Mắt Âm Dương I

Chương 17: Lệnh diễn tập




Phủ nguyên soái. Lão công tước Tần Mục đang ở trong thư phòng luyện tập thư pháp. Từ sau khi con trai lão mất tích, nhất là khi bộ áo giáp nhuốm máu đỏ được tìm thấy, thì tính tình lão công tước cũng trở nên có chút quái đản, trừ việc luyện tập bài binh bố trận ra thì sở thích lớn nhất của lão chính là tập luyện thư pháp. Một chữ Sầu hoàn mỹ hiện lên trên trang giấy trắng, nhưng mà sự lo lắng trong lòng lão nguyên soái cũng không nhờ thế mà giảm bớt đi, trái lại càng thêm đè nén. Cuối cùng lão nguyên soái ném bút đi, quay người kinh ngạc nhìn bộ Ngạo Tuyết Hàn Mai Đồ trên tường.

- Định Quốc à, mười lăm năm rồi, Tuyết Linh cũng đã lớn rồi. Ta vốn muốn luyện thật tốt thư pháp, thay con hoàn thành bức Ngạo Tuyết Hàn Mai đồ này, để làm đồ cưới cho Tuyết Linh. Nhưng giờ chỉ sợ không cần dùng tới rồi. Con không biết đâu, nha đầu kia cứ như đúc ra từ cái khuôn của con vậy, bướng bỉnh vô cùng, Hơn nữa, kể từ khi bệ hạ ban thưởng cho nó kim bài miễn tử thì nó liền biến thành một phương bá chủ của đế quốc a. Giờ đây, chuyện chọn rể cho Tuyết Linh thực sựvô cùng phiền phức, ta cũng không biết nên làm gì cho phải a!!!! Lão nguyên soái phiền muộn vô cùng, quay người nói với bức họa trên tường.

- Nguyên soái, nguyên soái a, không xong rồi! Tiểu thư gặp chuyện không may rồi! Lão Lâm quản gia bước nhanh tới.

- Xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt lão nguyên soái đại biến. Một người thống suất hàng vạn binh lính dù cho có bị vây khốn trong trăm vạn đại quân nhưng vẫn nói cười như thường, nhưng vừa nghe tin này thì sắc mặt liền đại biến.

- Tiểu thư bị người ta đánh bất tỉnh, sau đó ném vào sông Lạc Hà. Giờ người đã được gia nhân khiêng trở về rồi. Lão Lâm rất nhanh liền đem mọi chuyện báo cáo cho nguyên soái. Nhưng lời hắn chưa có nói hết thì lão nguyên soái đã biến mất tự bao giờ.

- Lão Lâm, ngươi mau đi mời Trương thái y tới đây!!! Âm thanh của Tần lão nguyên soái từ xa xa vọng lại.

- Không phải chỉ là sặc nước rồi hôn mê thôi sao, cần gì mà phải mời đệ nhất ngự y kinh thành tới đây chứ??

Lão Lâm đã xem qua tình huống tiểu thư trước khi đến đây, hắn biết là không có gì đáng lo hết. Đáng tiếc Tần lão nguyên soái quan tâm quá tất loạn, căn bản chưa nghe Lão Lâm nói hết câu đã chạy mất. Tần Tuyết Linh đã được đưa về phòng tắm để sưởi, bọn tỳ nữ đang cuống cuồng tay chân để thay quần áo cho nàng.

- Thế nào, tình huống ra sao rồi? Tần lão nguyên soái gấp đến độ đi qua lại trước cửa phòng.

- A! Ta muốn giết ngươi!!!! Một tiếng thét kinh thiên động địa từ trong phòng truyền ra ngoài, khiến cho người có định lực mạnh mẽ cỡ như lão nguyên soái cũng bị dọa cho suýt ngã.

- Chuyện gì thế? Tiểu thư rốt cuộc có thù hận với kẻ nào??

Tần lão nguyên soái kinh ngac hỏi. Lão muốn đi vào, nhưng mà nghĩ tới tôn nữ đang tắm, mình là gia gia đi vào thì ra thể thống gì, thế nên đành đè nén lòng nghi hoặc xuống, vòng tay sau lưng mà đi đi lại lại bên ngoài cửa phòng.

- Nô tỳ cũng không biết, tại hôm nay tiểu thư một mình đi ra ngoài!!! Tiểu tỳ nữ Thanh Nghê thấp giọng nói.

- Bẩm Nguyên soái, Trương thần y tới!!!!!

Lâm Lão lôi Trương Nhất Châm chạy tới cửa liền hô lớn. Thương thay cho vị Trương thần y tu vi võ đạo có chút thấp bị Lâm Lão kéo như vậy coi như đã mất nửa cái mạng già.

