Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 17: Mơ Ước Đã Lâu 18




Sinh nhật Cố Du là mười một tháng mười một, ngày đó bản thân không có gì đặc biệt, chỉ là cách ngày giỗ Tiên đế quá gần, không đến mười ngày. Cho nên Cố Du tiến cung sáu năm, vào ngày sinh nhật luôn không thể phô trương bởi vì địa vị Tiên đế quá quan trọng.

Hiện giờ, phu phu Hoàng đế đều biết Tiên đế còn sống trên đời, mà Cố Thái hậu cũng đã biết. Năm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Cố Du, Tiêu Minh Xuyên có tâm bồi thường muốn làm cho thật hoành tráng. Ai ngờ Cố Du không chịu, làm Tiêu Minh Xuyên có chút khó xử.

Tiêu Lĩnh bị bệnh một thời gian, tuy rằng bệnh không tính quá nghiêm trọng, nhưng phu phu Hoàng đế mỗi đêm phải thay phiên nhau canh giữ bên cạnh suốt nửa tháng, nên những kế hoạch cho việc chúc mừng sinh nhật bị hoãn lại.

Đợi cho Tiêu Lĩnh lành bệnh, Tiêu Minh Xuyên một lần nữa nhớ tới sinh nhật Cố Du, nhưng lúc này hắn không có đủ tự tin hoàn thành tốt nhiệm vụ Cố Du sẽ giao cho mình như đã hứa. Thời gian cho hắn không nhiều lắm, chỉ có không đến nửa tháng, nếu Hoàng hậu đưa ra yêu cầu quá khó, đến lúc đó không hoàn thành được có phải mất mặt xấu hổ hay không.

Khi Tiêu Minh Xuyên đang thấp thỏm bất an, Cố Du trầm ngâm nói:

"Mười năm trước, bệ hạ đáp ứng thần một việc, nhưng......"

Nói tới đây Cố Du hơi dừng một chút, lại tiếp tục nói:

"Bệ hạ sau đó đã quên. Nếu bệ hạ còn nhớ rõ việc kia thì tốt."

"Hoàng hậu yên tâm, toàn bộ giao cho trẫm."

Tiêu Minh Xuyên tin tưởng tràn đầy, vỗ ngực đồng ý.

Cố Du nhợt nhạt cười, không có nói cái gì nữa. Thời gian không thể quay ngược, cảnh vật như cũ nhưng lòng người đã khác. Dù có làm đúng việc lúc đó cũng không hẳn sẽ là cảm xúc lúc trước, nhưng dù vậy vẫn muốn làm. Bởi vì năm đó chính miệng Tiêu Minh Xuyên đáp ứng lại không có làm được.

Đừng nhìn Tiêu Minh Xuyên ở trước mặt Cố Du đáp ứng thực sảng khoái, kỳ thật trong lòng vẫn luôn thấp thỏm. Cố Du nói là mười năm nhưng đối với hắn thật sự là sáu mươi năm, thời gian thật có thể tính là cả một đời người, Tiêu Minh Xuyên cũng không nhớ rõ hắn rốt cuộc đáp ứng Cố Du làm cái gì.

Dù trong lòng không hề nắm chắc, nhưng Tiêu Minh Xuyên trên mặt một chút cũng nhìn không ra lo lắng. Hắn nắm tay Cố Du vô cùng vui vẻ đi gặp con họ.

Tiêu Lĩnh gần đây có sở thích mới, chính là chơi đùa với Tiêu Ý Hành. Tiểu Vinh Thân Vương mới vừa học bò không lâu, Tiêu Lĩnh liền cùng Chu Nhan cầm món em bé thích nhất là quả táo ở hai đầu giường nhử mồi, để Tiêu Ý Hành bò tới bò lui, người chung quanh thấy vậy cười thành tiếng.

"Hành Hành, mau tới đây, mau đến chỗ ca ca này."

Tiêu Lĩnh giơ quả táo tươi ngon trước mặt Tiêu Ý Hành. Nó trước nay chưa từng làm ca ca, gần đây được làm đến phát nghiện, còn thường xuyên đuổi theo hỏi nhũ mẫu, Tiêu Ý Hành khi nào mới có thể nói chuyện.

