Manh Sủng

Chương 4: Toà án thẩm vấn căng thẳng (1)




Edit : Hoa Thiên

Hắn tuyệt đối sẽ không để cho Quân Mặc hoặc là Quân Mộ Khuynh thắng, lần này danh hiệu đệ nhất, phải là Quân Lạc Phàm, không có lựa chọn thứ hai.

“Nàng thích đi thì đi.” Cuối cùng Quân Chấn lạnh lùng ném ra năm chữ, cũng không nói nhiều nữa.

Quân Thương Lan hơi sững sờ, đây coi như là câu trả lời gì, chẳng lẽ gia chủ cứ như vậy dung túng Quân Mộ Khuynh, tỉ thí ngũ đại gia tộc, Quân Mộ Khuynh thích đi thì đi, nếu không thích, có đi hay không cũng không sao cả? Việc này sao có thể?

“Nghe không hiểu sao?” Nếu như hắn biết tiểu vương bát đản kia có đi hay không, cũng không cần khổ não như thế, nàng thích đi thì đi, không đi thì thôi!

“Hiểu.” Quân Thương Lan kéo ra một nụ cười, mặc dù không hiểu cũng đã hiểu, gia chủ chính là muốn che chở Quân Mộ Khuynh, muốn cho nàng có chỗ đặt chân trong nhà này.

“Vậy ngươi đi trước đi, ta còn có chuyện phân phó Quân Đan đi làm, đúng rồi, chuyện thư phòng thế nào rồi?” Quân Chấn liếc mắt nhìn xung quanh, nhíu mày, nhiều ngày như thế, hắn vẫn không có thói quen ở đây.

“Đang xử lý, tin nhất định sẽ sửa chữa xong trước khi tỉ thí.” Quân Thương Lan cung kính nói, ai biết sau lưng cung kính này ẩn tàng bao nhiêu sát khí.

“Ừm.” Quân Chấn gật gật đầu, không nói gì thêm.

Quân Thương Lan thấy Quân Chấn không nói gì nữa, quay người đi ra, không có nửa điểm dừng lại.

Sau khi Quân Thương Lan đi ra ngoài, Quân Chấn mới lại mở miệng, “Người Quân gia đã trở về thì trở về, thế nhưng ngươi phải phái người bảo vệ an toàn cho tôn tiểu thư.” Chuyện này cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Dạ, ách… Gia chủ.” Quân Đan ấp a ấp úng kêu lên.

“Còn có chuyện gì?”

“Trước chuyện Lôi Huyên Nhi còn có một việc, đó chính là ta nhìn thấy tiểu thư đánh nhau với Thánh Thú, nhưng lúc đó lực lượng kia quá lớn, ta bị chấn động ngất đi, sau đó phát sinh chuyện gì, ta cũng không biết.” Thánh Thú đánh nhau a, không phải là ma thú bình thường, hắn cũng không biết cuối cùng Thánh sống hay chết.

Quân Chấn mạnh ngẩng đầu nhìn Quân Đan, trong lòng một trận run rẩy, cùng Thánh Thú đánh nhau? Bên ngoài Ma Vực rừng rậm lúc nào thì xuất hiện qua Thánh Thú!

“Ách…”

“Đi ra ngoài đi.” Quân Chấn phất tay một cái, dù sao lại xảy ra chuyện gì, hắn vẫn là bình tĩnh như cũ, tên tiểu vương bát đản kia còn có cái gì làm không được.

“Ách…”

“Còn có chuyện gì?” Quân Chấn âm trầm gương mặt, hắn lúc nào thì đem mọi chuyện nói xong một lần!

“Chính là, tiểu thư để ta nói cho ngươi biết, chuyện của nàng không cần ngươi quan tâm, càng không cần ngươi…”

“Đi ra!” Quân Chấn lạnh lùng quát.

Quân Đan nói dạ một tiếng, vội vàng chạy ra bên ngoài, hắn đem chuyện này ném ở phía sau, đã biết hiện tại sẽ phát sinh loại chuyện này, nguy hiểm, thực sự là nguy hiểm.

Quân Chấn khổ não ngồi ở trên ghế dựa lớn, nàng vẫn không thể tha thứ cho hắn, không thể tha thứ chuyện lúc ban đầu, phải làm như thế nào, nàng mới có thể tha thứ hắn, mới có thể trở lại Quân gia, cũng không biết tính tình bướng bỉnh này là di truyền từ ai!

