Mảnh Nhạc

Chương 71




Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn Mạc Huệ Linh:

- Đến cùng thì có chuyện gì xảy ra? Huệ Linh, tại sao em lại càn quấy mà chạy tới nơi này? 

Càn quấy? Cô ta là đang càn quấy? Mạc Huệ Linh tức giận nhìn anh:

- Cố Tĩnh Trạch, em hỏi anh, đến cùng là chuyện gì xảy ra mới đúng! Vì sao anh lại mang cô ta tới phòng của chúng ta.

Cố Tĩnh Trạch nhìn vào bên trong: 

- Nơi đây từ khi nào biến thành phòng của chúng ta chứ!

- Em...

Mạc Huệ Linh kinh ngạc nhìn anh: 

- Đương nhiên, chúng ta thường xuyên đến đây mà.

Cố Tĩnh Trạch thản nhiên nói:

- Chẳng qua là anh thích chỗ này mà thôi. Nơi này không chỉ có một mình em tới, còn có anh trai và em trai anh từng tới. Người nhà anh đều đã đến đây, còn có rất nhiều bạn bè của anh cũng đến đây. 

- Này...

Mạc Huệ Linh làm sao biết Cố Tĩnh Trạch sẽ nói như vậy. Cô ta vẫn cảm thấy, phòng này chính là của riêng cô ta và Cố Tĩnh Trạch. Bởi vì cô ta và anh thường xuyên đến đây, hơn nữa về sau cô ta tới nơi này vẫn được tiếp đón. Nơi này rõ ràng là duy nhất cho cô ta và Cố Tĩnh Trạch. Thế nhưng, bây giờ anh lại mang theo tiện nhân này tới nơi đây, sao có thể được.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh: 

- Anh xem em quậy đã xong, mau trở về đi.

Mạc Huệ Linh nắm chặt tay Cố Tĩnh Trạch, dù như thế nào cũng không nguyện ý rời đi.

- Không, thế nhưng anh cùng đi ăn với cô ta, cùng với cô ta cười nói vui vẻ như vậy, em không vui. 

Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, chịu đựng cái tính tình này của Mạc Huệ Linh, trong lòng anh cũng hơi tức giận:

- Anh và cô ấy ăn cơm, chẳng lẽ anh đến cơm cũng không được ăn?

- Nhưng mà... 

Mạc Huệ Linh nghiến răng, trong chốc lát cũng không nói lại được.

Nhìn sắc mặt Cố Tĩnh Trạch không tốt, Mạc Huệ Linh không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói:

- Tĩnh Trạch, vốn ban đầu em dẫn theo bạn bè của mình tới đây ăn cơm nhưng không nghĩ tới lại gặp được anh đi cùng với cô ta. Tất cả mọi người đều biết em và anh mới là một đôi. Bây giờ lại gặp anh đi cùng với người con gái khác, em thực sự mắc cỡ chết người. Có lẽ trong lòng mọi người đều cho rằng em là một cô gái bị vứt bỏ... Sao em lại rơi xuống mức này chứ…? 

Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh:

- Huệ Linh... Đừng để ý tới ánh mắt của người khác nữa!

- Các cô ấy không nói anh, đương nhiên anh sẽ không thèm để ý! 

Mạc Huệ Linh ngẩng đầu kêu lên.

Cố Tĩnh Trạch hướng về phía Mạc Huệ Linh nói:

- Em nên nói cho các cô ấy biết sớm, hiện tại anh đã kết hôn rồi, anh và em không còn là một đôi, như vậy mọi người sẽ không cảm thấy giật mình, sẽ không còn cười em. 

- Anh...

Trái tim của Mạc Huệ Linh rối loạn:

- Anh nói chúng ta không phải một đôi ư? Tĩnh Trạch, chúng ta chính là một đôi. Anh chính là của em, sớm muộn gì anh và cô ta cũng ly dị. Em nói rồi, em sẽ chờ anh! 

- Đúng vậy, sớm muộn cũng sẽ ly dị, thế nhưng không phải là bây giờ. Anh và em chỉ tạm thời xa nhau, chuyện của sau này thì sau này hãy nói. Anh nói rồi, em có thể đi tìm một người đàn ông khác. Anh muốn em nhìn về phía trước, về sau ra sao, không ai biết trước được. Lúc anh kết hôn, anh cũng chưa từng nghĩ...

"Chưa từng nghĩ mình và Lâm Triệt sẽ có một ngày như vậy." Bây giờ nghe thấy hai chữ "ly hôn", trong lòng lập tức có cảm giác buồn bực. Không nghĩ tới nhắc nhở bản thân sẽ có ngày ly dị, anh cảm giác mình cùng với Lâm Triệt ở cùng một chỗ đang dần dần thành một thói quen.

- Chưa từng nghĩ cái gì? 

Mạc Huệ Linh ngẩng đầu, sợ anh sẽ nói ra từ đoạn tuyệt quan hệ.

Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch chỉ hít một hơi thật sâu, nhìn Mạc Huệ Linh:

- Chuyện ly hôn của anh không có kỳ hạn, cho nên anh cũng không biết khi nào mình sẽ ly hôn. 

Mạc Huệ Linh cắn răng:

- Mặc kệ đến khi nào, em đều sẽ chờ.

- Huệ Linh! 

Cố Tĩnh Trạch chăm chú nhìn chằm chằm cô ta:

- Vậy thì anh sẽ không ly hôn!

- Anh... 

Mạc Huệ Linh nhào vào trong ngực của anh:

- Nếu như anh không ly hôn, em thà rằng đi tìm cái chết cũng sẽ không bỏ qua anh. em tình nguyện đi tìm cái chết, cũng không rời khỏi anh. Tĩnh Trạch, nếu như không ly hôn, không được, sao anh lại không ly hôn.

