Mãnh Nam Lầu Sáu

Chương 13: Tương tư như thể nhớ ai




Editor: Rea

“Đinh!” một tiếng, thang máy liền ngừng lại. Lưu Nhiên và Thù Man đợi người khác ra ngoài hết rồi mới đi ra.

Trong hành lang đầy người, Hoàng Cung quả thật đang vô cùng náo nhiệt, không hề có điểm gì khác thường.

Hai người ra ngoài nhưng chưa kịp đi được vài bước thì điện thoại của Lưu Nhiên đã vang lên rồi. Anh tất nhiên là biết ai gọi tới cho nên không có ý muốn nghe, chỉ là tay đang ôm eo Thù Man bỗng nhiên siết mạnh. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, những nơi khác chỉ là hàng coppy không xin phép.

Thù Man nghiêng đầu nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Lưu Nhiên hơi kéo kéo môi, có ý muốn nói nhưng lại thôi.

“Anh bận sao? Nhưng lại không tiện nói với em?”

“Không, Thù Man. Đối với em, anh không có gì không thể nói.” Ánh mắt Lưu [lqđ] Nhiên nhìn Thù Man có chút phức tạp ……… "Anh chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào thôi."

Tay Thù Man ôm eo anh, cô cười nói: “Vậy thì đừng nói là được rồi.”

Lưu Nhiên lẳng lặng nhìn cô một hồi rồi hạ quyết tâm, giọng nói mang theo một chút cẩn thận: “Thù Man, nếu như em gặp những người đàn ông khác, em cảm thấy hứng thú với họ thì em sẽ rời bỏ anh sao?”

“A…..” Thù Man liền cười nhẹ ra tiếng: “Văn Hoa, bây giờ anh đã không còn giống anh rồi, bắt đầu mất đi bản tính. Anh [Rea] tới cùng đang sợ cái gì? Còn nhớ lời mà em nói với anh ngày đó không?”

“Đương nhiên nhớ rõ, em nói là vẫn ở cùng anh, tuy nhiên lại không yêu.” Lưu Nhiên nhớ lại từng câu từng chữ mà cô nói ngày đó, “Đúng vậy Thù Man, anh là đàn ông, một người đàn ông yêu em đến nỗi không thể thoát ra được. Nhìn em và người đàn ông khác….Tình huống như vậy,anh sẽ ghen tỵ, sẽ phát cuồng, sẽ đau lòng, thật sự không chịu nổi!”

Ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự ảm đạm, chua xót, đau đớn, bị thương……..

Thù Man vẫn cười: “Văn Hoa, em chưa bao giờ ép anh, không phải sao? Sự tàn nhẫn máu lạnh của em, anh không biết sao?”

Cô đang cười, tươi cười lạnh nhạt giống như trước kia, đáy mắt bình tĩnh không hề che giấu rất rõ ràng. Đáy lòng của anh đang rỉ máu, giống như bị người ta đâm một dao, cơn đau từ lồng ngực tràn ra liền hành hạ anh.

Anh nên làm sao bây giờ?

Cho dù anh có đau đến chết, cô cũng biết tình yêu của anh dành cho cô nhưng cô không cần, anh phải làm thế nào đây?

Cô giống như ánh mặt trời xuyên qua khe hở trong không khí bụi bặm, anh cho rằng cô đang ở rất gần anh, đều ở trong lòng bàn tay anh….Nhưng kỳ thật cho tới bây giờ cái gì anh không nắm bắt được.

“Thù Man, có đôi khi anh thật sự muốn bóp chết em, thật sự!” Lưu Nhiên liền cười khổ, giọng nói hình như có chút cảm khái vô hạn: “Thù Man, em là yêu tinh mà ông trời đã phái xuống để hành hạ anh, là ma chướng mà Lưu Nhiên anh không thể thoát cũng không thể trốn được. Anh không có biện pháp gì để thoát ra cho nên chỉ có thể bị giam cầm.” Trái tim của anh vì quá yêu mà đau khổ, lại vô cùng bất đắc dĩ.

Anh có thể làm được không? Rõ ràng là biết được câu trả lời, bất luận thế nào anh lại không có biện pháp làm giảm đau hoặc yêu cô ít đi một chút.

Trái tim anh không phải đã quyết định rồi hay sao? Chỉ cần là cô muốn, mặc kệ là anh có hay không anh đều sẽ cho cô.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, những nơi khác đều là hàng coppy không xin phép.

“Thù Man, em hãy nói thật cho anh biết, bức tranh của em về sau có thêm một ai khác vào nữa không?” Lưu Nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái đang cười nhạt, nhìn vào chỗ sâu nhất trong mắt cô, cố chấp muốn hỏi.

