Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 38: Vị Hôn Thê Với Bạn Gái Cũ




“Đã là như thế, Nhị ca còn không mau đi, trở về nói cho thần biết đến tột cùng là chuyện như thế nào.”

Thấy Cố Du không tính toán cùng mình đi gặp Ôn Huyền, Tiêu Minh Xuyên buồn bực nói:

“A Du khanh không đi sao?”

Cố Du lắc lắc đầu, tiếp tục thong thả ung dung mà lột quả quýt, thấp giọng nói:

“Thần cùng Ôn Huyền lại không quen thân, nên không đi.”

Tiêu Minh Xuyên nghe vậy càng khó hiểu, chuyện này có quan hệ gì với quen hay không quen, Cố Du rõ ràng đối với chuyện này rất hiếu kì cũng thực chú ý mà.

Phát hiện Tiêu Minh Xuyên không rõ ý mình, Cố Du lại đưa cho hắn một miếng quýt, giải thích:

“Nhị ca, đây là việc riêng tư, ngài cần gì phải khó xử Ôn Huyền.”

Ôn Huyền nếu không chịu nói, nhất định có chuyện khó xử, thêm một người chẳng phải là làm hắn càng khó nói sao.

“A Du à, khanh thật đúng là biết thay người ta suy nghĩ. Khanh không đi cũng thế, trẫm quay về lại nói cho khanh nghe.”

Tiêu Minh Xuyên nói xong liền đưa tay lấy hết quýt trong tay Cố Du còn nhắc nhở:

“Thái y đã nói sợi tơ quấn quanh múi quýt ăn tương đối tốt.”

Nói xong, tên cướp Tiêu Minh Xuyên co chân chạy nhanh. Cố Du đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái. Tiêu Minh Xuyên thật là quá đáng, người ta cực khổ mới đem những sợi tơ đó gỡ sạch sẽ.

Tiêu Minh Xuyên triệu Ôn Huyền tới ngự thư phòng, đồng thời cũng cho người hầu hạ lui ra ngoài hết.

“Biểu huynh đã nghĩ kỹ rồi sao?”

Tiêu Minh Xuyên thay đổi cái xưng hô, nhướng mày cười nói:

“Khanh mà để trẫm đợi ba ngày nữa, đồ sứ trong cung cũng bị đập hỏng thêm vài bộ.”

Tiêu Minh Xuyên lười nói cho Ôn Huyền biết làm hư đồ sứ kỳ thật là kiệt tác của Thanh Loan cùng Chu Nhan.

Ôn Huyền im lặng gật đầu, thật lâu sau từ trong lòng móc ra một vật, chậm rãi đưa tới trước mặt Tiêu Minh Xuyên.

Tiêu Minh Xuyên vừa thấy thiếu chút nữa cho rằng mình hoa mắt. Hắn lại nhìn kỹ, phát hiện mặt trên có khắc “Muôn đời Vĩnh Xương” mà không phải “Long Phượng trình tường”.

“Muôn đời Vĩnh Xương” là phụ hoàng cho Tiêu Minh Thanh. Nói cách khác, người yêu Ôn Huyền là Tiêu Minh Thanh.

Tiêu Minh Xuyên nói không rõ một khắc này ý tưởng của mình là cái gì. Nhưng hắn nhớ rõ kiếp trước thời điểm cung biến, là Ôn Huyền liên thủ Tiêu Minh Sở bắt Tiêu Minh Thanh.

Khi đó, Tiêu Minh Thanh cùng Ôn Huyền nhìn về phía đối phương biểu tình đều là hờ hững, khiến cho ai cũng đoán không ra rằng bọn họ đã từng là một đôi yêu nhau.

Ở trong trí nhớ Tiêu Minh Xuyên, Ôn Huyền đối với Tiêu Minh Sở chấp nhất rất nhiều năm, cũng chẳng sợ trong lòng Tiêu Minh Sở chỉ có Cố Tương chưa bao giờ đáp lại hắn, hắn cũng chưa từng có từ bỏ. Cho đến khi Cố Tương chết ngoài ý muốn, Tiêu Minh Sở đi Nam Dương, dây dưa của bọn họ mới kết thúc.

Đối với chuyện tình cảm Tiêu Minh Xuyên không phải người mẫn cảm, chính bản thân mình cũng qua thời gian mấy mươi năm mới làm rõ ràng, đừng nói hiểu người bên cạnh.