Cảm giác nước mắt của Mạc Huệ Linh thấm ướt áo của anh, Cố Tĩnh Trạch cảm thấy vô cùng khó chịu. Thế nhưng, nhìn Mạc Huệ Linh khóc đến thần trí mơ màng, anh không đẩy cô ta ra. 

Biết tính tình của Mạc Huệ Linh cho nên anh không nói gì thêm, chính bản thân Cố Tĩnh Trạch cũng không biết về sau mình sẽ thế nào. Lúc này chẳng qua cảm thấy trong lòng hỗn loạn, buột miệng ra nói vậy. Bây giờ chứng kiến Mạc Huệ Linh khóc thành như vậy, trong lòng cũng hơi hối hận, vì một phút xung động mà nói ra lời không suy nghĩ.

Chẳng qua là, trong nháy mắt nghĩ tới "Không ly hôn" đầu óc anh lại tỉnh táo đến dị thường.

- Được rồi, đừng khóc, Huệ Linh! 

Mạc Huệ Linh nghe thấy thanh âm dịu dàng của anh, biết mình vẫn còn vị trí trong lòng anh, vì vậy tiếng khóc từ từ chuyển sang thút thít rồi ngừng hẳn.

Hiển nhiên, cảm tình bao nhiêu năm của bọn họ, làm sao có thể chỉ vì một người mới xuất hiện là Lâm Triệt mà bị phá vỡ.

Cố Tĩnh Trạch nói: 

- Được rồi, em đi ăn gì đi, anh đi về trước.

Mạc Huệ Linh nghe lời gật đầu:

- Mấy ngày nữa là đêm thất tịch, em muốn ở cùng với anh. 

- Mấy ngày nữa là đêm thất tịch?

- Đúng vậy.

- Nhưng mà, Huệ Linh, đêm thất tịch Cố gia luôn muốn đi nghỉ cùng nhau, chỉ sợ anh không thể đi cùng em. 

Mạc Huệ Linh nghĩ tới việc này thôi mà cả người đầy sức sống, Cố gia chết tiệt, quy củ gì chứ.

- Không sao nhưng về sau anh phải đền bù cho em nha!

Sau khi Cố Tĩnh Trạch rời đi, bạn bè của Mạc Huệ Linh từng người từng người đi ra. 

Mới vừa rồi nhìn Cố Tĩnh Trạch ở bên cạnh người con gái khác, các cô đều sợ ngây người.

Không nghĩ tới Mạc Huệ Linh đi theo sau mông Cố Tĩnh Trạch nhiều năm như vậy, vẫn không thể vào được cửa lớn của Cố gia. Xem ra tính toán lần này của Mạc Huệ Linh đi sai rồi.

Mạc Huệ Linh nhìn các cô, hừ một tiếng nói: 

- Nhìn cái gì, ả kia chẳng qua là do người nhà anh ấy an bài mà thôi. Đến cùng thì người anh ấy yêu vẫn là tôi, chỉ thích một mình tôi. Sớm muộn gì, tôi cũng sẽ làm cho tiểu tiện nhân kia cút đi, hừ!

Thời điểm Cố Tĩnh Trạch đi ra, chứng kiến Lâm Triệt ngồi ở trong xe, có phần không kiên nhẫn chờ anh.

Nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch đi ra, con mắt Lâm Triệt giật giật nói: 

- Dỗ được rồi?

Cố Tĩnh Trạch ngồi vào trong xe:

- Em ấy hiểu lầm, cho rằng hai chúng ta đến đây thuê chung phòng. Thế nhưng thực ra bình thường tôi hay dẫn theo người nhà tới đây, cũng không có gì đặc biệt. 

Lâm Triệt vội vàng nói:

- Anh không cần giải thích với tôi, tôi mới không thèm để ý đâu. Thế nhưng nếu như anh giải thích với cô ấy như vậy, cô ấy nhất định sẽ tức chết mất. Vốn cho rằng là phòng của mình mà anh lại nói không phải.

- Nhưng mà đấy là sự thật, tôi không nói như vậy thì nói như thế nào? 

-...

Lâm Triệt nghĩ Cố Tĩnh Trạch ở phương diện khác chỉ số IQ rất cao nhưng ở phương diện tình cảm nam nữ, anh lại không biết làm cho chuyện nhỏ đi.

Mạc Huệ Linh có thể ở cùng với anh nhiều năm như vậy, sức nhẫn nại thật kinh khủng. 

Lâm Triệt nói:

- Nghĩ lại, ngược lại anh đối với chuyện yêu đương ngu ngốc như vậy, nói gì cũng vô dụng.

Cố Tĩnh Trạch cũng biết, bản thân mình không cần gấp gáp giải thích với cô. 

Nhưng, sau khi xuống xe lại không khống chế được muốn nói cho cô biết, đây không phải là nơi dành riêng cho anh và Mạc Huệ Linh.

Đúng lúc này, quản lý khách sạn từ bên trong đi ra nói:

- Cố tiên sinh, tôi có chuyện cần nói với ngài. 

- Chuyện gì?

- Rất nhiều ghi chép của Mạc tiểu thư trước kia đều ghi dưới tên của ngài.

Quản lý cảm thấy Mạc tiểu thư tương lai có thể sẽ thành bà chủ, cho nên ghi dưới tên của Cố Tĩnh Trạch, cũng không nói gì. 

Thế nhưng lúc này, nhìn thấy anh mang theo người con gái khác tới cũng hơi nghi ngờ, sợ có chuyện cho nên nhanh chóng đưa hóa đơn cho Cố Tĩnh Trạch nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.