Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 28: một giây nguy hiểm




Đến gần mới thấy rõ, đứng giữa đoàn người là một ông già mặc xiêm y cũ nát, tóc bạc một nửa, mặt đầy nếp nhăn, tay cầm một cái tẩu hơi loang lổ rỉ sắt, đang cười tít mắt nhìn mọi người, vừa cười liền lộ ra một hàm răng đen sì. Ta vô ý thức nhíu mày, tuy rằng vẻ mặt lão hòa ái nhưng ta luôn luôn không thích người hút thuốc lắm, cứ cảm thấy biểu cảm khi họ hút thuốc nhìn rất tham lam, khiến người ta có phần không chịu nổi. Chỉ thấy lão tẩu nọ cười ha ha giơ cái bát sắt trong tay lên. Mọi người nhao nhao ném tiền vào bên trong, giá trị không lớn nhưng cơ hồ mỗi người đều cho tiền. Ta thầm nghĩ có lẽ là khất cái nhỉ, nhưng ở đâu có khất cái nổi tiếng như vậy?

Đang lấy làm lạ thì nghe lão tẩu nọ hắng giọng, đám đông lại yên lặng. Lão lớn tiếng nói: “Sau đây ta xin kể cho các vị một câu chuyện, không có danh nhân, lại là chân thật.” Ta lập tức hiểu được – thì ra là một người kể chuyện. Mọi người nghị luận nhao nhao, một số rất kích động, một số lại cười nhạt, nhưng đều không bỏ lỡ cơ hội nghe chuyện.

Lão tẩu nọ dùng tẩu gõ gõ cái bát vỡ trong tay, lại tiếp tục nói: “Tục ngữ nói rất hay: phụ mẫu qua đời, con cái chịu tang. Sau khi Nghiêu chết, Thuấn chịu tang ba năm; sau khi Thuấn chết, Vũ cũng chịu tang ba năm. Ngay cả Ích cũng chịu tang cho Vũ ba năm. Tự cổ chí kim, ngay cả Thánh thượng thiên tử cũng không quên gốc, đối đãi phụ mẫu cực tốt, đều chịu tang, có điều ta lần này trái lại thấy kỳ, ta biết một nam tử, tuổi còn trẻ, tướng mạo bình bình, nhưng tất cả đều nói y là người thành thật hiền hậu, thường ngày đúng giờ thỉnh an phụ mẫu ba lượt, bưng trà rót nước, chu đáo từng tí, chỉ là phụ mẫu tháng ba và tháng năm năm trước lần lượt đi mất, nam tử này khóc lóc ba ngày ba đêm, thổ huyết ngất đi, tất cả mọi người đều cảm khái quả thật là đứa con ngoan hiểu được đạo hiếu. Nhưng ngay mùa đông năm trước, y quen biết một cô nương ngoại lai, tuổi tác không lớn, mặt lại có tướng hồ mị, cũng chẳng biết là đến từ đâu. Nam tử nọ chịu tang chưa đầy năm đã lấy cô nương này làm vợ. Chẳng biết phụ mẫu y ở dưới suối vàng nhìn thấy tình cảnh như vậy nên lạnh lòng như thế nào đây? Y và biểu hiện ngày xưa càng không thể đánh đồng, quả thực là theo không kịp.”

Nói tới đây, mọi người đều chửi mắng chỗ không phải của nam tử này với vẻ mặt đầy nghĩa phẫn, chỉ là trong góc có người sắc mặt hết sức khó coi, vẫn không nói gì. Lão tẩu kể chuyện nọ tiếp tục: “Nếu cưới vợ rồi, y vẫn có thể làm được ngủ chiếu cỏ, ăn đồ chay, mỗi ngày thương nhớ phụ mẫu nhiều hơn, thế thì cũng thôi, chỉ là y cưới nữ nhân kia rồi, đức hạnh ngày một tệ hơn, dần dần nói chuyện với người ta cũng ngạo mạn, bắt đầu chửi bới thô tục, thái độ thật thà ban đầu đã sớm ném lên chín tầng mây. Các vị nói xem, người như thế, nên làm gì y mới được?”

