Manh Sủng

Chương 5: Toà án thẩm vấn căng thẳng (2)




Edit : Hoa Thiên

Người của Lôi gia nơm nớp run rẩy đi ở phía sau, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên đầu, bước chân càng lúc càng nặng nề, bọn họ cũng không dám tới gần người trước mắt quá mức.

“Tiểu Khuynh Khuynh, đối với người theo đuôi, không thể quá mức nhân từ nương tay, cũng chỉ là côn trùng mà thôi, thời điểm nên bóp, không cần khách khí.” Hàn Ngạo Thần cười cười nói, trên mặt một bộ ôn nhu, thế nhưng vừa nói ra câu này, khiến người phía sau, dưới chân càng thêm trống rỗng.

Nụ cười ôn nhu kia, khiến  người trên đường đều đưa đến ánh mắt ngưỡng mộ, đến khi nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, ánh mắt ngưỡng mộ, say mê, đổi thành cảm thán.

Quân Mộ Khuynh cười cười, quay đầu liếc mắt nhìn người Lôi gia đang nơm nớp run rẩy ở phía sau, “Hàn Ngạo Thần, không bằng ngươi giúp ta bóp bọn họ?”

Mười mấy người ở phía sau lưng bọn họ lập tức dừng bước lại, nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt lại lần nữa trở nên trắng bệch, trắng giống như một tờ giấy vậy, toàn thân run rẩy, không dám tiến tới nửa phần.

“Ái chà, Hàn Ngạo Thần, ngươi dọa sợ bọn họ.” Quân Mộ Khuynh dừng bước lại, quay đầu nhìn người của Lôi gia, bọn họ cái gì cũng không làm, chỉ là nói một chút, làm sao sẽ đối xử với chuyện theo đuôi, bọn họ lại sợ đến như vậy, chỉ có thể nói lá gan bọn họ quá nhỏ.

Nàng quả thực là cũng không có làm gì, bọn họ bị dọa thành cái dạng này, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, còn người Lôi gia, nói cũng chỉ là một ít câu không quan trọng mà thôi, liền dọa thành cái dạng này.

Sắc mặt người Lôi gia trắng bệch đứng ở tại chỗ, run rẩy nhìn Quân Mộ Khuynh, lúc này nếu như bọn họ biết lời nói trong đầu của Quân Mộ Khuynh, nhất định sẽ nhảy cởn lên.

Những câu không quan trọng dường như tốt lắm sao? Đó chính là hồng quả quả đe dọa!

Khốn khiếp, biết rõ bọn họ đi theo ở phía sau, hai người bọn hắn còn ở trước mặt bọn họ nói gì đó, theo đuôi có thể trực tiếp cho ma thú ăn, nếu không chính là để cho ma thú phân thây bọn họ, để ma thú giẫm thành thịt nát…

“Sao có thể, ta thấy bọn họ cùng rất tốt, bản công tử đang suy nghĩ, có phải nên để cho bọn họ biết cái gì mới thật sự là bóp nát hay không.” Hàn Ngạo Thần xoay người như có điều suy nghĩ nhìn người phía sau, những người này quả thực rất đáng ghét, đừng nói tiểu Khuynh Khuynh không thích bọn họ đi theo, ngay cả hắn cũng vô cùng không vui.

Hàn Ngạo Thần khoanh tay, quay đầu ngắm bàn tay to của mình, biểu tình kia hết sức nghiêm túc.

Người đi theo ở phía sau bọn hắn đều lui về phía sau mấy bước, biểu tình trên mặt càng trở nên hoảng hốt hơn, bọn họ khóc không ra nước mắt nhìn hai người trước mắt, bọn họ không thể trở lại a…

Quân Mộ Khuynh nín cười, lạnh nhạt đứng ở một bên, người của Lôi gia gặp được Hàn Ngạo Thần, vậy coi như là bọn họ xui xẻo, người ngoài có thể không biết ba chữ Hàn Ngạo Thần, thế nhưng ở Nam Ngưng học viện, thời điểm mỗi khi nhắc tới tên Hàn Ngạo Thần, đó chính là một mảnh náo động, không có ai không tin phục kính nể thật sâu đối với cái tên này.

