Martin Eden

Chương 2




Triệu Quốc Đống lấy điện thoại mở danh bạ. Những cái tên và con số quen thuộc không ngừng thay đổi theo cái ấn của hắn. Chung Dược Quân, Vưu Liên Hương, Lam Quang, Tiêu Phượng Minh, Lỗ Năng, Lưu Như Hoài, Trúc Văn Khôi, Văn Ngạn Hoa, Ngụy Hiểu Lam, Giản Hồng, Đường Diệu Văn…

Lần lượt từng hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, một cảm giác kỳ lạ không nói thành lời làm hắn đột nhiên muốn vứt bỏ mọi công việc trong tay, bay về Ninh Lăng. Đây như là nhà của hắn, mà ở đây hắn lại giống như một hành khách qua đường.

Hắn cố gắng áp chế tình cảm đột nhiên dâng lên trong lòng. Hắn biết mình không còn là Bí thư huyện ủy, thị trưởng hoặc là Bí thư thị ủy như trước nữa, lại càng không phải là cục trưởng của Bộ năng lượng tự ý an bài công việc theo ý mình. Hắn giờ là thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam, nhất là trong thời gian này lại càng quan trọng. Mỗi ngày hắn nhận rất nhiều cuộc điện thoại, đồng thời gần như mỗi ngày cũng gặp mặt nói chuyện với rất nhiều người, mỗi ngày hắn cũng cần gọi điện trao đổi với Thái Chánh Dương, Trương Bảo Quốc, lúc này hắn sao có thể nói rời đi là đi được ngay.

Nhưng hắn cảm thấy có lẽ mình nên thật sự về một chuyến, đi nói chuyện với các đồng nghiệp cấp dưới cũ ở Ninh Lăng.



Tiêu Phượng Minh nhận được điện không khỏi giật mình. Y vốn đang phát biểu nên theo lý thuyết dù là ai gọi y cũng sẽ không nghe, hoặc là nói lại một câu là mình đang họp, lát gọi lại nhưng cuộc điện thoại này lại không thể thế.

Mấy vị phó thị trưởng khác nhìn nhau. Tiêu Phượng Minh là người trầm ổn ít lộ tình cảm ra ngoài mặt, hơn nữa y đang bố trí công việc lại đột nhiên gác lại, chỉ nói một câu xin lỗi rồi ra ngoài nghe điện, hiện tượng này khá hiếm thấy.

Cuộc điện chỉ có vài phút, Tiêu Phượng Minh thậm chí không nghe điện ở trước cửa mà đi đến đầu kia của hành lang nghe, đương nhiên cuộc điện này có lai lịch không bình thường. Mọi người đang suy nghĩ xem không biết thần thánh nào gọi, sợ là lãnh đạo tỉnh bình thường cũng khó làm Tiêu Phượng Minh có biểu hiện như vậy.

Tiêu Phượng Minh đúng là rất vui mừng.

Triệu Quốc Đống đến Điền Nam mấy tháng, trên cơ bản không về An Nguyên, cũng ít khi gọi điện.

Triệu Quốc Đống mới đến nên đương nhiên khá bận. Tiêu Phượng Minh và Chung Dược Quân còn đang định dành thời gian đến thăm Triệu Quốc Đống nhưng hai lần gọi tới Triệu Quốc Đống không ở Côn Châu mà đi xuống các thị xã khảo sát, thậm chí tín hiệu điện thoại cũng chập chờn. Triệu Quốc Đống cả tuần không có ngày nghỉ nên không thể dành thời gian gặp mặt mọi người. Việc này làm Tiêu Phượng Minh có chút nuối tiếc.

Lúc này Triệu Quốc Đống gọi tới nói sẽ về Ninh Lăng, lại nói nhớ đến mọi người nên về tụ tập một chút, việc này bảo sao Tiêu Phượng Minh không vui chứ?

Tiêu Phượng Minh không ngừng nói hoan nghênh, cũng thuận tiện hỏi Triệu Quốc Đống hy vọng ai tham gia.

Triệu Quốc Đống muốn về tụ tập mọi người không phải ai cũng có thể tham gia, quy mô quá lớn nhất định sẽ không ổn, ảnh hưởng không tốt. Bản thân Triệu Quốc Đống cũng biết nhưng nếu hạn chế quy mô quá nhỏ sẽ làm một số người tổn thương. Tiêu Phượng Minh cũng biết sức ảnh hưởng của Triệu Quốc Đống tại Ninh Lăng, mục tiêu của y chính là học tập Triệu Quốc Đống, hy vọng sẽ có một ngày mình có danh tiếng như Triệu Quốc Đống tại Ninh Lăng này.

Thực tế lúc Triệu Quốc Đống gọi điện đã cân nhắc vấn đề này. Tụ tập đương nhiên là tốt nhưng nếu nhiều người sẽ khiến nhiều người biết, truyền ra sẽ tạo thành ảnh hưởng mặt trái. Nếu chỉ có vài người ngồi sẽ làm người khác tổn thương. Sau đó Tiêu Phượng Minh nói ra nên chia làm hai, một là các thành viên bộ máy thị xã có quan hệ mật thiết tham gia, mặt khác còn là mấy thành viên trong bộ máy cùng với Giản Hồng, Ngụy Hiểu Lam, Lô Miễn Dương, Đường Diệu Văn, Tiếu Triêu Quý, Chu Trọng, Bành Nguyên Hậu tham gia.

Triệu Quốc Đống đồng ý và bảo Tiêu Phượng Minh an bài.