Vừa dứt lời, mọi người đều bắt đầu chửi rủa chỗ không phải của người kia, nói “Súc sinh như vậy còn cần làm cái gì”, “Ở lại trên thế giới cũng chỉ là tai họa mà thôi”, “Có vợ quên cha mẹ, đáng chết”, “Trọng sắc vong nghĩa, không có giáo dưỡng”… Dù sao lắm người xôn xao, lại đều không có một câu lời hay.

Ngay khi mọi người đang mắng dữ dội, nam tử vẫn không hé răng kia rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng nói: “Các ngươi rõ ràng đang chỉ dâu mắng hòe, kỳ thật người đang nói chính là ta đúng chứ. Ngại thật, đây là chuyện riêng nhà chúng ta, không cần các vị nhọc lòng!” Nụ cười vẫn nằm trên mặt người kể chuyện nọ đột nhiên biến mất, lão cũng không nói thêm câu nào nữa. Mọi người tức khắc im bặt như ve sầu mùa đông.

Một lát sau mới có người nói: “Dương Nguyên Tài, Dương đại gia và Dương đại nương sinh tiền tốt với ngươi như vậy, ngươi hiện tại lại báo đáp họ thế nào? Còn không biết xấu hổ mà ở đây la lối? Nếu không phải giết người phải đền mạng thì chúng ta đã sớm chém chết ngươi rồi! Mau mau dẫn nữ nhân của ngươi cút cho xa!” Mặt Dương Nguyên Tài nọ thoáng cái biến thành tái nhợt, ngay cả khi nói mồm miệng cũng có phần không rõ: “Ta thích sống ở đâu thì sống, các ngươi quản được sao?”

Câu này của hắn lại dẫn đến công phẫn, mọi người đều lớn tiếng mắng hắn, một số thậm chí còn nói tục. Dương Nguyên Tài nọ đương nhiên tức đến xanh xám mặt, nhưng không cãi nổi với nhiều cái miệng như vậy, thế là dứt khoát không nói nữa.

Kỳ thật nhìn qua ta cũng đại khái hiểu được là chuyện thế nào, đám người này thoạt trông như đang nghe kể chuyện, thực ra là đang chỉ trích Dương Nguyên Tài. Ta mặc dù không phải người thôn này nhưng cũng không quen nhìn hành vi như vậy của hắn, một hài tử sinh ra đến ba tuổi mới có thể rời khỏi vòng tay phụ mẫu, cuộc sống sau đó vẫn là dựa vào phụ mẫu nuôi. Phụ mẫu qua đời, hắn tham luyến sắc đẹp chưa nói, còn cả ngày tiêu dao tự tại, chẳng biết tim hắn làm bằng cái gì nữa.

Ngay khi mọi người ồn ào đến mức cơ hồ tung trời, một giọng nói thanh lạnh từ đằng sau ta truyền tới: “Các vị yên lặng một chút.” Tuy rằng thanh âm không lớn nhưng cực kỳ dễ nghe, tất cả mọi người không tự chủ được nhìn ra sau. Chỉ thấy một công tử tuấn mỹ mặc hoa phục đi tới, thần sắc bình yên, khí vũ hiên ngang, thoáng có một chút tà khí, khí chất siêu thoát phàm tục, xuất hiện ở nơi nghèo khó thế này, lại làm cho mắt người ta đều sáng lên.

Mọi người bao quát ta đều tròn mắt nhìn, bên cạnh đã có người nhẹ giọng hỏi: “Y là phàm nhân sao?” Ta lắc lắc đầu, mới phản ứng được người nọ chính là Lộng Ngọc. Cũng chẳng biết có phải bởi vì nhìn thấy quá nhiều người tướng mạo phổ thông hay không, đột nhiên trông thấy y lại có cảm giác hơi khó lòng tiếp cận.

