Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 27: đánh tập thể




Lộng Ngọc không biết đi đến từ khi nào, ở đằng sau ta nhẹ giọng hỏi: “Thích không?” Tuy rằng thanh âm rất nhỏ nhưng thình lình vang lên lại dọa ta giật thót, song ta vẫn ổn định cảm xúc, nỗ lực ra vẻ không hề gì: “Ta không hiểu về ngựa, không biết là tốt hay xấu.”

Y vuốt ve bờm con bạch mã nọ, nói: “Xưa có mười loại danh mã: một là đằng sương bạch, hai là kiểu tuyết thông, ba là ngưng thông, bốn là huyền quang thông, năm là quyết ba du, sáu là phi hà phiêu, bảy là phát điện xích, tám là lưu kim qua, chín là cao lân tử, mười là bôn hồng xích. Hai con ngựa này chính là hậu duệ của đằng sương bạch và kiểu tuyết thông.”

Ta nhìn y như cười mà không: “Ngươi còn nhớ rất rõ những cái tên này nhỉ. Vì sao nó không phải là thuần chủng?” Y nói: “Những danh mã đó đều chỉ có một.” Ta gật gật đầu, không nói gì nữa. Tám năm rồi, ta cũng biết ở bên cạnh Lộng Ngọc thì nên làm thế nào. Đối với thứ bản thân thích, nhất định phải giấu kín, không thể biểu hiện ra. Nếu không kết quả của nó cuối cùng là hủy diệt.

Lộng Ngọc hỏi ta: “Ngươi biết cưỡi ngựa chứ?” Ta cũng không biết nên trả lời thế nào, bởi vì chẳng hiểu sau khi đáp không thì y sẽ làm gì. Dù sao hai con ngựa này nhìn hết sức ngoan ngoãn, yên cũng rất chắc chắn, hẳn là từng được huấn luyện. Chúng đại để sẽ không hất người ta xuống, làm người ta ngã thành trọng thương như ngựa hoang.

Ta gật đầu với y, sau đó đi tới bên cạnh một con. Ta lưu ý đến Lộng Ngọc không lên ngựa, mà vẫn cẩn thận quan sát động tác của ta. Ta nỗ lực nhớ lại dáng điệu khi lên ngựa của phụ thân lúc nhỏ, nhưng đã cực kỳ mơ hồ. Bất đắc dĩ, đành một tay nắm dây cương, một chân giẫm bàn đạp, đang chuẩn bị trèo lên thì bị một bàn tay kéo lại.

Ta quay đầu liếc nhìn, thấy Lộng Ngọc mặt không biểu cảm nhìn ta, kéo ta từ trên bàn đạp xuống, nói: “Lúc lên ngựa, tay trái cầm dây cương vịn phần trước của yên ngựa, chân trái giẫm bàn đạp trước, sau đó tay phải đè trên lưng ngựa rồi bước lên.” Ta hơi đỏ mặt, thấy y nhìn ra ta không biết cưỡi ngựa, tức khắc hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu, lại đưa tay kéo dây cương. Kết quả còn chưa đụng tới dây thừng thì đã bị y kéo lại một lần nữa.

Ta có phần thẹn quá hóa giận: “Ta nghe thấy rồi, ngươi rốt cuộc có chuẩn bị đi không hả?” Y chẳng thèm để ý, lại hướng vào nhà mà hô một tiếng: “Yến Vũ, con ngựa này bỏ đây, ngươi dẫn nó về chuồng.” Bên trong truyền đến tiếng Yến Vũ trả lời. Lẽ nào y không chuẩn bị đi? Ta ảo não nhìn y, chẳng qua sai lầm một lần mà thôi, y có cần thiết như vậy không?

Khi ta còn đang hờn dỗi, lại cảm thấy dưới nách chợt căng, sau đó cả người bay lên không. Cũng chẳng biết Lộng Ngọc lên ngựa lúc nào, y ngồi trên yên ngựa, bế ta lên ngồi đằng trước y. Dưới tình huống ta còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra, con ngựa đã bắt đầu lao đi.