- Nguyên soái xảy ra chuyện gì vậy?? Trương Nhất Châm thở hồng hộc, giống như phải lôi phổi của mình ra thì mới thoải mái được.

- Trương thần y, cuối cùng ông đã đến. Tuyết Linh hôn mê, ngài mau vào xem xem. Nói xong liền nhìn về phía Thanh Nghê, ý hỏi có thể vào không.

- Lão gia, tiểu thư đã tỉnh, để nô tỳ đưa mọi người vào.

Thanh Nghê gật đầu đi trước dẫn đường. Tần lão nguyên soái liền thở ra, nghe nói tôn nữ đã tỉnh thì trông trung khí mười phần, hẳn không có trở ngại gì. Bên trong khuê phòng, sắc mặt Tần Tuyết Linh trắng bệch, không phải do lạnh, mà là do tức giận.

- Cái đồ chết tiệt, hỗn đản kia, đừng để ta gặp lại ngươi, bằng không bản cô nương mà không đem ngươi đánh thành đầu heo thì ta sẽ không mang họ Tần. Trong lòng Tần Tuyết Linh không ngừng rủa thầm Lý Lân, tất cả những từ ngữ có thể mắng chửi người đều được nàng dùng hết một lượt.

- Tuyết Linh, Tuyết Linh, con thấy sao rồi? Tần nguyên soái vừa bước vào liền ôn nhu hỏi. Cả đế đô này trừ có Tần đại tiểu thư thì làm gì còn ai có thể khiến cho thiết huyết nguyên soái thể hiện sự nhu tình như vậy.

- Gia gia, con không sao, lại khiến người lo lắng rồi! Tần Tuyết Linh bĩu môi nói. Nhìn nét mặt già nua đầy sự lo lắng của gia gia, thì sự thống hận với Lý Lân trong lòng nháy mắt tăng lên mười lần.

-Trước hết cứ để thần y kiểm tra chút đã, có vấn đề gì không nào.

Tần nguyên soái vội tránh ra, lôi vị Trương đại thần y Trương Nhất Châm đang phiền muộn kia kéo qua. Là một vị đệ nhất thần y nơi đế đô thì y thuật của Trương Nhất Châm đã đạt tới mức đăng phong tạo cực. Chỉ cần nghe qua thanh âm của Tần Tuyết Linh là lão biết nha đầu kia chẳng có bệnh gì hết. Thuần túy chỉ vì lão hàang Tần Mục quan tâm quá hóa loạn . Thương thay cho lò đan dược chính mình cực khổ phối chế lại bị cái lão hàng này làm hỏng

- Không sao đâu, chẳng qua chỉ là sặc mấy ngụm nước mà thôi, giờ đã đẩy được nước ra rồi. Nghỉ ngơi chút là ổn!!! Trương thần y sắc mặt vô cảm nói.

- Không có gì là tốt rồi, không có gì là tốt rồi!!!

Tần lão nguyên soái cuối cùng đã buông được sự lo lắng trong lòng. Khi nghe nói vì tôn nữ của lão mà Trương thái y đã bị tổn thất một lò đan tốt, khiến cho Tần lão nguyên soái có chút xấu hổ. Sau khi tiễn Trương thái y thì sắc mặt Tần lão nguyên soái liền nghiêm nghị hẳn lên.

- Nói đi, rốt cuộc xẩy ra chuyện gì?

- Gia gia à, tôn nữ hôm nay tâm tình không vui, nên đi Trích Tinh Lâu ngắm cảnh, ai dè đụng phải một tên quần áo là lượt đui mù ở đó. Tôn nữ nhịn không được liền xuất thủ muốn giáo huấn hắn, ai ngờ còn bị hắn tính toán, rồi bị ném xuống sông Lạc Hà nữa chứ, gia gia, người nhất định phải tìm cho con cái tên hỗn đản đó!!!

Tần đại tiểu thư nghiến răng nghiến lợi. Trên khuôn mặt băng lãnh liện hiện lên một màu đỏ bừng như ráng chiều. Tần Mục lão soái đã quá quen với bản tính của tôn nữ, chỉ cần mấy câu đó liền có thể đoán ra được tám chín phần sự tình. Tần đại tiểu thư vì sao lại nổi nóng thì lão cũng hiểu, mà chính lão cũng khá tức giận. Tuy thế nhưng suy nghĩ của Tần lão và Tần Tuyết Linh khá bất đồng. Kinh thành hoàng gia, thế gia lục đục với nhau, mà còn có các tông phái nhìn chằm chằm vào.

