Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 21: Nụ Hôn Không Nói Lên Được Gì 2




"Nhị ca khi nào trở nên nhỏ mọn như vậy? Đệ đệ nhờ giúp một chút, lời còn chưa nói xong liền nghĩ thù lao."

Cố Du từ nhỏ đã cùng Cố Tương quan hệ tốt nhất, hai người nói chuyện cũng đặc biệt tùy tiện, có thể nói không có gì giấu nhau.

Cố Tương đi thẳng đến bên bàn ngồi xuống, tự mình rót chén nước, nhấp một ngụm, nhỏ giọng hỏi:

"Ta nói này Du Nhi, trong cung nhiều thái y như vậy đệ không truyền, sao phải ra ngoài xem đại phu. Hay là tin tưởng cao thủ ở dân gian, đối với thái y không tín nhiệm?"

Cố Tương không ngại giúp Cố Du, nhưng Cố Tương chính là không rõ Cố Du vì cái gì muốn làm như vậy. Không truyền người Thái Y Viện còn muốn lén lút chạy ra ngoài, nếu như bị Tiêu Minh Xuyên hiểu lầm thì rất phiền.

Cố Du lúc đầu ngồi ở bên cửa sổ La Hán, lúc này đã đi tới bên bàn ngồi đối diện Cố Tương, cũng rót chén nước cầm trong tay, khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:

"Truyền thái y, bệ hạ sẽ biết, đệ không muốn cho ngài biết."

Cố Tương nghe vậy tức khắc kinh ngạc mà đứng dậy, bởi vì động tác quá gấp cái chén nước ấm bắn ra ngoài, bắn đến mu bàn tay hắn. Cố Tương vô cùng lo lắng vừa lắc lắc tay, vừa tức giận hỏi:

"Du Nhi, đệ muốn gạt bệ hạ làm cái gì?"

"Đệ không muốn làm cái gì, chỉ muốn làm rõ ràng, rốt cuộc còn có thể hay không......"

Tiêu Minh Xuyên gần đây luôn ám chỉ muốn cho Lĩnh Nhi thêm đệ muội, còn có ý niệm tự mình sinh. Cố Du không dám để Hoàng đế mạo hiểm lại đối với thể trạng của mình không hề nắm chắc.

Tuy rằng Cố Du nói không hết câu nhưng Cố Tương suy nghĩ vẫn rõ ý tứ đệ đệ. Cố Tương một lần nữa ngồi xuống, khó hiểu nói:

"Chuyện đơn giản như vậy hỏi thái y không phải được rồi sao, hà tất khiến cho việc phức tạp như vậy?"

Mệt hắn cho rằng Cố Du muốn làm chiêu trò gì.

Cố Du đem cái chén đặt lên bàn xoay xoay, vẻ mặt biểu tình vô tội nhìn Cố Tương, trầm mặc một lát mới nói:

"Đệ không phải đã nói rồi sao? Đệ không muốn cho bệ hạ biết. Hơn nữa đệ không xác định thái y có thể nói thật hay không."

Cố Tương lấy tay đè lại tay Cố Du.

"Đừng xoay nữa, để ý nước rơi xuống tay."

Cố Du nhìn hắn, ngoan ngoãn dừng tay.

Cố Tương không hỏi Cố Du vì cái gì không muốn cho Tiêu Minh Xuyên biết, hắn chỉ hỏi:

"Đệ sợ thái y gạt đệ vì sao không đi tìm bá phụ? Trước mặt Cố Thái hậu không có vị thái y nào dám nói dối."

Cố Du lắc đầu lộ vẻ lo sợ.

"Đệ không dám đi, nếu bá phụ nổi giận mắng đệ thì làm sao?"

Cố Tương nhớ lại biểu tình lạnh lùng khi Cố An Chi nỗi giận, Cố Du sợ hãi là có thể hiểu. Cả bản thân hắn dù là tổ phụ Cố Dục Á cũng không sợ, tử huyệt duy nhất chính là bá phụ Cố An Chi. Mỗi lần phạm sai bị giáo huấn đều có loại cảm giác chết đi sống lại.

"Du Nhi, đệ thật đúng là nhìn vết sẹo sẽ thấy đau."

Nếu nói muội muội gả đi ra ngoài như bát nước hất đi, Cố Tương lại cảm thấy gả đệ đệ đi ra ngoài cũng không sai biệt lắm.

"Nếu có khả năng, đệ thật sự tính sinh cho bệ hạ đứa thứ hai sao? Đệ đã quên lúc trước khóc lóc nói gì sao?"

Cố Tương xúc động nói. Cố Du lơ đãng mà nhíu nhíu mày, thần sắc trở nên có chút mờ mịt, ngẩn người mới nói:

"Đệ cũng không biết. Nhưng bệ hạ luôn nói chuyện này, cũng không biết ngài rốt cuộc là có ý tứ gì......"