Ta bị xóc nảy khó chịu, lại ngồi đó không thể động đậy, quay đầu nhìn y giận dữ nói: “Ngươi để ta xuống, ta tự mình cưỡi được.” Nhưng vừa nói ra miệng, trong lòng lại hoảng loạn một hồi. Mình cư nhiên ngồi gần y như vậy, gần đến mức có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của y. Lưng ta dán lên người y, thậm chí có thể cảm nhận được tim y đập.

Sau lưng truyền tới thanh âm có phần khinh thường: “Nếu để ngươi cưỡi thật, đoán chỉ ra ngoài cũng phải mất đến vài ngày.”

Giục ngựa chạy lên một triền núi, những đám mây như thiếu nữ khoác lụa mỏng trắng tinh dạo bước trên không trung màu xanh ngọc, xa xa từng ngọn núi cao như lợi kiếm đâm thủng trời xanh. Nhìn xuống dưới lại là hải dương mênh mông, mặt nước màu lam gợn sóng lăn tăn, sóng triều trắng như tuyết lan ra, như hoa dại không biết tên nở rộ đủ các màu, ở trong gió nở bung quang huy lam u, lam đến độ làm say lòng người.

Bầu trời đêm cạnh biển sáng trong như vậy, phồn tinh rợp trời dường như ở ngay trước mắt, doanh đăng của lều trại trên bờ cát lộ ra quang huy màu da cam, từng dải lều trại lại phảng phất là những vì sao lấp lánh trên bãi cát. Tiếng vó ngựa nhẹ nhàng bước lên đường nhỏ trên núi, tinh quang nguyệt quang như chiếu vào rừng, đêm càng khuya khoắt tĩnh lặng, dường như đắm mình trong màu trắng nhu hòa.

Ta dựa lên vai Lộng Ngọc, chẳng biết đã thôi giãy giụa từ lúc nào. Y vẫn kiên nhẫn nghe ta ồn ào, nhưng sau đó ta cũng chẳng còn hơi sức để lộn xộn nữa. Chúng ta cưỡi tuy là tuấn mãsong cũng không thể chạy quá nhanh trên núi, cho nên đi cả ngày trời mới lên được đến lưng chừng núi.

Lúc đầu kề cận như vậy sẽ thấy hết sức căng thẳng, nhưng sau thờigian dài cũng không cảm thấy có gì không thích ứng được, ngồi cứng đờ người cũng mệt mỏi rồi. Ngẫm lại thì ta đâu phải hoàng hoa đại khuê nữ, không cần thiết giữ khoảng cách với y, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy quái quái nhưng eo mỏi lưng đau làm ta quên sạch những cảm giác kỳ quái đó, thoải mái dựa lên người y. Lộng Ngọc chẳng để ý lắm. Ta chỉ rất hiếu kỳ, ấy là y vẫn đỡ thân thể ta, mặc dù ta rất gầy nhưng cũng là một nam tử sắp trưởng thành, y lại không kêu mệt, cũng xem như việc lạ.

Nghĩ đến đây, ta lại hỏi: “Này, ngươi không mệt à?” Y đưa tay nắm hông ta mà nói: “Ngươi xem ngươi gầy thành thế nào, nếu ta có con thì nó cũng phải nặng hơn ngươi.” Ta giận dữ nói: “Ta không cao hứng.” Sau đó ta nghe thấy tiếng y cười nhạo. Ta càng nổi giận hơn: “Ngươi cười cái gì? Ngươi cũng là sào trúc, không biết xấu hổ mà nói ta.” Y từ phía sau sờ đầu ta: “Ta còn cho rằng ngươi nghe nói ta có con nên không cao hứng chứ.” Ta hất tay y: “Đừng sờ bậy đầu ta. Đầu nam nhân và eo nữ nhân đều không sờ được, ngươi chưa từng nghe à?”

