Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 50: chết cùng nhau (đã chỉnh sửa)




Mùa đông năm ấy đến đặc biệt sớm. Tiết trời đột nhiên hạ nhiệt độ, trung tuần tháng Chạp đại tuyết đã bay mịt mù. Sương mù trắng xóa, trời và mây, và non, và nước, trên dưới đều bị màu trắng bao phủ. Quái đắc bắc phong cấp, tiền đình như nguyệt huy. Thiên nhân ninh hứa xảo, tiễn thủy tác hoa phi*.

Sáng sớm, ánh dương cực kỳ le lói. Thụy tuyết che kín cả thế giới. Thiếu niên mặc xiêm y phong phanh đứng giữa tuyết địa trống trải, hai má bởi vì gió lạnh thổi mà hơi đỏ lên. Tay y cầm thanh kiếm dài nhỏ sắc bén, luyện công trong đình viện, tư thái nhẹ nhàng, kiếm khí như hồng, dường như chỉ cần có một cơn gió thổi tới, một đám mây bay qua là có thể kéo y lên, trở thành một con ngọc sương điệp bay múa tung tăng.

Luyện ước chừng nửa canh giờ, thiếu niên thu kiếm khí, đứng thẳng người. Trên bãi đất trống của ngọn núi nhỏ này có thể nhìn một cái mà thấy hết cảnh trí bốn phía. Xa xa là núi non trập trùng, rừng rậm vô tận, thương tùng cổ hòe um tùm, cự mộc ngàn năm chọc trời, nhìn qua là thâm u mà ám mật, rất đỗi thanh tịnh. Hoa mai nơi gần trắng như tuyết, đỏ như ráng chiều, từng gốc từng gốc, từng đám từng đám.

Bóng mai cọc cạch, hoa cỏ tốt tươi, trên đường mòn, một nam tử tuyệt mỹ đứng một mình dưới chạc hồng mai, đang vươn ngón tay mảnh mai nghịch cánh hoa, màu lửa đỏ của hoa mai kia tôn hình xăm hắc mai trên ngón áp út của nam tử, cảm giác cho người ta là yêu thiều và nghiên vũ mười phần. Thấy thiếu niên luyện công xong, liền chuyển hướng ánh mắt đến thiếu niên, đôi mắt phượng hơi nhướng càng làm cho y có vẻ âm nhu tà mị.

Thấy y nhìn hướng mình, khuôn mặt vốn hơi đỏ của thiếu niên càng hồng nhuận, lảng tránh tầm mắt y, làm bộ nhìn nơi khác. Nam tử thấy y xấu hổ như thế, khóe miệng không khỏi có một chút ý cười trêu đùa, y khẽ gọi: “Thái nhi, ngươi qua đây.” Thiếu niên này chính là Ôn Thái chưa đầy mười sáu tuổi, mà nam tử tuyệt mỹ này, lại là Lộng Ngọc hai mươi ba tuổi.

Vừa nghe y gọi như vậy, Ôn Thái quả thật giật thót, thập phần mất tự nhiên mà bước đến trước mặt y, lại không nói câu nào. Lộng Ngọc ôn nhu nói: “Xa quá, qua thêm chút nữa.” Ôn Thái lại đi một bước, ánh mắt vẫn nhìn nơi khác, y thật sự không cách nào ở chung với Lộng Ngọc, mỗi lần vừa nói chuyện với người nọ là sẽ cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Lộng Ngọc dường như hoàn toàn không nhìn sự khó chịu của y, một phen ôm y đến bên cạnh mình, lại ra vẻ kinh ngạc nói: “Ngươi gầy quá.” Ôn Thái bất mãn nhìn y một cái, tức giận nói: “Nghĩa phụ còn gầy hơn Ôn Thái.” Lộng Ngọc nhẹ nhàng nâng cằm y, ôn nhu nói: “Ồ?” Ôn Thái mở to mắt, kịch liệt quay đầu, lui về sau một bước. Nhưng miệng vẫn không chịu thua mà nói: “Vốn là như thế.” Lộng Ngọc trêu đùa: “Bảo ngươi đừng gọi ta là nghĩa phụ, ngươi không biết hối cải. Ngươi nói ta còn gầy hơn ngươi phải chứ, ta dùng một tay là có thể bế ngươi lên.” Nói xong còn thật sự chìa một tay, ôm lấy eo y, nhẹ nhàng bế lên.

Ôn Thái sợ quá lập tức kinh hô: “Không được, không được. Thả ta xuống, hồi nữa Yến Vũ nhìn thấy mất.” Lộng Ngọc ngẩng đầu nói với y: “Ngươi sợ nàng nhìn thấy làm gì, nàng lại chẳng phải vợ ta.” Ôn Thái cuống cuồng nói: “Đó là chính ngươi nói… Ngươi mau thả ta!” Lộng Ngọc vẫn không có một chút dự định thả y xuống, tiếp tục nói: “Nếu ta nói ngay cả tay nàng ta cũng chưa từng chạm, ngươi tin chứ?”