Rối rắm trong quan hệ tay ba Ôn Huyền - Tiêu Minh Sở - Cố Tương, Tiêu Minh Xuyên chưa từng có tìm hiểu rõ ràng. Hắn chỉ biết là kết quả bọn họ đều không được như mong muốn. Nếu không phải tuổi tác Tiêu Minh Sở thật sự sinh không ra Thanh Loan, Tiêu Minh Xuyên cũng hoài nghi Thanh Loan là con hắn.

Lại chưa từng nghĩ, Thanh Loan không phải con đường đệ, mà là con ca ca mình.

Tiêu Minh Xuyên càng không biết trước Tiêu Minh Sở, Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh từng có một đoạn cảm tình, hơn nữa hai người còn có con. Mà hắn đời trước đối việc này là hoàn toàn không biết gì cả.

“Các người khi nào ở bên nhau?”

Tiêu Minh Xuyên do dự, sau một lúc lâu, cuối cùng hỏi ra vấn đề.

Ôn Huyền nắm chặt tay, gắt gao cầm ngọc khẽ cười nói:

“Sớm hơn so với bệ hạ cùng điện hạ ở trong động núi giả xem ngôi sao một chút.”

“Khanh nói cái gì?”

Tiêu Minh Xuyên cũng không cho rằng căn cứ bí mật của mình và Cố Du là bí mật thật sự, trong cung biết nơi đó không ít người. Chỉ là trừ hắn cùng Cố Du, những người khác hoặc là vào không được, hoặc là không dám đi vào.

Nhưng xem ngôi sao……

Bọn họ thông thường đều là ban ngày ở bên trong chơi, nào có ngôi sao đâu mà xem. Duy nhất một lần có thể nhìn thấy ngôi sao là thời điểm hắn hôn đôi mắt Cố Du, còn khen đôi mắt kia xinh đẹp như là sao trên trời rơi vào.

Ôn Huyền có thể nói ra lời này, có thể thấy được lúc ấy hắn cũng ở đó, nói không chừng cái gì cũng thấy được.

Tiêu Minh Xuyên đã sống hai đời, cũng không sẽ bởi vì Ôn Huyền nói lời này liền cảm thấy thẹn thùng. Nhưng hắn trong lòng vẫn cảm thấy may mắn, may mắn Cố Du không có đi theo, bằng không nghe được Ôn Huyền nói lời này, còn không biết sẽ thẹn thùng thành bộ dáng gì.

Sau sự kiện đó Tiên đế băng hà, hắn đăng cơ không lâu Tiêu Minh Thanh liền rời đi lại không về Thượng Kinh.

“Bệ hạ đã quên, thần cùng Huệ An Vương là đồng học.”

Ôn Huyền đương nhiên biết thích Tiêu Minh Thanh là không ổn, lão Tấn Dương vương cùng Thanh Dương Vương là trường hợp đặc biệt. Tiêu gia đã không cho Hoàng tử giảm xuống nữa, nhưng mà thiếu niên tình cảm vượt qua lý trí.

Tiêu Minh Xuyên rất muốn nói cho Ôn Huyền, hắn có bao nhiêu may mắn. Nếu không phải Tiêu Minh Xuyên sống qua hai kiếp, hắn có lẽ sẽ nghi kỵ toàn bộ Ôn gia, chứ không phải tâm bình khí hòa mà ngồi ở chỗ này cùng Ôn Huyền ôn lại chuyện cũ.

Tiêu Minh Xuyên hít vào thật sâu một hơi, cười như không cười nói:

“Cho nên biểu huynh liền vứt bỏ trẫm, đầu hướng về phía Huệ An Vương.”

Ôn Huyền lắc đầu, khẽ thở dài:

“Khi đó, hắn còn chưa phải Huệ An Vương, mà bệ hạ…… Cũng còn chưa phải Thái tử.”

Tiêu Minh Xuyên đăng cơ là mười năm trước, vào Đông Cung là mười hai năm trước. Như thế tính ra, Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh cảm tình cũng có hơn mười năm. Hai người sao lại chia tay?

“Thanh Loan là chuyện như thế nào? Nó có phải con khanh cùng Huệ An Vương không?”

Ôn Huyền gật đầu, thẳng thắn thành khẩn nói:

“Phải.”

Hắn dừng một chút, lại hỏi:

“Đậu Đậu vì cái gì gọi là Thanh Loan, …… Không phải dùng theo tên....”

Tiêu Minh Xuyên tức giận mắt trợn trắng nói:

“Thời điểm Trẫm nhặt được Thanh Loan, cũng không biết nó là con các ngưòi. Nó cũng không nói cho trẫm nó tên gọi là gì, trẫm vốn tính để nó làm ảnh vệ cho Lĩnh Nhi.”

