Mắt Âm Dương I

Chương 33




Bên ngoài hoàng cung, một tòa cung điện lớn nhất tọa lạc phía đông Đông cung của thái tử, vốn trước đây có rất ít người tới nơi này nhưng hôm nay lại phi thường náo nhiệt. Điều này làm cho Lý Lân vừa trở về từ buổi lên triều có chút kinh ngạc.

- Người nào mà kiêu ngạo như vậy!

Lý Lân hiếu kỳ xem vài lần, nhưng không có hứng thú đi vào tra xét. Đông cung tượng trưng cho thân phân của thái tử, cũng là cung điện lớn nhất tọa lạc ngoài hoàng cung, quay chung quanh ngoại đình còn gồm rất nhiều cung điện. Cung điện Đại Đường theo phương hướng mà nói, phương Đông là tôn quý nhất, nhưng cung điện ở chỗ này lại không có người ở. Càn Nguyên điện của đại hoàng tử cũng chỉ được tọa lạc ở phía Tây Đông cung. Thế nhưng ngày hôm nay, cung điện gần với Đông cung ngoại đình nhất lại có người vào ở. Lẽ nào Đại Đường còn có một người thừa kế hoàng thất có địa vị cao hơn so với đại hoàng tử sao?

- Hừ...!

Một tiếng hừ lạnh từ phía sau Lý Lân truyền đến. Thân thể Lý Lân căng thẳng, bản năng làm ra động tác phòng ngự. Đứng phía sau Lý Lân là một mỹ nhân mặc cung trang bạch sắc, một đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn hắn, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng trên người làm cho người khác có cảm giác khó tiếp cận. Chính là nữ nhân đầu tiên ở kiếp này có gút mắc cùng Lý Lân, một nữ nhân bị Lý Lân chọc cho tức chết nhưng không có biện pháp báo thù, gia tộc đứng đầu Đại Đường, truyền nhân dòng chính Tần gia, hòn ngọc quý trên tay đại nguyên soái nắm giữ binh mã Đại Đường- Tần Tuyết linh, Tần đại tiểu thư.

- Có việc gì?

Lý Lân hỏi, câu này giống như là hỏi một tên a miêu a cẩu chặn đường. Tần Tuyết Linh nổi giận, trên mặt mặc dù không có biểu thị, thế nhưng đáy lòng sớm đã đem Lý Lân đánh một trăm lần, sau đó đem khuôn măt đáng ghét không gì sánh được kia dẫm nát dưới chân.

- Ngươi ở nơi này làm gì?

Tần đại tiểu thư cũng không phát hiện, trong giọng nói của nàng nhiều hơn một tia ôn hòa, đã không còn là băng hàn thấu xương như ngày xưa nữa.

- Hình như câu này phải là ta hỏi mới đúng! Ta là hoàng tử, đứng ở hoàng cung không phải là chuyện đương nhiên sao? Ngược lại là ngươi, ngươi tới nơi này làm gì? Người khác gọi ngươi là quận chúa, là đại mỹ nữ, nhưng đứng trước mặt bổn hoàng tử ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu có chút đáng ghét mà thôi, ngay cả tâm tư phản ứng đều không có, chớ đừng nói chi là coi trọng.

- Ngươi... Hừ! Bản quận chúa không cùng người không có tố chất nói chuyện như ngươi nói chuyện, ngươi chờ đó, bản quận chúa thu thập không được ngươi, tự nhiên sẽ nhờ người thu thập ngươi.

Tần Tuyết Linh nói xong, tức giận đi vào tòa cung điện nhộn nhịp này.

- Thu thập ta! Stop!

Lý Lân xem thường lắc đầu, căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng. Rất nhanh, tấm biển Thiên Nữ cung được treo lên, trở thành tên của cung điện nhộn nhịp này. Bên trong Thiên Nữ điện, một nữ tử mặc cung trang màu mây đang mãn ý quan sát tất cả.

- Công chúa điện hạ, không biết tất cả những bố trí này đã làm người mãn ý chưa?

Một tấm mặt mo giống như vỏ quýt nhăn lại Ngô Tam Xuân cực kỳ cung kính hỏi. Không giống với khi nhìn thấy Lý Lân thì ngoài cười nhưng trong không cười, hiện tại trên mặt Ngô Tam Xuân không hề nở nụ cười nịnh hót, mọi cử động cung kính đều phát ra từ nội tâm.