Y lại không cho là đúng mà đi tới, cũng chẳng nhìn ta lấy một cái, chắp tay nói: “Thấy mọi người tranh chấp ở đây, tại hạ cũng không nhịn được phát biểu một chút ý kiến: kỳ thật đây đích xác là việc nhà của nam tử kia, người bên ngoài không cần phải nhúng tay.” Y lại quay người nói với Dương Nguyên Tài: “Ngươi cảm thấy làm như vậy có thể thấy an tâm?” Dương Nguyên Tài ngẩn người, có phần không đủ sức mà quát lên: “Đương nhiên an tâm!” Lộng Ngọc mỉm cười, nói: “Vậy thì được. Các hạ có thể về nhà nghỉ ngơi rồi, về sau sẽ không còn ai quản chuyện vớ vẩn trong nhà ngươi.”

Dương Nguyên Tài trợn tròn mắt, thôn dân cũng trợn tròn mắt, ngay cả ta cũng trợn tròn mắt. Rất nhanh chóng lại có người nói: “Công tử, ta không biết ngươi là người ở đâu, nhưng ta muốn cho ngươi biết, thôn chúng ta chính là một gia đình, ai tới nơi này đều là người nhà của chúng ta, nếu ngươi chỉ đi ngang qua đây, thế ta muốn nói cho ngươi hay, người quản chuyện vớ vẩn, là ngươi! Ngươi…” Còn chưa nói xong, một thanh âm sắc bén vang lên, hắn liền ngậm miệng.

Người nọ đứng dựa tường, chẳng biết từ bao giờ trên bức tường ở trái phải hai bên đầu hắn phân biệt có thêm một loạt lỗ nhỏ hình tròn, người nọ đại khái cũng bị dọa đần ra, đứng đó không hề nhúc nhích, thậm chí chẳng dám chớp mắt. Ta cũng thở phào một hơi, may mà không thấy máu.

Lộng Ngọc mặt không đổi sắc nói: “Tin rằng tại hạ không phải người quản chuyện vớ vẩn.” Y lại nói với Dương Nguyên Tài: “Ngươi yên tâm, phụ mẫu nuôi ngươi, là họ tự nguyện, ngươi hoàn toàn không cần hiếu kính họ, chịu tang hay cấm kỵ gì đó đều khỏi cần thiết phải băn khoăn.” Sau đó lại thoáng nở nụ cười mê người mà đi đến chỗ ta.

Y đột nhiên kéo tay ta, quay người đi đến khách điếm. Ta kêu to: “Ngươi làm gì thế, buông ra, buông ra.” Y lạnh lùng nhìn ta một cái mà nói: “Ta đã bảo ngươi đừng ra đây, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao?” Ta rất muốn nói không nghe thấy, nhưng vì mạng của tiểu nhị, đành nói lảng sang chuyện khác: “Ngươi còn nói mình không phải là quản chuyện vớ vẩn, người đó đích xác làm không đúng, ngươi còn giúp hắn! Ngươi thật sự chẳng tốt đẹp gì!” Y cười nhạo nói: “Hừ, ta không quản chuyện vớ vẩn thì ngươi sẽ đi sao?”

Ta lại không thể nói gì, đành để y kéo về. Không phải là ta sợ hãi, ta chỉ muốn trở về hỏi xem y rốt cuộc nghĩ thế nào. Dọc đường chúng ta đều không nói chuyện, ta chỉ biết đã đi lâu lắm rồi, phía sau đều là sự yên tĩnh quỷ dị. Lộng Ngọc thật sự đã dọa những thôn dân tốt chất phác thiện lương này.

