Mắt Âm Dương I

Chương 50




Cao thủ Hoàng cấp chiến đấu cũng không duy trì liên tục bao lâu, sau vài lần kịch liệt va chạm, một tiếng rống giận tràn đầy không cam lòng ở phía xa truyền đến, ngay sau đó, một đạo thân ảnh nhanh như điện mà đến. Từ xa đã nghe được một trận thanh âm lách cách của áo giáp.

Mọi người trong hoàng thất đại hỉ, thanh âm này nói cho bọn họ biết, lão tổ tông của bọn họ đã thắng. Sự tình thoát ly khỏi Đại Diễn tông đã thành công chín thành.

Dưới con mắt nóng bỏng của mọi người, thân ảnh màu xám đứng ở trước mặt mọi người. Khiến người ta khiếp sợ chính là, áo giáp trên người đã bị mất đi một chân, Huyền Thiết trọng giáp trên người vỡ vụn hơn nửa. Cả người tràn đầy máu tươi, thoạt nhìn phi thường khủng bố.

- Phụ hoàng! Lão nhân ngài đây là?

Đệ tam hoàng tử Lý Hoành vẻ mặt lo lắng hỏi.

- Chỉ là hóa thân, không sao cả!

Hắn xoay người nhìn về phía người Đại Diễn tông.

Lộp bộp!

Lưu Mãnh vô ý thức lùi một bước, những người khác càng không chịu nổi, trực tiếp lùi lại mấy bước, còn thiếu mỗi việc đặt mông ngồi xuống đất.

- Nghiêm tông chủ của các ngươi đã đồng ý việc Đại Đường ta tự lập, các ngươi hiện tại có thể rời khỏi. Đế đô không cho phép các cao thủ thế lực khác tồn tại.

Hoàng đế Thái Tông thần sắc thản nhiên nói.

Lưu Mãnh còn muốn nói điều gì, nhưng cảm thụ được ánh mắt uy ngiêm của hoàng đế Thái Tông, lời muốn nói đành tức giận nuốt trở về.

- Vậy vãn bối xin cáo từ!

Nói xong, ra hiệu với người phía sau một tiếng, rất nhanh biến mất tại bên ngoài đế đô.

- Nhân tiện nói cho Nghiêm tông chủ của các ngươi biết một tiếng, cao thủ trên Tam phẩm Vương tọa cũng đừng có bước vào đế đô. Bằng không xảy ra chuyện gì, lão phu không chịu trách nhiệm.

Thanh âm hoàng đế Thái Tông từ phía sau truyền đến. Lưu Mãnh biến sắc, trong lòng cảm thấy vô cùng biệt khuất. Đại Diễn tông trinh phạt đông nam mấy nghìn năm khi nào gặp phải loại khuất nhục này. Nhưng hắn lại không dám có chút dừng lại, cao thủ Hoàng cấp đều có tôn nghiêm của bản thân, bình thường sẽ không động thủ với người yếu, nhưng nếu như ngươi không biết sống chết khiêu khích, vậy thì khác rồi, con người có muốn bóp chết một con kiến hay không chủ yếu xem ở tâm tình người đó tốt hay xấu.

- Nhất định sẽ chuyển lời tiền bối!

Lưu Mãnh cao giọng nói. Cũng không quay đầu lại rời khỏi đế đô. Về phần an nguy của tôn nữ ở lại Trích Tinh lâu, lão thật ra không có chút lo lắng nào. Mặc dù Đại Đường cùng Đại Diễn tông vạch mặt, nhưng lấy danh dự hoàng thất còn không đến mức làm khó một tiểu nha đầu cấp bậc Võ tông.

Một câu nói bức đi hơn mười cao thủ thiên tiên của Đại Diễn tông, uy thế của cao thủ Hoàng cấp đã được hiện lộ rõ ràng.

Hoàng đế Thái Tông xoay người nhìn về phía tam bang tứ phái. Ngữ khí bình ổn nói:

- Chư vị cũng có thể trở về. Nói cho lão tổ tông các ngươi biết, để cho bọn họ cẩn thận Đại Diễn tông, nếu như không thể chống lại, có thể gia nhập vào Đại Đường hoàng triều ta. Đại Đường gần thăng cấp làm cao cấp hoàng triều, đủ để dung nạp tất cả cao thủ ngũ hồ tứ hải.