Nhưng mà không có biện pháp, tin tức Nam Ngưng học viện quá mức nghiêm mật, ngũ đại gia tộc biết hắn, cũng chỉ có mấy nhân vật trọng yếu, những tiểu lâu la đừng nói không biết, ngay cả nghe cũng không có nghe nói qua.

“Các ngươi, nếu như các ngươi làm thương đến chúng ta một chút, Lôi gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Hơi lớn mật một chút, kinh hoảng nói, sau lưng quần áo đã sớm ướt đẫm.

Ai cũng biết Quân Mộ Khuynh có thần thú kim hổ, đem bọn họ cho ma thú ăn, để ma thú phân thây bọn họ, để ma thú đem bọn họ giẫm thành thịt nát, những lời này tuyệt đối không phải là nói mà thôi, Quân Mộ Khuynh nhất định có thể làm được, hơn nữa còn là tuyệt đối có thể làm được!

“Vậy các ngươi đi theo ta, Quân gia sẽ bỏ qua cho các ngươi?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, khóe miệng mở ra một tia nguy hiểm.

“Việc này, này…” Mọi người cúi đầu, bọn họ cũng biết đi theo người Quân gia, sẽ có nguy hiểm, nhưng đây là mệnh lệnh của trưởng lão, bọn họ phải phục tùng.

“Quân gia, Quân Mộ Khuynh, chỉ sợ là ngươi nói quá sự thật đi, cho dù là giết ngươi, Quân gia cũng sẽ không lên tiếng nửa câu.” Âm thanh kiêu ngạo vang lên ở sau lưng mấy người, thân ảnh cuồng ngạo đập vào mi mắt.

Bốn đạo thân ảnh từ phía đối diện đi tới, lúc nhìn tới Quân Mộ Khuynh, trên mặt lộ ra xem thường, còn có chế nhạo.

Nhìn thân ảnh quen thuộc phía đối diện đi tới, khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ giương lên, “Quân Tử Mạn thiếu gia, thực sự là đáng tiếc, xem ra tỉ thí ngũ đại gia tộc năm nay không có phần của ngươi.” Trên mặt nàng mang nụ cười khẽ lắc đầu, ánh mắt đỏ đậm lộ ra một tia khinh thường.

Sắc mặt Quân Tử Mạn đại biến, giống như là bị Quân Mộ Khuynh giẫm phải chân đau vậy, “Quân Mộ Khuynh, ngươi đắc ý cái gì chứ, nếu không hôm nay chúng ta liền so tài?” Hắn đã sớm nghe nói Quân Mộ Khuynh tới Âm Nguyệt thành, nghe ngóng nhiều lần, hắn rốt cuộc chứng thực, lần này Quân Mộ Khuynh cũng không mang theo bất kỳ ma thú nào, việc này không còn gì tốt hơn.

Quân Mộ Khuynh không có thần thú, vậy cũng chỉ là một phế vật mặc người ức hiếp, cho dù nàng có thể ngưng tụ đấu kỹ, thì như thế nào, tranh đấu công bằng, xảy ra chuyện gì, gia chủ cũng không thể trách hắn.

Hàn Ngạo Thần cười nhìn Quân Mộ Khuynh, ôn nhu nói, “Tiểu Khuynh Khuynh, chuyện phiền toái của ngươi, thật là không ít.” Hàn quang thoáng qua trong mắt Hàn Ngạo Thần, đầu tiên là người Mộ Dung thành, tiếp đó là người của Lôi gia, hiện tại người Quân gia lại tới, quả thực chính là đủ rồi!

Đối với những người cản trở này, Hàn Ngạo Thần đã vô cùng không nhịn được, hắn thật sự vất vả đem mọi chuyện đều làm xong, thật vất vả tiểu Khuynh Khuynh cũng không cần bế quan, bọn người kia một người hai người giống như là hẹn nhau vậy, đều xuất hiện, không đúng, cho dù là hẹn xong, cũng không có chính xác như thế, những người này là cố ý.

