Mật Ba Dao

Chương 57: Cùng Người Bên Nhau




"Này ông này ông, có biết tôi vừa mới nhìn thấy cái gì không. Có người vừa đi vào cái căn biệt thự bỏ hoang đấy!" Bà cô vừa quẹo vào hẻm nhỏ thì nhìn thấy ông bạn già của mình đang ngồi uống nước ở quán hàng gần đó, tìm thấy đối tượng để nghe mình tám chuyện, bà cô nhanh chóng đi qua ngồi xuống bên cạnh ông. "Mới cách đây mấy phút thôi. Nhìn có vẻ lén lút lắm, hay là tính vào đấy ăn trộm nhỉ?"

Ông bạn già cũng giật mình. "Không phải trong căn nhà đó có ma sao? Còn có người dám đi vào đó à?"

"Ôi dào, bọn ăn trộm thời nay bất chấp lắm ông ơi, chỉ cần có tiền thì gì mà chả dám làm." Bà cô xua tay nói, "Mà từ lúc cái chỗ đó được xây đến giờ cũng gần năm, sáu năm rồi đấy nhỉ, đã bao giờ thấy người nào tới đó sống đâu, không biết có cái thứ gì quý giá ở trỏng không nữa là..."

Phải gần một tiếng nữa mới tới giờ nghỉ trưa, mọi người đều bận đi làm kiếm sống, quán nước vắng, ngoại trừ bà cô và ông bạn già thì chỉ lác đác thêm hai, ba người khách khác. Giọng nói của bà cô hơi lớn, quán nhỏ, những chiếc bàn được kê gần như sát rạt nhau, những người còn lại đều có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, nhưng cũng không để tâm cho lắm, dù gì cũng chẳng liên quan tới mình.

Có một người đàn ông ngồi cách bà cô hai cái bàn, ông ta uống nước xong, gọi chủ quán tới tính tiền.

Để không bị người khác nghi ngờ, ông ta cố tình đi ra một con đường khác rồi gọi người tới đón. Khoảng vài phút sau, một chiếc xe mô tô màu đen dừng lại trước cổng ngôi biệt thự. Trên đường không có người. Người đàn ông mở cổng, để đồng bọn của mình ở bên ngoài canh chừng còn bản thân thì đi vào ngôi biệt thự. Ông ta bước vào phòng khách, nhìn quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng của người nào khác ở trong này. Thế nhưng khi ông ta tiến lại gần bộ bàn ghế được đặt trong phòng, có một thứ ánh sáng màu bạc khác thường đột nhiên lóe lên ở trên bàn trà khiến ông ta chú ý.

Người đàn ông thận trọng bước tới gần, ông ta quan sát một lúc rồi mới cúi xuống cầm vật đó lên.

Đó là một chiếc huy gia màu bạc, lấp lánh như tỏa ra vầng hào quang khi phản chiếu ánh nắng, không hề e dè thể hiện sự cao quý của chính bản thân nó. Người đàn ông nhận ra chiếc huy gia này.

Người đàn ông không cảm nhận được có người nào khác đang ở trong ngôi biệt thự, ông ta cầm theo chiếc huy gia và nhanh chóng rời khỏi đó, vừa đi ra cổng vừa lấy điện thoại chụp hình chiếc huy gia và bấm gửi.

Sau khi khóa cổng lại, người đàn ông ngồi lên xe của đồng bọn, chiếc mô tô lao vút đi, để lại đằng sau những tiếng rồ ga ầm ầm và đất cát bay tung bay mù mịt. Người vừa nhận được bức hình gọi cho ông ta.

"Không nhìn thấy ai ở đó sao?" Giọng nói vang lên từ trong chiếc điện thoại.

"Không ạ."

"Tối nay tới gặp ta. Chỗ cũ. Tám giờ."

Sau khi hai người kia đã rời đi, một bóng người khác đột ngột xuất hiện từ trong con hẻm nối liền ra đường lớn, người đó đứng lại quan sát xung quanh một lúc lâu, sau đó mới quay đầu trở vào con hẻm nhỏ và biến mất. Con đường trở về trạng thái không một bóng người như lúc ban đầu. Vài phút sau, cánh cổng lại bị đẩy ra một lần nữa, từ bên trong.

Chi Nghiên đưa mắt nhìn theo hướng mà chiếc mô tô vừa chạy đi, đôi mắt màu đen lặng yên, trầm ổn.

