Manh Sủng

Chương 6: Toà án thẩm vấn căng thẳng (3)




Edit : Hoa Thiên

Nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, Quân Mộ Khuynh thở phào nhẹ nhõm, tới thật tốt, những người này vây quanh nàng, dù sao so với vây quanh Bá Hiêu vẫn tốt hơn.

“Xích, Xích Quân!” Mọi người không dám tin tưởng nhìn kia thân ảnh màu đỏ xuất hiện, bọn họ cũng không dám tin ánh mắt của mình, người trước mắt không phải là ai khác, chính là Xích Quân mọi người chờ đợi đã lâu, mọi người đều hi vọng nhìn thấy Xích Quân, thiên tài song nguyên tố kia, Xích Quân!

“Oa! Là Xích Quân!” Âm thanh kinh hô vang lên.

Bá Hiêu mới xuất hiện, còn chưa phục hồi lại tinh thần, vốn mọi người còn đang vây quanh ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, hết thảy đều hướng bên nàng vọt tới, đầu óc đình chỉ suy tư như vậy mấy phút, nàng liền cất bước bỏ chạy.

“Xích Quân!” Thấy Xích Quân đi rồi, mọi người đều rối rít đuổi theo.

Tất cả mọi người muốn nhìn diện mạo thật sự của Xích Quân một chút, chưa người nào thấy qua tướng mạo của Xích Quân, lần này bọn họ đến đây, không chỉ là xem tỉ thí giữa Xích Quân với Quân Lạc Phàm, mà quan trọng hơn là tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút diện mạo thực sự của Xích Quân.

Quân Mộ Khuynh 囧 囧 nhìn Bá Hiêu bị mọi người truy đuổi, nàng thật sự không biết có nhiều người nhìn thấy Xích Quân sẽ kích động như vậy, thời điểm ngày đó nàng ra ngoài cũng không có xuất hiện loại tình huống này.

Nếu như nàng biết sẽ có chuyện ngày hôm nay, sao có thể để cho Bá Hiêu ra cửa, trực tiếp đợi ở trong khách sạn là được rồi.

Quân Mộ Khuynh nào biết, sau khi tin tức nàng thần phục ma thú truyền đi ra ngoài, ý nghĩ mọi người muốn nhìn thấy diện mạo thật sự của Xích Quân, càng thêm sâu, bọn họ cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc Xích Quân có bao nhiêu biến thái, song nguyên tố đấu kỹ sư cũng thôi đi, còn làm cho ma thú thần phục, không phải biến thái là cái gì.

Bá Hiêu ở trong lòng gào thét, nàng nhìn người đuổi theo ở phía sau, vẻ mặt khổ não, lúc trước chủ nhân để cho nàng giả dạng, vì sao không đem một màn này nói với nàng…

Hoa Thiên Nhiêu ngây ngốc nhìn người chạy băng băng phía trước, lại quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng lúc nào có thuật phân thân? Nàng ở đây, đang ở chỗ này, hay là nói người kia là giả? Đúng vậy, Quân Mộ Khuynh không có khả năng để người ta  giả dạng, thế nhưng Xích Quân thì có thể, những người này chưa từng thấy qua Xích Quân, vậy nhất định có thể.

“Quân Mộ Khuynh, người kia là ai?” Hoa Thiên Nhiêu thận trọng hỏi, nam tử đứng ở bên người nàng, đã sắp đem hắn đông chết, thật tình chịu không nổi hai người bọn họ.

Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, nhìn Doãn Thí Sát khó hiểu nhìn mình, còn có ánh mắt Doãn Y Nguyệt cũng không phải tầm thường, lạnh giọng trả lời, “Không phải là Xích Quân sao.” Nàng quen Xích Quân không phải là bí mật.

“Phải không?” Hoa Thiên Nhiêu nghi ngờ hỏi, không giống lắm, Xích Quân với Quân Mộ Khuynh sao có thể đồng thời xuất hiện.

