Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 11: Anh Ghen Rồi Nè 1




Ban đêm, Tiêu Minh Xuyên không đi Khôn Ninh Cung, một mình lưu lại Càn An Cung qua đêm. Đương nhiên, hắn không quên cho người đi nói cho Cố Du một tiếng, nói đêm nay không cần chờ mình.

Cố Du nghe tin không khỏi sửng sốt. Có ai cố tình chờ hắn sao, rõ ràng là hắn mỗi ngày lại đây dùng bữa tối, dùng xong liền không chịu đi thôi. Nhưng hắn có việc không tới, còn phái người thông báo chuyện như thế này xưa nay chưa từng có.

Đã trải qua sự việc ban ngày, Cố Du hiểu được Tiêu Minh Xuyên tâm tình không tốt, lại biết mình không thể làm cái gì, cho nên không đi qua quấy rầy hắn.

Nhưng Tiêu Lĩnh trải qua nửa tháng, tựa hồ đã có thói quen một nhà ba người mỗi ngày ở cùng nhau. Nó lôi kéo Cố Du khờ dại hỏi:

“Cha, phụ hoàng vì cái gì không tới? Về sau còn có thể tới hay không?”

Vụ án Vinh Thân Vương phủ trẻ con không hiểu, tất nhiên là không thể nói cho Tiêu Lĩnh. Cố Du chỉ nói Tiêu Minh Xuyên có việc, hôm nay không tới, ngày mai sẽ lại qua đây.

“Thật sự không phải phụ hoàng không thích cha sao? Hay là các người cãi nhau?”

Tiêu Lĩnh tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng Tiêu Minh Xuyên đối với Cố Du thái độ biến hóa, nó là nhìn ra được, nghe xong Cố Du giải thích nó vẫn lo lắng sốt ruột hỏi.

Cố Du dở khóc dở cười, ôm Tiêu Lĩnh ôn nhu nói:

“Cha không cùng phụ hoàng cãi nhau, là phụ hoàng tâm tình có chút không tốt, muốn một mình yên tĩnh một chút.”

So với Tiêu Nghiên Đường, cách làm của Tiên đế tựa hồ càng không có trách nhiệm, khó trách Tiêu Minh Xuyên trong lòng không thoải mái.

Tiêu Lĩnh đối với lời Cố Du nói bán tín bán nghi. Trước kia phụ hoàng không thích tới nơi này, tới cũng chỉ cùng nó nói chuyện, phụ hoàng cùng cha căn bản là ai cũng không để ý tới ai. Cố Hạ ca ca nói, đại cữu cùng đại cữu mẫu ở nhà không phải cái dạng này.

Sau một lúc lâu, Tiêu Lĩnh chớp chớp mắt, nghiêm túc nói:

“Cha, phụ hoàng tâm tình không tốt, cha phải đi an ủi nha.”

Cố Du lập tức ngây ngẩn cả người. Đi an ủi Tiêu Minh Xuyên, đã nhiều năm không có làm như vậy, cũng không nghĩ tới lại phải đi làm.

Thấy Cố Du không có đáp lại, Tiêu Lĩnh lại nói:

“Biểu ca nói, đại cữu khi không vui đại cữu mẫu liền sẽ đi an ủi, cha vì cái gì không thể đi an ủi phụ hoàng?”

Nó thích phụ hoàng cùng cha mỗi ngày ở bên nhau, không thích bọn họ gặp mặt cũng không nói lời nào.

Cố Du lúc ấy không đem lời con nói để ở trong lòng, trả lời qua loa liền chuyển đề tài khác. Tiêu Lĩnh còn nhỏ, lực chú ý tập trung ở một sự kiện sẽ không dài, không bao lâu liền cùng cung nữ đi chơi.

Vào ban đêm, Cố Du đầu tiên là dỗ Tiêu Lĩnh ngủ, trở lại tẩm điện lăn qua lộn lại ngủ không được, do dự một lát, khoác áo rời khỏi giường. Kêu phòng bếp làm hai phần điểm tâm rồi xách theo hộp đồ ăn đốt đèn lồng đi Càn An Cung.

