Marguerite (Ngày Xuân)

Chương 10: Chữa Trị




Hoàng Doanh Doanh chẳng thèm lau mồ hôi, lấy tấm khăn lông đã chuẩn bị trước quấn lấy đứa bé vừa ra đời. Bé con thực khỏe mạnh, mặt mũi giống cha, xem ra là chịu ảnh hưởng của phụ thân khá nhiều.

Đôi mắt bé vừa sáng vừa tròn, cười rộ lên lộ ra một đôi lúm đồng tiền. Nằm trong lòng nàng ta cũng không ngoan ngoãn, tay chân nhỏ nhắn không ngừng vung vẫy, vô cùng mạnh mẽ, không chút nào giống trẻ sơ sinh. Nói cũng phải, ở trong bụng mẹ có thể chiếm lấy nội lực của mẹ ruột, nền tảng của đứa nhỏ này rất tốt, về sau tất sẽ bất phàm.

Tầm mắt Trầm Ngạn Khanh luôn dừng trên giường, Kỳ Kỳ của hắn đã mê man, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi rơi như mưa, nhìn nàng như vậy, thương tiếc trong lòng sắp dìm chết hắn.

Kỳ Kỳ, tất cả mọi khốn khổ này đều là lỗi của hắn, hắn đã sớm biết có thể sẽ xuất hiện kết quả thế này, vẫn không nhẫn tâm dứt khoát phá bỏ đứa bé.

Kỳ Kỳ, đừng sợ, lập tức sẽ không còn đau nữa.

Bàn tay xoay chuyển, dừng trên bụng nàng, miệng vết thương đầy máu dưới nội lực ấm áp khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhìn thấy mà Hoàng Doanh Doanh líu lưỡi, nàng ta cảm nhận vô cùng rõ ràng rằng Trầm Ngạn Khanh sâu không lường được, sự tồn tại của hắn đã là nghịch thiên.

Hoàng Doanh Doanh đứng yên chăm chú nhìn, biết lòng hắn tổn thương, đương nhiên cũng biết nên làm thế nào để an ủi lòng người, chờ hắn dừng tay, nhẹ giọng nói: “Trầm cung chủ, ta sẽ bảo người đi nấu chén thuốc bổ máu.”

”Kỳ Kỳ không có gì nguy hiểm phải không?” Sau khi thu tay, Trầm Ngạn Khanh lộ ra vẻ mỏi mệt khó có thể che giấu trên mặt, bàn tay cảm nhận được nhịp tim của nàng... Phất qua cái cổ ướt mồ hôi của nàng... Động tác mềm nhẹ nương theo tóc nàng... Gương mặt nàng... Hết thảy chỉ để chứng minh, nàng vẫn còn sống... Sau khi chạm qua một lượt, hắn nắm tay nàng thật chặt, đặt lên môi của mình, hắn có thể cảm nhận được nàng, thật tốt.

Hoàng Doanh Doanh ừ một tiếng, có chút muốn nói lại thôi, “Phu nhân mất máu quá nhiều, phải điều trị một thời gian mới có thể khôi phục, chỉ là....”

”Chỉ là cái gì? Nói đi, ta có thể chịu được.” Trầm Ngạn Khanh đứng dậy cầm lấy một bộ chăn đệm sạch sẽ, cẩn thận dùng chăn quấn nàng ôm lên, thầm nghĩ, lát nữa phải giúp Kỳ Kỳ lau rửa một phen, bình thường nàng rất ưa sạch sẽ.

Hoàng Doanh Doanh nhìn qua, thân thể hắn có chút lay động, suy yếu giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, “Trầm cung chủ, để ta làm cho.” Buông đứa bé đang ngủ ra, rất nhanh dọn sạch đệm chăn đầy máu, thay mới toàn bộ, chờ khi sắp xếp xong, nàng ta mới mở miệng, “Trầm cung chủ, về sau hai người không thể có thêm con được nữa.”