Ngưỡi dẫn đội tam bang tứ phái biến sắc, trong lòng nhất thời lo lắng. Lão quái vật hoàng thất có ý gì. Để cho bọn họ cẩn thận Đại Diễn tông, lại còn để cho bọn họ vô lực chống lại Đại Diễn tông. Đây không phải là bắt buộc bọn họ bỏ cơ nghiệp tông phái sao, gia nhập Đại Đường hoàng triều làm nô tài á! Chuyện này đối với những người tâm cao khí ngạo như tam bang tứ phái làm sao có thể chịu được. Chỉ là bọn hắn rõ ràng đứng trước mặt mình là cao thủ Võ Hoàng, không dám có chút lỗ mãng, sắc mặt mới không có đẹp như thế.

- Aiii! Lão phu chỉ xuất phát từ hảo ý mới nhắc nhở. Nghiêm tông chủ là dạng người rất muốn khống chế người khác, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho tam bang tứ phái. Nói đến thế thôi, lựa chọn như thế nào là quyết đoán của chính chư vị. Thế nhưng chỉ cần các ngươi đi tới đế đô, hoàng thất Đại Đường ta chắc chắn sẽ bảo chứng cho an toàn của chư vị.

Hoàng đế Thái Tông ngữ khí kiên định nói.

- Đa tạ ý tốt của Đường Hoàng, tam bang tứ phái chúng ta vốn có thói quen thích tự do, chịu không nổi ước thúc. Về phần áp lực Đại Diễn tông, chúng ta có tự tin có thể chống lại.

Thái thượng trưởng lão Thanh Mộc phái Mộc Tư Lâm trầm giọng nói.

- Đã như vậy, xem như lão phu lắm miệng rồi.

Hoàng đế Thái Tông không thèm để ý nói.

Ánh mắt hoàng đế Thái Tông nhìn về phía người trong hoàng thất, nhìn Lý Chấn Viễn đứng ở trên long liễn vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, trên mặt lão lộ ra một chút tiếu ý.

- Ngươi không tệ, chỉ là tâm tính khuyết thiếu một tia tàn nhẫn. Đại Đường giao cho ngươi, mấy lão gia chúng ta tạm thời cũng yên tâm.

- Tạ lão tổ tông khích lệ!

Lý Chấn Viễn khom mình hành lễ, cũng không bởi vì hoàng đế Thái Tông khen ngợi mà có chút đắc ý.

Sau đó hoàng đế Thái Tông nhìn về phía tám vị hoàng tử đứng sau long liễn. Ánh mắt thoáng dừng trên người nhị hoàng tử Lý Hiền, Tam hoàng tử Lý Lân, Ngũ hoàng tử Lý Triệt, nhất là thời điểm nhìn Lý Lân, trong mắt hoàng đế Thái Tông hiện lên một vòng kinh ngạc, nhưng thủy chung chưa mở miệng nói cái gì , chỉ là trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười có chút mãn ý.

- Ở đây giao cho các ngươi.

Nói xong, võ sĩ mặc áo giáp mềm nhũn ngã xuống đất. Khí tức phong phú trên người cấp tốc giảm xuống trình độ Tiên Thiên nhất phẩm Võ vương. Lý Chấn Viễn vung tay lên, lập tức có thị vệ đem tên nhất phẩm Vương tọa kia khiêng đi cứu trị, một màn này làm tám vị hoàng tử trợn mắt há hốc mồm.

- Móa, nguyên lai thân ngoại hóa thân là phải nhờ thân thể người khác. Không biết chuyện này có thương tổn gì với người trung gian không.

Lý Lân vẻ mặt trầm tư nói. Hết thảy mọi thứ ở đây đều làm hắn cảm thấy mới lạ. Ánh mắt nhìn về phía sâu nhất hoàng cung, đối với lão tổ tông có thể ở cự ly xa như vậy điều khiển mọi thứ càng cảm thấy thần bí.

Ngay sau đó, người của tam bang tứ phái cũng cáo từ với Đường Hoàng, suốt đêm rời khỏi đế đô, quay lại tông môn báo cáo chuyện phát sinh ngày hôm nay. Cao thủ Hoàng tọa đại chiến, đây không phải là chuyện bọn họ có thể quyết đoán. Huống chi lời nói của hoàng đế Thái Tông cũng làm cho bọn họ lo lắng, nếu như Đại Diễn tông thật có cao thủ Hoàng tọa đánh vào tông môn, bằng vào thực lực hiện nay của tam bang tứ phái thật sự khó có thể gánh được.

