"Có thể không tốt lắm hay không?"

Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, chẳng hề để ý nói:

"Có cái gì không tốt, đây cũng coi như là chuyện nhà hoàng thất."

Kỳ thật Tiêu Minh Xuyên càng muốn nói, Cố Thái hậu cũng tham gia chính sự không phải sao. Nhưng nghĩ đến Cố Du có khả năng sẽ không vui khi nghe lời nói này, liền không có nói.

Cố Du nghĩ nghĩ, gật đầu.

Khai quốc cho tới nay, không có Vương phủ nào xảy ra chuyện như Vinh Thân Vương phủ hiện nay, nói một chút cũng không hiếu kỳ thì là không có khả năng.

Vẫn là câu nói kia, ấn tượng về Tiêu Nghiên Đường quá ôn hòa, Cố Du không thể tin được ông ta có thể tàn nhẫn như vậy.

"Cũng không còn sớm, chúng ta đi nghỉ sớm chút."

Cố Du hôm nay vừa về cung có lẽ mệt mỏi vì đường xa, Tiêu Minh Xuyên không muốn nhắc lại chuyện Vinh Thân Vương phủ, tính nghỉ ngơi sớm một chút.

Ai ngờ Cố Du nằm xuống, lại không có một chút buồn ngủ, bất đắc dĩ nói:

"Thần buổi trưa cùng Lĩnh Nhi ngủ rất lâu, lúc này ngủ không được."

Qua nhiều ngày không gặp, Cố Du cả buổi trưa đều ở cùng Tiêu Lĩnh chơi. Đầu tiên là kể chuyện xưa, nói một hồi liền ngủ mất. Chờ Cố Du tỉnh lại đã thấy Tiêu Lĩnh ngồi ở bên cạnh mình, an tĩnh mà xem sách hình dành cho trẻ con. Tiêu Lĩnh tuy rằng không biết chữ, nhưng chỉ cần có người kể chuyện xưa hay xem sách hình cũng đều hiểu. Sau đó lại thành Tiêu Lĩnh kể cho Cố Du nghe chuyện xưa.

Tiêu Minh Xuyên nằm xuống bên cạnh khẽ cười nói:

"Ngủ không được nói chuyện cùng trẫm. Nhưng mà...... đừng nói chuyện Vinh Thân Vương phủ."

Cố Du bật cười, ngay sau đó nói:

"Bệ hạ, thần nói chuyện cá nhân có được không?"

"Người nào?"

Tiêu Minh Xuyên tò mò, hắn không sợ Cố Du tìm hắn muốn người hay muốn đồ vật gì, hắn sợ chính là Cố Du cái gì cũng không cần.

"Khi ở Mai Sơn Trang, bệ hạ cho thần hai tiểu thái giám Thi Như cùng Đoạn Mặc, thần cảm thấy bọn họ linh hoạt, tạm thời cho bọn họ chiếu cố Thanh Loan, thần nghĩ......"

Không đợi Cố Du nói cho hết câu, Tiêu Minh Xuyên liền cười nói:

"Bọn họ đều có thể dùng, còn có cái gì không thể."

"Nói như vậy, thần liền cảm tạ bệ hạ."

Nếu không phải Thanh Loan dã tính quá nặng, Cố Du thật muốn để nó cùng Tiêu Lĩnh chơi.

Trong khi Cố Du âm thầm tiếc nuối, Tiêu Minh Xuyên bất tri bất giác nhích lại gần:

"Hoàng hậu, trẫm có chuyện cùng khanh thương lượng."

Cố Du buồn bực nhìn Tiêu Minh Xuyên, kinh ngạc nói:

"Chuyện gì?"

Từ trước tới nay, Tiêu Minh Xuyên muốn làm cái gì có bao giờ cùng ai thương lượng. Khi còn nhỏ Cố Du sợ hắn không vui, chuyện gì cũng đáp ứng hắn. Sau này hắn là Hoàng đế, có việc liền làm càng không cần hỏi ý kiến.

Tiêu Minh Xuyên biểu tình có chút do dự, hắn dừng một chút, nhỏ giọng hỏi:

"Hoàng hậu có cảm thấy Lĩnh Nhi một mình quá cô đơn không?"