- Đúng vậy, rất giống tẩm cung của Bổn cung năm đó, làm phiền công công rồi. Phiền phức công công nói cho Hoàng hậu nương nương một tiếng, Thanh Vi rất hài lòng, cảm tạ một phen tâm ý của người. Cung trang nữ tử trầm giọng nói.

- Nô tài nhất định truyền lời, công chúa điện hạ xin hưu nhàn, lão nô xin cáo lui! Ngô Tam Xuân có chút vừa mừng vừa lo nói.

Ngô Tam Xuân vừa đi ra ngoài, đã đụng ngay phải Tần Tuyết Linh đang tức giận đi tới.

- Lão nô tham kiến Tuyết Linh quận chúa.

- Miễn lễ, Thanh Vi tỷ tỷ có ở đây không, nghe nói nàng trở về. Ta vội vàng trước tiên tới gặp tỷ ấy. Tần Tuyết Linh hỏi.

- Công chúa điện hạ đang trong điện nghỉ ngơi ạ.

- Biết rồi!

Tần Tuyết Linh cực kỳ dứt khoát xông vào, khiến mấy lời Ngô Tam Xuân chuẩn bị thông báo đành phải nuốt trở lại. Nhớ tới Hoàng hậu nương nương nhắc nhở, Ngô Tam Xuân vội vàng bước nhanh về hướng Thanh Trữ Cung.

- Thanh Vi tỷ tỷ! Các tỷ rốt cục trở về, vừa đi ba năm, Tuyết Linh nhớ tỷ muốn chết! Tần Tuyết linh đi vào Thiên Nữ điện, trên mặt sông băng trong nháy mắt hòa tan, lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh.

- Nha đầu ngươi đáng nhẽ sẽ không tới gặp ta trước chứ? Trong ấn tượng của ta, ngươi cùng nha đầu Vãn Tình kia thân thiết hơn nhiều.

Trưởng công chúa có chút lười biếng nói. Không còn chút nào uy nghiêm không thể xâm phạm như khi đứng trước mặt Ngô Tam Xuân nữa.

- Ai nói vậy, muội thích Thanh Vi tỷ tỷ nhất. Tần Tuyết Linh vội vàng phủ nhận.

- Vậy sao? Xem ra trước kia là ta tự mình đa tình rồi! Thực sự thương tâm a! Một thanh âm thanh thúy vang lên phía sau Tần Tuyết Linh. Vẻ mặt Tần Tuyết Linh cứng đờ, trên mặt lộ ra một vòng xấu hổ đỏ sẫm.

- Không tính, không tính. Vãn Tình tỷ tỷ, các ngươi vừa về đã bắt nạt ta! Tần Tuyết Linh xoay người làm nũng với nữ tử mặc cung trang che mặt phía sau.

- Hừ! Nha đầu ngươi vẫn như vậy. Nói đi, tìm ta có chuyện gì? Ta mới không tin lời ngươi nói là thật, quá giả dối! Trưởng công chúa gật đầu với cô gái che mặt, sau đó ý cười đầy mặt đả kích Tần Tuyết Linh.

- Cũng không có đại sự gì, chỉ là muốn nhờ tỷ giáo huấn một người. Thanh Vi tỷ tỷ, chút chuyện nhỏ như vậy, tỷ phải giúp muội nha! Tần Tuyết Linh vừa nghe trưởng công chúa nói như vậy, lập tức lấy lại sự linh hoạt, nàng vốn vì chuyện đó mà đến đây, hơn nữa tính tình đơn thuần, tự nhiên sẽ không dấu diếm.

- Giáo huấn người khác? Lấy thân phận khắc tinh công tử bột của ngươi còn có người không thể giáo huấn? Chẳng lẽ là cao thủ võ đạo đời trước?

Sự lười biếng trên mặt Trưởng công chúa biến mất. Cả người tản mát ra một cỗ khí thế lăng liệt. Không giống với sát khí thuần túy của Lý Lân, khí thế trên người trưởng công chúa tràn ngập một loại khí tức quang minh chính đại.