Xung quanh cũng dần dần tụ tập đầy người vây xem, bọn họ đều mở to mắt, nhìn thân ảnh đỏ đậm kia, khi bọn họ nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, rất là khiếp sợ, ở đây toàn bộ ánh mắt nam tử đều nhìn thẳng, điều này làm cho trong lòng Hàn Ngạo Thần hết sức khó chịu.

Nhìn ánh mắt của những người này, Hàn Ngạo Thần hận không thể đem tròng mắt bọn họ đều móc ra, bọn họ cư nhiên nhìn tiểu Khuynh Khuynh như thế, muốn chết.

“Ngươi bây giờ mới biết.” Quân Mộ Khuynh đảo mắt, đây là nhiều một chút mà thôi, có cái gì ngạc nhiên.

Quân Mộ Khuynh hiển nhiên cũng ý thức được ánh mắt chung quanh, chân mày khẽ nhăn lại, trong mắt lộ ra mấy phần chán ghét, còn có chế nhạo.

“Ta đã sớm biết.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, hắn quả thực đã sớm biết, chỉ là không hi vọng trong lúc này, còn có người xuất hiện trước mặt bọn hắn bây giờ.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi…” Quân Tử Mạn trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, lúc này nàng vậy mà lại dám không để bọn họ vào mắt, ngược lại cùng nam tử bên cạnh nói chuyện phiếm, người này lớn lên không tệ, nhưng đi theo ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, có thể có bản lĩnh gì, hôm nay hắn liền giáo huấn cả hai!

“Quân Tử Mạn, ngươi ngươi cái gì? Ngươi không phải là nhìn thấy bên người ta không có kim hổ đi theo, mới dám ra đây sao? Nhưng mà, ngươi thật sự cho là nó không ở sao?” Quân Mộ Khuynh mỉm cười nói, Hỏa Liêm không ở đây, nàng cũng có thể thu thập con rắn nhỏ kia.

Quân Tử Mạn nhìn nhìn xung quanh, hắn rõ ràng đã thăm dò rồi, thần thú không có đi cùng Quân Mộ Khuynh, thế nhưng Quân Mộ Khuynh dám trấn định như vậy, hiện tại hắn cũng có chút không chắc chắn.

Chuyện ngày đó, bốn người bọn họ tuyệt đối sẽ không quên, Quân Mộ Khuynh quả thực có thần thú bên người, hơn nữa còn dám đánh nhau với người khác, thần thú đại chiến, hắn khiếu thiên hiện tại cũng chỉ là linh thú, so lợi hại, cũng không phải đối thủ của thần thú, nếu như chúng nó đánh nhau, hắn là có chút không dám.

Yêu Tình thèm nhỏ dãi ba thước trực tiếp nhìn chằm chằm Hàn Ngạo Thần, trái tim cũng tan ra, nàng chưa từng thấy qua nam tử nhìn đẹp mắt như vậy, cho tới bây giờ cũng không có, thế nhưng người đứng ở bên cạnh nam tử này, không phải nàng, mà là con tiện nhân Quân Mộ Khuynh kia!

Nhìn Hàn Ngạo Thần, Yêu Tình không tự chủ bước chân nâng lên, bước tiến như mèo, lắc lắc eo nhỏ, mềm nhẹ đi về phía trước mặt Hàn Ngạo Thần.

“Công tử…” Yêu Tình nhẹ giọng gọi, trong âm thanh mang theo vô tận nhu tình còn có quyến rũ, một tiếng như vậy, cũng đủ ăn mòn cố tủy của nam nhân.

Yêu Tình vừa gọi như thế, trái lại đem ánh mắt đặt ở trên người Quân Mộ Khuynh, dời đi không ít, tất cả nam nhân ở đây, nước bọt đều rơi xuống.

Hàn Ngạo Thần chán ghét dời mắt, cũng không tự chủ nắm lấy tay của Quân Mộ Khuynh, hắn sợ chính mình nhịn không được, người trước mắt liền biến thành mảnh vụn.

Quân Mộ Khuynh cúi đầu liếc mắt nhìn hắn nắm lấy bàn tay mình, chân mày khẽ nhăn lại, Yêu Tình thật đúng là ai cũng không buông tha, nếu như nàng biết ý nghĩ thật sự bây giờ ở trong lòng Hàn Ngạo Thần, có phải sẽ đi nhảy sông tự vẫn hay không?

