Mãnh Thú

Chương 20: Anh Là Ông Chủ Mới 4




Dược lão rất có kinh nghiệm đối phó với ma thú, ngay khi vừa tỉnh lại Dược lão đã ra tay điều chế một loại bột phấn đặc biệt rải khắp khu vực phụ cận sơn động khiến cho ma thú không dám đến gần, nhờ vậy trong hai ngày tiếp theo Tiêu Viêm không gặp bất kì nguy hiểm nào.

Bất quá Tiêu Viêm vẫn chưa dám lộ diện ra ngoài tu luyện Diễm Phân Phệ Lãng Thước, còn ở trong sơn động đang có một quả boom nổ chậm nên cũng không dám tu luyện linh lực, hai ngày qua Tiêu Viêm chỉ tu luyện đấu khí một cách nhàm chán, hiệu quả thu được không bao nhiêu.

Hôm nay nữ tử kia đã khỏe mạnh hơn một chút, miễn cưỡng có thể cử động lại bình thường, nàng ngồi dậy nhìn qua Tiêu Viêm tu luyện khẽ nhíu mày hỏi:

-Hoàng giai sơ cấp công pháp? Ngươi không có sư phụ sao?

Tiêu Viêm tạm dừng tu luyện nhún vai nói:

-Ta có sư phụ, và đối với ta đây là công pháp tốt nhất, ngươi đừng hỏi nhiều.

Nghe vậy nữ tử lầm bầu làu bàu:

-Hừ, chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, đồ không biết lĩnh tình.

Ra vẻ lầm bầm, nhưng câu nói này là nàng cố tình nói cho Tiêu Viêm nghe, bất quá Tiêu Viêm chỉ lắc đầu cho qua chuyện, đồng thời chuyển cuộc trò chuyện sang hướng khác:

-Có thể cho ta biết tên của ngươi được không?

Nữ tử trả lời:

-Vân Chi. Còn ngươi?

Nghe danh tự “Vân Chi”, Tiêu Viêm thầm lục lại trí nhớ hình như ở Gia Mã Đế Quốc không có Đấu Hoàng nào tên Vân Chi liền đoán cô nàng này dùng tên giả, đã thế ta cũng dùng tên giả luôn.

Tiêu Viêm nói đại một cái tên:

-Dược Nham.

Trái ngược với Tiêu Viêm, Vân Chi không để ý Dược Nham là tên thật hay tên giả làm ra động tác hai tay chống cằm lười biếng nói:

-Lá gan của ngươi không nhỏ, mới lục tinh đấu giả đã dám một mình xông Ma Thú Sơn Mạch, thực không biết ngươi lấy tự tin ở đâu ra. Còn tên sư phụ của ngươi nữa, thật quá sức vô tâm, ta chưa thấy qua sư phụ nào để mặc đệ tử một mình đi vào nơi nguy hiểm như Ma Thú Sơn Mạch cả.

Một lần nữa Tiêu Viêm cười cười cho qua chuyện, thực chất sư phụ ta đang ở bên cạnh chứ không phải một mình a.

Qua một phen im lặng, Tiêu Viêm đột nhiên lên tiếng hỏi:

-Sau khi khỏe hẳn, ngươi vẫn dự tính đi tìm Tử Tinh Dực Sư Vương sao?

Vân Chi gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng nói:

-Tử Linh Tinh đối với ta rất quan trọng, ta không bỏ qua được.

Tiêu Viêm biết không ngăn được Vân Chi hỏi tiếp:

-Ngươi có bao nhiêu thành nắm chắc đánh giết Tử Tinh Dực Sư Vương?

Vân Chi thầm tính toán một lát đáp:

-Cũng không biết nữa, có lẽ... ba thành, cái phong ấn thuật kia đủ phiền toái.

Nhận được câu trả lời, Tiêu Viêm lắc đầu phê phán:

-Ba thành quá thấp, ngươi quá mạo hiểm rồi, đổi lại là ta sẽ kiếm thêm người trợ giúp mới lần nữa đánh với Tử Tinh Dực Sư Vương. Chẳng lẽ ngươi đường đường là Đấu Hoàng cường giả lại không có đồng bạn nào đáng tin để nhờ trợ giúp?

Cũng không biết Vân Chi thật không có đồng bạn đáng tin hay không muốn nhờ vả người khác mà trả lời:

-Ta quen một mình rồi.