Trầm Ngạn Khanh ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng ừ một tiếng, rất sợ quấy rầy đến thiên hạ trên giường, căn bản là để đáp lời Hoàng Doanh Doanh. Chỉ cần Kỳ Kỳ bình an, không có con thì có gì đáng sợ chứ?

Đứa bé chỉ càng phân tán lực chú ý của Kỳ Kỳ, ngay từ đầu hắn vốn cũng không muốn có, nếu không có việc này, sau này bọn họ cũng sẽ không lại có thêm con.

”Hoàng cô nương, chuyện này phiền ngươi hãy giữ bí mật, đừng nói với nàng, sau này ta sẽ tự nói cho nàng biết.” Nói rằng đây là vấn đề của hắn, là hắn ích kỷ, tước đoạt quyền lợi sinh con của nàng.

Hoàng Doanh Doanh sửng sốt rồi lập tức thoải mái, đây hẳn là chân tình? Việc gì cũng không quan trọng bằng người trong lòng, không ngờ Trầm cung chủ máu lạnh lại là người nặng tình, nàng ta chân thành hứa hẹn, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói.”

Đứa bé nằm trong lòng nàng ta ngủ ngọt ngào, “Trầm cung chủ, không nhìn tiểu công tử sao?” Mặc kệ thế nào, đây cũng là con trai của ngươi, cho dù không vui, cũng nên nhìn một cái chứ? Người lớn chịu tội cũng không nên giận chó đánh mèo trút lên đứa bé.

Trầm Ngạn Khanh gật gật đầu, nhưng không ôm lấy, chỉ đứng gần nhìn chăm chú, mày kiếm nhăn lại, đánh giá một chữ, “Xấu.”

Sao lại xấu chứ? Hắn là cha của đứa bé đó!

Hoàng Doanh Doanh vô cùng khó hiểu, mặc dù thân thể đứa bé dính máu nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bé, rốt cuộc ngài bất mãn gì chứ, “Trầm cung chủ, vẫn nên đặt cho bé một cái tên trước đã.”

Trầm Ngạn Khanh phất phất tay, không nhìn, thản nhiên nói: “Gọi là Trầm Ninh đi.” Ninh mang nghĩa yên ổn, có ý bình an.

Đứa nhỏ này rất biết giày vò, ở trong bụng mẹ liền giày vò mẹ nó, sinh ra thì lại hại mẹ của nó lượn một vòng qua Quỷ Môn quan, còn chưa nói đến việc khiến cho bao nhiêu người lo lắng hãi hùng theo.

Trầm Ngạn Khanh không mong gì khác, chỉ ngóng trông thằng nhóc này yên tĩnh, bình an khỏe mạnh lớn lên, đừng khiến Kỳ Kỳ vất vả quan tâm, càng đừng tranh giành tình cảm với hắn.

Về việc thằng nhóc này có thể đạt bao nhiêu thành tựu, không hề nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn, nghe lời liền chăm sóc dạy dỗ bên người hai năm, không nghe lời liền sớm đưa xuống núi, đỡ chướng mắt.

Đương nhiên Hoàng Doanh Doanh không hề biết suy nghĩ của hắn, cười nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con, “Trầm Ninh, tiểu thiếu gia Ninh Ninh, tên này thật dễ nghe.”

Trầm Ngạn Khanh không có ý cười, mặt vẫn như thế, trong lòng vẫn sầu lo, nhìn mặt nàng không chuyển mắt, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ, thật là hận không thể vò nát nàng, cất vào vòng ôm ấm áp, chẳng lúc nào rời.

”Trầm cung chủ, trãi qua việc này nội lực của phu nhân gần như tiêu tan hết, theo ý của Thất gia là chờ thân thể nàng khỏe lại sẽ truyền công lực cho nàng, thế nên ngươi đừng quá lo lắng cho thân thể nàng.” Hoàng Doanh Doanh biết hắn còn lo lắng, bèn thu lại nụ cười.

Trầm Ngạn Khanh gật đầu, cất giọng khàn khàn tạ ơn, “Hoàng cô nương, việc hôm nay ta không nói lời cảm tạ, về sau nếu ngươi có việc cần, chỉ cần mở miệng, Thẩm mỗ nhất định dốc hết toàn lực giúp ngươi.” Lời tạ ơn đơn giản, Kỳ Kỳ của hắn là vật báu vô giá.