Y không trả lời, tiếp tục sờ eo ta. Ta nói: “Không phải ta nói rồi sao, đầu nam nhân và eo nữ nhân…” Nói tới đây bản thân cũng phát hiện đã nói sai, thoáng cái xấu hổ đến mức chẳng cách nào tiếp tục. Y nở nụ cười khe khẽ: “Thì ra Thái nhi là cô nương gia, sao ta vẫn chưa nhìn ra nhỉ?” Ta quay đầu đi, nổi giận đùng đùng nói: “Ta nói sai rồi còn không được sao.”

Kết quả là ta cực kỳ không may mắn đụng phải tầm mắt y. Trong rừng tối đen như mực, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng côn trùng kêu hoặc là gió thổi cỏ lay. Mà đôi mắt to xinh đẹp kia trong bóng đêm thế này lại có vẻ cực kỳ sáng ngời, trong nhất thời, ta có chút hoảng hốt: “Ngươi đang nhìn đi đâu đấy, hồi nữa đi lầm đường thì phải làm sao?” Lúc này ta mới phát hiện y dùng một tay nắm dây cương, tay còn lại đã vòng qua hông ta. Giờ đây tay y hơi siết lại, ta mới đột nhiên phát hiện vấn đề này.

Mặt y gần ta hơn một chút, y ôn nhu nói: “Không có vấn đề gì, dù sao đi thế nào cũng có thể qua được. Ngươi lạnh sao?” Nhất thời tim ta đập thật nhanh, máu trong lồng ngực cuộn trào mãnh liệt như nước giang hà, tưởng như sẽ lao ra bất cứ lúc nào. Ta cúi đầu, lại lắc lắc đầu: “Không, không, không lạnh. Ngươi, ngươi bỏ tay ra đi.”

Tiếng vó ngựa vẫn vang lên, nhưng y lại buông dây cương, ta nhất thời hoảng hốt, sợ quá kêu to: “Ngươi buông ra làm gì! Trời ơi, một hồi nó chạy loạn hất văng chúng ta thì phải làm sao!” Lộng Ngọc đằng sau không nói gì, chúng ta cùng những cành cây mảnh dài vươn ra ven đường sượt qua nhau, ma sát với quần áo ra những tiếng sột soạt. Ta cũng không biết sao mà mình đột nhiên kích động như vậy, chỉ vội vàng đưa tay túm lấy sợi dây cương Lộng Ngọc buông ra, lẩm bẩm: “Phù… Ngươi hù chết ta rồi.”

Lộng Ngọc ở phía sau lại khẽ hừ một tiếng: “Ngươi sợ ta?” Ta nói đúng lý hợp tình: “Ai sợ ngươi.” Giọng điệu của y càng thêm khinh thường rõ ràng hơn, tay kia cũng vòng qua tay ta mà ôm lấy ta. Ta lập tức rùng mình, tim nháy mắt treo lên đến họng. Y ôm ta càng lúc càng mạnh, vùi đầu trên vai ta: “Ngươi còn nói ngươi không sợ?” Ta cứng đờ toàn thân, để y ôm không dám động đậy, sao mà thời gian trôi qua chậm như vậy chứ, ta nên làm thế nào đây…

Rất lâu sau, y rốt cuộc nói một câu, lại là một câu khiến ta ngây ra rất lâu: “Thái, ta… ta rất thích ở bên ngươi, ngươi cứ để cho ta ôm một chút, được không?” Y vừa nói như thế, trái tim vốn đã hết sức căng thẳng của ta hiện tại càng đập điên cuồng, ta lại không cách nào cự tuyệt y, rất trái với bản ý mà đáp ứng một tiếng “Được”. Có điều cho dù ta không đồng ý thì y cũng sẽ ôm ta như vậy thôi. Ta không biết nên hình dung tâm tình hiện tại như thế nào, có chút sợ hãi, càng nhiều hơn… lại là nhảy nhót.

Ta bị làm sao đây? Chẳng lẽ… đối với Lộng Ngọc ta thật sự có loại… tình cảm không nên xuất hiện giữa chúng ta?

Ngay khi ta đang nghĩ ngợi lung tung, Lộng Ngọc đột nhiên vặn mặt ta qua, nâng cằm ta rồi bất ngờ hôn ngấu nghiến.