Tuy thấy Đại Đường trông có vẻ phòng thủ kiên cố nhưng trên thực tế thì địa vị cũng không có vững chắc cho lắm. Tần gia kiên định bảo vệ hoàng phái, là gia tộc được hoàng tộc tín nhiệm nhất, mặc dù là gia tộc nhất lưu của đế quốc nhưng chưa hề khẳng định rõ lập trường, vẫn hay có chút quan hệ với Đại Diễn tông. Điểm ấy thì Đại Đường không làm gì được vì dù sao bây giờ Đại Đường vẫn là nước phụ thuộc của Đại Diễn Tông.

- Con có biết hắn không?

Tần nguyên soái trầm giọng hỏi. Hiện tại Tần lão lo nhất là tôn nữ bị người ta lợi dụng để khơi dậy phong vân nơi kinh thành này.

- Tôn nữ không nhận ra hắn. Hơn nữa có lẽ hắn cũng không biết con.

Đây chính là chỗ mà Tần đại tiểu thư khó lòng giải thích nổi. Toàn bộ đế đô này người không nhận ra Tần Tuyết Linh không ít, thế nhưng kẻ có thể lên được tầng cao nhất của Trích Tinh Lâu thì không có ai không phải đại quan phú quý. Những người này sao lại không biết được thanh danh của Tần đại tiểu thư cơ chứ. Hơn nữa Tần gia có uy thế mấy trăm năm làm tướng, còn nhờ vào quan hệ mật thiết với Đại Diễn Tông để ước thúc các gia tộc ăn chơi trác táng tránh chủ động trêu chọc nàng.

- Nha đầu nhà ngươi cũng quá lớn mật đi a. May mà tên này cũng không có sát tâm, bằng không mạng nhỏ của ngươi làm sao mà giữ nổi nữa chứ??? Tần lão nguyên soái có chút sợ hãi mà nói.

Có thể dễ dàng đem một Võ Sư bát phẩm như Tần Tuyết Linh ném ra ngoài thì thực lực tối thiểu cũng phải Vũ Tông cao giai. Còn về phần đối phương là Tiên Thiên cao thủ hay không thì lão cũng chưa hề nghĩ tới, vì toàn bộ đế đô này mới có bao nhiêu Tiên Thiên cao thủ, người như vậy từ trước đến nay toàn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà người như vậy sao có thể ra tay làm khó một tiểu nha đầu đây.

- Gia gia, cái tên hỗn đản bắt nạt con kia thực lực rất thấp, tôn nữ chỉ nhất thời sơ suất mới bị hắn tính toán. Thực lực thật sự của tiểu tặc kia chưa có đạt tới Võ Sư đâu, cùng lắm thì cũng chỉ là Võ Sĩ cấp bốn, cấp năm mà thôi. Mà nhìn cách ăn nói của hắn thì chắc chắn không phải xuất thân đại quý tộc, gia gia, người nhất định phải tìm được cho ra hắn, tôn nữ nhất định phải hả cơn giận này. Tần Tuyết Linh lôi kéo tay Tần Mục, làm nũng nói.

Tần lão nguyên soái chỉ cảm thấy toàn thân đều như nhũn đi. Bởi vì vấn đề kén rể, khiến cho hai ông cháu lâm vào tình thế chiến tranh lạnh đã lâu, mà với cá tính quật cường của Tần đại tiểu thư, một khi mà không hài lòng thì ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không thèm nhìn mặt. Hiện tại còn phải làm nũng xin giúp đỡ, điều đó nói lên rằng tôn nữ đối với cái tên tiểu tử đui mù kia đúng là có thù hận không nhỏ.

-Yên tâm đi, dám ở đế đô này đánh cháu gái của Tần Mục ta, thực sự là ăn gan hùm mật gấu mà, cho dù tên tiểu tử kia có là hoàng tử thì lão phu cũng bắt hắn đến cho con hả giận. Lão nguyên soái hào khí vạn trượng nói.

- Con biết gia gia là tốt nhất mà!!! Trên khuôn mặt băng lãnh xinh đẹp của Tần Tuyết Linh thoáng hiện tiếu ý rồi rất nhanh biến mất.

- Đáng chứ, đáng a, có thể thấy được tôn nữ của ta cười, dù cho thằng nhóc kia có là hoàng tử, lão phu cũng muốn đành cho hắn một trận cho hết giận a. Tần lão nguyên soái chậm rãi bước ra khỏi khuê phòng, trên mặt còn nụ cười khúc khích thỏa mãn hòa ái đó.

- Nguyên soái, Vũ Văn Tướng quân đến! Quản gia Lão Lâm giống như quỷ mỵ xuất hiện.

- Bắt được tiểu tử ra tay chưa? Sắc mặt Tần lão nguyên soái liền nghiêm nghị hẳn, cho dù có ở trước mặt bộ hạ tín nhiệm nhất thì cái vẻ mặt tươi cười đó Tần lão nguyên soái cũng sẽ che dấu.

