Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 11




Thượng Quan Ngưng suy nghĩ một chút, cô cảm thấy với lý lẽ tình cảm như vậy cô thật sự là nên gặp mặt Cảnh Dật Thần nói lời cảm ơn tạm biệt.

Hơn nữa, cô muốn biết Quách Soái như thế nào rồi, nghe Triệu An An nói Quách Soái đã bị người của Cảnh Dật Thần bắt lại.

Nếu như có thể, cô muốn tự mình đi hỏi Quách Soái, là ai ở sau lưng giúp hắn.

Cô không muốn chuyện như thế này sau này sẽ xảy ra lần nữa.

Nói đến Quách Soái, cô tin tưởng Triệu An An chắc chắn đã thay cô trút giận, bây giờ có thể hả dạ rồi,

Thượng Quan Ngưng nhưng không thể biết, người giúp cô hết giận không phải là Triệu An An, mà là người đàn ông đẹp trai lạnh lùng kia.

Cô nghe theo lời chỉ đường của dì Vương, lên lầu hai, đi đến trước cửa phòng sách, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong truyền ra tiếng nói trầm thấp dễ nghe của Cảnh Dật Thần: “Vào đi.”

Thượng Quan Ngưng đẩy cửa đi vào, liền thấy Cảnh Dật Thần đang xoay lưng về phía cô nghiêm túc nhìn máy tính, bên cạnh còn có một chồng hồ sơ thật dày.

Rõ ràng, anh đang xử lí công việc.

Thượng Quan Ngưng có chút xin lỗi nói: “Thật không tốt, Triệu tiên sinh, tôi đã làm phiền anh.”

Cảnh Dật Thần quay đầu lại, nhìn cô gật đầu nhàn nhạt nói: “Chờ một chút, tôi rất nhanh xử lí tốt.”

“Ừ, anh cứ làm việc.” Thượng Quan Ngưng khẽ mỉm cười, muốn bảo anh không cần quan tâm đến cô.

Cả phòng sách, chỉ có chiếc ghế bên cạnh Cảnh Dật Thần là trống không.

Thượng Quan Ngưng đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, cố gắng không phát ra âm thanh, tránh làm phiền đến anh đang làm việc.

Trong phòng sách rất yên lặng, Thượng Quan Ngưng đánh giá trước sau căn phòng, không thể cảm thấy bản thân đang nhìn anh chăm chú làm việc.

Từ góc độ của cô có thể vừa vặn thấy sườn mặt của anh.

Mũi cao, hình dạng đôi môi đẹp mắt, ánh mắt giống như ngôi sao lớn trên bầu trời trong đêm tối, gom góp ánh sáng thâm trầm, lông mi nhìn qua so với cô rất dài, góc nghiêng của gương mặt đường nét rõ ràng, giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng hoa văn ô vuông đơn giản, tay áo xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Áo quần đơn giản như vậy, anh mặc trên người lại không tầm thường, ánh đèn sáng ngời chiếu vào người anh, làm cho mọi khí chất quý tộc tao nhã bộc lộ ra bên ngoài.

Anh trưởng thành thật tốt, rõ ràng anh là người đẹp trai tài giỏi nhất trong số những người đàn ông cô gặp.

Nhớ lại ngày hôm qua lúc cô hôn mê anh ôm cô không bỏ xuống, cả gương mặt Thượng Quan Ngưng lập tức đỏ bừng.

Cảnh Dật Thần xứ lí xong công việc trong tay, vừa quay đầu, liền thấy dáng vẻ không chú ý cùng gương mặt đang đỏ rần lên của Thượng Quan Ngưng.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười không dễ dàng xuất hiện.

Xem ra, anh cố ý để cho cô đi vào ngồi chờ đúng là quá chính xác!

Anh đi đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng, có chút lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, mặt lại hồng lên thế, lại bắt đầu nóng rần lên sao? Ở đâu không thoải mái?”

Thượng Quan ngưng vừa định lắc đầu, liền có một bàn tay to lớn phủ lên ôm trọn cái trán trơn bóng của cô, làm cho cơ thể bé nhỏ của cô bỗng nhiên cứng đờ.

Trên tay anh mang theo một mùi bạc hà nhàn nhạt thơm ngát, nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng trong nháy mắt từ trên trán chạy vọt xuống dưới chân.

Mặt cô càng đỏ tợn – cô không có thói quen cùng người đàn ông khác đụng chạm thân mật.

Cảnh Dật Thần nhìn cô gái bên cạnh sắc mặt càng lúc càng hồng, độ cong khóe môi cũng lớn theo.

Nhìn cô hết sức khó xử, anh lại vui vẻ muốn trêu chọc cô.

“Thật giống như không phải lại phát sốt, mặt của cô lại đặc biệt hồng, không được, nên gọi bác sĩ đến xem một chút.”

Anh nói nghiêm túc, cộng với vẻ mặt lạnh như băng, Thượng Quan Ngưng lại không một chút nghi ngờ, người nào đó là đang cố ý đùa giỡn cô.

Thượng Quan Ngưng hít sâu một hơi, nâng cánh tay từ trên trán mình ra, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, không cần gọi bác sĩ.”

Gọi bác sĩ đến, cô vẫn chưa chết mà.

