Mãnh Thú

Chương 11: Giấy Nợ Một Triệu 6




Sáng sớm ngày thứ hai, trước cửa buồng vệ sinh nhà Đường Đường lại một lần nữa xếp hàng, Đường mụ mụ đặc biệt tỉ mỉ ở mặt trên mỗi một cái bàn chải đáng răng mới dán một cái nhãn để phân biệt, sợ bọn họ nhầm lẫn, mấy người cầm bàn chải đánh răng bên trái nhìn một cái nhìn bên phải một cái, cảm thấy mới mẻ mà nhìn cả nửa ngày không động.

Ăn xong điểm tâm, đem quần áo đêm qua đã dùng máy giặt giặt xong lấy ra, một lần nữa mặc vào trường sam, dọn dẹp một chút liền mang phong cách cổ xưa như vậy mà chuẩn bị ra cửa.

Đường Đường cùng Tạ Lan Chỉ ở phía sau mỗi người kéo theo hai người, đem tóc dài của bọn họ dùng trâm gỗ quấn lên, dây cột tóc lần phát quan đều tháo xuống, Đường mụ mụ bên kia giúp mua về mấy sợi dây cột tóc màu đen, buộc tóc thật thấp. Buộc xong hết thảy liền vỗ tay một cái, hai người liếc nhau, thỏa mãn gật đầu, vung tay lên: "Xuất phát!"

Nhà Đường Đường thuộc một tiểu khu nằm ở khu vực gần trung tâm, cách khu buôn bán cũng không xa, mặc dù không thể so sánh với y cốc, bất quá ở nơi thành thị ồn ào náo nhiệt đã coi như là tương đối tĩnh lặng rồi, ra khỏi cửa lớn của tiểu khu đi không đến nửa giờ là có thể đi đến trung tâm thành phố náo nhiệt.

Liễu Quân cùng Đường Đường đi tuốt ở đằng trước, phía sau là Vân Đại, Vân Nhị, sau cùng là Vân Tam và Tạ Lan Chỉ, đoàn người này không chỉ ăn mặc khác người, hơn nữa tướng mạo lại xuất chúng, khí chất bất phàm, cứ như vậy nghênh ngang đi lại trên đường cái thực sự là quá chói mắt, quá câu nhân a.

Bất quá người đi trên đường đa số đều là vội vã lướt qua, thỉnh thoảng nhìn thấy bọn họ cũng là cách một khoảng mà nhìn, tò mò đảo mắt, phỏng chừng hai ngày nữa trên vi bác (weibo đó =))) lại có cái tin đồn gì mới mẻ, cũng không suy nghĩ nhiều, lại cúi đầu tiếp tục đi.

Người khác bình tĩnh, ngược lại mấy người này lại không thể bình tĩnh. Tuy là còn chưa tới mùa hè, nhưng bây giờ các cô nương cũng không còn sợ lạnh, đã sớm mặc quần áo để lộ tay lộ chân ra ngoài, may là Vân Đại da mặt dày thế mà cũng không tránh được mất tự nhiên, nhất thời đem ánh mắt chuyển xuống mũi chân mình.

Đường Đường quay đầu nhìn bọn hắn, xoay người đi ngược lại, vừa đi vừa hướng nhóm người hắc hắc cười không ngừng: "Từ từ các ngươi sẽ quen thôi! Người ở đây đều như vậy, cái này là trang phục bình thường! Không tồn tại "phi lễ chớ nhìn", thực sự, các ngươi xem! Các ngươi càng nhìn các nàng càng cao hứng!"

Liễu Quân nghiêng đầu đến nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Đường Đường nhận được ánh mắt của y liền vội vàng xoay người nghiêm mặt: "Đương nhiên, ta sẽ không nhìn! Đều so với sư phụ kém xa!" lão tử đều xem hai mươi năm rồi!

Liễu Quân trong mắt mang theo mấy tia ý cười, nhàn nhạt "Ân" một tiếng.