Sau khi về phòng khách điếm, ta vừa vào cửa đã đi ngay đến cạnh bàn mà ngồi xuống, xách ấm trà trên bàn rót uống. Chỉ là màu trà rót ra cực kỳ khó coi, chắc hẳn là trà cấp thấp dùng cuống lá hoặc cọng mềm của cây trà chế thành.

Nhất thời miệng lưỡi khô khốc, tâm tình lại không thông thuận lắm, không khỏi oán trách: “Ta đã sớm biết ngươi không có lương tâm, nhưng lại kêu một kẻ không thủ hiếu đạo làm chuyện xấu gấp bội, ta còn chưa biết ngươi đã vô sỉ đến mức độ này.” Vừa mới dứt lời lại nghe “két” một tiếng, ta ngẩng đầu lên thấy Lộng Ngọc đã đóng cửa phòng, đang dựa lưng lên đó mà nhìn mình. Ta ngớ ra, hỏi: “Ngươi đóng cửa làm gì?” Y không nói lời nào, trực tiếp đi đến bên cạnh cúi đầu nhìn ta.

Nếu Lộng Ngọc nói ra lời gì ác độc còn đỡ hơn, ta sợ nhất là y im lặng. Y vừa im lặng là giống như phải quyết định làm chuyện gì.

Y đưa tay vuốt ve mặt ta, lòng bàn tay hơi nóng. Tay ta không khỏi run lên, nước bắn ra từ trong chén trà đang cầm, hắt lên quần ta. Lộng Ngọc cười cười, thấp giọng thở than: “Đồ ngốc.” Sau đó cầm chiếc khăn vuông trên cái giá bên cạnh, giúp ta lau chùi. Nào biết y lau tới lau lui rồi bắt đầu sờ soạng vào trong đùi ta. Ta nghĩ chỉ cần là nam nhân, không, là người thì đều không chịu nổi người khác sờ nơi này, chẳng những không thả lỏng, ngược lại càng căng thẳng hơn.

Lộng Ngọc mỉm cười nhìn ta: “Trước khi ngươi đi tiểu nhị có nói gì với ngươi không?” Lòng ta hơi run, chợt nhớ tới lời tiểu nhị nói, sao ta lại quên mất chứ, còn theo y trở về khách điếm. Ta vô ý thức ngã về sau, ghế cũng ngả xuống theo. Lộng Ngọc nhẹ nhàng vươn tay đón được, dưới tình huống ta còn chưa kịp thở phào, tay kia lại từ bên dưới túm lấy chân ta mà bế thốc ta lên.

Ta tức khắc rối loạn tay chân mà kêu lên: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng, ngươi nếu, nếu, ta sẽ cắn lưỡi tự sát.” Y căn bản chẳng thèm đếm xỉa, lập tức ném ta lên giường, sau đó cũng trèo lên. Ta dùng thanh âm cực to để che giấu sự kinh hãi của bản thân: “Ta nói cho ngươi biết, đây là khách điếm, nếu ta kêu cứu mạng là sẽ có người nghe thấy đấy!”

Lộng Ngọc cười: “Ừm, đích xác sẽ có người nghe thấy. Người khác đều biết ta đang làm chuyện đó với ngươi, vừa hợp tâm ý của ta, tránh cho cô nương nào thấy ngươi đẹp như vậy, còn muốn có ý với ngươi… Có điều ngươi yên tâm, cho dù nghe thấy thì người ta cũng sẽ không tới cứu ngươi đâu, ngươi cứ việc kêu lớn tiếng một chút.” Sau đó lại kề đến bên tai ta nói khẽ: “Ta thích nghe ngươi kêu.” Dứt lời vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai của ta.

