Mãnh Thú

Chương 2: Đêm Mê Ly 2




Tiền, luôn là vấn đề khiến người đau đầu, không có tiền Tiêu Viêm không có cách đề thăng tốc độ tu luyện, mà kì hạn ba năm không dài hắn chỉ có thể bỏ qua mặt mũi đi mượn tiền.

Hiện tại người Tiêu Viêm có thể nhờ vả được chỉ có Tiêu Chiến và Huân Nhi, nhưng Tiêu Chiến đã đủ sầu não chuyện từ hôn nên Tiêu Viêm không muốn để phụ thân rút tiền gia tộc ra nữa, suy đi tính lại sáng sớm hôm sau Tiêu Viêm đã đứng trước cửa phòng Huân Nhi chờ sẵn.

Trùng hợp là, Tiêu Viêm vừa tới nơi Huân Nhi đã mở cửa bước ra ngoài, hai người hai mặt nhìn nhau khá ngượng ngùng.

Trong đó Tiêu Viêm ngượng ngùng do phải đi mượn tiền, còn Huân Nhi ngượng ngùng chuyện “lúc bốn tuổi”, nàng phát hiện hôm nay Tiêu Viêm đã lấy lại một thứ trước đây hắn từng có, tự tin, nên nàng nghĩ Tiêu Viêm đến để thú nhận chuyện xấu.

Huân Nhi nở nụ cười đáng yêu nói:

-Xem ra Tiêu Viêm ca ca không cần Huân Nhi an ủi nữa rồi.

Tiêu Viêm cười cười đáp lại:

-Người trải qua đả kích, sẽ trưởng thành. À, ta báo cho muội một tin vui, đó là ta đã có thể tu luyện để đề thăng tu vi, mặc dù chưa biết bao giờ mới được như trước nhưng ta vẫn muốn muội là người đầu tiên biết chuyện này.

Nhận được tin tức, Huân Nhi vui vẻ giống như người gặp nạn và vượt qua được tai nạn là nàng vậy, nàng hớn hở nói:

-Chúc mừng Tiêu Viêm ca ca. Huân Nhi nói rồi, Tiêu Viêm ca ca nhất định sẽ trở lại.

Nhìn Huân Nhi cười rạng rỡ, Tiêu Viêm bỗng cảm thấy có lỗi liền hạ thấp giọng nói:

-Huân Nhi, ba năm qua ngươi luôn ở bên cạnh ta, mà ta lại luôn tìm cách trốn tránh ngươi, Huân Nhi đừng trách Tiêu Viêm ca ca này nhé.

Một lời cám ơn, một lời xin lỗi, đã hoàn toàn đánh bay được hết ủy khuất của Huân Nhi trong ba năm này, nàng nhí nhảnh hỏi:

-Hôm nay Tiêu Viêm ca ca đến tìm Huân Nhi không phải chỉ đơn giản để nói những chuyện này thôi chứ hả?

Tiêu Viêm gãi đầu cười gượng:

-Thực ra…. Huân Nhi, ngươi còn nhiều tiền không?

Hụt hẫng, Huân Nhi những tưởng sắp được Tiêu Viêm bày tỏ, ai dè hắn đi mượn tiền, thật sự rất hụt hẫng a.

Huân Nhi giận dỗi nói:

-Thì ra Tiêu Viêm ca ca cần tiền mới tìm đến Huân Nhi.

Tiêu Viêm vội vàng phân bua:

-Không có, hôm nay ta cũng muốn dẫn Huân Nhi đi chơi cho khuây khỏa, chỉ là… ta không có tiền.

Lần đầu thấy Tiêu Viêm quẫn bách, Huân Nhi cười duyên nói:

-Huân Nhi đùa thôi, ở đây Huân Nhi có hơn một nghìn kim tệ, Tiêu Viêm ca ca thấy có đủ không?