Đại phu luôn không nói tuyệt đối, nói chuyện ít nhất chừa cho mình đường lui, thái y trong cung càng cố chấp hơn thế.

Người bệnh trị hết thì bọn họ có công lao to, nếu trị không hết trước tiên dọn sẵn đường. Nói cho người nhà chuẩn bị đón nhận tình huống xấu, để tương đối dễ dàng chấp nhận sự tình, không đến mức quá mức đột nhiên.

Khi thái y nói ra chính mình về sau không thể sinh nữa, Cố Du đã sớm không kỳ vọng cái gì. Dù sao lúc ấy Cố Du cùng Tiêu Minh Xuyên bất hòa nên đã nghĩ có Lĩnh Nhi là đủ rồi, về sau có thể sinh hay không căn bản không còn quan trọng.

Hai người làm hòa trở lại, Tiêu Lĩnh nhiều lần nói muốn có muội muội, Cố Du cũng không xác định được đây có phải do Tiêu Minh Xuyên bày mưu đặt kế hay không. Nhưng Tiêu Minh Xuyên cũng ám chỉ không chỉ một lần, nói là cảm thấy Lĩnh Nhi một mình quá cô đơn. Cố Du vẫn luôn cảm thấy thái độ của Tiêu Minh Xuyên rất kỳ quái.

Cố Du càng sợ là Tiêu Minh Xuyên gạt mình làm cái gì, tấm gương Hoằng Hi Hoàng đế cùng Diêu Quý quân nhà Ân còn đó, tuyệt đối không nên giẫm lên vết xe đổ. Cho nên Cố Du nhờ Cố Tương tìm cho mình đại phu đáng tin cậy, muốn kiểm tra lại thân thể của mình.

Nghe lời này, trên mặt Cố Tương hiện lên một tia ưu sắc, bất quá cái gì cũng không nói, chỉ dặn dò.

"Giờ không còn sớm, Du Nhi sớm đi nghỉ ngơi. Ngày mai buổi sáng ta tới kêu đệ, chúng ta cùng đi chỗ Hoa đại phu."

"Nhị ca, Hoa đại phu có đáng tin không?"

Cố Tương cười cười, gật đầu nói:

"Du Nhi cứ yên tâm đi. Hoa đại phu làm nghề y vài chục năm, ngoại hiệu Bang Tử Đại Tiên (thần cho con cái ), đệ nói xem có đáng tin cậy không?"

Nghe xong Cố Tương nói, Cố Du mặt hơi hơi đỏ hồng, nhưng không hề hỏi nhiều, nhìn theo bóng dáng Cố Tương rời khỏi phòng mình.

Sáng sớm hôm sau, Cố Du là bị Cố Hạ đánh thức. Bạn nhỏ ghé vào mép giường, nhỏ giọng nói thầm:

"Nhị thúc, vì cái gì con ngủ nướng sẽ bị ông cố cùng tổ phụ mắng, nhưng tứ thúc ngủ nướng không bị ai quản vậy."

Cố Tương nghiêm trang mà trả lời:

"Đó là bởi vì tứ thúc rất nhiều năm không ở nhà, nếu mỗi ngày ở nhà không ai mắng mới là lạ. Hạ Nhi, con nếu ra khỏi nhà mấy năm trở về, nhị thúc cam đoan con ngủ nướng ai cũng mặc kệ con."

Cố Hạ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói:

"Con thích ở nhà, con đây thấy mỗi ngày dậy sớm tốt hơn."

Cố Du mở mắt ra, nhìn hai thúc cháu kia, nhướng mày nói:

"Các người xem ta không tồn tại à?"

Kỳ thật ở trong cung Cố Du không có lười nhác như vậy. chính là vì khó được về nhà một lần, theo bản năng liền phóng túng, dù tỉnh cũng ăn vạ không chịu đứng lên.

Cố Hạ thấy Cố Du tỉnh lập tức đứng lên, vui vẻ nói:

"Tứ thúc mau rời giường, nhị thúc đáp ứng mang con đi ra ngoài chơi."

Cố Du không khỏi ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói:

"Nhị ca, chúng ta mang Hạ Nhi đi ra ngoài sao?"

"Dù sao cũng phải đi ra ngoài, chúng ta thuận tiện đi dạo, đệ không phải vẫn luôn nói không có ra cung chơi đùa?"

Cũng không biết đại phu có thể xem bao lâu, Cố Tương cảm thấy mang Cố Hạ theo cũng không sao. Dù sao hôm nay nhiệm vụ chủ yếu chính là đi cùng Cố Du, vui vẻ thì tốt rồi.

Cố Du chớp chớp mắt, phát hiện mình có thể đi trước nghiên cứu địa hình cũng không tồi, như vậy quá mấy ngày cùng Tiêu Minh Xuyên ra ngoài cũng không đến mức không biết gì, liền cười nói:

"Được được được, đệ lập tức rời giường, các người ra bên ngoài chờ ta."

