Mãnh Thú

Chương 37: Độ Ẩm 1




“Tiểu... “Tiểu Vũ Mao” phải không? Thật đáng tiếc.” Ngồi đối diện Yến Kỳ Vũ là một người đàn ông trung niên thương xót lắc đầu, “Tác phẩm của các cô tôi đã xem qua, tình tiết không tệ, nhưng kỹ thuật vẽ hơi không tốt, không phù hợp với yêu cầu ký hợp đồng truyện tranh Cá Heo trên mạng của chúng tôi.”

Nụ cười tươi trên mặt Yến Kỳ Vũ cứng lại, tay nắm chắt vạt áo T-shirt dưới bàn, nháy mắt, một màu đỏ từ cổ lan lên phía trên, may mà tóc cô đủ dài, phủ dài che xuống hai bên gò má, giúp cô che đi vành tai đỏ bừng.

Từ năm 15 tuổi cô đã cầm bút vẽ tranh tạo ra nhân vật đầu tiên, đến bây giờ đã trôi qua mười năm, cô dốc lòng vẽ truyện tranh nhiều năm như vậy, mà lúc này lại vì kỹ thuật vẽ không phù hợp mà vị biên tập từ chối ở ngoài cửa.

Cô cảm thấy vô cùng uất ức.

Cũng không đợi cô sắp xếp lại ngôn từ cho tốt, Đặng Tuyết ngồi ở bên cạnh cô liền lớn tiếng kháng nghị đứng lên.

“Anh Đặng! Anh mới lật hai trang bản thảo đã nói Tiểu Vũ Mao vẽ không tốt, sao anh không nhìn xem bản thảo hoàn thành trước đi!” Năm nay Đặng Tuyết 20 tuổi, rõ ràng là một sinh viên, nhưng dáng vẻ vô cùng trẻ con, cùng với gò má phúng phính, thoạt nhìn như học sinh cấp 3. Tuy bề ngoài cô ấy nhìn như nhỏ tuổi, nhưng tính tình lại không nhỏ chút nào, cô ấy nổi giận lên, gần như có thể đất run núi chuyển, “Tiểu Vũ Mao có thể làm trợ lý hai năm cho ‘Trục Mộng Đường’, sao cô ấy vẽ không tốt chứ, rõ ràng bây giờ trang web các anh đầy tranh H!”

Khi nghe nói Yến Kỳ Vũ đã từng làm trợ lý hai năm ở Trục Mộng Đường, anh Đặng của Đặng Tuyết lộ ra biểu cảm ý vị sâu xa.

Trục Mộng Đường, là một phòng làm việc truyện tranh thành lập đã được 10 năm, dưới trướng có vô số người tài giỏi, tác phẩm càng phát triển mạnh mẽ, và có rất nhiều trang truyện tranh hợp tác lâu dài. Phòng làm việc này bởi vì có truyện tranh phong phú đưa vào hoạt động kinh doanh, từng bộ tác phẩm xuất bản đều thuận lợi trở thành hoạt hình, hóa thành người thật, cho nên hấp dẫn không ít người trẻ tuổi ôm giấc mộng đến đó nương tựa.

Nhưng mà vào giữa năm ngoái, Trục Mộng Đường bị dính vào một scandal động trời, thì ra mười năm nay, Trục Mộng Đường luôn áp bức họa sĩ, lấy tiền hoa hồng kếch xù, hút máu từ trên người bọn họ! Mà tiền lương của trợ lý lại thấp hơn mức tiền lương trung bình, mỗi ngày đều phải làm việc 12 tiếng trở lên, giống như nữ công nhân dệt vải trong xưởng may sản xuất dây chuyền, thậm chí kiếm tiền còn không nhiều bằng nữ công nhân dệt vải.

Năm đó Yến Kỳ Vũ bị ý nghĩ “có thể trở thành họa sĩ truyện tranh” nhiễm vào đầu làm u mê, ôm giấc mộng bước vào phòng làm việc, không ngờ đến lại phí hoài hai năm.