Đường Đường đi cả một đoạn đường này nguyên bản vẫn rất vui vẻ, nghĩ ở xã hội hiện đại quần ma loạn vũ này, quả nhiên mặc dạng trang phục gì cũng sẽ không dẫn tới việc bị người khác tới vây xem, thế nhưng hắn cao hứng quá sớm, chân mới vừa bước vào cửa của cửa hàng tổng hợp đã bị một loạt tiếng thét chói tai suýt nữa đánh bay ra ngoài.

Lúc bọn họ đi vào bên trong, bên cạn vừa lúc có ba cô gái mang theo túi mua sắm cười cười nói nói đi ra ngoài, thời điểm nhìn thấy bọn họ đồng loạt sửng sốt một chút, ngay sau đó giống như phát điên mà cùng kêu to: "A a a a! Chúng ta chuyển kiếp! A a a a!  "

Đường Đường cảm giác được càng ngày càng có nhiều ánh mắt đưa lại đây, bất đắc dĩ đưa hai tay lên bịt lỗ tai, sau đó lại vẫy vẫy tay với các nàng, vừa nói vừa đi vào trong: "Đừng kích động đừng kích động, phía ngòa cánh cửa này vẫn là thế kỉ 21, không tin các người ra ngoài nhìn một chút."

Tiếng thét chói tai hơi ngừng một chút, các cô nương nhìn Liễu Quân lại nhìn những người khác một chút, khuôn mặt phạch một cái đỏ bừng, thế nhưng cũng không phải là quá đỏ, vội vã lôi kéo những người khác xoay người đi theo bọn họ, hưng phấn không thôi mà đi theo quan sát bọn họ giống như quan sát một bức họa vậy.

Liễu Quân không thể nhận ra mà nhíu nhíu mày, khí áp chung quanh đột nhiên hạ thấp một chút.

Đường Đường lại càng hoảng sợ, mới vừa định lên tiếng, đột nhiên bị Tạ Lan Chỉ ở phía sau xông lên ôm lấy bả vai.

Tạ Lan Chỉ dị thường tao nhã mà hướng về phía các nàng cười cười: "Mỹ nữ, có hứng thú gia nhập vào xã đoàn của chúng tôi sao?"

Tiếng nói vừa dứt, cô nương trước mặt lại càng hưng phấn hơn, vỗ tay một cái liền chỉ ngón tay về phía hắn: "Hắc! Thật sự là cosplay!"

Cô nương phía sau cũng tiến lại gần, nhìn một đoàn soái ca trước mắt này liền có cảm giác ngày hôm nay xuất môn quả thực là được lời, đem cái túi đang xách dời sang tay phải, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, kích động nói: "Các ngươi là cos nhân vật gì a? Làm sao từ trước tới giờ ta chưa từng nhìn thấy qua? Các ngươi là ở xã đoàn nào? Có thể chụp một tấm hình không?"

"Không được! Không được! Chỉ cho phép quan sát tại chỗ, cấm chụp ảnh! " Đường Đường cùng Tạ Lan Chỉ đồng thời lắc đầu, không nói thêm lời nào kéo mấy người còn lại nhanh chóng đi vào.

"Ai ai!" cô nương phía sau đuổi theo, môi người trực tiếp nắm lấy một cái tay áo lớn, "Đợi đã!"

Ba người sư huuynh đều bị kéo, đồng loạt quay đầu nhìn các nàng.

Ai má ơi!  Làm sao soái ca lại xuất hiện ở cùng một chỗ a! Trái tim của các nàng bị quá tải nghiêm trọng!

Vân Đại nhìn biểu tình dại ra của các nàng, nhếch miệng nở nụ cười: "Có chuyện hỏi hắn." nói xong tự tay đem Đường Đường kéo đến chắn ở trước mặt, ở trên đầu hắn vỗ vỗ.

Các cô nương bị nụ cười kia của hắn làm cho choáng váng hoa mắt, qua nửa ngày mới hồi phục tinh thần, liền vội vàng kéo Đường Đường: "Ngươi còn chưa nói các ngươi ở xã đoàn nào đâu! Chúng ta muốn gia nhập!"