Triệu Quốc Đống xin phép Thái Chánh Dương, hắn còn tưởng Thái Chánh Dương sẽ hỏi han gì đó không ngờ Thái Chánh Dương lập tức đáp ứng, còn nói nhân lúc cuối tuần về một chuyến cũng tốt. Bạn bè cũ gặp nhau không có gì phải ngại, chỉ cần trong lòng vô tư là được.

Chiều thứ sáu Triệu Quốc Đống bay về An Đô, hắn muốn ở lại An Đô một tối.

Về An Đô sẽ đối mặt một vài vấn đề khó giải quyết nhưng Triệu Quốc Đống lại không thể không đối mặt.

Cuộc sống tình cảm phong phú mang đến hạnh phúc và niềm vui vô hạn cho hắn, nhưng theo thân phận thay đổi khiến rất nhiều thứ không thể không trở nên cẩn thận hơn. Lên cao sẽ mất sự riêng tư, đó là thực tế không thể chối cãi. Triệu Quốc Đống cũng có chuẩn bị tư tưởng nhưng với cuộc sống gia đình khá đặc thù của hắn thì mâu thuẫn cũng đột xuất hơn.

Sau khi hắn tới Điền Nam, dù là La Băng, Tiểu Âu hay chị em Từ Xuân Nhạn đều rất lý trí không đến Côn Châu. Thứ nhất có lẽ nghĩ hắn mới tới Điền Nam, gặp hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, thứ hai hắn mới đến nên có nhiều công việc phải làm, thứ ba vị trí trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy của hắn khác hẳn so với lúc hắn là thường vụ tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy Ninh Lăng. Hắn ở An Đô không ai chú ý mấy nhưng trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam lại nằm ở Côn Châu, bất cứ hắn đi tới đâu cũng làm người ta chú ý. Nếu có sơ suất sẽ mang tới hậu quả khôn lường cho con đường làm quan của Triệu Quốc Đống.

Đột nhiên hoàn toàn xa cách với các người phụ nữ này khiến Triệu Quốc Đống không quá quen, cũng may do công việc bận rộn nên hắn dần hòa tan nhớ nhung, chỉ có lúc về nằm một mình trên giường hắn mới nhớ lại cuộc sống hạnh phúc ở An Đô. Dù là ở chỗ chị em Từ Xuân Nhạn, hay là La Băng luôn làm người ta si mê.

Chỉ có mất đi mới thấy quý giá, giờ hắn còn chưa mất đi cũng đã thấy quý. Đối với con người mà nói đây là kinh nghiệm mà ai cũng trải qua. Trong nháy mắt khi đặt chân xuống sab Thái Bình An Đô, Triệu Quốc Đống cảm thấy bao tình cảm ùa tới vây lấy mình.

Triệu Quốc Đống không bảo ai đón máy bay, mãi cho tới khi hắn vào nội thành mới gọi cho Từ Xuân Nhạn.

Triệu Quốc Đống rõ ràng cảm nhận được giọng nói đầy rung động của đối phương, cô liên tục nói hắn ở đâu để cô tới đón. Hắn vốn định từ chối nhưng nghĩ muốn vào tiểu khu thì ngồi xe tiến vào sẽ tránh được máy ghi hình nên cũng đồng ý.

Từ Thu Nhạn chạy xe 15 phút là đến một con hẻm nhỏ khá vắng vẻ để đón Triệu Quốc Đống. Cô khá quen thuộc địa hình An Đô, cô nhanh chóng tìm được địa điểm mà Triệu Quốc Đống đang đứng.

Chiếc xe dừng lại ba phút trong con hẻm.

Sự dịu dàng làm Triệu Quốc Đống như mất khống chế. Trong nháy mắt ngồi vào xe, hắn cảm thấy mình từ một thế giới khác về gặp người thân của mình.

Từ Thu Nhạn cũng thật không ngờ Triệu Quốc Đống lại nhiệt tình đến thế, không gian rộng của chiếc xe cung cấp đủ không gian cho bọn họ thổ lộ tình cảm. Mặc dù chỉ là ôm hôn nhưng cũng làm cho Từ Thu Nhạn đột nhiên nhớ đến đêm đó.

Triệu Quốc Đống chăm chú nhìn về phía trước, lẳng lặng hưởng thụ tình cảm đang ùa tới trong lòng.

Từ Thu Nhạn vẫn ăn mặc gợi cảm, ngực lộ ra một khoảng trắng, bên dưới mặc chiếc váy cùng đôi tất chân màu đen, cả người cô lộ rõ những đường cong lả lướt.

Khác với Từ Xuân Nhạn khá bảo thủ, Từ Thu Nhạn rất chú ý trong ăn mặc. Theo cô nói chị cô ở phương diện này chỉ có thể so sánh với mình ở nước hoa và đồ lót, bởi vì đó là thứ mà chỉ mình Triệu Quốc Đống được hưởng.

Nhưng hai chị em có một điểm chung là tuyệt đối hấp dẫn, gợi cảm.

Từ Thu Nhạn nói với Triệu Quốc Đống là cô và Xuân Nhạn đã mua một căn biệt thự khác ở ngoại ô phía nam, có lẽ sang năm là đến ở được, đến lúc ấy sẽ tiện hơn, không cần lo lắng nhiều như bên này.

Triệu Quốc Đống không khỏi thấy ấm áp. Hắn biết tại sao hai chị em Xuân Nhạn lại làm thế, đây là suy nghĩ cho hắn. Dù là sau này quan hệ giữa hắn và các cô phát triển đến đâu, các cô cũng đã chuẩn bị tư tưởng, tất cả đều vì không ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.