Cố Du đoán không sai, Tiêu Minh Xuyên quả nhiên còn chưa ngủ. Thời điểm Cố Du đến Hoàng đế đang ở trong sân ngắm trăng.

Tiêu Minh Xuyên hôm nay không đi Khôn Ninh Cung chính là vì trong lòng không thoải mái. Hắn sợ mình thấy Cố Du cùng Tiêu Lĩnh, không tự giác mà giận chó đánh mèo ảnh hưởng bọn họ, nên dứt khoát không đi.

Tiêu Minh Xuyên hoàn toàn không có nghĩ tới, Cố Du sẽ chủ động đến đây. Nếu là trước đây, hắn hơi chút không vui, Cố Du liền sẽ tìm mọi cách làm hắn vui vẻ. Nhưng từ khi có Tiêu Lĩnh về sau, Cố Du đối với hắn lạnh nhạt, cũng không còn có chú ý.

Tiêu Minh Xuyên trong lòng rất rõ, đây đều là hắn tạo nghiệt. Là hắn tổn thương Cố Du quá sâu, cho nên hắn cũng không có quá chờ mong Cố Du còn có thể giống như trước đối tốt với hắn. Chỉ cần Cố Du không cự tuyệt cùng hắn thân cận, Tiêu Minh Xuyên cũng đã cảm thấy mỹ mãn.

Bởi vậy, nghe được tin Cố Du chủ động tới Càn An Cung, Tiêu Minh Xuyên tâm tình mừng rỡ như điên.

“Đêm khuya như vậy, Hoàng hậu đến đây có việc gì thế?”

Tiêu Minh Xuyên biết rõ còn cố hỏi. Tầm mắt dừng ở hộp đồ ăn cung nữ đi theo Cố Du bưng trên tay. Khuya khoắt, Cố Du tới gặp hắn còn chưa nói, còn mang theo món ăn, cái này là đãi ngộ thật quá tốt, hắn có chút không thể tin được.

Cố Du mím môi:

“Thần nửa đêm ngủ không được, cảm thấy bụng đói, một mình ăn không thú vị……”

Tiêu Minh Xuyên sao nhìn không ra đó là lý do Cố Du thuận miệng nói ra. Hắn cũng không vạch trần, thuận tay kéo Cố Du ngồi xuống ghế đá. Cung nữ hầu hạ đi lên trước giúp bọn họ đem đồ ăn mở ra, lại đem điểm tâm bên trong lấy ra dọn lên bàn.

Tiêu Minh Xuyên phất phất tay, để người hầu hạ chung quanh lui ra ngoài, trong sân chỉ còn hắn cùng Cố Du.

Trên bàn đá bày một đĩa bánh Thủy Tinh Phù Dung, một đĩa bánh Hoa Quế Ngàn Tầng, đều là món Tiêu Minh Xuyên thích ăn.

Tiêu Minh Xuyên cười cười cầm một khối bánh hoa quế cho vào miệng, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề nháy mắt tản ra hơn phân nửa.

Cố Du không thích ăn đồ ngọt, ngồi ở đối diện Tiêu Minh Xuyên nhìn hắn từ từ ăn, cũng không nói lời nào.

Sau một lúc vẫn là Tiêu Minh Xuyên đánh vỡ sự trầm mặc, hắn mỉm cười hỏi:

“Hoàng hậu có chuyện muốn nói?”

Cố Du im lặng không nói, thật lâu sau mới nói:

“Bệ hạ còn đang suy nghĩ chuyện Vinh Thân Vương phủ sao?”

Tiêu Minh Xuyên bật cười nói:

“Trẫm nghĩ bọn họ làm cái gì, ban ngày đã đủ phiền, buổi tối còn nhớ bọn họ làm gì.”

Tiêu Minh Xuyên biết Cố Du muốn hỏi kỳ thật là Tiên đế, nhưng thật sự không tiện mở miệng, chỉ có thể lấy chuyện Vinh Thân Vương phủ làm ngụy trang.

Tạm dừng ăn một lát, Tiêu Minh Xuyên lại nói:

“Hoàng hậu cảm thấy Tiêu Nghiên Đường là người như thế nào?”