Lý Cổ Nguyệt cùng Lạc Ưng Hùng nhìn phương hướng Lạc Anh Ninh chạy đi, bất đắc dĩ lắc đầu, biết nàng muốn gặp Xích Quân, cũng không cần gấp gáp như vậy, một ngày nào đó bọn họ sẽ biết Xích Quân.

“Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi không phải còn muốn đi Quân gia sao?” Hàn Ngạo Thần nhẹ giọng nói, tiểu Khuynh Khuynh để cho ma thú của nàng giả dạng thành bộ dáng Xích Quân? Chẳng lẽ chính là vì không muốn để người khác nhận ra thân phận của nàng, hẳn không phải là như vậy mới đúng, tiểu Khuynh Khuynh sao có thể sợ hãi người khác biết thân phận của nàng.

Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, biết hắn có lời muốn nói với mình, khẽ gật đầu, hiện tại đang ở trên đường, cái gì cũng không thể nói, ít nhất Quân gia có thể tốt hơn một chút so với chỗ này.

“Ta trước đi Quân gia một chuyến, có chuyện gì sau này hãy nói.” Quân Mộ Khuynh nói với những người còn ở lại, kỳ thực nàng có thể từ trong mắt bọn họ nhìn ra, bọn họ cũng hết sức hi vọng nhìn thấy Xích Quân.

“Ừm.” Doãn Thí Sát, Lý Cổ Nguyệt, Lạc Ưng Hùng, Hoa Thiên Nhiêu, bốn vị thiếu gia hoàng thành, đều đáp.

Hàn Ngạo Thần bĩu môi, hắn thế nào cho tới bây giờ cũng không biết bên người tiểu Khuynh Khuynh đã tập trung nhiều hoa đào như vậy, những hoa đào này thực sự là đếm cũng đếm không xong.

Hai người mới xoay người, liền nhìn thấy gương mặt tràn đầy phẫn nộ kia, Quân Mộ Khuynh vô tội liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, nàng cũng không biết lão nhân này lúc nào thì xuất hiện ở đây.

“Hỗn tiểu tử, ngươi muốn để lão tử chờ ngươi tới khi nào!” Quân Chấn giận dữ hét, hắn còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, ngựa không dừng vó đi ra đây nhìn, kết quả chuyện gì cũng không có, là nàng cùng những nam tử này ở đây ôn chuyện cũ!

Một cô nương, cùng nhiều nam tử đứng chung một chỗ…

“Lão già, ngươi không thấy được là người Quân gia các ngươi cản trở đường của ta sao?” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ Quân Tử Mạn ở bên cạnh, trong lúc đó sắc mặt hắn đã tái nhợt, cũng đã nói không ra lời.

“Quân Tử Mạn, về cấm túc ba tháng!” Quân Chấn phẫn nộ chỉ vào Quân Tử Mạn quát.

Quân Tử Mạn lập tức cứng đờ tại chỗ, không thể tin nhìn Quân Chấn, cấm túc ba tháng! Chỉ bởi vì một câu nói của Quân Mộ Khuynh, để hắn cấm túc ba tháng! Hắn không có nghe lầm đi?

Bạo Phong cùng Tuyệt Lôi đứng ở bên người Quân Tử Mạn đều mở to hai mắt nhìn, bọn họ không có nghe lầm chứ? Không phải nói Quân Mộ Khuynh ở Quân gia một chút địa vị cũng không có sao? Vì sao nàng chỉ mới nói một câu, gia chủ Quân gia liền phạt Tử Mạn thiếu gia? Đây là tình huống gì.

Đừng nói Bạo Phong với Tuyệt Lôi không hiểu, ngay cả người đứng ở chung quanh, đều rối rít đưa mắt dừng ở trên người Quân Chấn, bọn họ chắc là không có nghe nhầm, hình như là Quân Chấn trừng phạt Quân Tử Mạn, mà không phải là Quân Mộ Khuynh, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ai có thể giải thích.