“Công tử…” Yêu Tình vẫn chưa từ bỏ ý định kêu một tiếng thêm lần nữa, ánh mắt dừng ở trên hai tay nắm chặt, trên người tản mát ra một tia sát khí.

Một trận lực lượng mạnh mẽ bay tới, Yêu Tình nhu tình như nước, liền bị ném ra thật xa, toàn bộ thân thể mềm mại đáng yêu tựa không xương, hung hăng té lăn trên đất, một con cự mãng, lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Lúc này, cho dù là người của Lôi gia, hay là người vây xem, đều rối rít lui về phía sau, mọi người đều đã nhìn ra, đây là ma thú, cô gái trước mắt, còn là triệu hoán sư, không phải dễ chọc.

“Ma thú!”

“Đi mau! Nàng là triệu hoán sư, chọc tới triệu hoán sư, cũng sẽ không có kết cục tốt!”

“Đi nhanh lên, chúng ta đánh không lại đấu kỹ sư.”

Nhắc tới trong thành, đại đa số đều là ngũ đại gia tộc, nếu không chính là những nhân vật có mặt mũi khác, còn có một phần nhỏ vốn là người ở trong thành, triệu hoán sư ở Thánh Thú sơn thường xuyên xuất hiện, Âm Nguyệt thành cũng không nhất định.

Quân Mộ Khuynh nhìn thấy không ít người bỏ chạy, vẻ mặt lộ ra tươi cười, đi rất tốt, quan trọng nhất là những người Lôi gia theo đuôi đã đi rồi, bên tai nàng cũng thanh tĩnh không ít.

Yêu Tình phẫn hận đứng lên, căm tức nhìn Hàn Ngạo Thần, hắn không biết phân biệt, muốn phế vật Quân Mộ Khuynh kia, hơn nữa còn lạnh như băng, cũng không liếc mắt nhìn mình một cái, thời điểm khó gặp một mỹ nam tử như thế, vậy mà lại thích Quân Mộ Khuynh.

“Ngươi dám đả thương ta!” Yêu Tình thở phì phì đi tới trước mặt Quân Tử Mạn, chỉ vào Hàn Ngạo Thần nói, bọn họ hiện tại dù gì cũng là khách nhân của Quân gia, ngay cả người Quân gia cũng phải cho bọn họ ba phần mặt mũi, hắn lại dám đả thương mình.

“Không có gì không dám.” Hàn Ngạo Thần ngắm nghía ngón tay của Quân Mộ nói, có vẻ có chút thờ ơ.

“Ngươi là ai?” Quân Tử Mạn kéo Yêu Tình qua, hắn không thể vì nữ nhân này, đắc tội một cao thủ, vừa rồi nhìn thấy tên kia chỉ tiện tay vung như vậy, liền đem Yêu Tình ném ra xa, đó tuyệt đối không phải người thường có thể làm được, thân phận người này nhất định không đơn giản.

“Ta không phải là ta sao.” Hàn Ngạo Thần nhún nhún vai, lúc này hỏi hắn là ai, không cảm thấy hơi trễ sao? Lại nói, hắn dựa vào cái gì nói cho người trước mắt này biết mình là ai? Hình như không có nghĩa vụ phải nói cho hắn biết đi?

“Dám đối nghịch với Quân gia, ngươi nhất định không có kết quả tốt!” Quân Tử Mạn nhìn Hàn Ngạo Thần, nam tử này, đẹp đến không chân thực như vậy, ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa rơi vào, chớ nói chi là nhìn thấy một nam tử coi được một chút, Yêu Tình liền động tâm.

“Tiểu Khuynh Khuynh, ta rất sợ hãi!” Hàn Ngạo Thần ôn nhu nói, ngoài miệng nói là sợ hãi, thế nhưng bộ dáng kia, đâu có dấu hiệu sợ hãi.