Cố Du nghe vậy sửng sốt, rồi trầm ngâm nói:

“Đức không xứng vị.”

Tiêu Nghiên Đường nếu nói hắn là người tuyệt đối xấu khẳng định không phải. Nhưng thân là thân vương lại đem việc nhà mình khiến cho hỗn loạn như thế khẳng định đức độ không đủ.

Tiêu Minh Xuyên nở nụ cười, về sau mặt vô biểu tình nói:

“Trẫm thật ra cảm thấy Tiêu Nghiên Đường tuy rằng vô năng, lại cũng không phải không có chỗ đáng khen. Ít nhất sự tình hắn làm, hắn không có trốn tránh đẩy cho người khác.”

Tiêu Chuẩn là Tiêu Nghiên Đường hoài thai mười tháng tự mình sinh hạ. Hắn yêu thương con liền mang theo bên người, đem hết khả năng sủng ái. Bạch Trắc phi đối với thân thế Tiêu Chuẩn biết nhiều hay ít Tiêu Minh Xuyên còn chưa xác định, nhưng nàng đối xử với Tiêu Chuẩn thực tốt, đây là không có gì phải nghi vấn.

Không giống vị phụ hoàng kia, không rảnh lo cho hắn tốt xấu gì cũng nên tìm cho hắn người ôn nhu dễ thương nuôi dưỡng. Nhưng Tiên đế không làm như vậy, Đinh Thái hậu tồn tại với ý nghĩa chính là chứng minh Tiêu Minh Xuyên không phải từ cục đá chui ra, hai người căn bản không có giao tiếp.

Thân phận con nuôi Hoàng hậu nói ra thì không tồi, nhưng Tiêu Minh Xuyên mỗi khi nghĩ đến Cố Thái hậu có thể biết thân thế mình, ở trong lòng âm thầm nghĩ mà sợ. Đối với Hoàng hậu phải nuôi dưỡng con Hoàng đế sinh cho người khác có thể vui vẻ sao.

Ngẫm lại mà xem, Tiêu Nghiên Đường không cho Bạch Trắc phi nuôi dưỡng Tiêu Chuẩn, mà đem hắn giao cho Vinh Thân Vương phi, Tiêu Chuẩn có thể sống tới ngày nay chính là kỳ tích.

Hiện tại nhìn lại, Cố Thái hậu đối với Tiêu Minh Xuyên tuyệt đối là tận tâm tận lực. Nhưng ở thời điểm Tiên đế ra quyết định này có thể cam đoan Cố Thái hậu không sinh ra ý niệm khác sao? Hay nếu Cố Thái hậu lúc ấy không biết chân tướng, hắn đối với hậu cung tiền triều khống chế sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Không có đối lập liền không có thương tổn, nếu Vinh Thân Vương phủ không xảy ra chuyện, Tiêu Minh Xuyên cũng sẽ không ý thức được Tiên đế hành động tùy hứng cỡ nào.

Nếu Cố Thái hậu đối với hắn từng có một ý xấu, hắn mộ phần đã xanh cỏ dại. Nhưng Cố Thái hậu chỉ là đối với hắn không mặn không nhạt, việc dạy dỗ hắn chưa từng có thiếu. Tiêu Minh Xuyên để tay lên ngực tự hỏi, đổi thành chính mình tuyệt đối làm không được như vậy.

“Bệ hạ……”

Ý thức được Tiêu Minh Xuyên đang chìm trong ý nghĩa về Tiên đế, Cố Du không lời gì để nói.

Lấy thân phận mà nói, Tiêu Duệ là phụ thân Tiêu Minh Xuyên, cũng là Hoàng đế tiền nhiệm, Cố Du không có khả năng phát biểu bất cứ đánh giá gì.

“Hoàng hậu chớ sợ, trẫm không phải oán giận cái gì.”

Đã nhận ra Cố Du bất an, Tiêu Minh Xuyên hòa nhã nói.

Nếu hắn thật là hai mươi hai tuổi, biết những việc này không biết sẽ nháo đến thế nào. Bất quá đã trải qua một đời, Tiêu Minh Xuyên cũng đã biết kiềm chế cảm xúc.

