Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 51: muốn tìm người âu yếm




Lưu ý quan trọng: Một số câu Tiếng Anh trong ngoặc [...] đều là của bản gốc, mình chỉ sửa dấu cách để đọc cho có nghĩa mà thôi. (Xem chương 13  - Người dịch: Emily Ton)

-oOo-

Thời điểm khi Ninh Tuyết Mạch thong dong tự ra khỏi lồng sắt, đám đông bùng nổ trong tiếng sấm hoan hô.

Ngay cả khóe môi trên khuôn mặt nhỏ của vị đồng tử cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Ninh Tuyết Mạch vừa mỉm cười vừa chắp tay về phía đồng tử: "Thỉnh tiên đồng hãy chủ trì công đạo cho Ninh Tuyết Mạch."

Đồng tử hơi gật gật đầu, nhìn về phía Quý Vân Hạo: "Lục vương gia, ngươi nói thế nào? "

Sắc mặt Quý Vân Hạo có chút xanh xao, hắn nhìn Ninh Tuyết Mạch với ánh mắt ẩn ẩn phức tạp, trả lời rất xảo quyệt:" Xem ra Ninh cô nương quả nhiên là bị oan uổng, tiểu vương sẽ chân chính bồi thường cho Ninh cô nương. Cũng tra rõ thủ phạm sau lưng hại nàng!" Hắn có chút hối hận vì đã giải trừ hôn ước này! Nếu về sau có thể cưới tiểu nha đầu này làm trắc phi, có lẽ cũng không tồi......

Hắn không đề cập tới từ "hôn sự", Ninh Tuyết Mạch là người thông minh, sớm đã nhìn thấu tâm tư của hắn. Nàng khom người về phía đồng tử: "Tiên đồng nhất định có thể chân chính quán triệt hai chữ "công chính" theo như lời Đế Tôn. Nhất định có thể khiến Lục vương gia thực hiện vụ đánh cuộc vừa rồi."

Đánh cuộc vừa rồi chính là nếu Ninh Tuyết Mạch thắng, Quý Vân Hạo phải ở trước mặt mọi người hô to ba tiếng "bổn vương bị Tuyết Mạch cô nương từ hôn" và trả cho Ninh Tuyết Mạch 1,000 lượng hoàng kim.

Ngàn lượng hoàng kim không có vấn đề gì, kêu hắn hô những từ kia quả thật là mất mặt ném về đến ngoại gia nha! Về sau hắn còn muốn làm người hay không? Sắc mặt Quý Vân Hạo cơ hồ muốn xanh lè.

Hừ, nếu nha đầu này vẫn kiên trì khiến hắn phải thực hiện cuộc đánh cuộc, sau này cho dù hắn bị vạn chúng chửi thầm, cũng muốn bí bật xử tử nha đầu này, để giải hận trong lòng--

Ninh Tuyết Mạch tự nhiên biết bản thân mình hiện tại vô quyền vô thế, cũng không có thực lực chân chính, làm việc vẫn luôn phải lưu một đường thoát cho đối thủ của mình, không thể bức vị Vương gia này đến mức chó cùng rứt giậu--

Nàng khe khẽ thở dài nói: "Lục vương gia thân phận tôn quý, dân nữ không cần Vương gia hét ra những lời đó. Hãy thỏa hiệp một chút, chỉ cần Vương gia thực hiện hứa hẹn từ hôn, lại đưa Ninh Tuyết Mạch ngàn lượng hoàng kim là được, còn có, dân nữ cùng Nghiệm Trinh Thú vừa gặp đã rất hợp ý, ta muốn đem nó mang về Tĩnh Viễn Hầu phủ tự mình chăn nuôi."

Phương án này quả thực là tốt nhất đối với Quý Vân Hạo. Nhưng đối với Nghiệm Trinh Thú————

Toàn bộ Trường Không quốc chỉ có ba đầu (3 con) mà thôi, giá trị không thể đo bằng vàng.

Một đầu là ở trong hoàng cung, một đầu nằm ở trong phủ hắn, còn có một đầu ở trong Đại Lý Tự--

Trong mắt hắn chợt loé lên tia nham hiểm, cư nhiên thoải mái đáp ứng: "Được, bổn vương đáp ứng ngươi. Bất quá, Nghiệm Trinh Thú này vẫn thuộc về bổn vương, ngươi chỉ có đặc quyền chăn nuôi nó. Đối với hôn ước kia, ngươi bây giờ vẫn còn nhỏ, trước mắt bổn vương sẽ giữ lại hôn ước này hai năm, hai năm sau nếu ngươi vẫn không muốn gả, vậy hôn ước này sẽ tự động bị giải trừ, như thế nào?"

"Vương gia đây là đang hối hận nên muốn dùng kế hoãn binh?!"

"Cắt*, nàng dứt khoát không để cho hắn toại nguyện với tưởng niệm này, đỡ cho ngày sau còn dây dưa không rõ!

*: thiết (hán-việt): thật ra đây là một từ có ý khinh miệt, không muốn làm theo yêu cầu của người khác.

Ninh Tuyết Mạch dứt khoát lắc đầu: "Ninh Tuyết Mạch thích dứt khoát rõ ràng. Vương gia nói vậy cũng là một người thoải mái, hôn sự này vẫn nên nhanh chóng hủy đi!"

Quý Vân Hạo: "......"

Đến lúc này hắn tự nhiên không còn kiên trì được nữa, không có lựa chọn nào khác đành phải đáp ứng hủy bỏ hôn ước trước sự chứng kiến của vị tiên đồng kia......

............

Bảng hiệu ảm đạm, cánh cửa bị tàn phá, cỏ dại mọc tràn lan trong đình viện, đại sảnh trống trải không có gì......

Đây là Tĩnh Viễn Hầu phủ hiện tại.

Khi gió xuyên qua hành lang, thổi vào trong đại sảnh, cuốn lên tro bụi giống như sương mù mênh mông, làm Ninh Tuyết Mạch vừa tiến đến liền hắt xì mấy cái.

"Thật nghèo! Thật rách nát!" Theo phía sau là Nghiệm Trinh Thú được nâng lên tiến vào, không khách khí bình phẩm.

Đương nhiên nó vẫn nói tiếng Anh như cũ. (Lời tác giả: tiếng Anh đơn giản trả lại cho lão sư tiếng Anh, cũng để tạo điều kiện cho người đọc, nên trực tiếp phiên dịch lại đây ha.)

Ninh Tuyết Mạch nhếch khóe môi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.