Lý Chấn Viễn cũng không muốn giữ lại những nhân vật cương quyết bướng bỉnh trong giang hồ này, trước khi không có trải qua giáo huấn là khó có thể thu phục đc bọn chúng.

- Bản tọa cũng phải trở về cung. Ta sẽ lưu lại mười tên áo giáp cho ngươi điều động, xử lý tốt chuyện trong đế đô chắc cũng đủ.

Đệ tam hoàng tử Lý Hoành quay sang nói với Lý Chấn Viễn.

- Xin lão tổ yên tâm, Chấn Viễn nhất định không phụ hi vọng.

Lý Chấn Viễn chắp tay nói.

Lý Hoành gật đầu, trong miệng vang lên một tiếng huýt gió, mười tên thị vệ trọng giáp cấp bậc Tiên Thiên nhị phẩm tiến lên một bước, lẳng lặng đứng ở phía sau Lý Chấn Viễn. Sau đó Lý Hoành thét dài một tiếng, mang theo hơn ba mươi tên thị vệ áo giáp còn lại rời đi.

- Bệ hạ, lão già khọm ta cũng có thể trở về rồi chứ!

Trong một góc tường tối om, một thanh âm khan khan giống như kim thiết hữu khí vô lực nói. Đương nhiên hắn không phải nói với Lý Chấn Viễn đứng giữa sân, mà là nói với người phía sau bức tường. Nếu có người nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện, dán trong góc tường là một bộ thây khô chỉ có xương bọc da. Trên người tràn đầy bùn đất, nếu như hắn không nói lời nào, căn bản khó có thể khiến người ta tin tưởng hắn là một người còn sống.

- Cút đi!

Một đạo thanh âm dở khóc dở cười truyền đến. Lão già khọm như được đại xá, cả người hóa thành một đạo thiểm điệm màu xám trắng bắn về phía trụ sở Tề gia.

Đường Hoàng đời thứ ba thấy mọi người đứng giữa sân đều đã rời đi, trên mặt lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng. Đối phó Đại Diễn tông, Đại Đường tiến giai cao cấp hoàng triều chẳng khác nào hoàn thành tám phần mười, còn lại chính là đối phó áp lực phương diện thế tục. Dù sao thăng cấp cao cấp hoàng triều không thể dễ dàng như vậy. Tại Đông Bắc địa vực, không phải chỉ có Đại Diễn tông một nhà độc đại, còn có ba cao cấp hoàng triều vô cùng lớn trấn thủ tứ phương. Thực lực tuy rằng không bằng Đại Diễn tông, nhưng tuyệt đối là thâm bất khả trắc. Huống chi cuộc tranh phong của các hoàng triều thường khốc liệt hơn so với tu luyện giới, tử thương cũng càng thêm thảm trọng.

Người trong hoàng thất quay về, bọn họ cũng không có động thủ với Trích Tinh lâu, dù sao cũng là kiến trúc nổi danh tại đế đô, hủy đi thực sự đáng tiếc, huống chi Trích Tinh lâu tồn tại cũng là một cái thông đạo giữa hoàng thất Đại Đường cùng Đại Diễn tông, sự tồn tại của nó có lợi nhiều hơn có hại.

Đoàn người rời đi, một cái thân ảnh lén lút né qua ngọn đèn dầu, lặng yên không một tiếng động tiến vào Trích Tinh lâu.

- Mẹ kiếp, nhất định là cô nương kia! Chấp niệm của cỗ thân thể này như thế nào nặng như vậy. Lão tử đến sau mà cũng bị ảnh hưởng lớn như vậy.

Lý Lân mang theo mặt nạ da người trong lòng phiền muộn mắng.

Hắn vì sao không sợ nguy hiểm lén lút quay lại, nguyên nhân rất đơn giản, hắn thấy địch nhân. Nói cho đúng, hắn đã thấy địch nhân của chủ nhân cỗ thân thể tiền nhậm, một chấp niệm địch nhân khiến cho chủ nhân tiền nhậm dù linh hồn có bị hôi phi yên diệt cũng khó có thể quên.