- Dạ chưa, chẳng qua Vũ Văn tướng quân đã đưa các vị công tử ngồi ở tầng cao nhất của Trích Tinh Lâu tới đây rồi. Lão gia có muốn nhìn qua hay không? Lão Lâm lắc đầu nói. Đối với kẻ gây họa kia thì đại bộ phận các vị công tử ca kia đều không biết gì, chỉ có Cao gia tiểu tư kia còn biết được một chút.

- Không cần, chuyện này với mấy tên tiểu tử đó không quan hệ gì đâu, chỉ cần truy vấn qua chút, giáo huấn chút nữa rồi đuổi đi là được. Việc cấp bách bây giờ chính là tìm cái tên đã gây họa kia, dám đánh tôn nữ của bản nguyên soái, đúng là quá ngỗ nghịch a Tần lão nguyên soái quơ quơ nắm tay, giống như đã bắt được cái tên tiểu tử đó vào trong tay.

- Vâng!!! Lão Lâm phiền muộn lên tiếng trả lời. Lão gia ngài thực là chỉ biết đứng nói mà không thấy mỏi lưng, cái gì mà giáo huấn qua chứ, sau lưng mấy tên công tử này toàn là đại gia tộc, dù cho Tần gia có trâu bò ở Đại Đường thì cũng không thể không kiêng nể gì như thế được.

- Đúng rồi. Để cho mấy kẻ đã nhìn thấy tên tiểu tử kia vẽ một bức chân dung đi, bản soái thực muốn thấy kẻ dám động thủ đó là thần thánh phương nào. Thanh âm Tần lão lại lần nữa từ xa xa truyền lại.

Lão Lâm gật đầu, nhưng khi thấy phương hướng mà Tần lão đi tới thì không khỏi hít một hơi sâu, lão gia không phải là bị điên chứ??? Bởi chỗ mà lão ta đi chính là tổng bộ Ngự Lâm quân, chẳng lẽ thành vệ quân còn chưa đủ, đến Ngự Lâm quân cũng muốn xuất động. Trong một sương phòng ở phủ nguyên soái, Cao Thế Huân Cao đại công tử sắp khóc tới nơi. Con mẹ nó a, đây là chuyện gì, chính mình có lòng tới hỗ trợ điều tra, nhưng mà lại chả khác gì phạm nhân bị bắt nhốt, mà cái tên được coi là huynh đệ kia thì đã bán hắn từ lâu rồi, nhanh chóng chạy mất. Lâm quản gia giọng lạnh như băng nói:

- Một canh giờ phải vẽ cho xong bức chân dung của kẻ đó. Nếu không ngươi cứ chờ ăn gậy của nguyên soái đi!!!! Lời nói ấy vẫn còn đang quanh quẩn bên tai Cao đại công tử khiến cho hắn nhớ tới là phiền muộn vô cùng. Tai bay vạ gió, đây tuyệt đối là tai bay vạ gió. Nếu như lúc đó ta giống mấy tên khác thành thực mà ngồi trong bao sương thì tốt rồi, thực là họa là từ miệng mà ra mà.

- Mau mài mực cho bản công tử!!!

Cao đại công tử phiền muộn vô cùng, cũng đành phải khuất phục. Nhớ tới bộ dáng bất dung tình của Tần lão thì trong lòng Cao đại công tử không khỏi rung động mãnh liệt, chân giống như là không xương vậy, cứ nhũn hẳn ra. Đối với Cao gia đệ tử thì Tần đại tiểu thư chả có gì đáng sợ, nhưng mà vô cùng kiêng kỵ với Tần lão nguyên soái. Cao đại công tử biết, nếu như chính mình không thể vẽ ra một bức họa tả chính xác Lý Lân, thì lần này chắc chắn bị ăn gậy.

Mấy tên công tử nhà khác thì Tần lão còn có thể cho vài phần mặt mũi, còn mình là người Cao gia. Mà Cao gia lão tổ đời thứ năm lại kết bái huynh đệ với Tần gia lão tổ đời thứ năm, đã vậy bây giờ phu nhân của Tần lão nguyên soái chính là thân muội muội của Cao gia lão tổ đời thứ sáu. Mà Tần lão nguyên soái rất thân cận với vị tiểu cữu tử này, vì vậy đối với Cao gia đệ tử thì cũng vui vẻ quản giáo. Nhờ có tầng quan hệ này mà Cao đại công tử tuy là tên là lượt có miếng có tiếng nơi kinh thành mà không bị Tần đại tiểu thư hành hung. Nhưng đụng phải cái lão nguyên soái không bao giờ nói lý này thì quan hệ càng gần thì ăn đòn càng đau. Theo như lời Cao đại công tử chính là: Cái lão hàng Tần Mục chỉ có thích chém giết mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.