- Ực! Tần Tuyết Linh khiếp sợ nuốt một ngụm nước miếng, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một vòng mồ hôi lạnh.

- Á? Xin lỗi, nhất thời không thu lại khí thế!

Thấy sắc mặt Tần Tuyết Linh tái nhợt, trưởng công chúa ý thức được chính mình tỏa ra khí thế quá mạnh tạo thành áp lực rất lớn với Tần Tuyết Linh.

- Thật là khủng khiếp! Thanh Vi tỷ tỷ, tỷ đã đạt được Võ Tông cao giai? Tần Tuyết Linh khiếp sợ nói.

- Tháng trước may mắn đột phá đến lục phẩm Võ Tông, bằng không ta cũng khó có thể xin được về nước nghỉ ba tháng! Trưởng công chúa cười cười, trên mặt không có vẻ kiêu ngạo tự mãn.

- Lục phẩm Võ Tông, trời ạ, tỷ làm thế nào tu luyện được vậy, quá khủng bố rồi!

Tần Tuyết Linh cảm thấy thế giới này quá mức điên cuồng, chính mình mười sáu tuổi đạt được bát phẩm Võ sư đã bị người ta xưng là tuyệt thế thiên tài. Nhưng trưởng công chúa trước mắt cũng chỉ lớn hơn mình hai tuổi, vậy mà đã đạt lục phẩm Võ Tông. Nếu như người trước mắt không phải tỷ muội tốt của chính mình, Tần Tuyết Linh nhất định sẽ bị đả kích đến chết.

- Không cần ước ao, ngươi thiên phú tu luyện cũng rất bất phàm, nếu như đi theo chúng ta. Tuyệt đối có thể đạt được thậm chí vượt lên trước trình độ của chúng ta.

Trưởng công chúa cười cười, hồn nhiên không thèm để ý nói.

- Tuyết Linh, ngươi muốn giáo huấn người nào? Ta rất ngạc nhiên, ở đế đô này còn có người nào ngươi không thể dạy dỗ. Ta còn nghe nói, Tần lão nguyên soái là người vô cùng bao che khuyết điểm. Nếu như lấy thực lực bát phẩm Võ Tông của Tần lão nguyên soái mà cũng không thể giúp ngươi, vậy cho dù là hai người chúng ta liên thủ, ai giáo huấn ai vẫn còn không biết đâu! Nữ tử che mặt nói.

- Đúng.

Người muội muốn giáo huấn căn bản không phải là cao thủ võ đạo gì, tu vi võ đạo của hắn chỉ có tứ phẩm Võ sĩ, một ngón tay của bản tiểu thư cũng có thể bóp chết hắn! Nhắc tới đối tượng thống hận trong lòng, Tần Tuyết Linh lập tức nghiến răng nghiến lợi. Chỉ có trước mặt hai tỷ muội tốt này, Tần Tuyết Linh mới bỏ ra lớp băng ngụy trang, thể hiện cảm xúc vui buồn của bản thân.

- Tứ phẩm Võ sĩ? Trưởng công chúa cùng cô gái che mặt ngạc nhiên liếc nhau.

- Tu vi võ đạo như vậy mà ngươi không thể đối phó, chỉ có thể nói lên thân phận của hắn không tầm thường, mà ở toàn bộ đế đô có thể khiến cho Tần lão nguyên soái kiêng kỵ sợ rằng chỉ có hoàng thất cùng người của Đại Diễn tông. Mà Tần lão nguyên soái không muốn dạy dỗ, ta đoán chắc người này là người trong hoàng thất, hơn nữa người đời trước trong hoàng thất cũng không bao giờ hành động trước mặt người khác, vậy chỉ có thể là hoàng tử trẻ tuổi. Nói đi, là hoàng tử nào đắc tội Tần đại tiểu thư của chúng ta. Là Lý Khác hay Lý Hiền? Trưởng công chúa bình tĩnh nói.

- Thanh Vi tỷ tỷ không hổ danh là trưởng công chúa, vừa mở miệng đã đoán trúng chín phần mười. Không phải đại hoàng tử, cũng không phải nhị hoàng tử, mà là Tam hoàng tử Lý Lân! Tần Tuyết linh quệt mồm, ấm ức nói.