Ta hít vào một hơi, nhưng không phát ra bất cứ thanh âm gì. Y vén tóc ta ra, bắt đầu cởi quần áo của ta. Ta gắng sức phản kháng, y lại đẩy ta ngã lên gối, ngồi trên người ta bằng một tư thế cực kỳ mờ ám. Một tay bắt lấy tay ta, tay kia thì tiếp tục kéo vạt áo của ta. Nhất thời sợ hãi đến cực điểm, ta cũng bất chấp vấn đề tự tôn gì đó, đành hạ giọng cầu xin: “Đừng mà, ta van cầu ngươi, ngươi đánh ta đi, giết ta cũng được, đừng làm loại chuyện đó nữa…”

Y không dừng động tác trên tay, nét mặt đầy trêu chọc: “Tối hôm qua không phải ngươi rất chủ động à, sao bây giờ lại sợ rồi?” Ta càng lúc càng hối hận chuyện hôm qua đã làm, lắc đầu điên cuồng mà nói: “Không không không, hôm qua là ta sai, ngươi cứ quên việc này đi, ta không bao giờ như vậy nữa.” Y giống như căn bản không nghe thấy, ta nói xong câu này thì quần áo cũng bị lột sạch sẽ.

Y ngồi dậy, đánh giá thân thể ta. Ta sợ quá vội vàng lôi tấm chăn bên cạnh qua che kín mình, lại bị y kéo ra. Y kéo tấm màn dày cộm xuống, bên trong tức khắc tối om. Dưới bóng tối đưa tay không thấy năm ngón như thế này, ta càng cảm thấy sợ hãi hơn. Cái đêm ba năm trước phảng phất một lần nữa tái diễn trước mắt. Thời gian dường như ngưng trệ vào khoảnh khắc này, ta nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm.

Hai cánh môi mềm mại mà nóng rực dán lên môi, ta đưa tay đẩy, lại chạm đến một lồng ngực trần trụi. Y bắt lấy tay ta, đè trên gối, cực kỳ thô bạo, nhưng nụ hôn trên môi ta lại dịu dàng, đầu lưỡi ươn ướt khuấy tung trong miệng ta, mỗi khi chạm đến một nơi, đều khiến tim ta đập nhanh một hồi. Lộng Ngọc đè lên người ta, toàn thân dán rịt lấy ta, tay vuốt ve trên người, trên lưng, trên đùi ta, từ cằm ta hôn mãi đến cổ, xương quai xanh… Y nhẹ nhàng gặm nhấm da ta, hơi đau, lại cực kỳ thoải mái. Bất tri bất giác ta lại quên mất phản kháng.

Ta thử rụt chân, đùi lại bị dán thứ vừa nóng vừa cứng kia, ta vừa động đậy không nghiêm trọng, Lộng Ngọc lại rên khẽ một tiếng, bừa bãi hôn ngực ta hai cái rồi lật cả người ta lại, trực giác cho ta biết kế tiếp sẽ không có chuyện tốt xảy ra, toàn thân kéo căng. Lộng Ngọc nâng hông ta lên, nhẹ nhàng mơn trớn trên lưng ta, bảo ta không cần sợ hãi. Nhưng mà… ta làm sao có thể không sợ hãi. Vừa nghĩ đến cơn ác mộng đó, ta càng sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Y nâng cao chân ta, gác lên vai y, sau đó chậm rãi tiến vào thân thể ta… Nhưng ta vẫn đau đến mức phải kêu thành tiếng, ý loạn tình mê ban đầu đã sớm biến mất chẳng còn thấy tăm hơi. Y cúi xuống ôm ta, mái tóc dài trơn bóng rơi lên lồng ngực nóng hổi, lành lạnh, tựa như gió đêm, lướt qua khiến lòng người say mê.

Nhưng y ở trên người ta lại không động đậy. Ta biết y đang cực lực nhẫn nhịn, ta lại không dám cổ vũ y tiếp tục, loại đau đớn đó phảng phất muốn làm tung ngũ tạng lục phủ của ta, rồi lại nhịn không được tim đập dồn. Hiện tại người ở trong thân thể ta là Lộng Ngọc, là nam nhân tám năm qua vẫn sớm chiều bầu bạn, đao phủ đê tiện hạ lưu coi mạng người như cỏ rác kia. Thế nhưng tên bại hoại tội ác tày trời này lại khiến ta vô số lần động tâm không thôi, suốt đêm không ngủ.