Đường Đường bó tay toàn tập, lại đưa tay đem Tạ Lan Chỉ kéo qua ngăn ở trước mặt: "Hắn là xã trưởng của chúng ta, hỏi hắn."

Tạ Lan Chỉ đối với ba đôi mắt đang tràn ngập trông mong mà nhìn hắn kia cười hắc hắc: "Học sinh đoàn của A Đại, tên ta không nói, ngươi đi A Đại hỏi một chút sẽ biết, rất nổi danh!"

"A Đại ở thành phố A! Còn nghĩ các ngươi là người bản địa a!" các cô nương còn chưa từ bỏ, lại đem ánh mắt nghi ngờ hướng Liễu Quân nhìn sang.

Tạ Lan Chỉ nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, mặt không đỏ tim không loạn, chỉ chỉ Liễu Quân ho nhẹ một tiếng nói: "Hắn là nghiên cứu sinh."

"Ồ..." một loạt biểu tình như vậy.

"Phốc..." Đường Đường trốn sau lưng Tạ Lan Chỉ nén cười, hướng sư phụ vô tội nằm im cũng trúng đạn nhìn sang, lại len lén ở sau lưng Tạ Lan Chỉ chọc chọc.

Tạ Lan Chỉ ngầm hiểu: "Ha ha, cái kia, các ngươi muốn tham gia liền đi đến trường học của chúng ta đăng ký! Chúng ta còn có việc, đi trước đây ha ha ha! " nói xong xoay người lấy tư thế lên ngựa xung trận mà chạy đến thang máy.

Một đường đi qua vô số quầy chuyên dụng bán quần áo và giày dép, ven đường dư quang liếc mắt cũng có thể thấy vô số ánh mắt nhìn theo bọn họ.

Đường Đường cùng Tạ Lan Chỉ đều cảm thấy có chút không thể chống đỡ, thế nhưng bốn người còn lại vẫn mang vẻ mặt lãnh tĩnh, nhất là Liễu Quân, hoàn toàn là một bộ dáng thiên tiên chân không chạm đất, làm cho bọn họ than thở không thôi.

Quần áo nam ở lầu 4, bọn họ trực tiếp đi thang máy lên, đè xuống các loại nút ấn trong chốc lát, cửa thang máy "Keng" một tiếng mở ra.

Người trong thang máy không nhiều lắm, bên trái có một người phụ nữa trẻ tuổi dẫn theo con gái nhỏ, bên phải đeo một cái túi xách, tay kia đang cầm ipad nói chuyện, nhìn thấy nhóm người bọn họ, nhất thời trừng lớn con mắt.

Đường Đường để cho Tạ Lan Chỉ đi vào trước, lại để cho sư phụ cùng các sư huynh đi vào, còn chính mình vào sau cùng, đè xuống nút bấm liền nhìn chằm chằm cửa thang máy...Nhìn thấy cái bóng mơ hồ của sư phụ.

Liễu Quân đứng ở bên cạnh hắn, đối với tất cả vật sống trong thang máy làm như không thấy, cũng nhìn vào cửa thang máy, giống như thần giao cách cảm.

Nhưng ba người sư huynh lại đứng ở chỗ mặt thủy tinh trong suốt, khuôn mặt hướng ra ngoài tò mò nhìn mặt đất càng ngày càng rời xa.

Vân Nhị đang tập trung nhìn, đột nhiên vạt áo bị kéo một cái, cúi xuống nhìn thì thấy cô bé kia, xem dung mạo cũng thật đáng yêu liền trưng ra khuôn mặt tươi cười ôn nhu mà nhìn nàng.

Tiểu cô nương thấy hắn cười với mình, nhất thời hảo cảm tăng mạnh, cũng hé miệng cười rộ lên, giọng lanh lảnh nói: "Thúc thúc, ngươi có phải đang đóng phim không?"