Lời Tiêu Minh Xuyên như búa tạ đập vào chuông cảnh báo trong đầu Cố Du làm nó vang lên. Cố Du hơi hơi nheo mắt. Đang êm đẹp, sao Tiêu Minh Xuyên nói chuyện này. Năm đó thái y nói qua cái gì, hắn lại không phải không biết, hay là nói......

Cố Du lòng hoài nghi Tiêu Minh Xuyên muốn nạp người mới. Diệp Tranh hắn còn có thể làm Cố Thái hậu đồng ý, huống chi là những người khác. Hắn cần tìm mình thương lượng sao.

Đại Chu phi tần thị quân tiến cung, đều không chỉ qua tuyển tú, còn có thể là Hoàng đế trực tiếp triệu người.

"Lời thái y nói là khó có thể cũng không phải hoàn toàn không được. Chúng ta có thể lại nỗ lực thử xem, nếu là thật sự không được......"

Cố Du không chịu uống thuốc. Nếu có thần y có thể trị được, Cố Du có nguyện ý phối hợp trị liệu hay không cũng là vấn đề. Tiêu Minh Xuyên không thể không do dự.

Ý thức được Tiêu Minh Xuyên cũng không có tính toán thêm người mới, Cố Du tâm tình tốt hơn, sắc mặt vẫn không đổi hỏi:

"Nếu là không được, bệ hạ tính toán như thế nào?"

"Hoàng hậu biết đó, Lĩnh Nhi vẫn luôn thực hâm mộ Cố Hạ có muội muội. Nếu Hoàng hậu không ngại, trẫm nguyện ý noi theo Tiên đế."

Tiêu Minh Xuyên nói lời này cũng không phải là nói chơi. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy biện pháp này có thể giúp hắn vãn hồi tâm Cố Du.

Ai ngờ Cố Du nghe xong Tiêu Minh Xuyên một lúc lâu không có phản ứng. Tiêu Minh Xuyên đợi chờ lâu dùng tay chọc chọc bả vai Cố Du, thấp giọng nói:

"Hoàng hậu, khanh đừng không lên tiếng, mau đáp lời."

Cố Du như ở trong mộng mới tỉnh, phục hồi tinh thần lại, đột nhiên xoay người ngồi dậy, không chút khách khí mà bổ nhào vào trên người Tiêu Minh Xuyên, hai tay bóp bờ vai của hắn dồn dập hỏi:

"Ngài là nói giỡn có phải hay không? Ngài đã uống đan dược?"

"Quân vô hí ngôn, trẫm đương nhiên không phải nói giỡn."

Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, ngay sau đó bổ sung nói:

"Còn chưa có, trẫm không phải cùng khanh thương lượng sao?"

Nếu Cố Du không muốn, đến lúc đó ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao.

"Thật sự không có?"

Cố Du có chút không tin Tiêu Minh Xuyên nói, tiến thêm một bước truy hỏi.

Tiêu Minh Xuyên gật gật đầu, khẳng định:

"Không có."

Không phải ngươi tình ta nguyện, thì không thú vị.

Cố Du nhẹ nhàng thở ra, nói:

"May mắn không có."

Có vết xe đổ Diêu Quý quân, nam hậu nam phi căn bản không dám làm loạn, nếu Hoàng đế xảy ra cái gì ngoài ý muốn, chính là tội lớn liên luỵ cửu tộc.

"Hoàng hậu, trẫm là nghiêm túc."

Cố Du trên cao nhìn xuống Tiêu Minh Xuyên, nghiêm mặt nói:

"Thần chính là sợ bệ hạ nghiêm túc."

Nếu Tiêu Minh Xuyên chỉ tùy tiện nói thì không sao cả, nếu hắn làm thật sự, Cố Du sẽ đau đầu.

"Thật sự không cần?"

Cố Du không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết, Tiêu Minh Xuyên hơi có chút thất vọng.

"Tuyệt đối không cần."

Tiêu Minh Xuyên bất đắc dĩ mà thở dài, trầm giọng nói:

"Thôi đi, Hoàng hậu không muốn, trẫm tạm thời cũng không nhắc lại. Bất quá Hoàng hậu khi nào hối hận có thể nói cho trẫm, chỉ cần không phải quá muộn, trẫm sẽ không đổi ý."