Một lát sau, y thử động trong cơ thể ta, ta nhắm chặt mắt, cố hết sức chịu đựng đau nhức ở hạ thân. Loại đau đớn này tựa hồ không khó chịu đựng như lần đầu tiên, nhưng ta vẫn không dám thở mạnh một tiếng.

Ta đang muốn miễn cưỡng nói chuyện, lại bị y cướp đi đôi môi như thể điên cuồng, hôn như mưa rền gió dữ, hôn mãi đến khi đầu óc mụ mị, ngay cả đau nhức ban đầu cũng tạm thời ném sang bên, không cảm giác được nữa. Y ngậm môi ta, mơ mơ hồ hồ gọi tên ta, dưới thân lại là chuyển động một đợt tiếp một đợt, mãnh liệt như sóng triều trên biển, lật tung thân thể lắc lư chực ngã của ta. Ta muốn nói gì đó, lại phát hiện lúc này mở miệng, cổ họng khô khốc đến mức chẳng phát ra được một chút âm thanh.

Đau đớn dần biến mất, từ từ kéo đến chính là khoái cảm khó lòng nhận lấy, tay ta không tự chủ được bám lên tấm lưng trần trụi bóng loáng của Lộng Ngọc, dán sát lên người y.

Chung quanh tối đen, nhưng ta dường như còn có thể nhìn thấy sự ôn nhu tựa hơi nước cùng tình cảm mãnh liệt tựa liệt hỏa trong đôi mắt sáng ngời như bầu trời đêm đầy sao kia.

Hình như ta đã mơ một giấc mơ rất thấp kém.

Hôm sau tỉnh dậy, ta nghĩ đến đầu tiên chính là điều này. Ta nhất định là đang trong kỳ phát dục, sẽ có thời điểm dục cầu bất mãn, mới có thể mơ thấy hình ảnh dâm mỹ như vậy. Hơn nữa đối tượng còn là… Lộng Ngọc. Đầu ta nhất định là hỏng rồi, mới có thể mơ thấy cùng y…

Ta mở mắt, trong phòng đã sáng trưng, đại khái là trưa rồi. Trên chiếc đài nhỏ có đặt ngọn nến đã đốt hết, bấc đèn bôi sáp màu xanh nhạt sớm đen sì trong tro tàn. Màn không biết đã treo lên tự bao giờ, ánh dương rọi vào từ song cửa sổ, chiếu thành những vằn vuông dày dày thưa thưa trên mặt đất. Ngoài cửa sổ loáng thoáng có chú sơn ca đuôi màu nâu đỏ đốm đen đang đứng ở đầu cành hát khúc ca dao du dương êm tai. Ta thích cảnh sắc lúc này, luôn cho người ta cảm giác sinh cơ bừng bừng. Chỉ là ta cảm thấy có chút không thích hợp lắm… Ngăn trước mặt ta là cái gì thế?

Sau khi ngẩng đầu thấy rõ ta cơ hồ kêu lên thảm thiết.

Đó lại là mặt Lộng Ngọc. Ta sợ tới mức chẳng dám động đậy, mới phát hiện đầu mình tựa vào ngực y, một tay đang ôm cổ y, tay kia thì đặt trên cánh tay y. Mà y lại dùng hai tay ôm eo ta… Càng đáng sợ chính là, chúng ta đều không mặc quần áo.

Chẳng lẽ đó không phải là mơ? Ta tức thì chỉ muốn ra sức véo mặt mình một cái, xem rốt cuộc có phải là còn trong mơ hay không. Ta khẽ khàng thử rút tay về, nhưng ngay khi ta rụt tay, Lộng Ngọc hơi nhíu mày. Ta lập tức ngừng động tác.