Lúc này nếu như Gia Cát Dung Dung ở đây, nhất định sẽ không khách khí chút nào nói với Quân Chấn, không phải là di truyền từ ngươi sao, quả thực là giống nhau như đúc.

Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ trở lại Âm Nguyệt thành, nhìn đám người đi theo phía sau, nàng thở dài, có phải tính tình của nàng tốt quá hay không? Có phải nhìn qua rất dễ khi dễ hay không?

Nếu không người của Lôi gia, vì sao một bước cũng không rời, giống như nàng bất cứ lúc nào cũng sẽ rời đi vậy, vốn nàng còn muốn đi rèn luyện, bị một đám người nhìn như thế, đừng nói là ma thú không dám đi ra, ngay cả nàng cũng không có tâm tình.

Quân Mộ Khuynh không rõ, người là nàng giết, bọn họ muốn đi theo, nhưng người này cũng không phải là nàng giết, người của Lôi gia còn theo nàng làm cái gì.

“Tiểu Khuynh Khuynh…” Âm thanh quen thuộc từ phía đối diện truyền đến, Quân Mộ Khuynh buồn bã nhìn người đi tới từ phía đối diện.

“Từ lúc nào tiểu Khuynh Khuynh đi ra ngoài, phía sau có nhiều người bảo vệ như vậy?” Trên mặt Hàn Ngạo Thần lộ ra nụ cười, trong mắt lại lộ ra vô tận nguy hiểm.

Quân Mộ Khuynh đen mặt, không nói gì nhìn Hàn Ngạo Thần, Hàn Ngạo Thần hắn biết rất rõ ràng đây là tình huống gì, đã biết rõ còn hỏi.

“Ta còn muốn hỏi ngươi, mấy ngày này đi địa phương nào.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, thấy Hàn Ngạo Thần không mang mặt nạ, có chút hiếu kỳ, tỉ thí ngũ đại gia tộc, Quang Minh thánh điện cũng đã đến, hắn chẳng lẽ không sợ Thánh linh nhìn thấy hắn cũng ở nơi này sao?

“Sắp xếp một ít chuyện ta phải xử lý.” Hàn Ngạo Thần nhún nhún vai, Hắc Ám thần điện thì có ít chuyện cần xử lý, hắn cũng không muốn rời khỏi bên người tiểu Khuynh Khuynh.

Quân Mộ Khuynh hiểu rõ gật gật đầu, hắn ngoại trừ chuyện Mặc gia, thì là chuyện của Hắc Ám thần điện.

“Bây giờ ngươi muốn đi chỗ nào?” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng hỏi, những người này đi theo thực sự là chướng mắt, hơn nữa bọn họ đi theo bên người, hắn sao có thể nói chuyện với tiểu Khuynh Khuynh.

Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, nhìn người của Lôi gia mỗi một người đều như là phòng sói nhìn nàng, khóe miệng nàng hơi giương lên.

“Ta muốn đi Quân gia, các ngươi không phải vẫn muốn đi theo?” Người của Lôi gia muốn đi Quân gia, nàng tin, vẫn chưa đi đến cửa Quân gia, cũng sẽ bị người ném ra.

Người Lôi gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều chần chừ, vốn là để cho bọn họ đi theo phía sau Quân Mộ Khuynh, bọn họ đã có trăm ngàn lần không muốn, còn đi Quân gia, càng là chuyện không thể nào.

“Quân cô nương, đã xảy ra chuyện gì sao?” Âm thanh như nhu phong vang lên, Phong Diễm chậm rãi đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nghi hoặc nhìn người Lôi gia, hắn nghe nói nàng đi rèn luyện, nhưng vì sao lại có nhiều người Lôi gia đi theo bên người nàng như vậy.

“Không biết.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực.

“Ta thấy là Quân Mộ Khuynh ngươi bình thường quá mức kiêu ngạo, mới có những phiền phức này.” Âm thanh tràn ngập thù địch truyền đến.

Quân Mộ Khuynh nghi hoặc nhìn người tới, quay đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, im lặng hỏi, hắn là ai? Xem ra tỉ thí ngũ đại gia tộc lần này, đem những người nên tới, không nên tới, đều gọi tới.