“Xin hỏi bệ hạ là ở nơi nào nhặt được Đậu Đậu?”

Bởi vì con mất tích, tình cảm mười mấy năm của Ôn Huyền cùng Tiêu Minh Thanh cũng mất theo. Tiêu Minh Thanh tin tưởng vững chắc là Tiêu Minh Xuyên hại con hắn, Ôn Huyền lại không cho rằng Hoàng đế là người nhẫn tâm như thế này, chuyện này là ngoài ý muốn.

“Khanh trước tiên nói cho trẫm biết, các người sao lại đánh mất con mình?”

Kiếp trước, Thanh Loan không có xuất hiện trước mặt người khác, phỏng chừng là cả đời làm khỉ ở Mai Sơn.

Nghe lời này, Ôn Huyền ánh mắt trở nên sâu thẳm, sau một lúc lâu mới nói:

“Bệ hạ cũng biết, Huệ An Vương không có khả năng giảm xuống, thần cũng không có khả năng để Huệ An Vương làm Vương phi. Đậu Đậu sinh ra chỉ có thể đi theo một người. Mới đầu, thần nghĩ Huệ An Vương sinh không dễ dàng, nghĩ để lại Đậu Đậu cho hắn. Nhưng hắn nói Đại Quốc công phủ cần người thừa kế, liền phái người đem con trả về. Bởi vì trước đó không cùng trưởng bối trong nhà thương lượng qua, thần không dám đem Đậu Đậu trực tiếp mang về nhà. Cũng lệnh cho người đem nó đưa đi Mai Sơn Trang, tính toán trước tiên nuôi dưỡng ở đó, sau khi cùng bá mẫu và mẫu thân nói chuyện sẽ đi đón về. Ai ngờ vừa khéo, người hộ tống gặp kẻ thù cũ, hai bên đánh đến ngươi chết ta sống, Đậu Đậu trong lúc hỗn loạn mất bóng dáng.”

Tiêu Minh Xuyên nghe vậy không khỏi nhăn mày, Tiêu Minh Thanh suy tính như thế hắn thật nhìn không ra.

Đại Chu, Vương gia thông thường là không có thực quyền, chỉ có lão Tấn Dương Vương cùng Nam Dương Vương xem như trường hợp đặc biệt. Vương vị kế tục cũng là tuần hoàn giảm xuống dần, qua mấy thế hệ truyền xuống, cũng chỉ là người bình thường.

Bất quá ở đời thứ nhất, là con huynh đệ Hoàng đế sẽ hạ chỉ cho phép không cần xin lập tước.

Tiêu Minh Thanh cùng Tiêu Minh Xuyên quan hệ tuy không thể nói tốt, nhưng Tiên đế chỉ có hai bọn họ là con, chỉ cần Tiêu Minh Thanh an phận thủ thường, con của hắn tới thời điểm cũng sẽ có đặc chỉ, không đến mức phải chờ.

Ai ngờ Tiêu Minh Thanh có sẵn vương vị không cần, lại muốn đem con đưa cho Ôn gia kế thừa Đại Quốc công phủ.

Tiêu Minh Thanh kiếp trước có thành thân hay không Tiêu Minh Xuyên không nhớ rõ. Trong ấn tượng của hắn hình như không có nhận tấu xin phong Vương phi, Tiêu Minh Thanh cũng không có con. Bởi vì hắn có tội lớn là phản nghịch, tuy nói Hoàng tử không đến mức liên luỵ cửu tộc, nhưng dù có con trốn cũng không thoát đâu.

Lúc ấy Tiêu Minh Xuyên còn buồn bực nghĩ hắn cũng không có con tạo phản làm cái gì. Chẳng lẽ phải đợi bước lên ngôi vị Hoàng đế mới nạp phi tần sinh Hoàng tử sao?

Thân là Hoàng tử Tiêu gia, Tiêu Minh Thanh đối với ngôi vị Hoàng đế có ý đồ Tiêu Minh Xuyên có thể lý giải, nhưng hắn không nên đem giang sơn Đại Chu ra bán cho ngoại ban. Đây là điều Tiêu Minh Xuyên tuyệt không có thể chịu đựng.

Trầm mặc một lúc lâu, Tiêu Minh Xuyên trầm ngâm nói:

“Biểu huynh, Thanh Loan mất tích ly kỳ như thế, khanh không có tra nguyên nhân trong đó sao?”

Sẽ không tha thứ Tiêu Minh Thanh là một chuyện, làm rõ ràng động cơ của hắn là một chuyện khác. Tiêu Minh Xuyên đem hai việc phân chia rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.