Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 9




Tâm phúc vội vàng nói: “Vâng, tôi sẽ tiếp tục phái người đi tìm hiểu”

Diệp Kiến Công tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, chắc chắn. Nhiếp Thu Sính đã đi theo gã đàn ông kia, vấn đề mấu chốt ở đây là, đến bây giờ bọn họ cũng chưa biết được thân phận và bối cảnh của anh ta.

Diệp Kiến Công day day trán, mấy tháng nay, lão thật sự đã được nếm trải mùi vị thất bại liên tục là thế nào.

Lão vốn muốn khiến Nhiếp Thu Sính gục ngã vì chuyện này nhưng giờ lại không cả biết cô đi chỗ nào. Nếu Hạ Như Sương biết chuyện này, có lẽ ả sẽ phát điên mất. Nhưng mà chuyện này là chuyện lớn, cũng không thể không nói với ả được. Do dự hồi lâu, cuối cùng Diệp Kiến Công vẫn gọi điện thoại cho Hạ Như Sương. Điện thoại qua một lúc lâu mới kết nối được: “Chuyện gì, nói nhanh, thời gian của tôi rất gấp, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Trong điện thoại mơ hồ nghe thấy âm thanh của điệu waltz, hẳn là ả đang tham gia tiệc tùng. Diệp Kiến Công cũng không nói nửa lời vô nghĩa, thẳng thắn nói: “Nhiếp Thu Sính đi

rồi, chúng ta mất không chế với cô ta rồi!”

Hạ Như Sương sửng sốt một chút, giọng nói bất giác cao hẳn lên: “Cái gì? Ông nói rõ hơn xem nào.”

Cũng may tiếng nhạc đủ lớn để át đi giọng ả, nếu không tất cả mọi người đều nhìn sang đây rồi.

Diệp Kiến Công day day cái trán đau nhức: “Ngày hôm qua người đàn ông kia đã dẫn hai mẹ con Nhiếp Thu Sính đi rồi, đi đâu cũng không ai biết”

“Ông... ông... Diệp Kiến Công, ông làm cho tôi quá thất vọng, tôi đã cho ông cơ hội hết lần này đến lần khác nhưng lần nào ông cũng khiến cô ta thoát được, giờ thì hay rồi, ông còn để cô ta chạy khỏi phạm vi khống chế của mình, ông nói... ông còn có tích sự gì nữa, đồ ăn hại!”

Một khúc nhạc vừa vặn kết thúc, hai chữ ăn hại cuối cùng của Hạ Như Sương càng trở nên vang dội trong hội trường yên ắng, tất cả mọi người đều nhìn sang ả khiến lúc này ả mới phát hiện ra mình đã phẫn nộ đến mức mất đi lý trí, liền nhanh chóng mỉm cười làm lành với mọi người rồi xoay người, xách váy, tay cầm di động nhanh chóng bước về phía toilet.

Lòng Hạ Như Sương giờ đã nóng như lửa đốt, mọi người liền nhanh chóng quay lại chơi đùa, ả ta cũng bất chấp việc người đàn ông mà mình vô cùng yêu thương mến mộ đã xuất hiện, vừa nhanh chóng rời đi vừa lẩm bẩm: “Cô ta đi rồi, tìm không thấy nữa, ông có biết chuyện này có ý nghĩa gì không?”

Diệp Kiến Công chỉ biết sau khi nói chuyện điện thoại với cô ta, trong điện thoại sẽ không ngừng truyền ra lời trách cứ chửi rủa. Sau một lúc lâu, mặc dù không tình nguyện nhưng lão cũng đã nghe xong, huống hồ, trong mọi thời điểm Hạ Như Sương vẫn là người tránh phía Sau màn, chuyện gì cũng là lão tự ra mặt, còn ả ta lại không tổn thất chút nào, còn lão, lão hại chết vợ mình, hai đứa con cũng đã thành tàn phế, giờ ả ta còn năm lần bảy lượt mắng lão là đồ ăn hại, nếu có bản lĩnh, tại sao ả không tự làm đi?

Giọng điệu của Diệp Kiến Công cũng không tốt hơn là bao, cãi lại: “Cô nghĩ tôi muốn vậy sao? Mất tin tức của Nhiếp Thu Sính thì cả tôi và cô đều sốt ruột, nhưng giờ là thời điểm để trách cứ nhau à? Bây giờ điều quan trọng nhất là phải tìm được hành tung của cô ta, nếu không thì tiếp theo sẽ rất khó khống chế.”

Hạ Như Sương hừ lạnh một tiếng:”Diệp Kiến Công, tôi thật sự hoài nghi không biết có phải là ông cố ý năm lần bảy lượt tha cho cô ta hay không, có phải ông và Nhiếp Thu Sính có chuyện gì giấu giếm người khác không?”

“Cô...”

Diệp Kiến Công tức giận đến không nói nên lên, lão không ngờ Hạ Như Sương có thể nói ra những lời như vậy, năm đó khi bọn họ làm ra chuyện kia đã coi như trèo lên cùng một thuyền, nếu giờ lật thuyền thì tất cả sẽ cùng chết đuối. Nhưng mấy năm nay, Hạ Như Sương kia càng lúc càng càn rỡ, ả nghĩ rằng mình là người ban phát hết thảy mọi thứ cho Diệp Kiến Công, là ân nhân của lão, là thủ trưởng của lão, mọi chuyện lão nhất định phải nghe theo ả.

Diệp Kiến Công giận dữ nói: “Hạ Như Sương, nếu cô đã không tin tôi thì cần gì phải hết lần này đến lần khác để tôi đi làm những chuyện thế này chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.