Nghe con số một nghìn, Tiêu Viêm vội vàng nắm lấy bọc tiền đến mức không để ý hắn đã nắm cả tay Huân Nhi khiến hai má Huân Nhi đỏ hồng:

-Đủ rồi đủ rồi, Huân Nhi đúng là cứu tinh của ta mà. Hử, Huân Nhi sao thế, bị ốm chỗ nào hay sao mà mặt đỏ vậy.

Gặp Tiêu Viêm không hiểu ý tứ, Huân Nhi rụt tay lại chu miệng nói:

-Tiêu Viêm ca ca đáng ghét.

Lúc này Tiêu Viêm đã phát hiện mình hơi vô ý những đã trễ, thế là hắn mặt dày mày dạn nắm luôn tay Huân Nhi kéo nàng ra ngoài đi dạo, đồng thời lúc vui chơi cũng không quên mua những đồ vật Dược lão an bài, yêu thích thì yêu thích chứ chính sự không thể bỏ qua được a.

Nhưng Diệp Lan Thảo với Tẩy Cốt Hoa thì dễ mua, chứ mộc hệ ma hạch Tiêu Viêm lại không tìm được đành phải trở về, trong đầu thầm nghĩ nên hỏi Tiêu Chiến một chút, dù sao đây là hắn bỏ tiền ra mua chứ không phải lấy không.

Có điều, lúc đi rất vui vẻ, lúc về lại gặp phải một chút ruồi nhặng bay quanh.

Trên đường trở về, Tiêu Viêm cùng Huân Nhi bị một đoàn người chặn lại, trong đó có một tên mặt mày tái nhợt đi đầu ra dáng thủ lĩnh, nhìn qua đã biết không phải hạng người tốt lành, nếu không muốn nói là đam mê nữ sắc quá độ.

Người nọ, là thiếu gia Gia Liệt Áo của Gia Liệt gia tộc, một trong ba gia tộc lớn ở Ô Thản Thành có thể sánh bước với Tiêu gia.

Gia Liệt Áo không che giấu ánh mắt gian tà của mình quét qua Huân Nhi nói:

-Ô, đây không phải Huân Nhi tiểu thư sao, nếu ta đoán không lầm Huân Nhi tiểu thư đang tìm mua mộc hệ ma hạch có đúng không? Vừa hay chỗ ta có một cái mộc tinh vòng đeo tay, chỉ cần Huân Nhi tiểu thư không chê kẻ hèn này sẵn lòng tặng cho Huân Nhi tiểu thư.

Kì thực, Huân Nhi khá động tâm với cái vòng tay của Gia Liệt Áo, nhưng không phải nàng hám của mà là nàng biết Tiêu Viêm đang rất cần mộc hệ ma hạch, cứ nhận rồi quăng đi chắc cũng không sao.

Đáng tiếc, Huân Nhi chưa kịp đưa tay nhận đã bị Tiêu Viêm cầm tay chặn lại:

-Muội tính làm cái gì? Nếu vì ta thì ta không cần, đối với ta muội quan trọng hơn tất cả những gì ta có, hiểu không hả.

Nghe lời đường mật, Huân Nhi lập tức bỏ qua ý nghĩ tiếp nhận vòng tay, chỉ cần Lâm Phong nói một, nàng sẽ không làm hai.

Ở đối diện, Gia Liệt Áo cười khẩy:

-Không có bản lĩnh mua đồ cho người đẹp lại có bản lĩnh ngăn cản người đẹp nhận đồ sao? Ta thật chưa thấy ai bản lĩnh như Tiêu Viêm thiếu gia đâu đấy, da mặt thực sự rất dày nha. Hay là vậy đi, ta và ngươi trao đổi chiêu thức một chút, nếu ta thắng ngươi không được ngăn cản Huân Nhi nhận đồ, ngươi thấy sao?

Tiêu Viêm biết đây là kế khích tướng, hắn cũng biết Gia Liệt Áo năm nay 21 tuổi, tu vi nhất tinh đấu giả, đổi lại nếu không quen biết Nguyên Tiểu Bảo hắn sẽ dùng lời lẽ tránh né cuộc chiến này, nhưng hiện tại nha, chưa biết kết quả thế nào đâu.

