Mariana

Chương 8: Cậu thay đổi rồi




Đoàn người ghé lại Thch Thành.

Đây là một thị trấn nhỏ, ước tính khoảng vài trăm dân sinh sống. Tịnh Vân sư thái và các đệ tử dừng chân trước một quán trọ. Gã tiểu nhị xởi lởi:

-Các vị …Mời vào trong! Quán chúng tôi hôm nay có rất nhiều món ngon.

-Tiểu nhị..Cho chúng tôi một ít thức ăn chay và trà nóng nhé.

-Vâng. Mờư thái và các cô nương.

Nhìn Tịnh Huyền cầm chiếc kim nhỏ cho vào mấy dĩa thức ăn, Lam Thanh tò mò:

-Đại sư tỷ,làm vậy để làm gì?

-Để thử độc. Giang hồ hiểm ác, mọi chuyện đều phải đề phòng.

-Dạ…

-Sư phụ..Thức ăn không có gì, mời sư phụ ạ!

-Được rồi…Các con ăn cơm đi.

Ngoài cửa, một thanh niên vừa bước vào. Gương mặt tuấn nhã trong chiếc áo màu vàng nhạt khiến hắn nổi bật giữa đám đông. Nhìn thấy Tịnh Vân sư thái và các đệ tử, hắn bước đến gần, cung kính:

-Nếu tại hạ không lầm, sư thái là Tịnh Vân sư thái của phái Nga My?

-Vâng. Còn ngươi là…

-Tên không đáng nhắc tới. Chẳng qua là gia phụ rất hâm mộ danh tiếng của Nga My nên tiểu điệt được nghe nhiều chuyện về sư thái. Hôm nay gặp mặt, thật là vạn hạnh.

-Không dám!

Ánh mắt của thiếu niên dừng lại ở Lam Thanh. Một tia nhìn thoáng chút trêu cợt, không né tránh hay giấu giếm khiến nàng không tránh được bối rối, vội cúi mặt thật nhanh. Thấy vậy, Tịnh Vân sư thái khoát tay:

-Cũng không còn sớm nữa…Chúng ta lên đường thôi.

Vừa đứng dậy, bỗng bà cảm giác chân mình như đang đeo nặng một khối chì. Khẽ vận công, đan điền bỗng nhói lên:

- Thức ăn…Có độc!

-Muộn rồi…Tịnh Vân sư thái-Tiểu nhị và chủ quán cũng đã lột bỏ lớp hóa trang, lăm lăm dao kiếm- Trà hay thức ăn đều không có độc nhưng chúng trộn lại sẽ tạo thành loại chất không màu không mùi vị làm gân cốt rã rời trong vòng nửa canh giờ. Thời gian đó đủ để chúng ta

-Thiết Ấn Môn. Lũ khốn kiếp!

Gắng hết sức tàn, Tịnh Vân sư thái phóng ra một chiêu tấn công vào gã tiểu nhị.Các đệ tử cũng cố gắng rút kiếm ra khỏi vỏ. Đầu choáng, mắt hoa, Lam Thanh vừa chạm tới chuôi kiếm thì bỗng nghe nhói đau ở sau lưng. Nàng ngã khuỵu xuống trong tiếng kêu hốt hoảng:

-Tiểu sư muội…

-Thanh nhi.

Trước khi mất đi ý thức, Lam Thanh mơ hồ thấy có ai đó đỡ lấy mình. Gã thanh niên ôm trọn tấm thân nhỏ bé của nàng vào lòng, môi nhếch lên, mắt lóe lên tia tàn độc:

-Trừ Tịnh Vân sư thái…đem tất cả giam ờ Tử trúc lâm, không cho ăn, không cho uống.

-Dạ…

Trong sự hoảng sợ của Tịnh Vân sư thái, gã bế bổng Lam Thanh lên, bước ra khỏi khách điếm, bỏ lại sau lưng tiếng gọi thống thiết của bà:

-Thanh nhi…….

Lam Thanh tỉnh dậy trong một gian phòng nhỏ.

Xung quanh vắng lặng. Những sự việc đã xảy ra lần lượt quay lại trong đầu. Nhớ đến sư phụ và các đồng môn, Lam Thanh thảng thốt lao ra cửa:

-Sư phụ…

Cánh cửa cũng vừa mở ra. Người thanh niên bước vào, thấy vẻ hoảng hốt của nàng, hắn lên tiếng hỏi:

-Cô nương tỉnh rồi à? Định đi đâu vậy?

-Công tử…Sư phụ và các sư tỷ của tôi…Tại sao tôi lại ở đây?

-Địch kéo đến quá bất ngờ…Ta chỉ kịp cứu cô nương. Các vị kia có lẽ đã bị bắt rồi.

-Bị bắt? Rồi họ có sao không? Tôi phải đi cứu họ. Công tử, làm ơn chỉ đường cho tôi.Làm

-Cô nương bình tĩnh lại. Với võ nghệ của cô thì cứu họ là chuyện khó tưởng rồi. Cô cần ăn chút gì. Có sức lực thì mới có thể toan tính phương pháp chu toàn được chứ.

-Nhưng mà…

-Ngoan…- Thanh niên kéo Lam Thanh ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng cầm lấy chén canh đã được đặt sẵn ở đó- Uống đi. Chén sâm này ta đặc biệt nhờ chủ quán làm cho cô nương đấy.

-Được rồi.- Lam Thanh ngại ngần giật nhẹ bàn tay đang nằm gọn trong những ngón tay ấm áp của hắn- Cám ơn công tử.

Gương mắt trắng hồng có hơi nóng và cái nhìn chằm chằm của người không quen biết lại càng đỏ ửng. Một cô gái ngây thơ chưa nếm sự đời, tâm hồn lại thánh thiện, đáng để hắn bỏ thêm chút công sức đùa vui trước khi hưởng thụ thành quả chứ:

-Cô nương tên là gì?

-Tôi là Lam Thanh.

-Sư phụ cô gọi cô là Thanh nhi đúng không? Thanh thanh khiết khiết. Hay từ nay ta gọi cô nương là Thanh Thanh nhé?

-Vâng.

-Ta họ Phó, gọi là Huyết Phong.

-Phó công tử.

- Uống xong chén canh này, Thanh Thanh cô nương nghỉ ngơi chút đi. Ta ra ngoài.

-Tôi muốn đi tìm sư phụ và các vị sư tỷ. Tôi…

-Bọn họ bị Thiết Ấn Môn bắt rồi. Ta nghĩ tạm thời họ không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Vọng động bây giờ là không nên.

-Vậy giờ phải làm sao?

-Chúng ta tìm đến các môn phái khác tìm trợ giúp. Cô nương biết nơi tập hợp của họ mà.

-Tôi chỉ nghe sư phụ nhắc qua. Chúng tôi sẽ cùng gặp nhau ở chân Thiết Lãnh sơnhi tập kích Thiết Ấn môn.

-Ừ. Thôi, cô nghỉ ngơi đi. Ta ra ngoài…

Phó Huyết Phong bước ra ngoài, nói với tên thuộc hạ đang đợi sẵn:

-Cho người mai phục sẵn ở Thiết lãnh sơn. Chúng sẽ cùng tập hợp ở nơi đó.

-Tuân lệnh…Thiếu giáo chủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.