Cố Du vẫn không nói một lời, Tiêu Minh Xuyên đem cái đĩa trước mặt đẩy qua một chút:

“Hoàng hậu muốn nếm thử hay không?”

Cố Du lắc đầu, tỏ vẻ mình không có hứng thú. Tiêu Minh Xuyên cũng không hề khuyên, mà cười nói:

“Hoàng hậu có thể tới, trẫm thực vui vẻ.”

Cố Du cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Là Lĩnh Nhi muốn thần tới, nó nói ngài không vui, muốn thần an ủi ngài.”

“Thật không? Vậy trẫm ngày mai đi cám ơn Lĩnh Nhi.”

Phu phu Hoàng đế ở dưới trăng hàn huyên rồi trực tiếp ở Càn An Cung nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Minh Xuyên liền phái người đi tra sự tình Vinh Thân Vương phủ, cũng mang về không ít tư liệu. Nhưng lúc trước điều tra sai hướng, làm cho tốn công vô dụng.

Đến những việc tuy rằng Tiêu Nghiên Đường không chịu nói, Tiêu Minh Xuyên muốn tra không thể tra không ra.

Nói đến ân oán của Tiêu Nghiên Đường cùng Vương phi lại có một người thoát không được can hệ. Người kia chính là Hỗ Khải, Tổng đốc Phúc Hải.

Hỗ Khải là bảng nhãn năm Cảnh Cùng hai mươi. Hắn xuất thân nhà nghèo, lại rất có tài, chỉ dựa vào bản lĩnh bò tới vị trí đại quan ở biên giới.

Hỗ Khải biết Tiêu Nghiên Đường là khi vào kinh đi thi, lúc ấy Tiêu Nghiên Đường vẫn là Thế tử, hai người quan hệ thân mật. Chỉ là Hỗ Khải một lòng đỗ đạt quang tông diệu tổ, Tiêu Nghiên Đường tương lai kế thừa Vương vị, hai người tuy có chút tình ý, lại không có nói ra.

Hỗ Khải được ân sư Từ Quốc công Củng Minh nhìn trúng, từng muốn đem trưởng nữ nhà mình đính hôn cho hắn.

Từ Quốc công phu nhân lại không muốn, vì Vinh Thân Vương phi tìm người đến đệ lời, nói là coi trọng khuê nữ nhà mình, muốn cầu thân cho Thế tử.

Củng Minh không phải người cổ hủ, sau khi đem con gái đính hôn cho Tiêu Nghiên Đường, lại luyến tiếc tài hoa Hỗ Khải liền đem cháu gái làm chủ đính hôn cho hắn.

Lúc trước nghĩ có thể cưới được tiểu thư Quốc công kết quả đổi thành cháu gái. Hỗ Khải tuy rằng đồng ý cuộc hôn sự này, nhưng tâm lý trước sau có chút khúc mắc.

Cũng cùng tâm lý đó còn có Củng thị, nàng tuy rằng chưa thấy qua Hỗ Khải, nhưng đã sớm ngưỡng mộ tài danh. Ai ngờ hôn sự có thay đổi, tân khoa Bảng Nhãn tài hoa hơn người biến thành kẻ nhàn rỗi, đường muội lại được hôn sự nàng tha thiết ước mơ.

Tiêu Nghiên Đường cùng Củng thị bất hòa ngay đêm tân hôn. Tiêu Nghiên Đường thích nữ tử ôn nhu hoà thuận, nhưng Củng thị tính tình cùng bốn chữ này hoàn toàn không dính dáng.

Củng thị tuy rằng ghét bỏ, nhưng gả cũng đã gả, nàng vẫn nghĩ tới cùng Tiêu Nghiên Đường thanh thản ổn định sinh hoạt. Không nghĩ tới, Tiêu Nghiên Đường không tiến vào phòng nàng, hắn trường kỳ ở một mình tại thư phòng.

Bởi vì Tiêu Nghiên Đường trường kỳ vắng vẻ, Củng thị tâm sinh oán hận, bị Hỗ Khải dụ dỗ dễ như trở bàn tay, liền xuất tường. Khi phát hiện có thai, Củng thị vì che dấu nên hạ xuân dược Tiêu Nghiên Đường.