Bởi vì, lợi thế của Tiêu Viêm là linh hồn chi lực, trải qua thôn phệ và tiếp thu kiến thức về thần thức của Nguyên Tiểu Bảo thì khả năng điều khiển linh hồn chi lưc của Tiêu Viêm đã được đề thăng lên một cảnh giới mới, hắn không sợ thua Gia Liệt Áo trong ba hiệp, đương nhiên, thắng thì chưa được.

Bất quá Tiêu Viêm vẫn ra bài rất an toàn, hắn lộ vẻ khinh thường nói:

-Ngươi hai mươi mốt tuổi, đã qua độ tuổi trưởng thành từ lâu, còn ta mới mười lăm tuổi thậm chí chưa làm lễ trưởng thành, khiêu chiến như vậy ngươi không thấy nhục sao?

Gia Liệt Áo cười châm chọc:

-Nga, rất nhiều người biết lúc ta mười lăm tuổi đã đạt được lục đoạn đấu khí, vậy ta áp chế tu vi lại ở lục đoạn đấu khí chơi với ngươi, đồng thời chỉ chơi một chiêu, nếu ngươi tránh được coi như ngươi thắng, đừng nói ta ăn hiếp trẻ em nữa a.

Đạt được mục đích, Tiêu Viêm gật đầu:

-Tốt, một lời đã định, mọi người ở đây làm chứng, một chiêu phân thắng bại. Nhưng chuyện nhận quà hay không là quyết định của Huân Nhi, ta không có sở thích lấy người bên cạnh ra đánh cược. Thế này đi, ngươi thắng thì ta nợ ngươi một vạn kim tệ, còn thua ngươi để lại tài sản trên người, có chơi không?

-À phải rồi, quên nói cho ngươi biết, đừng có giở trò lật lọng, nếu không vệ sĩ của ta ở trong bóng tối sẽ có cớ xử lí ngươi a.

Gia Liệt Áo nghĩ hắn thắng chắc rồi không quan tâm nhiều nói luôn:

-Ngươi yên tâm, Gia Liệt Áo này chưa bao giờ nuốt lời. Đừng câu giờ nữa, bắt đầu đi.

Thế là, đoàn người tản ra để lại một khu vực trống trải cho Tiêu Viêm và Gia Liệt Áo.

Trước khi lùi ra sau, Huân Nhi lo lắng nhỏ giọng hỏi:

-Tiêu Viêm ca ca, hắn… là nhất tinh đấu giả đó.

Tiêu Viêm cười trấn an:

-Huân Nhi yên tâm, ta tự có chừng mực.

Tiêu Viêm nói vậy Huân Nhi cũng đành phải lùi ra, nhưng nàng đã âm thầm vận chuyển sẵn đấu khí đề phòng trường hợp bất trắc.

Gia Liệt Áo cũng thế, mặc dù ngoài miệng khá khinh thị Tiêu Viêm nhưng thực chất lại vận chuyển đấu khí tới cực hạn của lục đoạn đấu khí, hắn muốn một quyền đánh Tiêu Viêm tàn phế luôn xem sau này có ai dám ngăn cản hắn cưa đổ Huân Nhi nữa.

Tiêu Viêm thì ngược lại, hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh không hề để lộ ra chút đấu khí dư thừa nào, có điều hắn đã phân bố sẵn một lượng lớn đấu khí xuống lòng bàn chân rồi.

-Bộp..

Gia Liệt Áo xúc thế xong xuôi đạp một phát xuống nền đất lấy đà, chỉ qua mấy bước Gia Liệt Áo đã tiếp cận được Tiêu Viêm tung ra một chưởng.

-Huyền Giai sơ cấp đấu kĩ, Thanh Phong Toàn Quyền.

-Xoẹt.

Gia Liệt Áo tu luyện là phong hệ đấu khí, một quyền đánh ra, vừa nhanh vừa sắc bén, trong khi đó Tiêu Viêm vẫn đứng như trời trồng, nhiều người quan chiến thấy vậy đều cho rằng phen này Tiêu Viêm không chết cũng phải trọng thương.