Hắn cùng Cố Du đều còn trẻ, chỉ cần Cố Du không phải đợi hai ba mươi năm sau mới đổi ý.

Cố Du hoang mang chớp chớp mắt, đưa tay sờ trán Tiêu Minh Xuyên.

Tiêu Minh Xuyên không nói, đem Cố Du ôm vào trong lòng, hôn lên trên môi một cái, giọng khàn khàn nói:

"Hoàng hậu không muốn thì thôi, nhưng không thể hoài nghi tâm ý của trẫm, trẫm không có cùng khanh nói giỡn."

Nói thật mà không ai tin, làm Hoàng đế thật thất bại.

Cố Du phát hiện tư thế mình quá phận lại nhào vào trong ngực đối phương, nên quay mặt đi, từ trên người hắn bò xuống, trở lại vị trí của mình nằm, lại đem mặt hướng vào trong không nhìn Tiêu Minh Xuyên.

Tiêu Minh Xuyên ở phía sau nhẹ giọng nói:

"Thật không còn sớm, Hoàng hậu mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Có lẽ bởi vì lời Tiêu Minh Xuyên nói nên khi ngủ Cố Du bị ác mộng.

Trong mơ Cố Du thấy rất nhiều em bé. Tất cả đều ồn ào lôi kéo Cố Du, bé này nói bé kia đoạt hoa cài tóc, bé kia nói bé nọ tranh dành Hoàng huynh...... Mỗi bé đều ríu rít, không phải khóc nháo chính là cáo trạng. Sau đó Lĩnh Nhi chạy tới, trên tay còn xách theo hai bé......

Cố Du bị tiếng khóc la doạ tỉnh. Tỉnh lại phát hiện mình ở trong lòng ngực Tiêu Minh Xuyên. Giơ tay lau mồ hôi trên trán, Cố Du cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ chỉ có một Lĩnh Nhi, nếu thật như trong mộng có lẽ sẽ bị điên.

Hôm sau, Tiêu Minh Xuyên đem ba người nhà Vinh Thân Vương truyền vào cung. Vốn chỉ là Tiêu Tuyển tố cáo Tiêu Nghiên Đường giết hại Vương phi, hiện tại lại thêm chuyện Tiêu Tuyển giết Bạch Trắc phi, sự tình càng phức tạp.

"Tiêu Tuyển, nói cho trẫm, ngày hôm qua chuyện xảy ra như thế nào?"

Tiêu Minh Xuyên cả giận nói. Dù là Bạch Trắc phi hạ độc Vương phi, vụ án tới trong tay của hắn, Tiêu Tuyển còn sợ hắn làm việc không tốt sao mà chính mình tự động thủ, quả thực là không thể tha thứ.

Tiêu Tuyển quỳ xuống đất, cúi đầu, trầm mặc không nói. Cho đến khi Tiêu Minh Xuyên khó chịu mà ho nhẹ, hắn mới ngẩng đầu lên, nghẹn ngào trả lời:

"Bạch thị vũ nhục mẫu phi, thần nhất thời xúc động, liền......"

Nhất thời xúc động?!

Tiêu Minh Xuyên nhăn mày, Tiêu Tuyển không biết suy nghĩ sao?

Không đợi Tiêu Minh Xuyên mở miệng, Tiêu Chuẩn đi theo Tiêu Nghiên Đường liền quỳ xuống, quỳ đi mấy bước tiến lên, dập đầu nói:

"Bệ hạ minh xét, Tiêu Tuyển là nói bậy. Mẫu thân không có vũ nhục Vương phi, bà nói đều là sự thật, Tiêu Tuyển chính là Vương phi......"

"Chuẩn nhi câm miệng, trước mặt bệ hạ không được hồ ngôn loạn ngữ."

Tiêu Nghiên Đường nghiêm khắc quát lên.

Tiêu Chuẩn lại không phục:

"Con không nói bậy, Tiêu Tuyển chính là Vương phi cùng người ngoài tư tình sinh ra, hắn căn bản không xứng làm Thế tử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.