Quân Chấn đối với ánh mắt của mọi người, sừng sững đứng ở nơi đó, trong lòng âm thầm nói.

Nhìn cái gì chứ, cháu gái hắn, đốt thư phòng của hắn, hắn cũng không có lên tiếng nửa câu, tiểu tử Quân Tử Mạn này dám ngăn cản đường của nàng, khiến cho tiểu hỗn đản này không thể sớm chút trở về, hắn đương nhiên phải phạt, hơn nữa còn là hung hăng phạt, chẳng lẽ bọn họ có thể có ý kiến gì sao?

Đối với mệnh lệnh của Quân Chấn, không ai dám cãi lời, còn những người không phải người Quân gia, không có tư cách quản chuyện của Quân gia, mà Quân Tử Mạn đã sớm trợn tròn mắt, chỗ nào còn có thể lo lắng những thứ này.

Hàn Ngạo Thần nhìn Quân Chấn một chút, lại nhìn Quân Mộ Khuynh một chút, trên mặt lộ ra tươi cười, hắn rốt cuộc đã biết vì sao nàng lại đột nhiên thay đổi chủ ý, tiểu Khuynh Khuynh nhất định là phát hiện ra chuyện gì đó, hơn nữa phát hiện có một số việc không giống như là mình tưởng tượng, còn có chân tướng khác, nàng mới có thể lưu lại.

Dư quang khóe mắt Quân Mộ Khuynh nhìn thấy nụ cười trên mặt Hàn Ngạo Thần, khóe miệng hơi giơ lên, nàng biết, không có người nào như Hàn Ngạo Thần có thể hiểu rõ nàng hơn, hắn chỉ nhìn thấy Quân Chấn tới, liền biết nguyên nhân nàng ở lại Quân gia.

Nàng cần gì, không cần gì, trong lòng đang suy nghĩ gì, dù nàng không nói, Hàn Ngạo Thần cũng có thể biết, hơn nữa có thời điểm trước nàng một bước, làm tốt mọi chuyện.

Đôi mắt Quân Chấn như có điều suy nghĩ lướt qua Hàn Ngạo Thần với Quân Mộ Khuynh, trong lòng một trận vui vẻ, xem ra đây là người tiểu vương bát đản coi trọng, tiểu tử còn đứng ở bên người nàng, không tệ, thật tinh mắt, tiểu tử này lớn lên coi như có vài phần bộ dáng, rất xứng với nàng.

“Không nghe thấy sao?” Quân Chấn thấy Quân Tử Mạn không trả lời, lại lần nữa rống giận, hắn hiện tại đã không thể chờ Quân Mộ Khuynh đi Quân gia, nhưng  Quân Tử Mạn này, vậy mà thừ người ra ở tại chỗ!

“Vâng!” Quân Tử Mạn vội vàng trả lời, hắn không dám tin nếu như mình lại không trả lời, gia chủ có phải sẽ có trừng phạt khác tiếp hay không.

“Cút!” Quân Chấn lạnh giọng nói.

Quân Tử Mạn cúi đầu, xoay người đi về hướng Quân gia, tỉ thí ngũ đại gia tộc, người ngũ đại gia tộc đến Âm Nguyệt thành, đều sẽ vào ở trong nhà mình, Quân Tử Mạn đương nhiên cũng sẽ ở tại Quân gia.

Nhìn bóng lưng Quân Tử Mạn rời đi, trong mắt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một tia lãnh ý, lúc Quân Tử Mạn xoay người, ánh mắt lộ ra hận ý, còn có sát ý, nàng đương nhiên là sẽ không xem nhẹ, Quân Tử Mạn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hắn còn tin tưởng mình không có chút thực lực nào, nên muốn giết nàng.

“Hỗn tiểu tử, ngươi bây giờ không phải là nên cùng ta đi trở về!” Thật là một hỗn tiểu tử, có người trong lòng không mang về cho hắn nhìn một chút, “Còn có tiểu tử này nữa, cùng đi đi.” Quân Chấn chỉ vào Hàn Ngạo Thần, xoay người đi trở về.