Ta còn chưa từng nhìn y tử tế như thế. Lúc này nhìn qua mới phát hiện trên mặt y trừ lệ chí dưới mắt trái thì không còn tì vết nào khác. Như vậy ngược lại sẽ cảm thấy nốt ruồi này có tác dụng vẽ rồng điểm mắt, cả người có vẻ thêm đôi chút xinh đẹp. Lộng Ngọc nhắm mắt không có khí cô tiêu ngạo thế cự người ngoài ngàn dặm bình thường, hàng mi dài tỏa thành cái bóng mờ mờ dưới mí mắt, ẩn giấu đôi mắt lóng lánh xinh đẹp.

Si dại nhìn một lát, ta chỉ đành oán trách mình không khác nữ tử lắm, lại bị khuôn mặt của Lộng Ngọc mê hoặc đến mức hồn phách dao động. Vừa nghĩ đến tay mình còn ôm y liền định rụt về, lại sợ đánh thức y. Lúc này đầu tựa lên ngực y, còn có thể nghe được tiếng tim y đập thình thịch. Cảm giác này thật sự kỳ quái quá.

Ta cũng chẳng biết mình nhìn y đã bao lâu, chỉ là sau đó tiếng đập cửa vang lên, ta không thể không nhắm mắt lại.

Sau khi thanh âm bên ngoài vang lên, Lộng Ngọc lập tức trở dậy bắt đầu mặc quần áo. Ta lén mở một mắt, phát hiện y đã mặc ngoại sam đứng ngay cửa, sau đó truyền đến một giọng nói hơi quen tai: “Nương tử của ta nói mời ngươi đến nhà chúng ta làm khách, cũng có thể dẫn bằng hữu theo…” Hắn còn chưa nói xong thì Lộng Ngọc đã ngắt lời: “Không đi.”

Người nọ lại nói: “Đại ca, đừng như vậy mà, chưa biết chừng bằng hữu của ngươi sẽ muốn đi, y có ở đây chứ?” Lộng Ngọc ngăn hắn, nói: “Ta hỏi y một chút là được rồi, nhà ngươi ở đâu?” Người nọ nói: “Nhà thứ tư chỗ cổng thôn.” Lộng Ngọc gật đầu để hắn ra ngoài, sau đó lại quay người đi đến chỗ ta. Ta nhanh chóng nhắm mắt, tim lại vọt lên tận họng. Lát nữa dậy ta nên đối mặt với y thế nào…

Không ngờ bên cạnh chợt ấm áp, y lại chui vào chăn. Ta lúc này chỉ muốn rụt sát vào tường. Ngờ đâu y lại kề đến nói: “Ta quen ngươi nhiều năm như vậy, chưa bao giờ biết ngươi lại thích ngủ nướng.” Ta choàng mở mắt. Chẳng lẽ y sớm biết ta đã tỉnh? Vừa thấy khuôn mặt tươi cười có thâm ý khác kia, ta nhất thời ngượng ngùng kéo chăn che kín đầu.

Y cũng không kéo chăn, ta lại cảm thấy có thứ gì đó đè lên người, dường như là Lộng Ngọc cách chăn ôm mình. Ta loáng thoáng nghe thấy y đang nói: “Ngươi nhìn ta lâu như vậy, không cảm thấy chán sao?” Nhất thời máu càng xông lên, ta quả thực hy vọng trên giường có cái lỗ để ta rơi xuống cho rồi.

Chỉ là che mặt như vậy rất ngộp, ta cơ hồ phải ngạt thở ở bên trong. Vốn có thể hé ra hô hấp một chút, ai ngờ Lộng Ngọc ôm chăn kín bưng, như thể cố ý muốn cho ta ngạt chết. Cách một hồi, ta thật sự không chịu nổi nữa, đành cố gắng giãy giụa, y lập tức buông ra, sau đó thừa dịp ta để lộ một khe nhỏ mà chui vào. Ta la hoảng một tiếng, vội vàng dịch vào trong. Hiện tại chúng ta đang tỉnh, nhưng không giống như ban nãy.