Vân Nhị hoàn toàn nghe không hiểu, dư quang liếc qua Tạ Lan Chỉ đang gật đầu, cũng gật đầu theo: "Ân."

Tiểu cô nương cả khuôn mặt bừng sáng, cười càng thêm rạng rỡ: "Ta lập tức đi rạp chiếu bóng! Mẹ mang ta đi xem Hỉ Dương Dương cùng Khôi Thái Lang*!"

*Hỉ Dương Dương cùng Khôi Thái Lang*: phim hoạt hình "Cừu vui vẻ và sói xám" đó =))

Vân Nhị nghe xong trong đầu một mảnh mờ mịt, không thể làm gì khác hơn là lại tiếp tục gật đầu cười: "Ân."

Tiểu cô nương cùng người mẹ đang nói chuyện điện thoại bên cạnh đều tò mò nhìn hắn, bất quá dù sao cũng không giống trẻ con không có tính cảnh giác, chỉ là nhìn bọn họ, cũng không nói chuyện.

Tiểu cô nương một tay nắm tay mẹ, một tay cầm lấy hai vạt áo Vân Nhị, tò mò hỏi: "Thúc thúc, các ngươi đang đóng phim gì?"

"Keng" một tiếng, thang máy đã đến lầu 4, Đường Đường hô to một tiếng "Đến rồi", nhanh chóng đi ra ngoài.

Vân Nhị thở phào một cái, đối với tiểu cô nương cười cười, cũng theo đi ra ngoài.

Mấy người một đường bị vây xem, lúc này đến lầu 4 rồi vẫn tiếp tục bị vây xem, bất quá chỉ cần bọn họ không hỏi vấn đề cổ quái gì thì đều có thể bảo trì bình tĩnh như cũ.

Đường Đường mang theo bọn họ đi mua quần áo thường ngày, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Bọn họ không có quần lót!

CMN! Không có quần lót! Vấn đề quan trọng như vậy sao lại có thể quên! Không có quần lót làm sao mặc quần jean? Vạn nhất bị cọ đến rồi bị kẹp trúng thì làm sao bây giờ?! ( cíu =))))))

Đường Đường một ngụm máu dồn lên não, vội vã đem Tạ Lan Chỉ kéo qua một bên kề tai hắn nói nhỏ. Tạ Lan Chỉ vỗ đùi: "Thao!!!"

Vài bác gái bên cạnh dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn hắn.

"Khụ khụ..." Tạ Lan Chỉ đè thấp giọng nói, "Ta đã quên! Ta cũng không có mặc!

Đường Đường một hơi hít thở không thông, nhìn hắn chằm chằm gầm nhẹ: "Ngươi làm sao cũng không mặc?!"

"Tiểu gia ta không mặc a! Lẽ nào ngươi có mặc! Thao...Đừng!"

Đường Đường nhìn vẻ mặt thiếu đánh của hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà đánh hắn, nắm tay hắn nhéo nhéo lại nghi ngờ cúi đầu hướng xuống phía dưới của hắn nhìn sang: "Ngươi có bị kẹp trúng không?"

"Không có a!" Tạ Lan Chỉ lắc đầu.

Mấy người khắc nhìn hai bọn hắn lén lút, vốn không định đi qua, thế nhưng do thính lực quá tốt, lời đến tai làm bọn họ hiếu kì, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà chăm chỉ tới học hỏi: "Kẹp đến cái gì?" ( tui thua =)))))))))

Tạ Lan Chỉ vung tay lên: "Tiểu JJ a! Không có việc gì, cẩn thận một chút sẽ không bị kẹp trúng."

Đường Đường hừ hừ hai tiếng hướng hắn cười gian: "Không có kẹp đến có phải hay không là bởi vì của ngươi quá nhỏ a?!"

Ba người sư huynh vẫn là không hiểu ra sao, trăm miệng một lời hỏi: "Như thế nào là tiểu JJ?"

"Khụ khụ..." Đường Đường cùng Tạ Lan Chỉ đồng thời bị sặc nước miếng của chính mình. Tạ Lan Chỉ bất tri bất giác đỏ mặt.