“Thì ra là xuất thân trợ lý… Tôi nói nè.” Tổng biên tập Đặng cao gầy nhướng lông mày, “Tôi hành nghề nhiều năm như vậy, gặp qua không ít người như cô, từ trợ lý trở thành họa sĩ truyện tranh, các cô đều có một bệnh chung, trước kia các cô được giáo viên chủ bút khác giao quá nhiều công việc trợ lý, chỉ phụ trách tô lại, lên màu vân vân, đợi đến khi các cô tự đặt bút, vô cùng không am hiểu nhân vật truyện tranh, không biết làm sao vẽ người có đặc điểm, vẽ càng đẹp càng xinh.”

Tổng biên tập Đặng chỉ vào màn hình máy tính: “Nhìn gương mặt này xem, căn bản không làm người khác có được dục vọng.”

Đối mặt với tổng biên tập Đặng khí thế bức người, Yến Kỳ Vũ bối rối cúi đầu: “… Nếu như là vấn đề mặt mũi nhân vật, tôi có thể sửa, dáng người của nữ chính tôi có thể chỉnh lại càng nóng bỏng hơn một chút.”

Cô thật sự vô cùng quý trọng cơ hội lần này, đã ba tháng liên tiếp cô không có thu nhập nào, tiền thuê nhà, chi tiêu hằng ngày đối với cô mà nói là gánh nặng rất lớn. Đặng Tuyết là bạn tốt mà cô quen biết trên mạng, cô ấy nói anh họ của cô ấy là tổng biên tập truyện tranh trên mạng, chỉ cần các cô ấy hợp tác một bộ truyện tranh, chắc chắn có thể thuận lợi ký hợp đồng, có được vị trí tiến cử tốt nhất, tương lai công thành danh toại sẽ không thành vấn đề.

Yến Kỳ Vũ bị cô ấy vỗ ngực hứa hẹn khí thế, cùng cô ấy bận trước bận sau chuẩn bị bộ truyện tranh này. Đặng Tuyết ra dàn ý kịch bản, Yến Kỳ Vũ phụ trách vẽ tranh, toàn bộ bản vẽ màu có 20 trang, bản thảo lại vẽ 50 trang, vốn cho rằng hôm nay ký hợp đồng chỉ là một hình thức, nào nghĩ đến vừa mới gặp mặt nhau 10 phút, đã bị tổng biên tập Đặng từ chối.

“Vấn đề của cô tương đối nghiêm trọng, rất khó sửa.” Tổng biên tập Đặng công chính nghiêm minh lắc đầu, “Tiểu Vũ Mao, thật đáng tiếc lần này không thể nào hợp tác với cô, nếu như sau này cô vượt qua được khuyết điểm này, hoan nghênh cô đem tác phẩm mới đến gửi bản thảo.”

Yến Kỳ Vũ bị tổng biên tập Đặng phê bình không đúng chỗ nào cả, giống như mười năm kiên trì chỉ là một câu chuyện cười. Cô hơi ủ rũ, lại cố tự tôn không chịu biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể chống đỡ tươi cười, lễ phép nói: “Cám ơn anh đã giành chút thời gian chỉ điểm cho tôi.”

Nhưng mà Đặng Tuyết bên cạnh cô lại nổi giận, dù sao Đặng Tuyết tuổi còn nhỏ, chưa từng chịu thất bại, tuyệt chiêu dùng nước mắt chốc lát ào ào rơi xuống, mắt cô gái nhỏ đỏ lên tức giận nói: “Anh Đặng, anh là đồ khốn kiếp!” Vừa bụm mặt khóc sướt mướt lao ra phòng khách.

Tổng biên tập Đặng bị cô công chúa nhỏ này làm cho nhức đầu, cũng bất chấp Yến Kỳ Vũ đang ở đó mà chạy ra khỏi cửa, mau chóng đuổi theo Đặng Tuyết.

Yến Kỳ Vũ bị để lại ở phòng khách, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, cô ngời đợi mười phút, chỉ có thể yên lặng cất laptop trên bàn lại, nhét vào trong ba lô đeo vai.

Đây chính là gia sản có giá trị cao nhất ở trên người cô, laptop nặng 5 cân này là “chiến hữu” của cô. Khi cô vừa mới vào Trục Mộng Đường, phòng làm việc không có máy tính, cô phải dựa vào tiền học bổng hồi đại học của mình để mua một laptop thế này. Ba năm trôi qua, máy tính này càng ngày càng chậm, mỗi lần mở PS lên đều sẽ bị đứng máy, nhưng cô thật sự không có tiền dư để thay cái máy mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.