Tiêu Viêm tặc lưỡi:

-Chậc, xem ra ngươi còn cứng đầu hơn cả ta. Hay là vậy đi, ta cũng hứng thú với cái hang của Tử Tinh Dực Sư Vương, nếu được thì để ta giúp ngươi lấy trộm Tử Linh Tinh, còn ngươi chỉ cần câu giờ không cho Tử Tinh Dực Sư Vương phát hiện ra ta là được.

Vân Chi trợn mắt nói:

-Ngươi mới là đấu giả cũng dám nhúng chàm đồ vật Tử Tinh Dực Sư Vương cất giữ??? Ngươi có bị điên không, hay là ngươi muốn lấy lòng ta? Nếu là cái sau thì không cần, ngươi càng làm vậy ta càng đánh giá ngươi là kẻ ngu ngốc thôi.

Tiêu Viêm mỉm cười nói:

-Ngươi đúng là rất đẹp, nhưng ta có người trong mộng rồi, nếu không ngươi nghĩ làm sao ta có thể kiềm chế được trước vẻ đẹp của ngươi? Người trong mộng của ta lớn lên so với ngươi chưa chắc thua kém đâu.

Lời nói của Tiêu Viêm khiến sắc mặt Vân Chi hơi đổi, nàng nằm xuống đắp cái áo choàng lên nói:

-Ta mệt rồi, ngủ trước đây.

Thấy vậy Nguyên Tiểu Bảo ở trong đầu Tiêu Viêm nói:

-Xem ra nàng đúng là có gì đó với ngươi a.

Tiêu Viêm nhún vai:

-Chẳng qua ta giúp nàng đúng lúc nàng gặp nạn mới như vậy thôi, sau này không gặp lại nhau nữa chưa biết chừng nàng còn quên luôn từng gặp một cái “Dược Nham” ở Ma Thú Sơn Mạch, cho nên hiện tại ta không có lợi thế hơn ngươi bao nhiêu ngoại trừ nàng nhìn thấy được ta.

-Nghĩ đến cũng lạ, lão sư nói linh hồn thể thông thường có thể tự do xuất nhập nếu được nguyên chủ thân thể cho phép, giống như Dược lão có thể tùy ý giúp ta trong trường hợp cần thiết, không hiểu sao ngươi cứ bị dính với ta mãi a.

Đối với vấn đề này Nguyên Tiểu Bảo cũng khó hiểu, sau cùng hai người đều đưa ra suy đoán rằng do ban đầu Tiêu Viêm có thôn phệ một phần linh hồn Nguyên Tiểu Bảo dẫn tới giữa hai người có một mối liên hệ ràng buộc nào đó khó có thể tách rời.

Hoặc cũng có thể do linh hồn Nguyên Tiểu Bảo vốn thuộc về thế giới khác nên nếu không có cơ thể sẽ không thể tùy tiện hiện thân tại Đấu Khí Đại Lục.

Đang trao đổi, hai người bỗng bị một âm thanh “ọt, ọt” vang lên cắt đứt sự riêng tư, Tiêu Viêm nhìn về hướng phát ra âm thanh liền biết ngay Vân Chi đói bụng, tuy nhiên cũng không trách được nàng, tính ra đã hai ngày hai đêm nàng chưa ăn cái gì rồi.

Tiêu Viêm vu vơ nói:

-Một Đấu Hoàng khi ngủ cũng có thể đánh trống bụng, chuyến này ta được mở mang tầm mắt rồi.

Vân Chi biết không giấu được ngồi dậy giận dỗi nói:

-Ta bây giờ chỉ là một người bình thường, đói bụng có gì sai.

Tiêu Viêm cười cười:

-Đùa ngươi thôi. Mà ngươi biết nướng cá không? Ta ra ngoài bắt vài con cá về cho ngươi tự làm.

Có lẽ biết Tiêu Viêm đang giữ khoảng cách với mình, Vân Chi lại nằm xuống nói:

-Không cần, ta không đói.

Tiêu Viêm khẽ thở dài, nữ nhân... thật rắc rối mà, đúng là hắn đang tránh biến cố với Vân Chi, hắn rất sợ không giữ nổi mình nếu thân mật quá mức.