Sau khi đi bộ vòng vèo một hồi, xác định chỗ mình đang đứng cách con đường dẫn tới biệt thự một quãng khá xa, sẽ rất khó để bị nghi ngờ, Chi Nghiên mới đi bộ thêm vài phút để ra tới một con đường lớn khác, ở đây nhộn nhịp và đông xe cộ qua lại hơn rất nhiều. Cô bắt taxi trở về khách sạn.

Ngồi vào hàng ghế phía sau, Chi Nghiên lấy điện thoại ra xem giờ, 10:30 am.

Tài xế là một bác gái trung niên rất nhiệt tình và hiếu khách. Sau khi xe bắt đầu chạy khoảng vài phút, bác gái tò mò hỏi: "Cô gái, cô là người phương Đông phải không?"

Vì Chi Nghiên vẫn còn đang ở trong giai đoạn thử thách của Hội đồng hoàng gia cùng bảy gia tộc "Thần", cho nên quan hệ hôn phu và hôn thê giữa cô và Hoàng Dĩ Khâm vẫn chưa được công khai ra bên ngoài. Nói một cách dễ hiểu hơn, ngoại trừ một số người cần phải biết, phần còn lại của dân chúng Ryane không hề biết Chi Nghiên là ai.

"Vâng." Chi Nghiên ngẩng đầu trả lời.

"Cô thật xinh đẹp!" Bác gái không khỏi khen ngợi, "Lần đầu tiên tôi mới thấy một người đẹp tới mức này đó. Cô tới Ryane du lịch sao?"

Chi Nghiên cười khẽ. "Bác quá khen rồi. Cháu tới du lịch ạ."

"Một mình?"

"Một mình."

"Chà chà... Cô ở tại khách sạn GrW phải không nhỉ?" Lúc này bác gái mới để ý tới tên của địa điểm mà mình đang lái đến, "Tôi nghe nói Hoàng thái tử cũng đang ở khách sạn đó. À mà cô có biết Hoàng thái tử của Ryane không?"

"Cháu có thấy ở trên báo."

"Con gái của tôi cũng chỉ toàn nhìn thấy Hoàng thái tử trên báo đài thôi, vậy mà cứ nằng nặc đòi thi vào Đại học ở thủ đô cho bằng được, nói gì mà để kiếm cơ hội nhìn thấy cậu ấy ngoài đời thật. Thật không hiểu nổi bọn trẻ ngày nay nghĩ gì trong đầu, Hoàng thái tử là ai, nó muốn gặp là gặp được sao." Lời nói của bác gái nghe như đang chê trách, thế nhưng trong giọng nói lại chẳng mang theo chút hờn giận nào, ngược lại còn có thể cảm giác được một sự tự hào, "Thế mà vẫn lấy được học bổng của Đại học Quốc gia ở thủ đô, tháng tám này mới vừa nhập học đấy cô. Không thể hiểu nổi đây là cái loại chấp niệm gì nữa..."

Nhớ tới gương mặt cùng dáng người phải công nhận là đẹp một cách quá đáng của Hoàng thái tử Lance Grino Wann, cùng với diễn xuất khiêm tốn dịu dàng như thật của anh ta, Chi Nghiên hoàn toàn có thể hiểu được tại sao cô gái đó lại có cái thứ chấp niệm như thế. "Cháu nghe nói Đại học Quốc gia của Ryane đề ra những yêu cầu rất nghiêm khắc, con gái bác hẳn phải xuất sắc lắm." Chi Nghiên mỉm cười.

Con gái của mình được người khác khen ngợi, bất cứ người làm mẹ nào cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Chi Nghiên thoáng đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu, bác gái mỉm cười rạng rỡ, ngoài miệng thì vẫn tiếp tục chê bai này nọ, "Con bé đó ấy à, suốt ngày mơ mộng được gặp Hoàng thái tử, không biết tới đó rồi có học hành ra ngô ra khoai gì không. Mà cô này, cô ở cùng khách sạn với Hoàng thái tử, đã bao giờ gặp cậu ấy chưa... Có đẹp trai như trên báo viết không?"

"..."

Chi Nghiên cảm thấy hình như cô vừa phát hiện ra điều gì đó. "… Bác cũng muốn gặp Hoàng thái tử?" Cô cẩn thận hỏi thăm.

