Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 26: Nội Quên Cháu Này




Thiên Thu Tiết là lễ nghi tổ chức vào ngày sinh của Hoàng hậu, có quy định nghiêm khắc. Tuy rằng Tiêu Minh Xuyên cũng an bài bổ sung vài chi tiết, nhưng không ảnh hưởng toàn bộ quá trình.

Sáng sớm trời còn chưa sáng, Cố Du thức dậy sớm nửa canh giờ so với ngày thường. Thiên Thu Tiết với hoàng hậu là một lẽ nghi quan trọng nhất trong năm, chỉ trừ đón năm mới, cần thiết phải mặc vào lễ phục chính thức của Hoàng hậu, tiếp đón quần thần cùng các mệnh phụ.

Lễ phục Hoàng hậu Đại Chu dành cho nam nữ có khác biệt, nhưng đều không đơn giản. Nam hậu trang phục tuy rằng không có cầu kỳ hoa lệ phiền phức, nhưng so với trang phục hằng ngày đơn giản nhẹ nhàng, Cố Du mặc lên vẫn thấy phiền toái rất nhiều.

Có thể là buổi sáng thức dậy sớm, tinh thần Cố Du không thực tốt, bữa sáng không hề ăn uống, còn nhịn không được nôn khan hai lần. Cũng may Tiêu Minh Xuyên hôm nay có việc đi sớm, không có cùng Cố Du dùng bữa, nếu không sẽ gọi thái y thì nguy.

Thị Sách thấy thế khẩn trương nói:

"Điện hạ, ngài có phải không thoải mái hay không? Muốn nô tỳ truyền thái y lại đây nhìn một chút hay không?"

Hoàng đế chỉ biết Hoàng hậu hôm qua dùng bữa tối không nhiều lắm. Nhưng mà Thị Sách Thị Kiếm là đi theo Cố Du suốt, đối với tình huống cùng ăn uống chủ tử như thế nào so với Tiêu Minh Xuyên hiểu biết nhiều hơn.

Thị Sách nhớ rất rõ ràng, Hoàng hậu mới vừa về nhà ăn uống đặc biệt tốt, so với ở trong cung ăn gấp đôi cũng ăn không ngừng. Bất quá sau khi điện hạ cùng nhị thiếu gia ra ngoài trở về, biểu tình liền có chút uể oải, không nói lời nào, cũng không ra khỏi cửa, chỉ đem mình nhốt trong phòng.

Thị Sách Thị Kiếm không biết Hoàng hậu ra cửa gặp cái gì, chỉ phát hiện từ đó về sau ăn uống trở nên không tốt lắm.

Thị Sách lúc ấy liền hỏi qua, Hoàng hậu nói mình không có việc gì, còn dặn dò Thị Sách không được nói bậy miễn cho Cố phu nhân và người nhà họ Cố nghe được.

Hoàng hậu khi nói chuyện vẻ mặt nghiêm túc, Thị Sách Thị Kiếm tuyệt đối không dám trái ý. Ai ngờ hồi cung xong, tình huống không những không có chuyển biến tốt đẹp, còn có xu thế trầm trọng thêm. Thị Sách không thể không đánh bạo nhắc lại.

Cố Du nghe vậy không có tức giận, chỉ là cười hỏi ngược lại:

"Hôm nay ngày nào, sao có thể truyền thái y chứ? Thị Sách, không cần nhắc lại lời này."

Tập tục Đại Chu xưa nay, ngày tân niên cùng ngày sinh nhật đều không thể bắt mạch xem bệnh, nếu không sẽ không may mắn.

Thị Sách ngẫm lại cũng thấy có lý, nàng đã quên cái kiêng kị này.

Cố Du cau mày quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, lệnh người đem mấy thứ điểm tâm ngọt thu dọn xuống, lúc sau liền cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Cháo cá lại thực hợp khẩu vị Cố Du, ăn một chén còn không đủ, lại ăn thêm nửa chén. Thấy như vậy Thị Sách Thị Kiếm đều vui mừng.

Từ khi biết có thai, Cố Du đối với thân thể của mình cũng thực chú ý. Cố Du phát hiện bình thường dựng phu thai phụ phản cảm mùi cá nhưng bản thân mình hoàn toàn không có việc gì. Nhưng Cố Du lại không chịu được các món ngọt, chỉ ngửi cũng không được, ngửi liền ghê tởm buồn nôn, hai lần đều là như thế này.

Cũng may Cố Du vốn dĩ không thích ăn món ngọt, chỉ thích ăn cá, thích món hương vị chua cay, càng cay càng thích.