Hàn Ngạo Thần chậm rãi đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, trừng mắt nhìn Phong Diễm một cái, lộ ra nụ cười vô cùng thánh thiện, ” Mộ Dung công tử, khó có được năm nay Mộ Dung thành cũng tới Âm Nguyệt thành.” Thân thể thon dài lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo vô tận ưu nhã.

Quân Mộ Khuynh trực tiếp trừng Hàn Ngạo Thần một cái, người này rõ ràng là một phúc hắc, mà cứ thích giả bộ thánh thiện gì đó, cũng không biết có bao nhiêu người bị gương mặt này lừa gạt.

Mộ Dung Phượng Minh nhìn thấy Hàn Ngạo Thần, đầu tiên là hơi sững sốt, đột nhiên trên mặt mang theo tức giận, “Giỏi cho Hàn Ngạo Thần ngươi, chừng nào thì ngươi mới để cho ta đánh bại ngươi!” Phụ thân nói Hàn Ngạo Thần rất có thiên phú luyện linh đan, thực sự là chê cười, Hàn Ngạo Thần hắn không có hỏa nguyên tố, cũng không phải là đấu kỹ sư hỏa nguyên tố, hắn lấy cái gì đến luyện linh đan.

“Ta nói rồi, ta sẽ không.” Hàn Ngạo Thần ôn nhu nói, nụ cười thánh khiết ưu nhã, không có chút thay đổi, cứ như vậy nhìn lại, làm cho người ta có loại ảo giác, dường như trên người hắn còn mang theo quang mang vô cùng thuần khiết, giống như là sứ giả quang minh chi thần phái xuống.

Trong lúc nhất thời, người trên đường đều dừng bước lại, đưa mắt hướng về bên này.

Nhìn nụ cười thánh khiết ưu nhã kia, còn có quang mang mới xuất hiện trong ảo giác kia, tất cả mọi người đều mê mẩn nhìn Hàn Ngạo Thần, thần, chân thần, chỉ có trên người thần mới có loại quang mang này.

Mộ Dung Phượng Minh phẫn nộ trừng mắt Hàn Ngạo Thần một cái, hắn biết mỗi lần đều là như thế này, một khi Hàn Ngạo Thần lộ ra nụ cười như thế, thì sẽ hấp dẫn đông đảo tươi cười, vô sỉ!

Phong Diễm nhìn thấy thân ảnh thanh khiết kia, cũng hơi sững sờ, nam tử kia đứng ở nơi đó, trên người tản mát ra quang mang vô cùng thánh khiết, chỉ nhìn như thế thôi, cũng làm cho người ta cảm thấy đây là đang không tôn trọng hắn, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Đồng dạng là người nam nhân này, hắn đối với người trước mắt hẳn là thù địch, nhưng hắn thực sự thù địch không nổi.

Quân Mộ Khuynh nhìn ánh mắt xung quanh phóng tới, khóe miệng không ngừng co quắp, nàng sớm phải biết Hàn Ngạo Thần xuất hiện, đó chính là thời điểm làm náo động, người này lớn lên so với nữ nhân còn đẹp mắt hơn, gây nên một cuộc chiến cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.

Người Lôi gia đi theo phía sau Quân Mộ Khuynh, sớm cũng không biết tâm hồn đã đi nơi nào, đôi mắt trừng rất sáng rất sáng, liều mạng nhìn chằm chằm Hàn Ngạo Thần, ngay cả chớp mắt cũng không nỡ nháy một cái.

” …”

Lúc này Quân Mộ Khuynh hoàn toàn không nói gì, một nụ cười của Hàn Ngạo Thần, so với bất kỳ một công kích nào cũng hữu dụng hơn, liếc mắt nhìn xung quanh, nàng bước nhanh rời đi, thừa dịp lúc này rời đi, đúng lúc lại không có bất kỳ người nào nhìn thấy.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi cứ như vậy đi rồi sao? Giữa chúng ta nên tính toán một chút chuyện ba năm trước đây đi.” Mộ Dung Phượng Minh thấy Quân Mộ Khuynh sắp rời đi, vội vàng nói, chuyện ba năm trước đây, hắn đến chết cũng sẽ không quên, hắn là đại thiếu gia Mộ Dung thành, thất bại ở trên tay Quân Mộ Khuynh, đây là sỉ nhục!