Cố Tương dẫn Cố Du đến một hàng quán mà theo hắn nói là có bánh bao nhân nước đặc biệt ăn ngon (một loại bánh bao đặc biệt có tên Xiaolongbao, có nhân làm từ tôm, thịt hay các loại hải sản nhưng điều thú vị tạo nên là nước dùng nóng hổi được bánh bao quanh bên trong, từng chiếc bánh thơm ngon với nước dùng nóng hổi, chỉ cần cắn nhẹ một miếng là vị nhân đậm đà tứa ra đầu lưỡi, mềm, thơm)

Cố Du rất vừa lòng món ăn này, cũng âm thầm nhớ kỹ vị trí quán này, quyết định sẽ đề cử cho Tiêu Minh Xuyên nếm thử.

Dựa vào sắp xếp của Cố Tương, bọn họ buổi sáng đi dạo phố, mua cho các bạn nhỏ mấy món đồ chơi, cơm trưa đi Túy Tiên Lâu, nơi đó cá hương cay đặc biệt ăn ngon, buổi chiều đi tìm Hoa đại phu cũng không muộn.

Cố Tương rất sợ kiểm tra kết quả không như ý, Cố Du không có tâm tình đi chơi.

Nhưng Cố Du vốn dĩ không phải ra để đi chơi, trong lòng đè nặng tâm sự nào có tâm tình khắp nơi đi dạo.

"Tứ thúc tứ thúc xem con thỏ này đáng yêu chưa, còn ôm cà rốt nữa, chúng ta mua cho Đông Nhi cùng Lĩnh Nhi mỗi đứa một con được không?"

Cố Du theo phương hướng ngón tay nhìn lại, quả nhiên thấy được búp bê vải con thỏ đáng yêu, cười hỏi:

"Hạ Nhi không cần sao?"

Cố Hạ xua tay nói:

"Con đi học rồi, không phải trẻ con nên không cần!"

Cố Hạ có vẻ có chút kiêu ngạo nói.

Tuy rằng Cố Hạ nói như vậy, Cố Du vẫn mua năm con thỏ, chỉ là bạc đều do Cố Tương trả, Hoàng hậu điện hạ không có thói quen mang ngân lượng trên người.

Cố Tương thấy Cố Du thật sự không vui, lệnh người hầu đi theo mang Cố Hạ đi Ngũ Vị Trai xếp hàng mua điểm tâm, hắn cùng Cố Du đi tìm Hoa đại phu.

Y quán Hoa đại phu không lớn, nhưng người đến trị bệnh lại không ít, Cố Tương cùng Cố Du đợi một hồi lâu mới đến phiên bọn họ.

Dù Cố Tương Cố Du trước khi ra cửa cố ý đổi quần áo, nhưng Hoa đại phu kiến thức rộng rãi, vẫn liếc mắt một cái liền nhìn ra bọn họ không phải người thường.

Hoa đại phu bảo Cố Du ngồi xuống đưa tay trái bắt đầu thăm mạch.

Một lát, ông liếc mắt nhìn Cố Tương một cái, hỏi:

"Các ngươi là hai phu phu?"

Cố Tương không chút do dự gật gật đầu, hắn cùng Cố Du vốn là cải trang mà đến, thân phận giả cũng không có gì lạ.

"Các ngươi trước kia đã sinh một đứa, không phải ngay từ đầu không thể sinh phải không?"

Rõ ràng là câu hỏi ngữ khí lại rất khẳng định.

Cố Tương gật đầu nói:

"Đại phu xem thật chuẩn, trong nhà có một con gái bốn tuổi, sinh thời là khó sinh, hậu sản lại xuất nhiều huyết, khó khăn mới cứu được. Lúc ấy đại phu nói về sau không thể sinh nữa, nhưng nhà của chúng ta mấy thế hệ đơn truyền, không thể không có con nối dõi."

Cố Tương nói nửa thật nửa giả, quan hệ thân phận toàn bộ điều thay đổi.

Hoa đại phu giơ tay vuốt chòm râu, thở dài nói:

"Không phải vậy. Vị này hậu sản xuất huyết thực nghiêm trọng, cũng không phải giống đại phu kia đã nói. Có thể đại phu kia không có khả năng cứu, cũng không nên nói như vậy."

"Cái gì?!"

Cố Tương Cố Du hai miệng một lời, hai người biểu tình đều có chút ngốc.

Cố Tương vội hỏi nói:

"Hoa đại phu, ông có thể nói rõ ràng một chút không?"

Hoa đại phu trả lời:

"Vị này sinh sản bị thương thân mình không giả, nhưng nếu lúc ấy điều dưỡng đúng, thì đã có con chạy đầy đất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.