Hoàng Doanh Doanh biết thân phận thật của hắn, cho nên càng kinh ngạc, hứa hẹn của người đứng đầu một cung đáng quý đến mức nào chứ? Trong thiên hạ có ai có được vinh hạnh đặc biệt này chứ?

”Trầm cung chủ, lễ vật tạ ơn của ngài quá mức quý trọng, Doanh Doanh không dám nhận.” Hoàng Doanh Doanh ôm đứa nhỏ, quỳ gối hành lễ.

Trầm Ngạn Khanh nhấc tay lên, cách không kéo nàng ta dậy, mặc dù suy yếu cũng không che giấu được khí thế vương giả của hắn, “Nàng đáng giá nhất, cho nên chỉ cần ngươi mở miệng.”

Hoàng Doanh Doanh dời tầm mắt, rơi lên người Lý Minh Kỳ đang mê man, thật hâm mộ không nói nên lời, “Doanh Doanh đã hiểu. Trầm cung chủ, ngài nghỉ ngơi trước đã, ta sẽ đi gọi người nấu thuốc.”

”Được, ngươi vất vả nhiều rồi.” Tâm tình Trầm Ngạn Khanh mệt mỏi, đêm nay trong lòng hắn khủng hoảng thế nào chỉ mình hắn rõ, nắm lấy tay nàng, tựa như túm được nhánh cỏ cứu mạng, không muốn buông ra.

Đóng cửa lại, bên trong chỉ còn hai vợ chồng, Trầm Ngạn Khanh buông bỏ vẻ kiên cường bề ngoài, tựa đầu vùi vào lòng nàng, thì thào khe khẽ, “Kỳ Kỳ, nàng có biết ta sợ đến mức nào không?” Chỉ một câu nghẹn ngào đã nói hết nỗi lòng của hắn.

Đúng vậy, sợ muốn chết, sợ sắp chết.

Hắn còn chưa yêu đủ, còn chưa cảm nhận hết tình yêu của nàng, cuộc sống của bọn họ vừa mới bắt đầu, sống trăm năm cũng còn chê ít, sao có thể chia lìa như vậy?

Hoàng Doanh Doanh ôm đứa bé đi từ trong ra, rất nhiều người chờ ngoài cửa, nàng ta đảo mắt qua, cuối cùng dừng trên người Quân Nho, dịu dàng cười nói: “Quân gia, mẹ con họ đã bình an.”

Nắm tay hung hăng siết chặt trong tay áo Quân Nho dừng một chút, nếu nhìn kỹ có thể thấy gân xanh trên cổ hắn chợt nổi chợt lặn, lo lắng tràn tới cổ họng bắt đầu hạ xuống, trong nháy mắt tìm được lý trí, ánh mắt rơi xuống vật được quấn kỹ trong lòng nàng ta, cố gắng trấn tĩnh, hỏi:“Là trai hay gái?”

”Là bé trai.” Trong mắt Hoàng Doanh Doanh có ánh sáng chợt lóe, thỉnh thoảng nhìn về phía Lý Minh Chiên đứng bên kia, muốn biết hắn ta sẽ có phản ứng gì.

Quân Nho bước đến gần, ánh mắt hiền hoà nhìn đứa bé đang say ngủ, bé con nho nhỏ, giống hệt cha, hắn ta có thể đi báo tin vui rồi, “Đặt tên chưa?”

”Trầm cung chủ nói, tên một chữ Ninh, gọi là Trầm Ninh. Quân gia, ngài ôm đi.” Lòng của nàng ta đặt trên người Lý Minh Chiên, thấy hắn ta không ổn, liền hoảng hốt.

Quân Nho nâng cánh tay cứng ngắc, đứa bé rất nhỏ, thân thể thực mềm, hắn ta thực luống cuống, không biết nên dùng sức thế nào, sợ không cẩn thận sẽ làm bé vỡ vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.