Hàn Ngạo Thần chỉ chỉ chính mình, liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, đây là có ý gì?

“Đi thôi.” Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ nói, cũng không biết lão già này là có ý gì, nhưng mà muốn để Hàn Ngạo Thần đi, thì nhất định không có chuyện tốt lành gì.

Hàn Ngạo Thần gật đầu, cùng song song với Quân Mộ Khuynh rời đi, đem những người đó ném ở tại chỗ.

La Tắc nghi hoặc nhìn Hàn Ngạo Thần, bốn đôi mắt hoài nghi nhìn, vừa rồi không chỉ giống, là vô cùng giống, rất giống Ngạo Tà, hay là nói đây chính là Ngạo Tà?

Hạng Võ vội vã lắc đầu, không đúng không đúng, hắn là Hàn Ngạo Thần, sao có thể là Ngạo Tà, cho dù tên có chút giống, nhưng đó tuyệt đối là không có khả năng, tuổi của Ngạo Tà với Hàn Ngạo Thần căn bản là không giống nhau, nhưng nhìn qua, là rất giống.

“Các ngươi có cảm giác được hay không…” La Tắc nhìn thấy Thánh Linh còn chưa có rời đi, lập tức ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

Hắn nhớ Khuynh nhi đốt Quang Minh thánh điện, có người truyền ra nói, có một nam tử rất đẹp mắt đi ra cùng nàng, hắn có thể xác định người trước mắt này chính là người kia, thế nhưng hắn còn nhớ, những người đó nói, nam tử kia gọi là Hàn Ngạo Thần, không phải là Mặc Ngạo Tà, còn là chính miệng Quân Mộ Khuynh gọi.

“Có một số việc, chúng ta nhất định phải tìm hiểu một chút.” Lam Phong híp mắt, trong đôi mắt trăng non, lộ ra vô tận nguy hiểm.

Hạ Trúc Thanh gật gật đầu, xoay người liếc mắt nhìn người phía sau, mới phát hiện, Chiến Sí vẫn đứng ở phía sau hắn, không biết đã đi địa phương nào.

Tất cả mọi người nghi ngờ nhìn bốn người bọn họ, bọn họ phải tìm hiểu cái gì?

Quân Mộ Khuynh cùng Hàn Ngạo Thần theo Quân Chấn trở lại Quân gia, hai người vừa vào cửa, liền tùy tiện ngồi xuống, vô cùng tự giác.

Quân Chấn đen mặt, nhìn Hàn Ngạo Thần, hỗn tiểu tử như vậy, hắn cũng như vậy, tiểu tử này không biết là lần đầu tiên gặp lão nhân gia phải lễ phép hay sao? Cái dạng này, khiến hắn làm sao yên tâm giao cháu gái vào tay hắn!

“Ngươi không phải là muốn biết chuyện ta có giết Lôi Huyên Nhi hay không sao? Ta có thể chắc chắn nói cho ngươi biết, không có.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói, nàng cũng không phải buồn chán, động một chút là giết người, đương nhiên, người của Lôi gia, nàng cũng sẽ giết, nhưng cũng không phải không có đầu óc, đương nhiên biết thời điểm bây giờ vẫn không nên giết Lôi Huyên Nhi, hắn nhìn nàng như thế làm cái gì, không giết chính là không giết.

“Ta biết ngươi không có giết.” Quân Chấn không kiên nhẫn nói, vài ngày trôi qua như vậy, hắn vẫn có chút hiểu biết tính tình nha đầu này.

“Vậy là được rồi, vậy ta đi ngủ trước, đúng rồi, thuận tiện an bài cho hắn một chút.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, lão già này gọi nàng về, không phải là muốn xác định một chút, mình không phải là Xích Quân sao, chuyện mới vừa rồi, hắn cũng nhìn thấy, “Xích Quân” với Quân Mộ Khuynh cùng xuất hiện, nghi ngờ trong lòng hắn, cũng hẳn là loại trừ rồi chứ?