Ôn Thái đã bắt đầu giãy giụa lung tung, một mặt còn nói: “Trời mới tin! Ngươi thả ta ra!” Lộng Ngọc cười ôn nhu, nói: “Là thật, lần đầu tiên của ta cho ngươi rồi, cho nên Thái nhi mới là phu nhân chân chính trên ý nghĩa của ta.” Lúc y nói câu này, trọng âm đều thêm trên mấy chữ “chân chính trên ý nghĩa” này. Vẻ đỏ ửng trên mặt Ôn Thái vốn đã tiêu tan, vừa nghe y nói như vậy, lại biến thành đỏ bừng: “Ngươi đừng nói nữa! Ta không biết gì hết!” Lộng Ngọc lập tức nhíu mày, xót xa nói: “Xem ra… Thái nhi là muốn bội tình bạc nghĩa rồi.” Ôn Thái nhất thời tức giận đến mức nói cũng không hoàn chỉnh: “Ngươi… ngươi… ngươi!”

Lộng Ngọc rốt cuộc thả y xuống, nhưng tay vẫn để trên eo y, Ôn Thái toàn thân cứng đờ như tảng đá. Lộng Ngọc vẫn là vẻ mặt bi thương: “Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, trinh tiết ta thủ hai mươi hai năm đều bị ngươi cướp đoạt, ngươi lại chơi xong rồi vứt bỏ ta.” Ôn Thái giận đến mức toàn thân phát run: “Là, là ai cướp đoạt ai… ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói! Tên ma cưỡng gian này! Thả ta ra!” Nghe y mắng như vậy, Lộng Ngọc lập tức cười đến run rẩy hết cả người: “Thái nhi, ngươi thật đáng yêu, làm cho ta cũng không nhịn được muốn…”

Ôn Thái sợ quá lui một bước, tiếc rằng eo đang bị Lộng Ngọc ôm, lập tức lại bị kéo về. Lộng Ngọc đột nhiên đặt tay lên đầu Ôn Thái, lấy ra mới nhìn thấy một đóa hồng mai đang cài trên tóc Ôn Thái. Y nâng mặt Ôn Thái lên, mỉm cười nói: “Thái nhi của ta thật sự quá đẹp.” Lời này nghe còn có vài phần cảm giác làm nũng, Ôn Thái nhìn khuôn mặt tươi cười của y, nhất thời lại ngơ ngẩn không thốt nên lời. Lộng Ngọc mặt còn tươi cười, nghiêng đầu hôn má y.

Hương vị không tệ lắm. Lộng Ngọc liếm liếm môi, chưa thỏa mãn mà nhìn nhìn Ôn Thái đã hóa đá kia, lại cúi đầu hôn môi y.

Ôn Thái vào thời điểm Lộng Ngọc cơ hồ đã quét một lần trong miệng y mới phản ứng được xảy ra chuyện gì, lập tức đẩy Lộng Ngọc còn say mê trong lạc thú cưỡng hôn ra, đỏ bừng mặt quát: “Không biết xấu hổ!!” Sau đó lấy đóa hoa mai trên đầu xuống, ném lên người Lộng Ngọc, lại mắng một câu: “Không biết xấu hổ!!” Mới hỏa khí hừng hực chạy mất.

Không biết xấu hổ! Tên cưỡng gian ma ẻo lả này lại chơi ta như đàn bà! Ôn Thái vừa nguyền rủa vừa hối hả chạy xuống núi.

Lộng Ngọc đứng dưới tàng hồng mai, ngắm nghía đóa hoa mai Ôn Thái ném xuống, nhẹ nhàng để lại gần mũi ngửi ngửi, nụ cười kèm chút tà khí một lần nữa lộ ra trên mặt.

Nếu không phải Thái nhi thù lớn chưa báo, kỳ thật, cứ ở mãi nơi này thủ khối thuốc nổ nhỏ động chút là nổ này như thế, cũng rất tốt.

Tuyết trắng phủ kín núi như ánh trăng sáng tỏ, hồng mai đầy cành như ngọn lửa cháy rực. Chân núi, một thân ảnh ốm yếu hùng hổ lao vào tiểu ốc, cửa bị đóng cái ầm, phát ra một tiếng vang.

Sau đó, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh như dĩ vãng.

Năm ấy, hết thảy đều chưa từng bắt đầu, hết thảy đều chưa từng cải biến.



*Đây là bài  Kinh tuyết của Lục Sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.