- Lý Lân? Lông mày trên mặt trưởng công chúa hơi nhăn lại.

- Trong trí nhớ của ta, Lý Lân cá tính nhu nhược, ở trong cung suốt ngày bị bắt nạt. Hơn nữa hình như cũng chưa từng tu luyện qua võ đạo! Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi kể lại cho ta nghe một chút đi!

Trưởng công chúa hiếu kỳ hỏi. Cô gái che mặt khi nghe đến tên Lý Lân thì trong mắt hiện lên một vòng tinh quang, hiện tại cũng đầy cảm xúc hứng thú nhìn nàng. Tần Tuyết Linh đành phải đem chuyện xảy ra ở Trích Tinh lâu toàn bộ nói một lần. Thời điểm nói đến túi không gian bị trộm, chính mình còn bị đánh một cái tát, khuôn mặt Tần đại tiểu thư ửng đỏ, chỉ cảm thấy trên cặp mông vẫn như cũ có chút nóng rát.

- Ngươi xác định người kia là Tam hoàng tử Lý Lân? Không phải là ngươi nhận lầm người chứ!

Trưởng công chúa lắc đầu, vẫn còn có chút không thể tin tưởng. Tứ phẩm Võ sĩ đánh bại bát phẩm Võ sư, do chúng ta quá ngu ngốc hay là thế giới này quá mức điên cuồng.

- Thanh Vi, ta cảm giác được chuyện này hẳn là thật, Tam hoàng tử Lý Lân này, ngày hôm qua ta đã gặp qua! Nữ tử che mặt mở miệng nói.

- Ngươi gặp qua? Trưởng công chúa cùng Tần Tuyết linh đều ghé mắt nhìn qua.

- Ngày hôm qua, hắn bị người đuổi giết, vừa lúc trốn vào hậu viện nhà ta. Vẫn còn liên lụy làm chết một tên gia đinh. Tuy rằng ta cũng chỉ cùng hắn nói vài lời, nhưng Tam hoàng tử cho ta cảm giác rất không tầm thường, thậm chí cho ta một loại cảm giác rất nguy hiểm. Hơn nữa trên người hắn có ngạo khí không giống người bình thường, tựa như đem tất cả thế gian đều không đê trong mắt. Khí thế như vậy so với những thiên tài trong học viện còn muốn nồng nặc hơn. Xem ra hoàng đô Đại Đường chúng ta thực sự là nơi tàng long ngọa hổ a! Cô gái che mặt nói.

- Nguy hiểm? Chỉ là một tứ phẩm Võ sĩ mà lại cho một lục phẩm Võ Tông như ngươi có cảm giác nguy hiểm, Vãn Tình, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?

Trên mặt trưởng công chúa không còn ý cười, mà chứa đầy ngưng trọng.

- Ta có thể khẳng định vào cảm giác của mình, hơn nữa khi ta thấy hắn thì ngân bài sát thủ của Huyết Thù Đường cấp bậc tam phẩm Võ Tông đã bị giết chết, hiện trường chỉ còn một người là hắn, bây giờ lại nghe chuyện Tuyết Linh trải qua, ta có lý do tin tưởng, trên người Tam hoàng tử này có đại bí mật. Đáng giá để chúng ta đi tra xét.

Thanh âm Lâm Vãn Tình vô cùng kiên định nói. Trưởng công chúa gật đầu, Đại Đường là nhà nàng, hiện trong hoàng cung xuất hiện nhân vật không bình thường, trưởng công chúa cảm giác mình có lý do làm rõ ràng chân tướng sự tình. Bảo đảm sự yên ổn cho hoàng cung Đại Đường.

- Nếu trên người Tam hoàng tử có bí mật, vậy đêm nay chúng ta sẽ đi dò thám. Nha đầu, ngươi có muốn đi cùng hay không? Trưởng công chúa hỏi Tần Tuyết Linh.

- Đương nhiên, cơ hội báo thù tốt như vậy, sao có thể thiếu phần của bản tiểu thư chứ! Tần Tuyết Linh hưng phấn nói. Nàng đối với việc trên người Lý Lân có bí mật gì hay không không có hứng thú, nhưng đối với chuyện hành hung Lý Lân một trận để xả giận lại hứng thú mười phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.