Củng thị hiểu được mình cùng Tiêu Nghiên Đường quan hệ đã không thể vãn hồi, nàng vì muốn con mình được vị trí Thế tử nên hạ dược Tiêu Nghiên Đường.

“Củng thị làm hết thảy đều là Hỗ Khải bày mưu đặt kế sao?”

Cố Du thực mau cho ra kết luận sau khi nghe tin tức quan trọng.

Tiêu Minh Xuyên im lặng gật đầu, thầm than Hỗ Khải bàn tính thật chu đáo. Hắn trước thông đồng Củng thị sinh hạ Tiêu Tuyển, để báo thù Tiêu Nghiên Đường đoạt thê, lại để Củng thị hạ dược Tiêu Nghiên Đường. Sau đó mượn cớ tiếp cận Tiêu Nghiên Đường, cùng hắn sinh hạ Tiêu Chuẩn, hoàn thành tâm sự thời thiếu niên.

Cố Du thở dài, hỏi:

“Bệ hạ tính toán xử trí việc này như thế nào?”

“Bạch thị là người của Hỗ Khải, độc giết Củng thị cũng là hắn sai khiến.”

Hỗ Khải là Tổng đốc Phúc Hải. Đại Chu có ba cảng lớn nhất, có hai cái ở Phúc Hải, thuyền bè các quốc gia lui tới nhiều đếm không xuể, muốn có Tức Hồn Thảo cũng không phải là không có khả năng.

Bạch thị giết chết Củng thị, Tiêu Tuyển vì mẫu thân báo thù, sự tình nói thật đơn giản như vậy, nhưng đầu sỏ gây tội……

Tiêu Minh Xuyên không tính tha cho hắn.

“Hỗ Khải thì sao? Bệ hạ chẳng lẽ muốn hắn ung dung ngoài vòng pháp luật?”

Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, nghiêm mặt nói:

“Tổng đốc Phúc Hải không phải ai cũng có thể đảm đương, tìm người thay thế Hỗ Khải yêu cầu có thời gian. Bất quá Vinh Thân Vương vị trí này trẫm tính đổi người ngồi.”

Cao Tổ hoàng đế đã nói qua, trừ phi phạm phải tội lớn, nếu không bốn Vương tám Công đều không thể đoạt tước. Tiêu Nghiên Đường vô năng, Vinh Thân Vương có thể thay đổi người, nhưng vương vị không thể nói phế liền phế đi.

“Bệ hạ tính toán đổi thành ai?”

Tiêu Nghiên Đường là con trai độc nhất của Tiêu Thanh Lan, mà Tiêu Thanh Lan còn có hai ca ca cùng phụ thân khác mẫu thân. Đương nhiên, bá phụ Tiêu Nghiên Đường đều không còn sống, nhưng hậu nhân bọn họ vẫn còn nhiều người.

Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ nói:

“Trẫm cũng không biết, phải gọi Nội Vụ Phủ tra xét mới biết được. Bất quá phỏng chừng cũng có vài người, không bằng chọn người tuổi nhỏ, đem người kế thừa vương vị vào ở trong cung nuôi dưỡng.”

Cố Du lập tức biết Tiêu Minh Xuyên đây là bồi dưỡng tâm phúc tương lai cho Tiêu Lĩnh.

“Chỉ là không cho con Hỗ Khải kế thừa Vương vị còn chưa đủ, trẫm đã phái người đem chân tướng nói cho Tiêu Tuyển cùng Tiêu Chuẩn.”

Chuyện Vinh Thân Vương phủ thật sự không thể để cho người ngoài biết. Tiêu Minh Xuyên chỉ có thể xử lý âm thầm, mặt khác muốn thu thập tội danh Hỗ Khải.

Bất quá trước đó, hắn không ngại để Tiêu Tuyển cùng Tiêu Chuẩn tự mình đi tìm Hỗ Khải gây phiền toái.

Khi dễ người Tiêu gia, Hỗ Khải lá gan thật sự là lớn. Thật muốn phá hỏng mong muốn Hoàng đế nhân từ của Tiêu Minh Xuyên vậy hắn phải chờ xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.