Triều hạ cùng cung yến đều là làm từng bước, Cố Du không cần cố tình làm cái gì, dù sao có quan viên Lễ bộ, bọn họ sẽ nhắc nhở các bước tiếp theo, không cần lo lắng nhất thời sơ sẩy tạo thành bại lộ.

Chỉ là hơn nửa ngày thôi mà Cố Du cảm tưởng chỉ dùng một chữ để hình dung chính là "mệt", hai chữ để diễn tả là "rất mệt", ba chữ để nói lên cảm nhận là "phi thường mệt", bốn chữ để nói lên tất cả chính là "mệt chết người ta".

Cung yến kết thúc, Cố Du mang theo Tiêu Lĩnh trở về ngủ trưa, Tiêu Minh Xuyên đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.

Tiêu Minh Xuyên lên kế hoạch, chờ hắn phê duyệt tấu chương xong, Cố Du cũng đã dậy, hai người đổi quần áo liền ra cung. Ai ngờ Tiêu Minh Xuyên đi vào tẩm điện Khôn Ninh Cung chỉ nhìn thấy Tiêu Lĩnh cùng Chu Nhan ở trong sân chơi, lại chưa thấy được Cố Du.

"Phụ hoàng."

Tiêu Lĩnh thấy Tiêu Minh Xuyên không có chạy tới, mà là nhỏ giọng kêu một tiếng, cũng đem ngón trỏ để ở trên môi, thì thào nói:

"Cha còn ngủ, phụ hoàng nhỏ giọng, đừng đánh thức cha."

Tiêu Minh Xuyên nghe vậy sửng sốt, giờ này là giờ nào, Cố Du sao còn ngủ. Nếu là ngày thường cũng không việc gì, Cố Du muốn ngủ bao lâu thì cứ ngủ bấy lâu, hắn mặc kệ. Nhưng hôm nay......

Bọn họ đã hẹn phải xuất cung, hắn còn đem hành trình đều an bài tốt, Cố Du đây là muốn bội ước sao.

Thấy Tiêu Minh Xuyên ngây người suy nghĩ, Tiêu Lĩnh lại nói.

"Vừa mới rồi con đi kêu cha, cha nói con phá, đem con đuổi ra ngoài."

Đây là điều mới mẻ Tiêu Lĩnh chưa gặp, nó không cảm thấy ủy khuất, còn cảm giác thích thú.

"Lĩnh Nhi ngoan ngoãn chơi, chơi nóng ra mồ hôi nên chạy nhanh nói cho ma ma để họ thay quần áo, trẫm vào xem cha con."

Cố Du chỉ là ngủ Tiêu Minh Xuyên không lo lắng, nhưng còn có thể ngại Tiêu Lĩnh làm phiền, cái hiện tượng này có chút không bình thường, Tiêu Minh Xuyên không yên tâm.

Tiêu Minh Xuyên nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, Thị Sách Thị Kiếm canh giữ bên ngoài bình phong. Các nàng thấy Hoàng đế muốn thỉnh an, hắn vẩy tay miễn.

Tiêu Minh Xuyên hạ giọng hỏi:

"Hoàng hậu còn ngủ? Hoàng hậu có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Thị Sách Thị Kiếm đồng thời lắc đầu, Thị Kiếm nhẹ giọng trả lời:

"Hoàng hậu chỉ nói mệt, chưa nói không khoẻ."

Tiêu Minh Xuyên xua xua tay, ý bảo các nàng lui ra, tự mình vòng qua bình phong đi tới giường. Cố Du trở mình hướng vào trong, miệng lẩm bẩm câu gì Tiêu Minh Xuyên nghe không rõ.

Tiêu Minh Xuyên vô ý thức mà cong cong khóe môi, nụ cười phá lệ ôn nhu. Hắn nghiêng người ngồi xuống ở mép giường, xác định Cố Du còn ngủ, mới thật cẩn thận vói tay vào trong chăn, ở trên eo nhẹ nhàng véo một cái.

"Lĩnh Nhi, đừng phá."

Cố Du đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị người quấy rầy, còn tưởng Tiêu Lĩnh lại tới nữa, thấp giọng quát.

Tiêu Minh Xuyên kỳ thật không muốn đánh thức Cố Du. Bất quá lúc này nếu còn ngủ sẽ không thể ra cung đi chơi. Cố Du tỉnh khẳng định cũng sẽ trách hắn. Tiêu Minh Xuyên khẽ cười nói:

"Nếu là Lĩnh Nhi, thì nó đã chui vào trong ổ chăn."

Cố Du mơ mơ màng màng mở mắt, giọng mũi thực hàm hồ nói:

"Bệ hạ......"