Ta sửng sốt đến quên cả suy xét, nhưng khi chạm đến đôi môi nóng rực của Lộng Ngọc, toàn thân lại bỗng nhiên như bị liệt hỏa thiêu đốt, nháy mắt đốt cháy hầu như không còn, mất đi sức lực. Ta biết hành vi của mình đã hoàn toàn không nghe tư tưởng khống chế, thậm chí quay người dựa sát vào y, muốn trừ đi giới hạn giữa hai người với hạn độ lớn nhất.

Y vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng chạm môi ta, thần kinh trên lưng ta thoáng chốc trở nên tê dại, sự hỗn loạn trong đầu sớm bao trùm nhịp tim. Y lại giống như là trêu chọc ta, hơi liếm một chút rồi thu về.

Nhất thời thân thể ta khó chịu như bị rút rỗng, nhưng ngay sau đó y lại một lần nữa dò xét qua, điên cuồng nạy mở đôi môi vốn không có phòng bị của ta, mút chất lỏng trong miệng, chơi đùa khuấy trộn, khuấy cả thần trí của ta thành một vũng bùn. Ta ôm cổ Lộng Ngọc, tóc y đổ xuống như thác, tản mát trên người ta.

Trong cả khu rừng tĩnh lặng đến gần kề quỷ dị. Ngựa không biết đã dừng bước từ khi nào.

Ta chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hai người chúng ta. Còn có tiếng tim ta đập nữa.

Ta chưa bao giờ biết mình lại đói khát đến mức này. Trong đầu cư nhiên toàn là chuyện không nên phát sinh từng phát sinh giữa chúng ta trước kia. Nhưng lúc này ta cũng chẳng có thời gian đi cảm thấy tu sỉ hoặc là hổ thẹn, đáy lòng có một thanh âm mãi lặp lại.

Ta thích y… Ta thích y.

Lộng Ngọc xuôi theo môi mà hôn cằm và cổ ta như chuồn chuồn lướt nước. Y kéo vạt áo của ta xuống, xiêm y ta khoác bên ngoài rất dễ dàng bị y kéo tuột. Y dùng sức siết chặt hông ta như muốn bẻ gãy nó, dán rịt lên người y.

Ban ngày không lạnh lắm, ta chỉ mặc hai kiện đơn y, cởi lớp bên ngoài kia ra thì chỉ còn lại tiết phục màu trắng rất mỏng. Một cơn gió lạnh thổi qua, mũi hơi ngứa, ta hắt xì một cái. Kỳ thật tiếng ta hắt xì không lớn, nhưng toàn thân Lộng Ngọc lại hơi run run. Y bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ cám dỗ và dục vọng trong mắt tức khắc biến mất chẳng còn thấy bóng dáng tăm tích. Ta hơi xấu hổ nhìn y, mới phát hiện tay mình đang ôm cổ y, nhất thời không biết nên thu hồi hay nên tiếp tục ôm cứng đờ như vậy.

Lộng Ngọc lập tức mặc lại xiêm y cho ta, sau đó còn cởi áo choàng của mình, kéo hai tay ta đang ôm y xuống mà bao kín bên trong. Ta càng cảm thấy quẫn bách đến cực điểm. Sao ta lại ngu ngốc như thế, bản thân không biết buông tay, còn để y kéo mình xuống, như thể ta đang chủ động cầu hoan vậy. Ta cúi đầu, nhìn vó ngựa trắng như tuyết đạp trên con đường đá, nháy mắt này ta chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Ai ngờ Lộng Ngọc lại nói khẽ bên tai: “Thái, ngươi nhịn một chút, ta cũng rất khó chịu, chỉ là đêm rất lạnh, ta sợ ngươi trúng phong hàn… Chờ chúng ta đến nơi có thể nghỉ chân rồi nói sau, được không?”