Không khí trong xe đột ngột chuyển sang chế độ im lặng khoảng mấy giây đồng hồ. Bác gái giả vờ ho khan vài tiếng. "Thật ra ai mà chẳng muốn gặp mặt Đức vua tương lai của mình chứ. Trên báo trên đài suốt ngày ca ngợi này nọ, không tò mò thì cũng phải tò mò thôi."

Chi Nghiên ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Cô cười cười. "Cháu chưa bao giờ gặp Hoàng thái tử. Nhưng nghe bác nói thì có vẻ là một Đức vua tương lai rất được lòng mọi người nhỉ." Tuy nói rằng chỉ là tò mò, nhưng từ lúc nãy cho tới giờ, mỗi khi nhắc đến ba chữ "Hoàng thái tử", Chi Nghiên có thể nghe thấy một sự phấn khởi không hề nhạt nhòa tí nào trong giọng nói của bác gái.

Đi tới ngã tư vừa lúc đèn đỏ, bác gái dừng xe lại. Bà quay đầu nhìn cô với nụ cười tủm tỉm, "Cô gái, cô có biết vì sao thành phố này được gọi là Violet Phoenix không?"

Violet Phoenix – hay người dân Ryane còn gọi với cái tên khác – Thành phố huyền thoại.

Có một câu chuyện xa xưa mà người Ryane vẫn luôn lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Quay ngược thời gian trở về những buổi ban đầu khi Ryane chỉ mới là một đất nước nhỏ bé nhưng đang trên đà phát triển ngày một phồn thịnh hơn. Lúc ban đầu, Ryane được hình thành nhờ vào công sức và trí tuệ của bảy người thanh niên – những chủ nhân đầu tiên của bảy gia tộc "Thần". Bọn họ là những người mà nhân dân Ryane tôn kính nhất, nhưng một rừng thì không thể chứa hai hổ, chứ đừng nói tới chuyện một đất nước có tới bảy vị vua. Những tranh chấp về người sẽ được ngồi lên ngai vàng diễn ra trong một thời gian dài, gần như đã đẩy bảy gia tộc ‘Thần’ đến bên bờ vực tan rã. Thế rồi, vì không thể đưa ra được ý kiến thống nhất, bảy người đứng đầu đã cầu xin Chúa trời chỉ dẫn cho họ.

Họ chờ đợi và chờ đợi, từ ngày này qua ngày khác, từ tháng này qua tháng khác, khi cuộc tranh chấp vẫn cứ tiếp diễn, Chúa trời vẫn không đáp lại họ.

Trong một đêm mưa, khi đứa con trai đầu lòng của gia tộc Grino Wann cất những tiếng khóc chào đời đầu tiên.

Cậu bé ra đời trước dự tính một tuần, khi đó bảy gia tộc "Thần" đang họp bàn về những dự án phát triển đất nước trong tương lai tại lâu đài của dòng họ Grino Wann. Người hầu tắm rửa cho đứa bé sạch sẽ và trao đứa bé cho cha nó. Đứa bé không hề mở mắt, chỉ khóc, khóc rất lớn, khóc từ lúc vừa chào đời cho tới tận khi được cha ôm vào lòng, tiếng khóc ấy lớn đến mức vang vọng khắp cả phòng khách, mặc kệ có bao nhiêu người dỗ dành nó, nó vẫn không nín khóc.

Thế rồi, giữa những tiếng khóc của đứa bé, bầu trời đầy mưa bên ngoài đột ngột vang lên một tiếng sấm hung tợn, dường như muốn rạch nát màn đêm tối tăm, mặt đất rung chuyển theo tiếng sấm, cơn chấn động diễn ra một lúc lâu hòa lẫn cùng tiếng khóc của đứa bé, mọi người hoảng loạn tìm kiếm chỗ nấp an toàn cho mình, để rồi sau khi mặt đất đã yên lặng trở lại thì những tiếng huyên náo ở ngoài sân lại thu hút sự chú ý của bảy người đứng đầu các gia tộc "Thần". Có một người hầu hớt hải chạy vào và lắp bắp, "Thưa... Đó, đó... Ngoài đó...."

Bọn họ nhanh chóng tiến ra ngoài sân. Người đứng đầu gia tộc Grino Wann để ý tới một điều kì lạ là, tiếng khóc của đứa con trai mới sinh trên tay ông mỗi lúc một nhỏ dần khi bọn họ càng đi tới gần sân hơn.