Tiêu Ý Hành đối với từ ca ca này đặc biệt mẫn cảm, nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Lĩnh, cọ cọ rồi bò qua. Chờ Tiêu Ý Hành bò đến trước mặt mình, Tiêu Lĩnh cố hết sức mà ôm nó, ở trên mặt nó hôn hôn, khen ngợi:

"Hành Hành giỏi quá!"

Có thể được chọn vào hầu hạ ở Khôn Ninh Cung toàn là nhũ mẫu cung nữ giỏi nhất, Tiêu Lĩnh yếu ớt như vậy các nàng cũng nuôi lớn được, đổi thành đứa bé khỏe mạnh hoạt bát như Tiêu Ý Hành hiệu quả càng thêm lộ rõ. Tiêu Ý Hành tiến cung một tháng, dài ra vài phân nặng thêm vài cân, Tiêu Lĩnh căn bản ôm không nổi nó.

"Măm măm!"

Lúc này, trong mắt Tiêu Ý Hành chỉ có quả táo, sao còn có thể thấy Tiêu Lĩnh.

Ai ngờ Tiêu Lĩnh giơ quả táo lên, nhanh như chớp lăn đi chỗ khác, vừa lúc lăn đến trước mặt Chu Nhan. Chu Nhan nhặt quả táo lên xoa xoa, trực tiếp bỏ vào trong miệng cắn một ngụm.

"Ô ô! Ô oa oa!"

Tiêu Ý Hành không chịu mà khóc lớn lên. Nó ở trên giường bò ba vòng, toàn bộ động lực chính là quả táo kia, không có bắt được chưa tính, còn bị người khác ăn, trong lòng ủy khuất khóc rống lên.

Tiêu Lĩnh không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, cũng có chút luống cuống. Nó học bộ dáng phụ hoàng cùng cha ngày thường dỗ dành mình, đưa tay vỗ vỗ Tiêu Ý Hành, nhỏ giọng nói:

"Hành Hành ngoan, không được khóc? Ca ca cho đệ quả khác ăn, Hành Hành không khóc nha......"

Chu Nhan cắn quả táo không biết làm sao, nói:

"Tiểu Vương gia không thể ăn, ngài chỉ ăn quả nghiền, thuộc hạ đã nhìn thấy Quách ma ma chuẩn bị mang đến."

Tiêu Lĩnh không ăn hoa quả lạnh, Tiêu Ý Hành không răng, chỉ có thể ăn quả nghiền nát, trước kia đều là như thế sao hôm nay liền khóc vậy.

Tiêu Ý Hành là điển hình làm nũng, không ai dỗ dành có lẽ sẽ không có việc gì, Tiêu Lĩnh càng dỗ dành thì khóc đến càng hăng hái. Tiêu Lĩnh không có biện pháp, đành phải hướng nhũ mẫu cầu cứu, sau đó nhũ mẫu liền đem Tiêu Ý Hành ôm đi. Mà Tiêu Ý Hành nhìn thấy quả nghiền cũng không khóc nữa.

Thấy Tiêu Ý Hành cuối cùng không còn khóc, mà ngoan ngoãn ăn, Tiêu Lĩnh thở dài nói:

"Bé con thật phiền toái!"

Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du không có nhìn thấy sự tình trước đó, chỉ là nghe Tiêu Lĩnh nói câu kia, bọn họ bật cười. Nó nói giống như nó không hề gây phiền toái vậy.

Tiêu Minh Xuyên bế Tiêu Lĩnh lên hôn hôn, cười hỏi:

"Hành Hành chỗ nào phiền toái? Lĩnh Nhi nói cho phụ hoàng nghe một chút."

Tiêu Lĩnh ở trong lòng ngực Tiêu Minh Xuyên vặn vẹo, đầu tiên là không nói lời nào, qua một lát nhỏ giọng nói:

"Kỳ thật không phải Hành Hành phiền toái, là con làm Hành Hành khóc."