Mới nghe lời này, ta càng cảm thấy vừa thẹn vừa giận, vì sao lại xuất hiện chuyện mất mặt như vậy? Đổi lại là bình thường ta nhất định sẽ không hài lòng mà kháng nghị, nhưng lúc này ta chẳng nói gì được. Ta có thể nói gì đây? Chẳng lẽ phải giống như một hoàng hoa đại khuê nữ nũng nịu nói “Đáng ghét, người ta không nghe đâu”, hoặc là giống một thiếu phụ được trượng phu cưng chiều đỏ mặt gật đầu nói “Hết thảy ta đều nghe theo tướng công chàng”?

Trong sự đấu tranh xấu hổ và ảo não cực độ thế này, ta buồn bực cả một buổi tối, vẫn không hề nói chuyện với Lộng Ngọc.

Ngay cả chính ta cũng chẳng biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Chỉ là khi Lộng Ngọc gọi ta, phương đông đã lộ ra ánh bình minh le lói. Loáng thoáng có cảm giác ngựa đã dừng chân, Lộng Ngọc bế ta xuống ngựa nhưng không gọi. Tỉnh táo lại là bởi vì tiếng khóc của một nam nhân.

“Ô ô – gia gia tổ tông, đại gia ngài tha cho tiểu nhân đi! Trong nhà tiểu nhân còn bốn khẩu, đều dựa vào tiểu nhân mở khách điếm nhỏ này mà sống, ngài tha cho ta đi, ô ô ô…” Ta lén mở mắt, chỉ thấy một nam nhân mặc quần áo chưởng quầy đang quỳ phía trước mà ra sức dập đầu, đập lên sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng “cốp cốp”. Hắn còn chưa nói xong thì phía trên ta đã truyền đến một thanh âm lạnh lùng kèm theo sự tức giận: “Câm miệng. Ta chỉ hỏi ngươi, chỗ ngươi còn phòng trống hay không?”

Chưởng quầy nọ vội vàng đáp luôn miệng: “Có có có, có có có, đại gia ngài muốn ở gian nào cũng được!” Nhìn tình hình, rồi liếc Lộng Ngọc một cái, ta biết ngay y lại đang làm chuyện xấu. Nhưng ta biết lúc này ta không thể “tỉnh” được, nếu không chưởng quầy nọ đại khái sẽ thật sự gặp rắc rối. Kỳ thật vì sao ta chắc chắn điểm này như vậy, bản thân ta cũng chẳng biết nữa.

Chưa bao lâu, Lộng Ngọc đã bế ta lên lầu, vào một gian phòng, nhẹ nhàng thả nằm trên giường. Ta biết động tác của y cực kỳ cẩn thận, nhưng lại không hiểu lắm là vì sao y đột nhiên tốt với ta như vậy. Chỉ là, cảm giác được người ta quan tâm thật sự rất hạnh phúc.

Bên cạnh rất lâu không có động tĩnh. Nhưng Lộng Ngọc bước đi chưa bao giờ có âm thanh. Ta thật sự không nhịn được, bèn trộm hé mắt, muốn xem thử có phải là y đã ra ngoài hay không. Kết quả lại nhìn thấy y ngồi ngay trên mép giường chưa đầy gang tấc, đôi mắt trong veo mà xa thẳm như u tuyền, thâm trầm như bích đàm đang nhìn ta chăm chú không hề chớp.

Thấy ta hé mắt, y đột nhiên nhích lại gần, hỏi khẽ: “Ngươi dậy rồi? Có muốn ngủ thêm lúc nữa không, bây giờ vẫn còn sớm?” Ta thấy y đã phát hiện, không thể không mở mắt ra, lắc đầu: “Chúng ta hiện tại ở đâu?” Y nói: “Khách điếm. Hiện giờ trời đã sáng rồi, nhưng ở trên ngựa chắc hẳn ngủ không ngon, ngươi nghỉ ngơi thêm đi.” Ta thấy dưới mí mắt trắng nõn của Lộng Ngọc thoáng có nét màu xanh nhạt, y cả đêm không ngủ. Ta cắn môi, tức thì chỉ cảm thấy nơi mềm yếu nhất tận sâu dưới đáy lòng bị chạm đến, giống như dập dờn một dải gợn sóng ấm áp nhu hòa.