Nhưng hiểu tính cách Vân Chi ương ngạnh, không có người nướng cá nàng sẽ nhịn đói cho tới khi phục hồi, mà không có sức khỏe sẽ khó có thể giải phong ấn, đồng nghĩa thời gian hai người ở bên cạnh nhau càng lâu, khả năng biến cố xuất hiện cũng càng lớn a.

Bất đắc dĩ Tiêu Viêm đứng dậy nói:

-Thôi được rồi, ta nướng cho ngươi ăn, chờ một chút.

Nói xong Tiêu Viêm đi ra ngoài sơn động bắt cá, còn Vân Chi thì nằm trong áo choàng nở nụ cười láu lỉnh:

-Hừ, còn không phải chịu thua trước bản lĩnh của ta sao.

Bất quá rất nhanh sau đó Vân Chi lại xụ mặt xuống, hắn... có người trong mộng rồi.

Kì thực Vân Chi cũng không hiểu rõ bản thân đang nghĩ cái gì, liệu đây chỉ là hiếu kì muốn biết sự thật về một thiếu niên thần bí hay yêu thích do Tiêu Viêm đến đúng lúc nội tâm nàng mềm yếu?

Lắc lắc cái đầu, Vân Chi quyết định không nghĩ nữa, tâm tình điều chỉnh lại cho giống trước đây, dù sao người ta đã có ý định tránh mặt thì nàng cũng không cần hạ thấp giá trị của mình.

Bỗng nhiên....

Vân Chi đang nằm trong sơn động nghe thấy “ầm” một tiếng rõ lớn, với kinh nghiệm của một Đấu Hoàng nàng biết ngay đây là âm thanh chiến đấu, chẵng lẽ.... Dược Nham đang phải chiến đấu với ma thú nào bên ngoài sao?

-Ta phải ra xem.

Vân Chi không yên tâm đứng bật dậy, nhưng nhớ đến đấu khí bản thân vẫn bị phong ấn, Dược Nham càng dặn dò mấy lần tuyệt đối không được đi ra ngoài, nếu không ma thú sẽ cảm nhận được khí tức phong ấn chạy tới, đến lúc đó cả hai người đều phải chết.

-Phải làm sao đây.

Vân Chi cắn chặt răng, hai tay đan vào nhau đi qua đi lại bồn chồn không thôi.

….........................

Trở lại lúc Tiêu Viêm vừa ra khỏi sơn động.

Đứng sau thác nước, Tiêu Viêm nhìn thấy cái bóng của một đầu ma thú quen thuộc khẽ nhíu mày:

-Lão sư, không phải ngài nói bột thuốc đặc chế có tác dụng đuổi ma thú đi sao? Thế nào đầu Bạo Tuyết Ma Viên này lại luẩn quẩn ở đây a.

Dược lão trầm ngâm nói:

-Theo lẽ thường ma thú dưới ngũ giai gặp phải bột thuốc của ta sẽ tự động tránh xa, nhưng đầu Bạo Tuyết Ma Viên này... có chút không bình thường. Ngươi xem, phần lông mao trên đầu nó so với một tháng trước khác rất nhiều, có lẽ sau lần ăn phải xuân dược nó đã xuất hiện biến dị không sợ bột thuốc.

Nghe vậy Tiêu Viêm chú ý tới phần đỉnh đầu của Bạo Tuyết Ma Viên thì thấy đúng như Dược lão nói, phần lông mao trên đỉnh đầu nó từ màu trắng đã biến thành màu hoàng kim rất chói mắt.

Tiêu Viêm không khỏi trách Nguyên Tiểu Bảo:

-Trồng thực vật biến dị thì thôi, đến cả chế xuân dược ngươi cũng làm ra biến dị được?

Nguyên Tiểu Bảo cười khổ:

-Cái này.... là lần đầu tiên ta chính thức chế dược, sao có thể trách ta được a.

Dược lão xen vào:

-Thôi, hiện tại không phải thời gian cãi nhau. May mắn chỉ là một đầu Bạo Tuyết Ma Viên nhị giai, tựa hồ nó còn bị thương nữa, ngươi dư sức giải quyết, cứ coi như đây là một bài luyện tập đi.

Được Dược lão chỉ điểm, lúc này Tiêu Viêm mới để ý màu sắc của dòng nước có nhiễm màu đỏ của máu, chứng tỏ phần thân đang ngâm dưới nước của Bạo Tuyết Ma Viên có chỗ đã bị thương, lại dùng thần thức dò xét Tiêu Viêm biết được cái bụng của Bạo Tuyết Ma Viên bị cào ra một vết rách lớn.