Anh muốn nghe chính miệng cô nói ra, cho dù anh biết rất rõ cái đáp án kia, nhưng lại vẫn bướng bỉnh như vậy- Đây là do tình yêu mà nảy sinh chuyện không thể, khó tránh khỏi bị mờ mịt, cho dù bạn có thông minh bao nhiêu, lý trí đến đâu-chỉ cần một khi bị dính độc tình yêu thì đều trở nên bướng bỉnh không thể nói lý..

Lưu [lqđ] Nhiên mặc dù nhìn không thấu cô gái trước mắt,cũng không biết nhiều về cô nhưng anh cũng biết, cô sẽ không nói dối anh, căn bản là cô khinh thường sự giả dối. Bức vẽ của cô chẳng khác nào nơi sâu nhất trong nội tâm của cô, cho nên anh mới muốn hỏi.

“Sẽ không, nơi này….” Thù Man liền chỉ vào đầu của chính mình, “Em đã vẽ nó vào đây, nơi này rất nhỏ nên không thể chứa được quá nhiều. Chỉ có Văn Hoa, duy nhất một mình Văn Hoa đã chiếm hết, tuy không yêu nhưng Thù Man lại không muốn quên.”

“Cũng sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà vẽ ai vào nữa, bất luận là người đàn ông nào, cho dù là đàn ông của Chu gia. Mãi cho đến ngày em chết đi, mang theo nó vào địa ngục và chôn theo cùng một chỗ.”

Đáy mắt của Thù Man từ đầu đến cuối chỉ có bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt giống như nói chuyện không liên quan đến mình.

Lưu Nhiên ôm chặt Thù Man vào lòng, anh liền nén cơn đau lại, anh ôm chặt đến nỗi khiến cô bị đau. Khép mắt, đáy mắt anh khô khốc phát đau, có những lời này của cô, anh đã không còn cầu mong gì nữa, cho dù cả đời này cô không yêu anh thì anh cũng vừa lòng rồi.

“Yêu tinh hại người, nghiệp chướng!” Từ kẽ răng Lưu Nhiên oán hận phun ra mấy chữ, mắt đau đớn nhìn Thù Man, giơ tay lên dùng sức nhéo chóp mũi của cô, kéo mạnh.

“Ha ha…..” Thù Man liền cười ha ha không ngừng.

“Đúng vậy, em đúng là nghiệp chướng và rắc rối của nhân gian. Mà anh lại là một con quỷ coi thường thế tục, cho nên anh nguyện ý đem theo nghiệp chướng bên người, bởi vì chúng ta giống nhau, linh hồn cũng rất phù hợp nữa.” Thù Man nhìn anh bằng ánh mắt trong veo, giọng nói cũng rất lạnh như là chỉ là tường thuật lại câu chuyện của ai đó mà thôi.

Lưu Nhiên liền mỉm cười thở dài, ánh mắt hết sức chân thành và mê luyến: “Thù Man, vì em….Văn Hoa nguyện ý mất đi bản tính, làm một con quỷ của nhân gian ở bên cạnh em, cùng với em. Chúng ta ở chung một chỗ….Vĩnh viễn….Địa ngục cũng được, tai họa và rắc rối của nhân gian cũng được, tất cả kiếp số của chúng ta đã được an bài rồi. Tất cả nghiệp chướng kiếp này của anh tên là Thù Man, chỉ cần là Thù Man muốn, anh có sẽ cho em, không có thì anh sẽ đi tìm, chém giết mà đoạt lấy đều cho em hết.”

“Văn Hoa, anh thật tốt…..thật tốt!” Thù Man liền kiễng chân khẽ hôn môi anh, cô ghé sát vào lỗ tai anh nỉ non: “Văn Hoa, chỉ cần anh không rời bỏ em, em sẽ không vứt bỏ anh, mãi đến khi anh hoặc em chết đi-không chết không rời!”

“Được, chỉ cần có nghiệp chướng của anh, có Thù Man của anh, như thế nào cũng đều được.” Nói xong, anh liền cúi đầu xuống hung hăng chiếm lấy môi cô, điên cuồng gặm cắn, quấn quýt si mê……..

Trên đời này không có chuyện nguyên tắc đúng sai, làm sao có thể phân định được rõ ràng ai là nghiệp chướng, ai là kiếp số!

Thật lâu sau, Lưu Nhiên mới buông Thù Man ra. Hai người cùng mỉm cười nhìn đối phương, cười ha ha không ngừng.

“Đi thôi.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.