Cảnh tượng ở bên ngoài khiến cho bảy gia tộc "Thần" phải sửng sốt.

Trận mưa trắng xóa lúc nãy tưởng chừng phải kéo dài rất lâu, nhưng chẳng hiểu từ lúc nào đã ngưng hẳn, bầu trời lấp lánh đầy sao, ráo hoảnh. Thay vào đó, một ánh hào quang kì dị đang tỏa ra ở trên đỉnh cao nhất của tòa lâu đài – nơi đặt chiếc gia huy bằng vàng tượng trưng cho gia tộc Grino Wann. Khi bọn họ ngước mắt nhìn lên...

Một con Phượng hoàng!

Loài sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết – Phượng hoàng! Sinh vật đó đang hiện diện tại nơi này, tại ngay lúc này. Phượng hoàng rất to, đôi cánh nó giang rộng gần như che rợp toàn bộ tòa lâu đài rộng lớn dưới bóng tối. Nhưng thứ đặc biệt hơn cả là, bộ lông của Phượng hoàng thuần một màu tím, sắc tím violet, ánh sáng tím tỏa ra từ người nó rực rỡ lên từ trong bóng tối, ma mị, thần bí, và quyến rũ đến điên dại.

Phượng hoàng đưa đôi mắt cao ngạo của mình quan sát những sinh vật nhỏ bé ở phía dưới. Ngay cả đôi mắt của Phượng hoàng cũng mang sắc tím violet. Không hiểu tại sao chủ nhân của gia tộc Grino Wann đột nhiên có một cảm giác, đôi mắt của Phượng hoàng đang đặt sự chú ý lên đứa con trai mới sinh trên tay ông. Xuất phát từ tính cảnh giác của một người cha, ông ôm chặt con vào lòng trong khi cẩn thận quan sát từng hành động của loài sinh vật bước ra từ trong truyền thuyết. 

Đột nhiên, Phượng hoàng bay xuống. Những người trong sân sợ hãi chạy toán loạn, chỉ có bảy người đứng đầu các gia tộc ‘Thần’ vẫn giữ được bình tĩnh, họ tự động lui ra chừa lại một khoảng sân rộng lớn để Phượng hoàng đáp xuống. Phượng hoàng thật sự rất to, khi nó đáp xuống mặt đất, con người chỉ cao bằng một phần ba chân của nó. Nó đứng ngay trước mặt chủ nhân của gia tộc Grino Wann, và lúc này, ông ta có thể khẳng định rằng Phượng hoàng đang nhìn con trai của ông.

Đứa bé nằm trong vòng tay cứng cáp của cha, khẽ cục cựa như vừa tỉnh dậy từ trong một giấc ngủ dài.

Thế rồi... Phượng hoàng thu đôi cánh của mình lại, và cúi đầu xuống. Lúc này người ta mới nhìn thấy Phượng hoàng đang ngậm trên mỏ của nó một chiếc vương miện bằng vàng, quá nhỏ bé so với thân hình to lớn của nó. Khi nó cúi thân hình khổng lồ của mình xuống, chiếc vương miện từ từ được đặt vào lòng của đứa bé trai. Cùng lúc đó, lần đầu tiên kể từ khi sinh ra – đứa bé trai khẽ mở to đôi mắt của mình, nhoẻn cái miệng nhỏ để cười với Phượng hoàng.

Đôi mắt của đứa bé mang màu tím violet, giống như cha của nó, giống như Phượng hoàng.

Bảy gia tộc "Thần" sửng sốt đến nín thở, lẳng lặng chờ đợi điều xảy ra tiếp theo.

Phượng hoàng khuỵa một chân xuống, bắt chước tư thế của một người con dân đang đối diện với Đức vua của mình, nó quỳ xuống trước đứa bé. Ánh sáng màu tím tỏa ra từ người của nó bị chính nó làm yếu đi, bởi vì không muốn kinh động tới Đức vua.

Không gian bốn bề trở nên yên ắng dị thường.