-Phụp.

Đáng tiếc, nếu Gia Liệt Áo dùng toàn lực của nhất tinh đấu giả có lẽ Tiêu Viêm sẽ gặp rắc rối, nhưng lục đoạn đấu khí thì chưa đủ, Tiêu Viêm khẽ nhấc chân một cái, lại bước thêm ba bước cực nhanh phối hợp động tác xoay người hoàn mỹ đã ra được phía sau Gia Liệt Áo gõ nhẹ một cái.

Còn một quyền của Gia Liệt Áo thì trúng vào hư không, đấu khí tản ra chỉ tác động lên người Tiêu Viêm được một chút tạo ra vài vết rách nhỏ trên y phục mà thôi.

Tiêu Viêm hờ hững nói:

-Ngươi thua rồi.

Không cần Tiêu Viêm nói, Gia Liệt Áo cũng biết hắn thua rồi, nhưng hắn không chấp nhận thua cuộc quay lại đánh một quyền vào lưng Tiêu Viêm, với khoảng cách này Tiêu Viêm khẳng định tránh không thoát, cộng thêm đây là toàn lực của nhất tinh đấu giả, Tiêu Viêm bị đánh trúng tám phần sẽ chết.

Tiêu Viêm cười nhạt:

-Đã nói với ngươi rồi, đừng có lật lọng mà.

-Oanh.

Quyền chưa tới, Gia Liệt Áo đã bị Bội Ân – một người hộ vệ đội trưởng với tu vi lục tinh đấu giả đã tát một phát khiến Gia Liệt Áo bay mười mấy mét, bất tỉnh nhân sự.

Tiêu Viêm vỗ vai Bội Ân:

-Làm tốt lắm, đồ vật thì ta lấy được rồi, không cần phí sức.

Sau đó Tiêu Viêm quay sang nói với mấy người tùy tùng của Gia Liệt Áo:

-Còn không mang tên khốn kiếp lật lọng kia về? Các ngươi muốn hắn chết sao?

Lúc này đoàn người xem náo nhiệt mới sực tỉnh ra khỏi cơn chấn động, Gia Liệt Áo vậy mà thua? Vô lí a.

Nhưng sự thật nó là như thế, ngày hôm nay, đánh dấu ngày Tiêu Viêm một lần nữa phong mang tái khởi, hắn, một lần nữa bước trên con đường thiên tài.

Giải quyết xong xuôi, Tiêu Viêm lại cùng Huân Nhi sánh bước về Tiêu gia, Huân Nhi cười khúc khích:

-Tiêu Viêm ca ca còn lợi hại hơn cả ngày xưa nữa, tam đoạn đấu khí chiến thắng lục đoạn đấu khí, Huân Nhi đã được mở mang tầm mắt rồi.

Nghe vậy Tiêu Viêm cười cười:

-Huân Nhi cũng đâu kém, một ánh mắt, một cử chỉ cũng khiến các trưởng lão câm như hến a.

Lần này Huân Nhi bỗng trầm mặc, nàng có một số bí mật chưa muốn để Tiêu Viêm biết.

Thấy thế Lâm Phong khẽ vỗ nhẹ đầu Huân Nhi một cái nói:

-Tuy không biết thân phận của ngươi thế nào, hay bối cảnh phía sau ngươi ra sao, nhưng ngươi chỉ cần biết ngươi là người Tiêu Viêm ta rất coi trọng, mặc kệ sau này có chuyện gì xảy ra ngươi chỉ cần đứng sau lưng ta, trời có sập xuống, ta cũng giúp ngươi đỡ.

Lời tác giả: Cốt truyện chỉ giống đấu phá ở đoạn đầu, tổng thể có lẽ là 30%, ngoài ra ta sẽ chèn một số câu nói điển hình của các nhân vật như Huân Nhi luôn miệng gọi Tiêu Viêm ca ca, hay Tiêu Viêm nói câu “ba mươi năm hà đông,…”, hy vọng mọi người không chê ta đạo truyện a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.