Có lẽ Bạo Tuyết Ma Viên đến đây là để rửa vết thương chứ không phải lần mò theo khí tức phong ấn trên người Vân Chi.

Nhưng không vì thế Tiêu Viêm buông tha cho nó được, mùi máu tanh sẽ hấp dẫn ma thú khác tới gần, muốn an toàn Tiêu Viêm bắt buộc phải giết chết nó rồi xóa sạch mùi máu tanh một cách nhanh nhất.

Có ý nghĩ này Tiêu Viêm câu thông Nguyên Tiểu Bảo tiến nhập trạng thái song hồn nhất thể, hai tay nắm lấy Huyền Trọng Thước nhảy ra từ phía sau màn thác, với địa thế đánh lén Tiêu Viêm rất dễ dàng bổ xuống một phát thẳng vào cái miệng của Bạo Tuyết Ma Viên.

-Oanh.

Bị một phát trọng kích ngay miệng, đau nhức truyền tới, Bạo Tuyết Ma Viên muốn gầm lên nhưng không được, cái miệng của nó đã bị Huyền Trọng Thước ngăn cản không cho mở ra.

Nhưng không gầm được không có nghĩa Bạo Tuyết Ma Viên không có sức chiến đấu, nó đưa tay nhắm tới cái chân Tiêu Viêm chộp tới, do phần bụng bị thương nên tốc độ hơi chậm lại, bất quá vẫn nhanh hơn so với tốc độ phản ứng của một lục tinh đấu giả bình thường.

-Xoạt.

Tiếc rằng Tiêu Viêm không phải lục tinh đấu giả bình thường, thành quả hơn một tháng luyện tập thân pháp hiển lộ, Tiêu Viêm lắc cổ tay xoay Huyền Trọng Thước một cái lấy thế xoay người trên không trung né tránh đi một chộp của Bạo Tuyết Ma Viên.

Đồng thời Tiêu Viêm nắm bắt cơ hội rất chuẩn xác đạp lên tay của Bạo Tuyết Ma Viên nhảy lên thêm một khoảng.

-Bát Cực Băng.

Tay buông Huyền Trọng Thước, nắm lại thành quyền, một cỗ đấu khí màu vàng pha chút lam sắc bao phủ đầu quyền của Tiêu Viêm đánh xuống cái đầu to lớn của Bạo Tuyết Ma Viên.

-Bang.

Bát Cực Băng, trúng, khuôn mặt của Bạo Tuyết Ma Viên lõm vào thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, khí tức trên người cũng từ từ giảm xuống đại biểu Bạo Tuyết Ma Viên đang chết dần, Tiêu Viêm không khỏi thở phào một cái nhẹ nhõm, may mắn đánh nó chết trước khi nó gầm lên.

Đột nhiên, cái lông mao trên đầu Bạo Tuyết Ma Viên khẽ nhấp nháy, Dược lão hét lên:

-Cẩn thận.

-Ầm... phốc.

Đáng tiếc, Tiêu Viêm chỉ kịp nghe chứ không kịp nghĩ hay phản ứng trước lời cảnh báo của Dược lão, với khoảng cách cực gần Tiêu Viêm bị một quyền phản kích trước khi chết của Bạo Tuyết Ma Viên đánh bay đập cả người lên vách đá phun ra một ngụm máu tươi.

Chỉ bằng một quyền, Tiêu Viêm đã trọng thương không thể tái chiến.

Còn may Bạo Tuyết Ma Viên đã chết không thể nào chết hơn, ánh kim sắc trên đám lông mao hoàng kim đã hoàn toàn tắt ngóm.

Tầm nhìn mờ dần, Tiêu Viêm khó khăn nói:

-Lão... lão sư, nhờ ngài xử lí dấu vết, ta.... vào sơn động trước.

Dược lão gật đầu:

-Cứ giao cho vi sư.

Sau đó Dược lão bay đi xóa dấu vết, còn Tiêu Viêm thì tập tễnh bước vào sơn động, trên đường đi tiện tay nhặt được hai con cá to mập chết do xung kích chiến đấu.

Về phần Nguyên Tiểu Bảo trong trạng thái song hồn nhất thể bị trúng chiêu cũng không khá hơn Tiêu Viêm bao nhiêu cần phải nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.