Ta cân nhắc một hồi, vẫn chỉ có thể hỏi một câu: “Vậy còn ngươi?” Y nói: “Ta có chút việc, phải đi ra ngoài một chuyến.” Ta đột nhiên cảm thấy không vui lắm. Nhưng vừa không vui lại đồng thời giận mình: Ta dựa vào cái gì mà không vui? Chẳng lẽ muốn y ở lại bồi mình sao? Nghĩ tới nghĩ lui đầu óc lại hỗn loạn, trở mình quay mặt vào tường: “Vậy ngươi đi đi, ta ngủ đây.” Lộng Ngọc do dự vỗ vai ta, hỏi thử: “Ngươi làm sao vậy?” Ta lại lắc đầu: “Không sao. Buồn ngủ rồi.” Y nói: “Ngươi giận à?” Ta hơi bực bội: “Không có! Ngươi đừng ồn ào!” Y nói: “Vậy ngươi quay qua đây.” Ta thở một hơi dài, tận lực để mình đừng biểu hiện ra dáng vẻ không vui mà quay người lại.

Y quan sát ta cẩn thận một hồi, trong mắt dần lộ ra nét cười, sau đó cúi xuống hôn ta một cái.

“Ngươi không giận thì tốt. Ta ra ngoài đây, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe.” Nói xong câu này, y lại thầm thì bên tai ta, “Đến tối ta lại trở về bồi ngươi…” Lúc nói hai chữ “bồi ngươi” này, y cố ý kéo dài âm điệu, như thể sợ ta không nghe thấy. Y lại nhìn ta một cái có thâm ý khác rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Ta biết mặt mình chắc chắn lại đỏ rồi.

Lúc tỉnh dậy đã là giờ Ngọ hai khắc, thời tiết mấy hôm nay khá ấm áp, ánh dương dường như rất đẹp, từ mép màn cửa sổ màu lam sậm xuyên thấu qua đôi chút, chiếu ra một đường sáng màu vàng trên mặt đất. Ta tức khắc phát hiện nơi hiện tại ta ở rất khác với gian phòng trong tiểu ốc bên bờ biển trước kia, dường như điều kiện không tốt lắm, chân bàn khuyết một đoạn, dưới kê một mẩu ngói nâu sậm, màn giường màu đỏ tía bị giặt đến bạc màu… Ngay cả màn cửa sổ cũng vá víu. Có điều tuy rằng nhìn khá bần cùng nhưng cực kỳ sạch sẽ.

Ta đứng dậy, phát hiện áo ngoài của mình đã bị cởi ra, mới nhớ tới lúc mơ mơ màng màng y đã thay quần áo giúp, cũng chẳng biết lúc này y đi đâu mất rồi, ta đành xuống giường, cầm quần áo gấp gọn đặt trên bàn lên mà mặc vào rồi đi ra ngoài cửa.

Sau khi ra ta mới nhớ mình đang ở khách điếm, không nhiều người, qua qua lại lại cũng chỉ được vài mống như vậy. Quần áo của họ đều khá đơn giản, thần sắc cũng hết sức tường hòa. Thiết nghĩ người dân thôn trang này nên khá đôn hậu thuần phác. Ta xuống lầu, cầu thang bằng gỗ kia đi lên sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt, đi bên trên dường như muốn sập bất cứ lúc nào. Ta nơm nớp lo sợ mà đi đến lầu một, lại thấy chưởng quầy lúc sáng sớm không có mặt, lòng ta hơi sợ, chẳng lẽ hắn đã gặp phải độc thủ?

Ngay lúc này, phía sau lại có người run giọng gọi: “Khách quan…” Quay lưng thấy lại là một nam tử trẻ tuổi vắt tấm vải trắng trên vai. Ta hỏi: “Tiểu nhị, chưởng quầy của các ngươi đâu?” Bấy giờ ta mới phát hiện mình thật là cách tuyệt thế sự quá lâu, suýt nữa ngay cả người mặc trang phục như vậy là tiểu nhị cũng quên mất. Tiểu nhị nọ đáp: “Chưởng quầy thân thể không khỏe lắm, đã về nhà nghỉ ngơi rồi.” Ta mới lập tức thở phào một hơi, còn may, hắn đại để là bị Lộng Ngọc dọa sợ, có điều không chết người chính là chuyện tốt.