Ánh mắt mọi người xoát một cái, toàn bộ hoàn hồn, chuyển tới trên người Quân Mộ Khuynh đang muốn rời đi.

Ách…

Ánh mắt mọi người phóng qua đây, Quân Mộ Khuynh mới dừng lại bước chân đi về phía trước, nàng chậm rãi xoay người, nghi hoặc nhìn Mộ Dung Phượng Minh, “Mộ Dung công tử, là bản lĩnh của ngươi không bằng người, không thể trách ta.” Không phải là một đóa hoa sao? Còn liều sống liều chết như vậy, mọi người đều là người nhã nhặn không phải sao.

“Ngươi còn nói!” Sắc mặt Mộ Dung Phượng Minh đã vô cùng kém, mỗi lần nghĩ tới đóa hoa kia bị Quân Mộ Khuynh đốt, hắn liền tức không chịu được, Quân Mộ Khuynh nàng thật là quá lớn mật!

Quân Mộ Khuynh bĩu môi, hờ hững nói, “Là chính ngươi nói trước, ta chẳng qua là làm theo lời ngươi nói mà thôi, còn có, ngươi muốn tính toán cái gì, vậy cũng phải hỏi bọn hắn có đồng ý hay không, nếu như ta không cẩn thận thua, bị ngươi giết, người Lôi gia hiện tại chỉ sợ là sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Người Mộ Dung thành cũng quá không biết xấu hổ, rõ ràng là chính bọn họ nói, kết quả, còn không cho nàng nói, chỉ có thể nói là quá không biết xấu hổ.

Trên mặt người Lôi gia đều thoáng qua một tia châm chọc, nhưng lại không thể nói cái gì, bọn họ ước gì Quân Mộ Khuynh chết đi, thế nhưng nếu như Quân Mộ Khuynh ở trước mặt người Lôi gia, bị người giết, gia chủ Quân gia nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, mặc kệ thế nào, Quân Mộ Khuynh nói đúng, có bọn họ ở đây, sẽ không để cho Quân Mộ Khuynh nàng có chút bất trắc nào.

Nhìn gương mặt tươi cười của Quân Mộ Khuynh, người Lôi gia không khỏi cúi đầu ngẫm nghĩ, bọn họ rốt cuộc là đến giám thị Quân Mộ Khuynh, hay là làm tay chân miễn phí cho Quân Mộ Khuynh, đặc biệt bảo vệ an toàn cho nàng.

Dựa vào! Đây không phải là thua thiệt lớn, bọn họ còn làm tay chân miễn phí một lần! Hơn nữa còn không có bất kỳ thù lao nào!

“Tiểu Khuynh Khuynh, có ta ở đây mà.” Hàn Ngạo Thần lập tức đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nàng muốn rời đi chỗ này, chỉ sợ có người sẽ không cho phép.

Chỉ có điều Mộ Dung Phượng Minh muốn tìm tiểu Khuynh Khuynh tính toán cái gì, vậy phải hỏi hắn một chút có đồng ý hay không, tiểu khuynh Khuynh nhà hắn, hắn cũng luyến tiếc nói lớn tiếng nửa câu, Mộ Dung Phượng Minh dám ra tay, vậy thì hắn dễ chịu hơn.

Quân Mộ Khuynh đảo mắt, ngửa mặt lên trời thở dài, hắn có thể không cười như thế không?

“Mộ Dung công tử, lui một bước thì chuyện gì cũng không có, cần gì phải quấn quýt chuyện đã xảy ra trước đây như thế, người phải nhìn về phía trước.” Hàn Ngạo Thần vẫn tiếp tục duy trì nụ cười thánh thiện không tỳ vết kia của hắn, cũng chỉ còn lại không mê chết người.

Người chung quanh nghe âm thanh ôn nhuận kia, híp mắt lại, giống như là đang hưởng thụ một chuyện hết sức hưởng thụ vậy, sau khi Hàn Ngạo Thần nói xong, tất cả mọi người đều muốn tan chảy.

(ôi đệch, HNT mà về hiện đại chắc mấy mem nhà mình bắt cóc lun quá, zai đệp cười mê người a~~~)

“Đúng vậy đúng vậy, vị công tử này nói đúng, Mộ Dung công tử, coi như xong đi.”

“Mộ Dung công tử, tốt xấu gì ngươi cũng là thiếu gia Mộ Dung thành, lòng dạ sao lại hẹp hòi được.”