Lộng Ngọc ôm lấy ta, người hơi lạnh, chẳng lẽ lúc dậy y chỉ khoác mỗi áo ngoài? Ta cười thầm trong bụng, lại không tiện nói ra, chỉ gắng sức vùi đầu vào chăn. Y ôm chặt lấy ta, nhẹ giọng thì thầm: “Không cần thẹn thùng, đâu phải chỉ một mình ngươi đang sợ hãi.” Ta nghi hoặc ngẩng đầu nhìn y, lại thấy mặt y ửng đỏ, đôi mắt đặc biệt sáng ngời kia chạm đến tầm nhìn của ta. Ta cúi đầu tựa vào ngực y, cơ hồ không chịu nổi tim mình đập dồn.

Y cũng không nhắc đến những chuyện làm ta bất an nữa, ngược lại nói: “Tên không thủ hiếu đạo hôm qua hỏi ngươi có muốn đến nhà hắn ăn cơm không.” Ta lúc này mới nhớ thanh âm quen tai kia thì ra là Dương Nguyên Tài nói, hắn rõ ràng mời Lộng Ngọc, vì sao Lộng Ngọc lại phải nói là hỏi ta. Chẳng lẽ y muốn cho ta xấu mặt? Ta hơi không vui, liền thở than: “Ngươi lại bồi dưỡng ra một tên bại hoại, Dương Nguyên Tài kia nguyên là một hán tử tốt, đều bị mấy câu của ngươi làm hỏng.”

Lộng Ngọc nói với vẻ không đồng ý: “Làm sao ngươi biết tên đó là ‘lại’ bị ta làm hỏng? Thế người trước là ai? Ngươi sao?” Ta nhất thời nghẹn họng, cũng chẳng để ý tới y nữa. Muốn dậy, nhưng lại bị y siết chặt trong lòng, vừa tức vừa thẹn, đành cau mày, tận lực giữ khoảng cách. Lộng Ngọc đột nhiên nở nụ cười, ôn nhu gọi: “Thái nhi, Thái nhi.” Ta ngẩng đầu, trợn mắt nhìn y. Y cực nhanh chóng kề đến, rất dễ dàng mổ môi ta một cái.

“Ngươi…” Ta kêu thảm một tiếng, lập tức dùng tay che miệng, môi run nhè nhẹ, “Trên thế giới này sao lại có người vô sỉ như vậy? Chẳng lẽ ngươi không thấy là ta đang giận sao?” Y cười, nói một cách đương nhiên: “Nhìn thấy rồi, cho nên mới muốn hôn ngươi.” Ta lại không thể nói gì, ta biết khi trao đổi với y không thể dùng quy phạm hoặc là tiêu chuẩn hành vi của thế gian để làm thước đo, nếu không sẽ chỉ khiến mình tức chết. Dưới tình huống ta vẫn đang nằm trong trạng thái phẫn nộ, y lại bổ sung một câu: “Ngươi đêm qua nhiệt tình quá, thật sự không hợp với tính tình có nề nếp bình thường. Đêm nay chúng ta tiếp tục, nhé?”

Ta nhất thời có thể nói là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bèn đá y một phát. Kết quả lại thất bại lần nữa. Y vào lúc này trở mình ngồi dậygiống như có dự cảm, không đợi ta mở miệng đã tự nói: “Được rồi, dậy thôi, chúng ta ra ngoài ăn một chút đi… Đúng rồi, lúc làm ngươi có thể kêu ra tiếng, ta nói rồi, ta thích nghe ngươi kêu.”

Ta nhìn y bắt đầu chậm rãi mặc quần áo, lại không biết nên tiếp lời như thế nào, giận đến mức suýt nữa ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.