Tiểu nhị cúi đầu, ánh mắt không ngừng liếc trộm ta, run rẩy nói: “Vị công tử đến cùng ngài bảo ngài trước tiên cứ ở đây nghỉ ngơi chờ y, không được đi đâu… nếu không… nếu không…” Lòng ta kích động một hồi. Lộng Ngọc quản không khỏi quá rộng rồi? Ta thích đi đâu là chuyện của ta, y dựa vào cái gì mà khống chế tự do của ta? Ta bực bội cắt ngang: “Nếu không cái gì?” Thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ: “Nếu không đến tối y trở về… phải, phải, phải làm ngài đau chết…”

Phải làm ta đau chết. Ta cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, Lộng Ngọc nhận nuôi ta nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ dùng bạo lực với ta… trừ lần đó. Lần đó?! Ta đột nhiên hiểu được, máu nháy mắt xông lên mặt, khuôn mặt lập tức nóng bừng bừng. Trên thế giới sao lại có kẻ vô sỉ như vậy? Lại bảo tiểu nhị chuyển cáo lời thế này! Nhất thời giận đến không thốt nên lời.

Nhưng ta thấy tiểu nhị kia sắc mặt trắng bệch, tuổi lại khá nhỏ, hơn nữa hắn cũng chẳng biết Lộng Ngọc là người thế nào, tám chín phần mười không biết Lộng Ngọc có ý gì, còn tưởng rằng y muốn lấy mạng ta. Hắn vừa chuyển cáo xong, lại nhìn thấy nét mặt ta đầy giận dữ, lập tức chạy như bôi dầu dưới chân.

Lộng Ngọc tuấn mỹ như thế, nhìn lại rất thanh tú, thiết nghĩ chỉ nói chuyện thôi thì sẽ không dọa ai, tiểu nhị dáng vẻ căng thẳng như vậy, chắc lại từng bị y uy hiếp hoặc là đe dọa rồi.

Ta đi ra cửa, thấy một dải nhà ngói màu xám nhạt và màu đỏ sậm, trước cửa nhà nhà hộ hộ đều để một cái bao tải to căng phình, không biết bỏ gì bên trong. Hạt lúa, hoa màu như ngô trải đầy trên mặt đất trước cửa, phơi dưới thái dương, phát ra ánh sáng vàng rực. Có mấy nam tử vác sọt đất đôi chân trần thô ráp dính bùn lầy, đi trên mặt đất khô hanh, vừa đi còn vừa phát ra tiếng thở phì phò có tiết tấu.

Phụ nữ vấn tóc thành búi ngồi trước cửa, tay cầm chày gỗ to nặng đập từng đống quần áo trong chiếc chậu gỗ dưới đất. Mấy đứa trẻ quần áo hơi bẩn đang vây quanh một chỗ, đọc một số đồng dao lưu truyền lại từ miệng trưởng bối: “Giang sơn không rõ, trên giếng thủng một lỗ. Chó vàng thân trắng, chó trắng thân phù.”

Thanh âm của hài tử thật ngây thơ, lại giòn giã non nớt, tiếng cười càng vô ưu vô lự, nghe điệu hát trong miệng chúng, tâm tình của ta tức khắc tốt hơn rất nhiều. Lúc ta lớn bằng chúng, người nhà đều đã qua đời cả…

Ngay khi ta đang chuẩn bị dừng chân xem chúng chơi trốn tìm, bên phải đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay rất to. Ta nhìn phương hướng thanh âm truyền đến, lại thấy một đám người đang vây quanh một chỗ, cũng chẳng biết là đang làm những gì. Ta vốn không định qua xem, lại nghe thấy trong đám đông truyền ra tiếng reo hò, tức khắc lòng thấy hiếu kỳ, liền bước đến đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.