Mập Đẹp, Béo Dễ Thương

Chương 43: Trở lại




Mặc dù Doãn Thiên Lương không thể không thừa nhận được anh ta nắm tay rất thoải mái, nhưng có mấy lời còn phải nói rõ ràng.

Ngày thứ ta, ban ngày rất tốt, buổi tối đang ăn cơm, Hoắc Lũng Nguyệt chợt mở miệng: “Thế Lễ, ngày mai ta muốn vào cung cho Thái hậu thỉnh an, ngươi đi theo ta được không?”

“Được.” Lục Quân Tắc lời ít ý nhiều.

Nhanh như vậy cả hai đã bắt đầu rồi ...

Trở về phòng, Doãn Thiên Lương dùng sức rửa tay, thái độ ghê tởm. Hôm nay kiên quyết không cho anh ta nắm nữa. Muốn mình bị dị ứng thì ra nơi gió lớn để tắm đi.

Đang suy nghĩ sẽ mở miệng nói thế nào, chỉ nghe Lục Quân Tắc nói: “Oh a, vì sao bệnh di ứng của nàng đã tiêu mất mà vi phu vẫn không còn có lây bệnh?” Ánh mắt chợt lóe: “Chẳng lẽ căn bản sẽ không lây bệnh?”

Doãn Thiên Lương lắc đầu, lây bệnh, lây bệnh cái đầu anh.

“Thế vì sao phu nhân gạt ta?” Lành lạnh nhìn về phía Doãn Thiên Lương: “Chẳng lẽ phu nhân vì để cho vi phu nắm tay của nàng nên cố ý dùng chút thủ đoạn nhỏ?”

Người đó nói, không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn.

“Ngài không nói ta còn muốn nói với ngài đây, sau này ngài ngàn vạn lần chớ cầm tay của ta, không thoải mái, so với bị dính da lông còn làm cho người ta khó có thể chịu được.” Doãn Thiên Lương nói.

Lục Quân Tắc nhìn nàng cũng không nói lời nào. Nửa ngày mới nói một câu: “Oh a, nàng có phải mất hứng hay không? Bởi vì ngày mai ta muốn bồi Lũng Nguyệt vào cung?”

“Không có, đừng nói bồi nàng vào cung, bồi nàng vào động phòng ta cũng không có ý kiến.” Doãn Thiên Lương nói. Hương Châu đang bôi thuốc nhìn sắc mặt của nàng một chút cũng cẩn thận lui ra, hầu hạ tiểu Quận chúa mười mấy năm lần đầu tiên nghe nàng nói như vậy.

Bọn nha hoàn cũng bị Hương Châu ám chỉ đi ra ngoài, trong phòng còn dư lại hai người này, yên lặng, yên lặng ...

Lục Quân Tắc không phản bác cũng không nói đồng ý, dù sao chính là không tỏ vẻ. Không khí liền có chút lúng túng.

“Hai ngày nay gấu trúc có vẻ không thoải mái, ta đi xem một chút, Quận vương nếu mệt mỏi thì ngủ trước đi.” Doãn Thiên Lương nói.

Ra cửa, trắng sáng vừa đúng, trắng sáng lên trắng sáng lên, trong sân đình đài lầu các cũng nhìn thấy rõ ràng, lúc này trong viện rất yên tĩnh, chỉ có đèn lồng bị gió thổi nhẹ thỉnh thoảng lắc lắc, dọc theo hành lang đi tới gian phòng nhỏ của gấu mèo, hai vật nhỏ nhét chung ngủ cùng một chỗ.

Doãn Thiên Lương ngồi xuống nhìn bọn nó ngủ trên cỏ mềm, tiểu công và tiểu thụ đầu hướng vào nhau, chân của mình gác lên người đối phương.

“Thế nào mà ngủ giống tuyển thủ đô vật vậy? Nằm ngủ như vậy cũng không khỏe mạnh ... Thật là ...” Doãn Thiên Lương đem tiểu thụ ôm lấy đặt bên cạnh tiểu công, lại đem tiểu công lật quay lưng lại phía tiểu thụ: “Như vậy mới là dựa sát vào nhau.”

Gấu mèo nhỏ rất là dễ thương, ngủ cũng rất đáng yêu, nhưng cũng không thể ngồi nơi này nhìn một đêm a?

Trở về phòng, Lục Quân Tắc đã ngủ, bĩu môi, thật đúng là nghe lời, để cho ngủ trước là ngủ, thật đúng là tuyệt không lo lắng lão bà, dĩ nhiên, cũng có thể là không quan tâm.

Nằm ở trong chăn, Doãn Thiên Lương có chút mất ngủ, hôm nay nói như vậy có chút hơi quá, có chút không có đầu óc, nhưng lời đã nói ra miệng không thể thu trở lại, sau này có thể vẫn ở trước mặt Lục Quân Tắc giả bộ ngây ngô giả bộ thiếu hụt tình cảm sao?

Ai, mặc kệ, chuyện sau này thì sau này hãy nói.

Ngày hôm sau, sau khi điểm tâm, Lục Quân Tắc và Hoắc Lũng Nguyệt có đôi có cặp vào cung đi thỉnh an, sắc mặt Quận Vương phi có chút tối tăm, càng không ngừng uống trà, có thể là đã uống no nên mở miệng nói: “Thật đúng là không thể trông cậy được, Lương nhi, ta phải nghĩ cách.”

“Mẹ, ngài chớ đẩy lên người con, con không có ý kiến.” Doãn Thiên Lương nói.

Quận Vương phi liền dùng một loại ánh mắt giận không tranh kia nhìn nàng. Doãn Thiên Lương cũng không nói chuyện, tiếp tục uống trà.

Buổi trưa, hai người không có trở về. Xế chiều, hai người không có trở về. Chạng vạng tối, hai người vẫn chưa có trở về.

Lúc cơm tối rốt cục hai người cũng trở về, nhưng trên mặt Hoắc Lũng Nguyệt có chút không vui, vẻ mặt Lục Quân Tắc không có gì đặc biệt. Cái này, có chút đắn đo.

Hoắc Lũng Nguyệt nói Quận Vương phi ngủ ngon liền trở về phòng, ánh mắt Quận Vương phi liền chăm chú vào trên người Lục Quân Tắc.

“Quân Tắc, Lũng Nguyệt sao vậy?” Vấn đề Quận Vương phi hỏi thật ra thì Doãn Thiên Lương cũng rất muốn biết đáp án. Không thể a, ngày đó còn tới tuyên chiến thị uy với nàng, hôm nay thế nào không còn khí thế vậy?

“Không biết.” Lục Quân Tắc đơn giản hai chữ.

“Con không phải bồi nàng tiến cung sao? Làm sao lại không biết?” Quận Vương phi hỏi.

“Con đi cấp Thái hoàng Thái hậu, Hoàng thái hậu tỉnh an xong liền đi gặp hoàng thượng, cho nên không biết.” Lục Quân Tắc nói.

Doãn Thiên Lương tự động tự giác lựa ra từ ngữ trong điểm “gặp hoàng thượng” sau đó đại não bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, chẳng lẽ là ...

Trong đầu lại tự động hợp thành một “màn ảnh nhỏ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.