Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 36




Sáng sớm tinh mơ tỉnh dậy, đập vào mắt Yona là khuôn mặt lạnh lùng của Hak. Yona hét lên với volume cực lớn:-AAaaaaaaaaaaaaaaaa! Hak, sao ngươi vào được đây?

-Cửa không khóa mà! -Hak thản nhiên trả lời.

-Ít nhất vào cũng phải gõ cửa chứ? -Yona nói, giọng đã dịu hơn.

Hak nhún vai nhìn Yona. Cô khi ngủ dậy còn bơ phờ, mái tóc đỏ dài còn một số chỗ rối.

-Này Hak, bây giờ mấy giờ rồi vậy? - Yona hỏi.

-Giờ thìn rồi. -Hak trả lời mà không biết mặt ai đó đang đơ ra.

10s sau

-CÁI GÌ??? GIỜ THÌN RỒI SAO? AAAAA, TA MUỘN MẤT RỒI!!! -Yona nói với giọng khuếch đại khiến cả Hak và mọi thần dân ở Kai phải bịt tai lại.

-Muộn cái gì? -Hak hỏi.

-Ta đã hứa sẽ cùng Athet đi dạo thành lúc 10 giờ, hic hic, muộn mất thôi! -Yona than vãn, khóc cũng không được.

Sau khi thay đồ xong xuôi, Yona không biết phải tới cung của Athlet thế nào thì Hak lên tiếng:

-Để ta cõng cho!

-Ngươi biết chỗ à? -Yona nói như chộp được vàng.

-Lên lưng ta đi! -Hak nói và cúi người xuống.

-Ukm! -Yona gật đầu rồi trèo lên lưng Hak.

Khi Hak nhảy trên mái nhà, Yona mới sực nhớ ra mình là sát thủ, cũng có thể nhảy trên mái nhà. Cô cốc đầu mình một cái rõ đau. Nhưng, cô rất thích lưng Hak, nó ấm áp và rất an toàn. Vô thức, Yona nói lên một câu nhỏ nhưng cũng khiến Hak nghe được và đỏ mặt:

-Lưng của Hak thật ấm áp!

Tới nơi, Hak dặn:

-Công chúa, khi nào về hay gặp nguy hiểm, người cứ thổi chiếc sáo này, thần sẽ tới ngay lập tức! -Rồi đưa ra chiếc sáo gỗ.

-Ukm! Cảm ơn huynh! -Yona mỉm cười rồi chạy đi, Hak cũng rời đi không vết tích.

Một lúc sau, khi thấy bóng dáng Yona, Athlet gần như muốn tát vào mặt cô nhưng cứ tự nhủ rằng phải giữ thể hiện mình là một tiểu thư tốt chứ, hô hô!

-Tỷ tỷ, muội xin lỗi! -Yona làm ra vẻ ăn năn hối lỗi.

-Không sao, ta cũng vừa mới tới! -Mặt Athlet thì dịu dàng hiền từ nhưng tay thì đã bấu cho rách nát cái váy và Yona đã thấy.

-Chúng ta đi chứ? -Yona hỏi.

-Ukm! -Athlet gật đầu.

Ở thành, mọi nơi đều nhộn nhịp, tưng bừng. Từng món ăn hấp dẫn cứ hiện ra lần lượt, nào là hồ lô,....v.vvv..... Chơi một lúc, dạo quanh thành, họ đi vào rừng hái hoa về trang trí. Đang đi giữa đường, một đám sơn tặc bỗng nhảy phắt ra. Athlet hoảng sợ, người run run, đứng cũng không đứng nổi. Yona đứng trước mặt bọn sơn tặc, tỏa ra sát khí nồng nặc khiến chúng có phần sợ hãi nhưng cái niềm ấy liền biến mất vì họ tin đó chỉ là 2 đứa con gái. Yona biết giờ chưa phải lúc giở võ công ra nên liền cầm cây sáo gỗ lên và thổi một cái. Tiếng sáo từ từ lan rộng, lập tức, tên đứng sau cùng bọn sơn tặc ngã khuỵa xuống, sau lưng là một vết chém.

-Hak! -Yona mừng rỡ nói.

-Xin lỗi ta đến muộn! -Hak cười, một nụ cười nửa miệng nhưng cũng khiến Athlet phải lòng Hak.

-Ngươi là ai? -Tên cầm đầu hung dữ nói, thanh đao còn lăm le về phía Hak.

-Thân phận của ta, ngươi không nên biết! -Hak phán một câu rồi xông đến, dùng thanh đao mấy tấn của mình mà chém. Máu vương vãi khắp nơi. Athlet thì sợ tái mặt, nước mắt giàn dụa. Còn Yona thì bình chân như vại, không tỏ thái độ gì. Chả là cô giết người nhiều rồi, thấy máu đầy, có gì mà phải sợ. Cô lạnh lùng liếc qua gương mặt "thân quen' của cô nữ chính, suýt bật lên vì quá buồn cười. Ôi chao, phải tưởng tượng cái mặt của Ahlet ra sao. Khuôn mặt vặn vẹo hết sức khó coi, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, trông gớm chết đi được. Sau khi giải quyết xong xuôi, Hak chạy đến bên cạnh Yona. Athlet quay lại trang điểm rồi cười hiền lành:

-Yona, đây là ai vậy?

-À..... đây là sư huynh mới quen của muội. -Yona trả lời, mắt liếc qua Hak.

Hak hiểu được ý, nhẹ nhàng gật đầu.

-Huynh tên gì? -Athlet nhìn qua Hak, nở nụ cười đẹp nhất của mình.

-Son Hak. -Hak trả lời.

-Muội là Athlet! -Athlet trả lời.

-Uk.-Hak gật đầu.

-Hak, huynh học võ công ở đâu vậy?-Athlet trả lời.

-Sư phụ ta dạy. -Hak trả lời.

-Thế Hak,...... uhm...... huynh làm hộ vệ cho ta nhé? -Athlet buông ra một câu khiến cho Yona uống suối gần đó phải phun ra hết, mắt đưa qua Athlet và Hak.

-Làm hộ vệ? -Hak hỏi lại như muốn khẳng định.

-Ukm! -Athlet gật đầu, trong lòng cứ tưởng Hak sẽ đồng ý.

-Không, cảm ơn. -Hak trả lời khiến Yona như mở cờ trong bụng.

-Tại sao? -Athlet nói, nước mắt đã giàn dụa.

-Ta không thích. -Hak trả lời, liếc qua Yona bằng ánh mắt thân thương rồi nhảy đi, dự định chút nữa sẽ quay lại đón Yona.

-Hức hức. -Athlet vẫn không ngừng khóc và được Yona đem về nhà.

Sau khi đưa Athlet về, Yona thổi chiếc sáo lên, và được Hak chở về. Một ngày không thể không yên bình của Yona lại trôi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.