“Nghe nói ngươi quen biết Xích Quân?” Quân Chấn thấy Quân Mộ Khuynh muốn rời đi, rốt cục đi vòng qua chủ đề.

“Đúng vậy.” Quân Mộ Khuynh dừng lại động tác đứng dậy, gật  đầu, đâu chỉ là quen biết Xích Quân a.

Hắc Dực đứng ở trong tay áo của Quân Mộ Khuynh, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nếu như những người này biết chủ nhân nó chính là Xích Quân, chỉ sợ chuyện mới vừa rồi còn sẽ phát sinh một lần, phải nói là càng thêm náo động.

“Chuyện mấy ngày hôm trước của Xích Quân ngươi có biết không?” Quân Chấn thẳng thắn nói với Quân Mộ Khuynh, vẫn còn có chút không có thích ứng kịp, hắn còn tưởng rằng nha đầu này sẽ không nói, không ngờ lại thẳng thắn như thế.

“Đương nhiên biết, nha, hắn còn cho ta tiểu hắc mã để chơi.” Quân Mộ Khuynh đem Hắc Dực đã nhỏ đặt ở trên tay, đưa cho Quân Chấn nhìn, hắn không phải là muốn biết mình có phải là Xích Quân hay không sao, cần gì phải quanh co như thế, trực tiếp hỏi không phải là được rồi.

Chỉ có điều, cho dù hắn hỏi, cũng chưa chắc nàng sẽ trả lời.

Quân Chấn trừng lớn hai mắt, nhìn Hắc Dực ở trên tay Quân Mộ Khuynh, mạnh đứng lên, tiểu hắc mã! Nàng nói đây là tiểu hắc mã! Phải biết, đây là thần thú, thần thú vừa mới tấn chức, cái gì mà tiểu mã, không biết lúc nào sẽ thương tổn đến nàng!

“Ngươi tiểu hỗn đản này, ai cho ngươi chơi đùa với thần thú, mau trả lại!” Quân Chấn lúc này đâu còn bận tâm người trước mắt có phải là Xích Quân hay không, hắn hiện tại chỉ muốn Hắc Dực sẽ không làm thương tổn đến Quân Mộ Khuynh.

“Hàn Ngạo Thần, ta chơi đùa thần thú sao?” Dựa vào! Nói gì thì nói, nàng mới không có nhàm chán như vậy, đi chơi đùa thần thú.

Hàn Ngạo Thần đen mặt, lắc đầu, gương mặt này đương nhiên không phải để cho Quân Mộ Khuynh nhìn, mà là cho Quân Chấn nhìn, rõ ràng là cùng một người, dễ phân biệt như vậy, cháu gái của mình cũng nhận không ra, hắn còn chưa từng thấy qua gia gia như vậy.

“Nhân loại, ngươi dám nói bậy, ta liền nuốt ngươi!” Hắc Dực cũng hữu mô hữu dạng trả lời, dù gì nó cũng là thần thú, người trước mắt cũng biết, mở miệng nói chuyện cũng không có chuyện gì đáng ngại, cho dù là nói, đó cũng không phải chuyện lớn gì.

Quân Chấn chỉ vào Hắc Dực, há miệng, nó thực sự chỉ là Xích Quân cho nha đầu này mượn sao, thần thú ở trong tay của nha đầu này, còn dịu ngoan giống như là con mèo, giống như chính là nàng phục tùng vậy, nhưng mà vừa rồi rõ ràng là nàng với Xích Quân đồng thời cùng xuất hiện, điểm này không thể phủ nhận.

Vậy đây là chuyện gì xảy ra?