Nhưng, anh rất quan tâm người.

Đáng thương cho Thượng Quan Ngưng, bây giờ còn nghĩ Cảnh Dật Thần là người tốt, cảm thấy anh có ý tốt quan tâm.

Chiếc trán trơn mềm đang tiếp xúc biến mất, trong lòng Cảnh Dật Thần không khỏi cảm thấy mất mác.

Cảnh Dật Dần muốn gần gũi cô, nhưng Thượng Quan Ngưng lại kéo dài khoảng cách, cô cảm thấy như vậy thoải mái hơn nhiều.

Cô chưa từng cùng đàn ông tiếp xúc quá thân mật, ngay cả là Tạ Trác Quân, trừ khoảng thời gian hắn hôn mê chưa tỉnh ra, mỗi ngày cô đều ngồi bên hắn nói chuyện cũ, còn lại cái gì cũng không có đụng chạm. Sau khi hắn tỉnh dậy, cũng là lúc sét đánh chưa kịp che tai đã yêu Thượng Quan Nhu Tuyết, Thượng Quan Ngưng cũng chưa từng cùng hắn yêu đương.

Vẻ đỏ bừng trên gương mặt đã biến mất, lại hiện ra một bộ dạng tái nhợt không sức sống.

Thượng Quan Ngưng nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, không thể làm phiền anh nữa, tôi nhanh chóng về nhà, cơm tối không thể ăn được rồi, nên cố ý đến tạm biệt anh.”

Cảnh Dật Thần khẽ nhíu mày lại, không hiểu tại sao Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên lại muốn đi.

Ở chỗ này, cô không thoải mái sao?

Cảnh Dật Thần không có ý giữ cô ở lại nhiều ngày, nhưng lại chân thành đáng tin nói: “Ở lại ăn tối đi, nhanh như vậy đã muốn bỏ đi rồi.”

Cô không ở đây ăn cơm tối, còn có nơi nào có thể ăn?

Bây giờ còn bệnh, sau đầu còn dán băng gạc, gương mặt cùng với tờ giấy trắng thật giống nhau, nói đi liền đi, một chút cũng không biết thương chính mình!

Thượng Quan Ngưng há miệng, muốn từ chối, nhìn vẻ tức giận của Cảnh Dật Thần, làm sao cũng không nói ra lời được.

Cô không ngốc, mặc dù anh mặc lạnh, giọng nói cũng không tốt lắm, nhưng cô như cũ nhận ra anh đang quan tâm tới mình.

Trong lòng cô chảy qua một dòng nước ấm, cuối cùng cũng gật đầu, đồng ý.

Cảnh Dật Thần thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng vui vẻ một chút.

Thượng Quan Ngưng im lặng một lúc, mở miệng nói: “Quách Soái đang ở đây sao? Tôi có việc muốn hỏi rõ ràng.”

Nhắc đến cái tên này, cả người Cảnh Dật Thần toát ra một luồng khí lạnh hơn cả băng.

Anh hận không giết chết gã, đáng tiếc kẻ này phải giữ lại, nếu không chuyện của cô trong trường học sẽ không được làm sáng tỏ.

Anh im lặng vài phút, đoán được Thượng Quan Ngưng đã nghĩ ra phía sau có người sai khiến Quách Soái.

“Người của tôi để cho hắn chạy rồi, nếu một thời gian dài nữa hắn không xuất hiện, đối với cô càng không có lợi. Cô có vấn đề gì có thể hỏi tôi, có lẽ, so với hắn tôi cũng biết nhiều.”

Thượng Quan Ngưng nghe vậy, thoáng cái ngẩng đầu lên.

Xem ra anh đã biết chuyện cô bị đuổi khỏi trường học, cũng biết những lời bàn tán không tốt về cô.

Anh lại đang giúp cô.

Nhưng, anh lại nói so với Quách Soái anh biết nhiều chuyện hơn là sao chứ?

Thượng Quan Ngưng cảm thấy, anh rất thông minh, kiên quyết cùng người khác nói, không cần vòng vo, cho nên nói thẳng: “Chuyện này không phải một mình Quách Soái làm, chắc chắn có người giúp hắn, hơn nữa người này cũng rất có năng lực, có thể giúp hắn giải quyết tất cả hậu quả. Người này theo tôi nghĩ có thù oán, nhưng nhớ bản thân chưa chọc vào người như vậy. Cho nên, tôi muốn biết đó là ai.”

Cảnh Dật Thần nghe cô nói xong, thật lâu sau mới nhàn nhạt nói “Ừ” một tiếng.

Đã xảy ra chuyện như vậy, ban đầu cô rất khủng hoảng, hôm nay đã có thể bình tĩnh trở lại, có thể suy nghĩ phân tích câu chuyện, cũng không có ý nghĩ trả thù người đã tổn thương mình.

Anh nên khen cô bình thản nhìn xa trông rộng, hay nên nói cô ngốc đây?

Cô chỉ là một cô gái bình thường, xảy ra chuyện như vậy, khóc lóc la lối muốn giết chết Quách Soái là chuyện nên làm, mà không phải là đem mọi thống khổ dằn xuống đáy lòng, tỉnh táo đòi lại đúng sai.

Vì cô anh đau lòng đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.