Đường Đường ngoại trừ ở trước mặt sư phụ hay đỏ mặt, trên cơ bản coi như da mặt dày, lúc này chứng kiến bộ dáng này của Tạ Lan Chỉ, nhịn không được ghé vào trên vai hắn cười ha hả.

Vân Tam chọt chọt khuôn mặt của Tạ Lan Chỉ: "Di? Ngươi đỏ mặt cái gì?"

Tạ Lan Chỉ lần nữa tạc mao: "Ai ai ai! Có mua quần áo hay không! Nếu không mua thì để cho các ngươi trần truồng mà chạy ngoài đường đi! Nhanh lên một chút!" nói xong bỏ qua mọi người mà chạy trối chết.

Mấy người bị các loại vây xem, dưới các loại ánh mắt mà khoan thai đi vào cửa tiệm đã nhìn trúng.

Trong tiệm chỉ có vài cô nhân viên bán hàng và một vài vị khách thưa thớt, đã sớm tụ tập ở bên kia bàn tán, đơn thuần mặc cổ trang còn chưa tính, quan trọng là mỗi một người so với một người lại càng đẹp trai, quan trọng nhất là khí chất đó so với trong ti vi diễn còn thật hơn nhiều, muốn không nhiều chuyện cũng thật khó!

Đường Đường vô cùng may mắn chọn một thời điểm không phải là cuối tuần, nếu không...Đoán chừng sẽ bị người phá hỏng.

Dạo qua một vòng chọn cho sư phụ một cái quần jean đậm màu, lại thêm một cái áo sơ mi hưu nhàn thuần trắng, lôi kéo sư phụ đến để cho nhân viên bán hàng nhìn một chút: "Mỹ nữ, ân, cái này hai kiện, ngươi xem y mặc số đo nào thì thích hợp?"

Nhân viên bán hàng len lén ngắm một chút, một bên quan sát từ trên xuống dưới, quan sát hơn nửa ngày mới nói: "Chờ một chút, ta đi lấy."

Đem đồ lấy đến lại nhìn đầu tóc Liễu Quân một chút, cười nói: "Các ngươi chơi cosplay a!? Thật chuyên nghiệp, đi dạo phố cũng ăn mặc như vậy. Tóc giả phải lấy xuống sao?"

Trên gương mặt lạnh như băng của Liễu Quân xuất hiện một tia mê man, quay đầu hướng Đường Đường nhìn sang.

Nhân viên bán hàng vốn một mực thưởng thức vẻ lãnh khốc của y, đột nhiên thấy trên mặt y có chút biến hóa biểu cảm, nhất thời bị manh đến rồi, trong lồng ngực trái tim đang điên cuồng đập bang bang.

"Chúng ta vẫn chuyên nghiệp như thế, tóc giả trở về mới tháo xuống!" Đường Đường miệng mồm đầy mùi dấm chua, một tay lấy y phục từ trên tay nàng đoạt lại đưa tới trong tay Liễu Quân, thấp giọng nói: "Sư phụ, ngươi đi theo ta."

"Được." Liễu Quân lên tiếng, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, đi theo phía sau hắn hướng phòng thử quần áo đi tới.

Nhân viên bán hàng chớp chớp mắt mấy cái nhìn theo bóng lưng hai người, cảm giác lỗ tai chính mình xảy ra vấn đề, con mắt cũng xảy ra vấn đề.

Sư phụ? Làm sao còn có người xưng hô kỳ quái như vậy? Hơn nữa, tại sao lại muốn cả hai người cùng đi đến phòng thử quần áo? Hai nam nhân cùng đi phòng thử quần áo? GAY sao?

Nhân viên cửa hàng cảm thấy mình suy đoán rất có đạo lý, bất quá nàng cũng không phải hủ nữ, không có kích động nhiều, chỉ là có chút tò mò mà hướng bên đó nhìn một chút, lại quay đầu đi tiếp đãi những người còn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.