Quân Mộ Khuynh trừng mắt liếc Hàn Ngạo Thần một cái, rút tay về, “Quân Tử Mạn, bản cô nương không có nhiều thời gian nói lời vô ích với ngươi, nếu như ngươi không phục, trước hết để cho gia chủ Quân gia các ngươi đồng ý lại nói tiếp, bản cô nương không có ý kiến việc đánh với ngươi một trận, chỉ có điều, nếu như Quân gia thiếu một triệu hoán sư, trách nhiệm này, không biết…”

“Yên tâm, bản công tử tuyệt đối sẽ không trách đến trên người của ngươi!” Quân Tử Mạn tuyệt đối tự tin tin tình báo của mình, thần thú không tới, là không tới.

Tin tình báo của Quân Tử Mạn quả thực là chính xác, Hỏa Liêm quả thực là không tới, thế nhưng, hắn chưa từng nghĩ, Quân Mộ Khuynh không có Hỏa Liêm, hắn cũng chiếm không được cái gì tốt.

“Tử Mạn thiếu gia, để ta giáo huấn Quân Mộ Khuynh một chút có được không?” Yêu Tình phẫn hận nhìn Quân Mộ Khuynh, nữ nhân này, lam xà của nàng đã sớm muốn ăn Quân Mộ Khuynh, để cho nàng trở nên càng thêm xinh đẹp.

“Ngươi tính là cái gì.” Quân Tử Mạn còn chưa lên tiếng, người đối diện liền tản mát ra khí tức lạnh như băng, lực lượng mạnh mẽ bay tới, Yêu Tình lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài ba trượng, ngay cả ma thú của nàng, cũng bay theo ra ngoài.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Yêu Tình, trên người tản mát ra khí tức sấm người, khóe miệng Hàn Ngạo Thần mỉm cười nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng truyền đi một hồi ấm áp.

“Quân Tử Mạn, bản cô nương để ngươi nhìn một chút, cho dù là không có thần thú, bản cô nương cũng có thể đánh đến ngươi răng rơi đầy đất!” Kim sắc hỏa diễm dâng lên, chạy thẳng tới Yêu Tình, còn có ma thú của nàng.

Quân Mộ Khuynh mắt lạnh nhìn kim sắc hỏa diễm bay về hướng Yêu Tình kia, không ai có thể ngăn cản, kim ô hỏa, từ lúc xuất hiện cho đến lúc bay tới trước Yêu Tình, thời gian cũng chỉ có ba cái hô hấp.

“Quang minh lực.” Âm thanh ôn hòa truyền đến, đỡ lại kim ô hỏa kia, hai cỗ lực lượng cùngđối kháng, một trận dư lực bay qua, khiến người đứng ở chính giữa ba người, lay động thân thể một cái, té ngã trên mặt đất.

Mắt đỏ đậm lạnh lùng nhìn lại, Quân Mộ Khuynh liền nhìn thấy Thánh Linh ngồi kiệu mềm, xung quanh tản ra quang mang thánh khiết, kiệu mềm lơ lửng trên không trung, không cần bất luận kẻ nào nâng, trực tiếp bay về hướng Quân Mộ Khuynh bên này.

Ngay khi Quân Mộ Khuynh muốn nói chuyện, bên tai vang lên một âm thanh một cực kỳ lẳng lơ.

“Thực sự là đáng ghét, đây rõ ràng chính là biện pháp người ta nghĩ ra, không ngờ bị Quang Minh thánh điện cướp mất.” Hoa Thiên Nhiêu nhẹ nhàng thở dài, như mỹ nhân Đại Ngọc che ngực, bộ dáng vẻ mặt đau lòng.

Nghe thấy âm thanh này, trên người Quân Mộ Khuynh lập tức nổi lên da gà, Hoa Thiên Nhiêu hắn lúc nào mới có thể đường hoàng nói một câu, hắn như bây giờ, thật tình chịu không nổi, đừng nói nổi da gà, ngay cả da cũng muốn rớt.

Hàn Ngạo Thần đen mặt, hắn không rõ, vì sao người này lại xuất hiện ở đây, tại sao người Quang Minh thánh điện lại ở chỗ này?

Quang Minh thánh điện luôn không tham gia bất cứ tỉ thí nào, lần này vậy mà lại tới, ngũ đại gia tộc có bí mật gì hay sao?