Lời nói tán thưởng khinh bỉ đều nói ra, sắc mặt Mộ Dung Phượng Minh thoáng cái biến thành màu gan lợn, hắn tức giận nhìn Hàn Ngạo Thần, lại là hắn, Hàn Ngạo Thần hắn vì sao lại cứ muốn đối nghịch với hắn!

“Mộ Dung công tử…”

“Đủ rồi! Hàn Ngạo Thần hôm nay ta liền nhìn tới mặt mũi của ngươi, thả cho Quân Mộ Khuynh một con ngựa.” Mộ Dung Phượng Minh lạnh giọng nói, phất tay áo xoay người rời đi, vẻ mặt rất là khó coi.

Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần ở bên cạnh, cảm tình Mộ Dung Phượng Minh không tìm chính mình phiền phức, đều là công lao của hắn, nàng thật không rõ, vì sao bọn họ lại nhìn không ra Hàn Ngạo Thần là người hắc chết không đền mạng.

Nhìn người Lôi gia còn đứng ở nơi đó, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng liếc mắt nhìn, quay về phía Hàn Ngạo Thần nói, “Ta trở về Quân gia, ngươi đi không?” Lần trước hắn không đi, hẳn là có chuyện gì đó, lần này hắn lại không đi, nàng thật sự có chút không quá chắc chắn.

“Tiểu Khuynh Khuynh, ta mới nghe nói chuyện mấy ngày hôm trước, ta vẫn không yên tâm một mình ngươi ở Quân gia.” Hàn Ngạo Thần thu hồi tươi cười, trầm tư nói.

Hắn vừa đến Âm Nguyệt thành, liền nghe nói Xích Quân thần phục một con ma thú, kết quả con ma thú này lập tức tấn chức, biến thành thần thú, hắn nhất thời ngây người, cho dù là khế ước thú tấn chức cũng không có nhanh như vậy, mới thần phục liền tấn chức, chuyện tốt như vậy, nếu như ma thú khác tới, còn không xông lên, toàn bộ nhận nàng làm chủ.

Chuyện nguy hiểm như vậy, vì để tránh phát sinh lại lần nữa, hắn cảm thấy hắn vẫn là ở cùng bên cạnh nàng thì tốt hơn, ít nhất như vậy, ma thú sẽ không tùy tiện thần phục.

“Tùy ngươi.” Quân Mộ Khuynh không biết Hàn Ngạo Thần nghĩ như thế nào, nếu như biết, nàng nhất định sẽ nhảy dựng lên, trực tiếp bóp cổ hắn rống lớn.

Nàng cũng ước gì ma thú thần phục, Hàn Ngạo Thần thì ngược lại, không muốn để ma thú thần phục nàng, nếu như hắn đi theo ở bên cạnh nàng, quân đoàn ma thú của nàng lúc nào mới có thể tổ hợp hoàn thành, mặc dù hiện tại nàng cũng có không ít ma thú, nhưng những ma thú ấy cũng không có đi theo ở bên cạnh nàng.

Nàng đang đợi, đợi ma thú rời đi đều quay trở lại bên cạnh nàng, còn có chính là muốn lựa chọn một ít ma thú so sánh lợi hại.

Quân đoàn ma thú của nàng đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy, nàng cũng sẽ từ từ xây dựng quân đoàn ma thú trong cảm nhận của nàng thật tốt, đến lúc đó, san bằng Lôi gia, cũng không phải là một chuyện khó khăn gì.

Hàn Ngạo Thần đi theo ở bên người Quân Mộ Khuynh, chậm rãi đi về hướng Quân gia, đi theo ở sau lưng nàng là người Lôi gia, vẫn không có dừng bước lại, bọn họ phải nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, không thể để cho Quân Mộ Khuynh có chút tổn hại nào.

“Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi lúc nào thì thích nhiều người theo đuôi như vậy?” Hàn Ngạo Thần bĩu môi, nhiều người theo đuôi như vậy, thật đúng là có chút đáng ghét.

“Ta bất cứ lúc nào cũng không thích, ta chẳng qua là đi Ma Vực rừng rậm một chuyến, vị tiểu thư nào đó của Lôi gia chết, người Lôi gia bọn họ liền nói là ta làm.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, bọn họ thích theo thì theo, dù sao lời nàng đã nói qua, nếu như người Lôi gia dám oan uổng nàng, vậy thì nàng tuyệt đối sẽ không khách khí.