Nói tiếp cũng khéo, Lý Lân đứng ở bên cạnh long liễn của Lý Chấn Viễn, vị trí này dễ dàng nhìn thấy bệ cửa sổ trên tầng hai Trích Tinh lâu. Ở nơi đó đứng một thiếu nữ thân khoác áo trắng. Tuy rằng thấy không rõ tướng mạo cô gái kia, nhưng lại có thể nhận rõ đường viền to lớn trên thân thể. Cũng trong nháy mắt đó, Lý Lân chỉ cảm thấy một cỗ oán niệm cường liệt trong người dâng lên. Lấy tinh thần lực của Lý Lân đều thiếu chút nữa không khống chế được phải tỏa ra địch ý. Điều này làm Lý Lân mắng to thân thể tiền nhậm quấy rối. Lúc này là lúc nào, không khí giữa sân đang cực kì khẩn trương, ai có thể bảo chứng địch ý của mình sẽ không khiến cho thế cục biến hóa. Tại thời khắc khẩn trương đó, bất luận chuyện ngoài ý muốn gì đó cũng có thể dẫn đến đại chiến giữa song phương, một ngày có rất nhiều cao thủ tiên thiên chân chính giao thủ, bọn họ những người với thực lực thấp sợ rằng khó có thể toàn thân trở ra, Lý Lân thật sự không nắm chắc.

Thời khắc mấu chốt, Lý Lân rốt cục nhớ tới nữ nhân kia là ai, đệ tử Đại Diễn tông, lại có thể làm cho thân thể tiền nhậm có chấp niệm như thế, chỉ có tên đầu sỏ đã từng tới hoàng cung Đại Đường, đầu độc Đại hoàng tử nhưng lại hại chết chính mình tiền nhậm gây nên. Không nghĩ tới chính mình tiền nhậm không hận người hạ độc thủ là Đại hoàng tử, trái lại đối với nữ tử kia hận thấu xương. Ngay sau đó còn nhớ như in thân thể nữ nhân kia.

Chuyện này nói tiếp cũng quỷ dị, ngay cả Lý Lân cũng không khống chế nổi hành động của mình. Hắn tuy rằng bằng vào tinh thần lực cường đại đè nén bản năng cỗ thân thể, thế nhưng rất nhanh, hắn liền buông tha dự định chèn ép. Cỗ địch ý dũng mãnh tiến ra này chính là chấp niệm chết không nhắm mắt của cỗ thân thể tiền nhiệm, cũng dẫn đến cản trở lớn nhất đối với việc Lý Lân vô pháp nắm giữ thân thể. Cỗ chấp niệm này nếu như không thể hoàn toàn thanh trừ, Lý Lân cùng cỗ thân thể này vĩnh viễn không đạt được trăm phần trăm hợp nhất. Chút tai hoạ ngầm ấy bây giờ có thể không coi vào đâu, nhưng một ngày nào đó Lý Lân đạt đến bình cảnh Tiên Thiên, thậm chí càng cao hơn nữa, cỗ chấp niệm này rất có thể sẽ chặt đứt con đường tiến tới bình cảnh đó của Lý Lân. Kiếp trước Lý Lân không ít lần nghe nói qua có nhân vật kinh thái tuyệt diễm bởi vì trong lòng có chấp niệm, suốt đời không thể thăng tiến, chỉ có thể buồn bã kết thúc. Bởi vậy, Lý Lân đối với chấp niệm cực kì coi trọng. Đợi đến khi mọi ngời trong hoàng thất rút lui, Lý Lân bất chấp nguy hiểm, len lén lẩn vào. Nhìn xem có thể tìm cơ hội loại trừ phần chấp niệm này hay không.

Lý Lân vốn tinh thông liễm tức thuật, học qua trinh sát cùng ngụy trang, bên trong Tiên Thiên Nhất Khí Quyết cũng có pháp môn ẩn dấu khí tức hô hấp. Những thủ đoạn này nếu mang ra dùng cho dù là cao thủ tiên thiên cũng chưa hẳn có thể phát hiện sự tồn tại của hắn. Đây cũng là nguyên nhân trong yếu mà lần trước ba người Tần Tuyết Linh lén lút vào tẩm cung của hắn mà không có phát hiện ra hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.