“Ngươi với hắn như vậy, vậy ngươi cùng Xích Quân lại là chuyện gì xảy ra?” Quân Chấn trầm giọng hỏi, nhìn quan hệ của nàng với nam tử này cũng không tệ, vậy thì với Xích Quân là quan hệ như thế nào.

“Quan hệ cái gì chứ, có người nói qua Xích Quân là nam hay nữ sao?” Quân Mộ Khuynh vô tội nói, không có người nói qua Xích Quân là nam hay nữ, ngay cả bản thân Xích Quân cũng không có nói, những thứ ấy có hay không có, đều là chính bọn họ nghĩ ra, một chút quan hệ với nàng cũng không có.

Quân Chấn há miệng, nàng vừa rồi mới nói cái gì, không có người nói qua Xích Quân là nam hay nữ, như vậy nói cách khác, Xích Quân công tử, thật ra là Xích Quân cô nương!

“Quản ngươi nam nữ cái gì, Xích Quân rốt cuộc ở địa phương nào!” Ầm một tiếng, cửa phòng đóng chặt bị người đá văng ra, Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên xoay người, cũng cảm giác được một trận lực lượng cường đại bổ tới trước mặt.

Quân Mộ Khuynh kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện, vừa muốn ra tay chống lại cổ lực lượng này, liền nhìn thấy Quân Chấn lắc mình đi tới trước mặt nàng, thay nàng hóa giải cổ lực lượng này.

“Sao ngươi lại tới đây?” Quân Chấn nhíu mày, nhìn người trước mắt, bọn họ hiện tại không nên xuất hiện ở đây, càng không nên xuất hiện ở đây, tỉ thí ngũ đại gia tộc còn một khoảng thời gian nữa, cho dù bọn họ muốn xuất hiện, cũng không phải là ở đây.

“Tại sao tới, Quân Chấn, lúc trước ngươi đã hứa cái gì, nếu không phải là Quân Thương Lan nói cho chúng ta biết, chúng ta vẫn không biết, phế vật này đã trở về Quân gia!” Âm thanh phẫn nộ vang lên, người tới căm tức nhìn Quân Chấn, hơn nữa lực lượng cường đại lại vọt tới.

Quân Chấn lập tức chống lại, nhìn thẳng người trước mắt, “Quân Thương Lan! Hừ! Ta lúc trước chỉ hứa, nàng không thể ngưng tụ đấu kỹ, không thể trở lại Quân gia, nhưng hiện tại nàng đã có thể ngưng tụ đấu kỹ, vì sao không thể, các ngươi đừng quên, gia chủ Quân gia là Quân Chấn ta!”

Mấy năm trước bọn họ đã ép hắn một lần, hôm nay lại tới buộc hắn sao? Đó là không thể nào!

“Gia chủ? Quân Chấn, chúng ta có thể để cho ngươi ngồi lên vị trí gia chủ này, cũng có thể tùy thời thay đổi người, chỉ là một gia chủ Quân gia, dám chống lại chúng ta, chỉ có chết!” Một âm thanh khác vang lên, trong phòng lại tiến vào một người khác.

“Sống chết của lão tử, không tới phiên các ngươi tới quyết định, các ngươi cũng đừng quên, ngoài Quân Thương Lan ra còn có mấy trưởng lão, không có ai biết các ngươi tồn tại, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, toàn bộ con cháu Quân gia ở Thương khung đại lục, sẽ coi các ngươi là kẻ địch, từ nay về sau các ngươi ở Thương khung đại lục, liền không có một chút địa vị đáng nói!” Quân Chấn cũng không đếm xỉa đến, hôm nay mặc kệ thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không để cho chuyện mấy năm trước diễn ra một lần nữa, tuyệt đối không cho phép!

Sắc mặt người thứ nhất xuất hiện đại biến, hắn căm tức nhìn Quân Chấn, “Quân Chấn, ngươi cũng đừng quên, hết thảy Quân gia có hiện tại, đều là công lao của chúng ta, nếu không có chúng ta, Quân gia các ngươi, cũng sẽ không có hiện tại!” Phản, thực sự là phản, Quân gia chẳng qua là một con cờ của bọn họ, nhưng hiện tại quân cờ này lại muốn làm phản!