Hàn Ngạo Thần khẽ cười, tiến đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Tiểu Khuynh Khuynh, ta hiện tại đột nhiên phát hiện, có một thời điểm ngươi mang mạng che mặt tương đối tốt hơn.” Cảm giác được ánh mắt phía sau, Hàn Ngạo Thần bước đi nhanh hơn.

Thời điểm Tiểu Khuynh Khuynh là Xích Quân, hắn cũng không cần vội vàng đuổi hoa đào của tiểu Khuynh Khuynh đi, những đóa hoa đào này quá chói mắt, đi theo ở bên người tiểu Khuynh Khuynh, đó quả thực không phải là một chuyện gì tốt.

“Làm sao?” Mang mạng che mặt? Đây là cái chủ ý gì? Mang khăn che mặt cũng sẽ không có người nhận ra nàng sao? Tóc và mắt nàng đều là màu đỏ, cái này phải đổi như thế nào?

“Ngươi không thấy là Phong Diễm vẫn đi theo ở phía sau ngươi sao?” Hàn Ngạo Thần cười cười nhìn Quân Mộ Khuynh, tiểu Khuynh Khuynh chẳng lẽ vẫn luôn không chú ý tới đóa hoa đào này?

“Phải không?” Quân Mộ Khuynh nói xong nhìn lại phía sau, quả nhiên Phong Diễm liền đứng ở địa phương bọn họ vừa rồi mới đứng, lẳng lặng đứng ở tại chỗ.

“Ta đi qua xem.” Quân Mộ Khuynh nói với Hàn Ngạo Thần một câu, liền đi trở lại.

Hàn Ngạo Thần lập tức một trận ngổn ngang, sớm biết tiểu Khuynh Khuynh không chú ý tới người phía sau, hắn sẽ không nói, bây giờ còn để cho tiểu Khuynh Khuynh chủ động đi lên nói chuyện với hắn…

Đây coi như là tự làm bậy sao?

Quân Mộ Khuynh đi tới trước mặt Phong Diễm, hờ hững hỏi, “Phong thiếu gia tìm ta, cũng là vì tính toán chuyện ba năm trước sao?” Quân Mộ Khuynh vẫn không quên, ba năm trước, là nàng để Phong Diễm lập lời thề, để hắn không nói ra chuyện nhìn thấy ngày hôm đó, nhưng nàng cũng không tin Phong Diễm sẽ quên.

“Ta chỉ là đi ngang qua.” Phong Diễm nhàn nhạt nói một câu, lộ ra một nụ cười.

Quân Mộ Khuynh gật đầu, xoay người đi trở về, chưa đi hai bước, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hàn Ngạo Thần đi qua đây, “Là lời thề kia sao?” Ba năm trước đây, hẳn chính là lời thề kia.

Quân Mộ Khuynh nhìn về phía Hàn Ngạo Thần, “Ngươi biết?” Nàng thế nào cảm giác hắn cái gì cũng biết vậy, đúng rồi, ngày đó hắn chắc là cũng ở đó, “Chẳng lẽ ngày đó ngươi cũng muốn lấy vật kia?” Nàng tò mò hỏi.

“Không có, vật kia ta cầm cũng không dùng được, ta chính là đi tới giúp vui, không ngờ ngươi lại ở chỗ đó, đương nhiên, cũng không ngờ, ba ngày không gặp, ngươi lại lợi hại như vậy.” Hàn Ngạo Thần khẽ cười, có rất nhiều chuyện là không có nghĩ tới.

“Đi thôi, lão già kia nhất định chờ ta trở lại.” Quân Mộ Khuynh hờ hững nói.

“Ai?”

“Đi rồi ngươi sẽ biết, nhưng mà nói trước, mặc kệ là ta nói cái gì, ngươi cũng không được xen vào.” Nàng thực sự có chút lo lắng.

“Được.” Hàn Ngạo Thần một hơi liền đáp ứng, Quân Mộ Khuynh không nói hắn cũng có thể đoán được lão già kia là ai, nàng quay về chính là Quân gia, toàn bộ Quân gia, trừ Quân Chấn, còn có người nào là lão già.

Chỉ có điều sao nàng lại ở lại Quân gia, chẳng lẽ là không gặp được đại ca nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.