Cẩn thận ngẫm lại, nếu phụ hoàng cùng cha đùa với nó như vậy, nó nhất định sẽ khóc lợi hại hơn so với Tiêu Ý Hành.

Chu Nhan nghe vậy rất có nghĩa khí mà nói bổ sung:

"Không phải tiểu điện hạ làm tiểu Vương gia khóc, là con cắn quả táo kia trước."

Thời điểm Chu Nhan nói những lời này trong tay còn cầm quả táo ăn xong một nửa để làm bằng chứng cho lời mình nói.

Tiêu Minh Xuyên cười ha ha lên, cười đến các bạn nhỏ không thể hiểu được, cũng không biết là chỗ nào không đúng.

Sau một lúc lâu, Tiêu Minh Xuyên ngừng cười, nói với Cố Du:

"Hoàng hậu, khanh có nhìn thấy không, Lĩnh Nhi chúng ta còn biết tự xét lại."

Nếu nói Tiêu Lĩnh cùng Chu Nhan ở chung hòa hợp là ở trong dự kiến của Tiêu Minh Xuyên. Nhưng Tiêu Lĩnh có thể xem Tiêu Ý Hành trở thành đệ đệ là ngoài tưởng tượng Tiêu Minh Xuyên.

Chu Nhan không chỉ là bạn chơi cùng với Tiêu Lĩnh, đối với nó luôn nghe lời, bạn cùng chơi tốt như vậy sao. Tiêu Minh Xuyên không tin con của hắn không nhận ra.

Tiêu Ý Hành chính là em bé chưa hiểu chuyện, cao hứng sẽ cười không cao hứng sẽ khóc. Không giống những người lớn khác cho Tiêu Lĩnh mặt mũi. Nhưng Tiêu Lĩnh đối với Tiêu Ý Hành vẫn luôn thực tốt. Thời điểm sinh bệnh còn nói không thể gặp đệ đệ sợ lây bệnh cho đệ đệ. Càng khó hiểu chính là khi chơi với nhau làm em bé khóc, Tiêu Lĩnh có thể nhận lỗi về phần mình, đây là điều Tiêu Minh Xuyên trước đó không nghĩ tới.

Cố Du cười gật đầu, tươi cười hơi có chút chua xót. Tiêu Ý Hành cùng Tiêu Lĩnh không thể nói có quan hệ huyết thống, Tiêu Lĩnh còn có thể thích như vậy. Nếu là đệ muội ruột thịt, nó còn yêu thương thành bộ dạng gì, chỉ tiếc......

Tiêu Minh Xuyên lại nhớ tới kiếp trước, lúc Tiêu Lam sinh ra, Tiêu Lĩnh cũng hứng thú mười phần, đối với đệ đệ phi thường yêu thương. Lĩnh Nhi của hắn trời sinh chính là ca ca tốt, xem ra hắn cùng Hoàng hậu phải nỗ lực hơn, không thể để Lĩnh Nhi không có đệ đệ muội muội cùng chơi.

Từ ngày đồng ý với Cố Du, Tiêu Minh Xuyên liền bắt đầu liều mạng hồi ức. Hắn thậm chí đem những bài tập của mình nhiều năm trước ra xem cẩn thận, rà soát lại nhiều lần hy vọng có thể tìm ra một chút dấu vết.

Đáng tiếc khi là thiếu niên, Tiêu Minh Xuyên là học trò chăm chỉ hiếu học, bài tập không chút cẩu thả, căn bản sẽ không viết loạn vẽ vời lên bài tập của mình. Tiêu Minh Xuyên xem vài ngày, cuối cùng không thể không thừa nhận, việc mình làm là hoài công vô dụng.

Cho đến một ngày, Tiêu Minh Xuyên nhìn thấy Tiêu Lĩnh cùng Chu Nhan chơi trốn tìm. Tiêu Lĩnh quá đơn thuần, mỗi lần đều trốn ở nơi liếc mắt một cái liền nhìn ra, làm Chu Nhan tìm không hề khó khăn. Tiêu Minh Xuyên chỉ dạy nó chỗ trốn kín đáo một chút, nó nói sợ Chu Nhan tìm không thấy mình.