“Ồ, Quang Minh thánh điện cũng tới, thế nào, thánh điện xây dựng xong rồi, nếu không thánh chủ đại nhân không đợi ở hoàng thành sửa chữa thánh điện, xuất hiện ở đây làm cái gì?” Âm thanh chế nhạo truyền tới, huy hiệu trăng non màu đỏ chiếu vào mi mắt, nói chuyện chính là Liên Tí.

Quân Mộ Khuynh kinh ngạc nhìn những người đi tới, kinh ngạc phát hiện, thập đại dong binh đoàn công hội lính đánh thuê, đều tới, Thanh Hỏa dong binh đoàn tới là Doãn Thí Sát, Doãn Y Nguyệt, Tuyết Hồng dong binh đoàn chính là đội trưởng Lãnh Đào, còn có mấy người không biết, còn lại chính là mấy đại dong binh đoàn khác, Huyết Nguyệt dong binh đoàn cũng ở trong đó, Lý Cổ Nguyệt, Lạc Ưng Hùng, Lạc Anh Ninh, Liên Tí, Quýnh Ngưu đều tới.

Hôm nay ân oán tề tựu, bất kể là có ân, hay có oán, hay có cái gì khác đều đến đông đủ.

“Năm nay công hội lính đánh thuê cũng tới, xem ra mọi người đều là vì Xích Quân mà đến.” Phong Vân Đình mỉm cười nhìn xung quanh, hắn và Phong Xán cũng không biết lúc nào xuất hiện ở trong đám người.

“Lão đại, ta cũng tới.” Ngọc Phác hướng về phía Quân Mộ Khuynh cười ha hả nói, thế nhưng khi hắn tiếp xúc với ánh mắt của Hàn Ngạo Thần, vẫn là rụt đầu lại, không dám lên tiếng.

La Tắc đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, cười nhìn Yên Tình trên mặt đất, “Chính là có những người như này không biết tự lượng sức mình, dám đánh chủ ý tới Quân Mộ Khuynh.” Quân Mộ Khuynh là dễ trêu chọc như vậy sao? Bọn họ cũng dám tùy tiện ra tay, đến lúc đó bọn họ chết như thế nào cũng không biết.

“Quân cô nương.” Mộ Dung Phượng Ngâm lạnh nhạt kêu một tiếng, ngày đó chẳng qua là gặp mặt một lần, nhưng nàng đặc biệt, lại làm cho hắn nhớ kỹ nàng, sau đó hắn mới biết, nàng là Quân Mộ Khuynh mà đại ca vẫn luôn căm hận, lời thề muốn giết Quân Mộ Khuynh, hắn sợ đại ca làm gì nguy hiểm tới Quân Mộ Khuynh, lúc này mới đi qua đây.

Tiêu Càn Khôn đứng ở bên người Mộ Dung Phượng Ngâm, không có mở miệng, ánh mắt lẳng lặng nhìn Hàn Ngạo Thần đứng ở bên cạnh nàng.

Hàn Ngạo Thần ngửa đầu nhìn trời, hôm nay chẳng lẽ là ngày mọi người tụ tập sao? Thế nào tất cả mọi người đều tới, bất kể là có ân oán hay không, hay là một ít không biết, mọi người đều tới.

Kỳ thực bọn họ tụ tập, tuyệt đối không có hẹn nhau, bọn họ chỉ là tính được ngày, lại không tốn nhiều thời giờ đã đến rồi, còn có chính là chuyện của Xích Quân mấy ngày hôm trước đã hấp dẫn không ít người, tất cả mọi người đều nghĩ nhanh một chút nhìn thấy Xích Quân, chuyện Xích Quân có thần thú, dưới tình huống Quân Mộ Khuynh không biết, đã truyền ra thật xa.

Hắc Dực đợi ở trong ống tay áo của Quân Mộ Khuynh, phiền muộn nhìn bên ngoài, nó còn tưởng rằng rất nhanh là có thể ra ngoài, kết quả hiện tại người vây xem càng ngày càng nhiều.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Âm thanh lạnh như băng, thân ảnh đỏ rực đồng thời xuất hiện ở trước mặt mọi người, không ít người đều rất là khiếp sợ, ngây ngốc nhìn người xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.