Thật tệ, tại sao ngủ cũng ngủ đến bất tỉnh, nhưng Cố Du còn nhớ rõ hôm nay có chuyện quan trọng phải làm, không thể ngủ tiếp.

Tiêu Minh Xuyên đem Cố Du bế lên, nhìn người thần trí còn chưa thanh tỉnh, trước tiên ở khóe môi trộm hôn một cái, lại lấy cái gối để trên đầu giường mới đặt Cố Du dựa vào.

Cố Du giơ tay dụi dụi mắt, mờ mịt hỏi:

"Hiện tại là giờ nào?"

Tiêu Minh Xuyên nhẹ nhàng xoa xoa mặt Cố Du, khẽ cười nói:

"Hoàng hậu hiện tại nên rời giường, chúng ta còn có thể đi dạo, nếu mà khanh lại ngủ một lát, chúng ta đành phải trực tiếp đi chợ đêm phố Đông Hoa ăn cơm thôi."

Cố Du bị Tiêu Minh Xuyên dọa rồi, mắt vốn không mở ra được đột nhiên trợn tròn. Đã ngủ lâu như vậy sao?

Tiêu Minh Xuyên nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Cố Du, không khỏi cười nói:

"Hoàng hậu đêm qua không ngủ sao, có phải nghĩ đến được đi ra ngoài chơi quá hưng phấn hay không? Không phải nha, khanh hai ngày trước đã về nhà, Cố Tương không cùng khanh đi dạo sao?"

Cố Du chớp chớp mắt, lại xoa xoa thái dương, thấp giọng nói:

"Nhị ca phải ôn bài, sao có thể mỗi ngày cùng thần đi dạo?"

Cố gia cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một Trạng Nguyên, mong mỏi vài thế hệ đều đặt hết lên vai Cố Tương, nên áp lực cho hắn không nhỏ.

"Trẫm còn tưởng rằng Hoàng hậu muốn nói Nhị ca này không giống Nhị ca kia đâu."

Tiêu Minh Xuyên ra vẻ thất vọng mà thở dài.

Cố Du mặt đỏ hồng, lại nhỏ giọng nói:

"Vốn dĩ đâu có giống nhau."

Tiêu Minh Xuyên tức khắc sung sướng hớn hở nhào lên ôm Cố Du hung hăng hôn một cái, vui vẻ nói:

"Hoàng hậu trước tiên gọi người vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, trẫm đem Lĩnh Nhi đưa đến chỗ mẫu hậu, chúng ta đêm nay không trở lại, trẫm sợ ban đêm có việc gì xảy ra."

Tiêu Lĩnh từ nhỏ có nhũ mẫu, bên cạnh người hầu hạ một đoàn, không hề đơn độc ngủ. Nhưng nó thân thể nhược, vạn nhất ban đêm có gì xảy ra bất ngờ, phải có người làm chủ tương đối an toàn hơn.

Cố Du cười gật đầu:

"Bệ hạ đi đi, thần chờ ngài, nhớ rõ cũng đem Hành Hành mang đi."

Chu Nhan cùng Tiêu Lĩnh như bóng với hình, Tiêu Lĩnh đi đến nơi nào, nó liền theo tới nơi đó, đều này không cần Cố Du nhắc.

Tiêu Minh Xuyên tỏ vẻ đã hiểu, hướng Cố Du hôn một cái mới vô cùng cao hứng mà đi, trước khi rời khỏi còn kêu Thị Sách Thị Kiếm tiến vào.

Phu phu Hoàng đế tình cảm hòa hợp, cung nữ hầu hạ Cố Du đều vui mừng, Thị Sách Thị Kiếm không thể nghi ngờ là hai người vui vẻ nhất.

Các nàng xoay người đi giúp Cố Du chuẩn bị y phục ra cung.

Phu phu Hoàng đế là cải trang đi ra ngoài, trang phục không thể có bất cứ dấu vết gì trong cung. Cũng may hành lý của Hoàng hậu mấy ngày trước đây mới trở về nhà còn chưa có thu hồi.

Qua một lát, Cố Du từ trong đi ra, bước chân có chút loạng choạng, sắc mặt cũng không tốt, mắt thậm chí có chút đỏ lên.

Thị Sách Thị Kiếm muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy Hoàng hậu lắc đầu, chỉ phải ngậm miệng, cái gì cũng không dám nói.

Tiêu Lĩnh có Chu Nhan cùng Tiêu Ý Hành làm bạn, đối với việc bị Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du bỏ rơi ra cung đi chơi cũng không buồn phiền.

Khi Tiêu Minh Xuyên trở lại Khôn Ninh Cung, Cố Du đã thu dọn xong, hai người mang theo Thanh Long Chu Tước, gọn nhẹ đơn giản ra cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.