“Nhiều năm như vậy, công lao của các ngươi cũng đã trả hết, Quân gia đã sớm không nợ các ngươi bất cứ chuyện gì, nếu như Quân Thương Lan muốn thần phục các ngươi, vậy ta sẽ thanh lý môn hộ, đương nhiên, hiện tại là chuyện ngươi rời khỏi nhà của ta!” Gương mặt Quân Chấn bình tĩnh, hắn đã sớm tính toán lần này bọn họ tới tham gia tỉ thí ngũ đại gia tộc, sẽ trở mặt với  bọn họ, nếu bọn họ sớm tới, vậy thì trở mặt sớm một chút, có gì không thể!

“Tốt, tốt, rất tốt, Quân Chấn, ngươi vì phế vật này, dám chống với mệnh lệnh của chúng ta, vậy ngươi liền tiếp nhận xử phạt đi.” Người dẫn đầu âm ngoan nhìn Quân Chấn, trong mắt lộ ra nồng đậm sát ý.

“Các ngươi động thủ trước, có phải nên hỏi qua ta có đồng ý hay không?” Âm thanh lạnh như băng truyền đến, thân ảnh đỏ rực trong nháy mắt lắc mình đến trước mặt Quân Chấn.

Hai người kia hơi sững sờ, đều không dám tin, người trước mắt, là phế vật ngu ngốc năm đó, trừ hình dáng giống, cái chỗ khác một chút cũng không giống, tóc đỏ mắt đỏ…

“Ngươi chính là Quân Mộ Khuynh!” Năm đó nên giết nàng!

“Không sai, bản cô nương không biết các ngươi là ai, càng không biết, các ngươi muốn làm cái gì, chỉ là bản cô nương nói cho ngươi biết, ngươi dám động vào một sợi lông của lão già này, ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận khi sống trên đời này!” Âm thanh vang vang hữu lực vang vọng ở trong phòng, kinh sợ Quân Chấn, đồng thời cũng kinh sợ người đứng ở trước mặt nàng.

Hàn Ngạo Thần mang theo mỉm cười, đứng ở một bên, mắt lộ ra hàn quang, bọn họ dám ra tay, chẳng những là tiểu Khuynh Khuynh để cho bọn họ hối hận sống trên thế giới này, hắn cũng giống vậy sẽ khiến cho bọn họ hối hận!

Quân Chấn ngơ ngác nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng vậy mà lại bảo vệ hắn, đây là chuyện hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

“Hừ! Quân Mộ Khuynh, ngươi bất quá chỉ là một phế vật ngu ngốc, cho dù có thể ngưng tụ đấu kỹ, thì như thế nào, ta cũng không tin thiên phú của ngươi có thể nghịch thiên! Thủy tiễn!” Hai chữ đơn giản, lại ngưng tụ ra vô số mũi tên nước, ngay cả đấu kỹ trận cũng không có hiện ra.

“Kim ô hỏa!” Quân Mộ Khuynh không chần chừ chút nào, kim sắc hỏa diễm che ở trước mặt bọn họ.

Chỉ thấy hai người kia rất là khiếp sợ, không dám tin tưởng nhìn Quân Mộ Khuynh, phế vật ngu ngốc năm đó, sao có thể trở nên lợi hại như vậy!

“Cho dù ngươi có kim ô hỏa, hôm nay chúng ta cũng muốn ngươi ngã xuống!” Người dẫn đầu quyết tâm muốn Quân Mộ Khuynh chết, cường đại hỏa diễm hiện lên, kim sắc hỏa diễm chiếu sáng toàn bộ gian phòng.

Kim ô hỏa!

Quân Mộ Khuynh nhìn hỏa diễm thật lớn kia, trong lòng có thật sâu chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.