Sau đó Tiêu Minh Xuyên liền nhớ tới khi còn nhỏ cùng Cố Du cũng chơi trò trốn tìm. Cố Du có thể so với Tiêu Lĩnh trốn giỏi hơn nhiều, lợi hại nhất là có lần trốn kỹ đến mức tất cả mọi người trong cung tìm không thấy. Cố Thái hậu gấp gáp đến độ thiếu chút nữa đem toàn bộ hậu cung đào ba thước đất, cuối cùng là tự mình Cố Du chui ra.

"Tiểu Ngư, ngươi rốt cuộc chạy đi nơi nào?"

Người là Tiêu Minh Xuyên để lạc mất, nói hắn không khẩn trương tuyệt đối không có khả năng.

Cố Du sáu tuổi giơ tay dụi dụi mắt, hoang mang nói:

"Minh Xuyên ca ca, chúng ta không phải đang chơi trốn tìm sao? Ta trốn kỹ ca lại không tới tìm ta, ta liền ngủ mất."

Cố Du chỉ là ở trong động của núi giả ngủ một giấc, vì cái gì mỗi người biểu tình thoạt nhìn đều khẩn trương như vậy.

Tiêu Minh Xuyên càng buồn bực, là bởi vì không thấy Cố Du, hắn đã bị Cố An Chi mắng một trận, tiếp theo lại bị Tiêu Duệ mắng cho một trận. Kết quả Tiêu Minh Xuyên trong lòng khó chịu, trừng mắt nhìn Cố Du một cái xoay người muốn đi.

Cố Du thấy Tiêu Minh Xuyên bỏ đi, đột nhiên kéo hắn lại giải thích:

"Minh Xuyên ca ca, là ca nói ta trước kia trốn quá dễ tìm, ca tìm liền tìm ra chơi không vui, ta mới cố trốn thật kỹ, ta không nghĩ tới ca sẽ tìm không thấy, ca đừng không vui."

Tiêu Minh Xuyên bị Cố Du kéo không đi nữa, rầu rĩ không vui nói:

"Tiểu Ngư, cái sơn động ở nơi nào? Ngươi dẫn ta đi xem."

Đều do cái sơn động kia làm hại hắn bị mắng hai lần, hắn nhất định phải gọi người đem nó lấp đi.

"Trẫm đã nói, trẻ con không hiểu chuyện, sẽ không có chuyện gì, là Hoàng hậu quá khẩn trương."

Tiêu Duệ cười nhìn Cố Du nắm tay Tiêu Minh Xuyên đi xa. Tiêu Minh Xuyên dù có chút không kiên nhẫn, lại không có cố thoát khỏi tay Cố Du.

Cố An Chi mặt vô biểu tình, trong lòng lại nghĩ, không thấy chính là Cố Du không phải Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Duệ đương nhiên sẽ không khẩn trương.

Tiêu Minh Xuyên ôm ý tưởng lắp động mà đi Ngự Hoa Viên, nhưng khi hắn nhìn thấy chỗ Cố Du ẩn nấp lập tức liền thay đổi chủ ý, còn hỏi:

"Tiểu Ngư, ngươi sao phát hiện chỗ tốt thế này?"

Khó trách những người khác phát hiện không ra Cố Du, cái cửa động quá nhỏ, chỉ có trẻ con mới có thể chui vào được. Bất quá trong động lại rộng rãi, hai người ở bên trong lăn lộn cũng không có vấn đề gì, càng thần kỳ chính là có thể nhìn lên không trung.

"Minh Xuyên ca ca, chỗ này ta tìm thật lâu mới tìm được nha, ta biết trốn ở bên trong ca sẽ tìm không thấy ta."

Cố Du đắc ý tranh công, căn bản không thèm để ý Tiêu Minh Xuyên lúc trước còn la mắng mình.

Tiêu Minh Xuyên đánh giá một chút mọi nơi, quyết định đem cái sơn động bố trí lại, về sau chính là căn cứ bí mật của bọn họ. Dù có người biết bọn họ ở bên trong cũng không quan hệ, những người khác vào không được, trừ phi đem cả tòa núi giả đều đập vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.