Bảy người đứng đầu – ngoại trừ người đứng đầu gia tộc Grino Wann đang bế đứa bé trên tay, cùng những người còn lại đang có mặt ở trong sân, không ai bảo ai tiếng nào, đồng loạt quỳ xuống kính chào vị vua mới. Sau đó, Phượng hoàng một lần nữa dang rộng đôi cánh và bay lên cao, nó lao vút qua đỉnh của tòa lâu đài, để lại một vệt sáng màu tím chói lòa lóe lên trên gia huy của gia tộc Grino Wann và rồi biến mất vào trong bóng đêm. Khi vệt sáng màu tím tắt hẳn, người ta nhìn thấy chiếc huy gia đã bị thay đổi, ở trên đó là một chú chim Phượng hoàng bằng vàng, với đôi mắt màu tím violet được tạo thành từ hai viên ngọc quý giá, sáng lòe trong đêm tối và chói chang dưới ánh mắt trời.

Kể từ đó, những đứa trẻ sinh ra trong gia tộc Grino Wann và mang đôi mắt màu tím violet đều là những người thừa kế ngai vàng hợp pháp của Ryane. Gia tộc Grino Wann – gia tộc của vua – như người dân Ryane vẫn luôn nói.

Sau này, gia tộc Grino Wann chuyển về lâu đài ở thủ đô, còn thành phố nơi Phượng hoàng xuất hiện được đặt tên là Violet Phoenix, nhằm tưởng nhớ cho sự xuất hiện của Đức vua đầu tiên của Ryane, cũng như sự xuất hiện của Phượng hoàng.

Trước khi tới Ryane, Chi Nghiên – mặc dù không hề muốn – vẫn bị người đàn ông kia ép đọc hết những cuốn sách về lịch sử Ryane cho bằng được. Cô quẳng sách vào người anh, anh chụp được, nhét lại vào tay cô, anh chỉ liếc cô bằng nửa con mắt: "Đừng tới đó rồi làm mất mặt anh." 

Chi Nghiên: "..." Không có thế lực như người ta thì sẽ bị người ta đàn áp, kết cục này vốn chính là bất di bất dịch.

Cô không cãi lại anh. Cô đọc hết chồng sách. Ít ra thì Chi Nghiên có trí nhớ thuộc hàng siêu việt. Cho nên khi bác gái hỏi, cô vẫn có thể không hề dối lòng mà mỉm cười, "Cháu nghĩ là cháu đã đọc câu chuyện này ở trong sách."

Có vẻ bác gái rất thích thú khi nghe được điều này, đôi mắt của bà cong cong một nụ cười phúc hậu. Đèn xanh, bà ngồi ngay ngắn và nhìn về phía trước, khởi động xe tiếp tục chạy thẳng.

"Có nhiều người tin, cũng có người nói rằng đây chỉ là một câu chuyện xuất phát từ trí tưởng tượng nhằm củng cố địa vị của gia tộc Grino Wann mà thôi. Tôi thì không biết có thật là Phượng hoàng đã xuất hiện hay không, nhưng tôi tin, gia tộc Grino Wann là gia tộc được chọn để làm vua." Nói đến đây, cho dù không nhìn thấy vẻ mặt của bác gái, từ trong giọng nói của bà cũng có thể nhận ra bà kính trọng Đức vua của mình như thế nào, "Tất cả những gì Đức vua của gia tộc Grino Wann đã và đang mang đến cho Ryane chính là phép màu rồi đấy thôi. Tôi kính trọng Đức vua của đất nước mình, và kính trọng cả người sẽ kế vị ông ấy nữa. Ngai vàng của Ryane không thể thuộc về ai khác ngoại trừ vua của gia tộc Grino Wann."

Bác gái nói với niềm tự hào.

Không chỉ một mình bác gái, trong hai tháng vừa qua, tiếp xúc với người dân Ryane khiến Chi Nghiên nhận ra rằng, gia tộc Grino Wann không chỉ chiếm được sự kính trọng của mọi người bằng một câu chuyện huyền thoại, mà còn bởi những gì họ đã thực sự làm cho người dân của họ. Sự yêu mến này không xuất phát từ bất cứ một nguyên nhân mê tín dị đoan nào cả, nó nảy mầm từ những nền tảng vững chắc và thiết thực nhất, được xây dựng qua năm tháng và kiên cường in trong lòng mỗi một người dân của Ryane.

Chi Nghiên nghĩ.

Với tình thế hoàn toàn không cân sức như hiện tại, Công tước Kazeilm hẳn phải rất can đảm mới có thể nghĩ tới việc chiếm đoạt ngôi báu từ tay gia tộc của những vị vua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.