Mãnh Lực Tình Yêu

Quyển 2 - Chương 54




Lửa than trong chậu vang tí tách, than củi đã sắp cháy hết, vài đốm lửa nhỏ màu đỏ văng lên, giống như những mũi chân đang khiêu vũ trên thảm đỏ, cả ngọn lửa hóa thành một người khiêu vũ màu xanh, áo lót tinh khiết như lưu ly trong suốt nhảy loạng choạng bên trên. 

Lạc Đại phu nhân ngồi chung với nhóm Thiếu phu nhân, nụ cười trên mặt đã có chút cứng ngắc. 

Vốn nghĩ là mình đã đeo đồ trang sức tốt nhất, mặc y phục đẹp nhất, đến Dương gia cũng không mất mặt, trong lòng còn có chút đắc ý. Nhưng khi đến được đây, lại cảm thấy mình đã sai hoàn toàn. 

Mặc dù những nữ quyến đang ngồi trong phòng này không có ra sức ăn mặc cho đẹp, ngay cả Dương lão phu nhân cũng chỉ cài một cây trâm ngọc bích trên đầu, phía trước gắn một cái mạt ngạch (*), so với nàng cài đầy châu ngọc, còn quý phái hơn. Còn có vị Dung Đại phu nhân từ Giang Lăng về thăm nhà mẹ đẻ, cũng mặc tùy ý một cái áo choàng bằng gấm Tứ Xuyên, trên đầu gài một đóa Quế Hương, nhưng trâm cài lại vô cùng tinh xảo, ngay cả nàng cũng nhìn không ra chất liệu của nó, không khỏi có mấy phần xấu hổ. 

(*) Nguyên câu là “…phía trước đeo một cây mạt ngạch…” <前边戴了一根抹额>, JuuSan đã đọc đi đọc lại, hỏi bác Gồ, vẫn không ra nó là cái gì, nhưng khi xét riêng chữ “ngạch” <额> có nghĩa là chỉ phần trán, từ chân mày đến dưới mái tóc, theo JuuSan, có thể là cái miếng gắn trước trán mà mấy bà lão gia tộc lớn thời xưa hay thích đeo ấy. Vì vậy, do không rõ nên mình giữ lại cv, nếu các bạn biết, thì nhắc mình nha, cảm ơn nhiều! 

"Tiểu cô, cây trâm Quế Hương này của muội là kiểu mới ra của Kim Ngọc Phường các người sao?” Dương Nhị phu nhân nhìn đóa hoa trâm trên đầu của Dung Đại phu nhân, bên mép lộ nét cười: “Chắc là hàng mới rồi, cũng không cho ta chút tin tức nào, như thế nào năm rồi cũng phải đi xem một chút, để mua nhiều đồ tốt, đến lúc này thì có thể đeo vào để về thăm người thân rồi.” 

"Nhị tẩu, tẩu cũng đừng chế nhạo ta nữa.” Dung Đại phu nhân cười: “Trâm trên đầu tẩu, cả mấy vòng trên tay nữa, không phải cũng đều là kiểu mới ra của phường sao?” 

"Đây là mùa thu vừa rồi mua, so sánh với muội, cũng không tính là mới mẻ gì.” Dương Nhị phu nhân cười tủm tỉm nhìn Dung Đại phu nhân: “Bây giờ mọi việc ở Kim Ngọc Phường đều do muội phu quản sao?” 

Trên mặt Dung Đại phu nhân lộ ra vẻ đắc ý: “Cũng không phải toàn bộ, hắn chỉ quản hơn phân nửa phường thôi, trong tay phụ thân hắn còn có mấy cửa hàng, trong lòng ta cũng chịu, sợ là vị mẹ chồng kia thiên vị, cho lão Tam rồi đấy. Chẳng qua, người đệ đệ kia của phu quân ta….Ài, ta cũng không biết nói sao nữa.” 

Lạc Đại phu nhân nghe lời này, lại thấy vẻ mặt tức giận của Dung Đại phu nhân, trong lòng tự cho là có thể lấy lòng nịnh nọt, đồng thời khoe chút tài cho người khác biết, vội vàng chen miệng vào: “Thật ra thì vậy đó, nhà ai cũng có người như vậy, quả thật không tốt để sống chung, nếu có thể phân gia, đến lúc đó các người có thể vung tay nha.” 

Với việc Dung Đại phu nhân gả cho ai, Lạc Đại phu nhân cũng chỉ biết lơ mơ, nàng một mực ở Nghiễm Lăng, mí mắt có cố gắng đến đâu, cũng có hạn chế, chỉ nghĩ Dương gia Nghiễm Lăng đã là một đại gia tộc lớn nhất thiên hạ, căn bản không biết bên ngoài là cảnh tượng gì. Bất quá, khi nghe đến ba chữ “Kim Ngọc Phường”, nàng liền cảm thấy kính nể. (@JuuSan: edit tới chỗ này, mình không nhịn được nghĩ ngay đến câu “Ếch ngồi đáy giếng” >_<) 

Kim Ngọc Phường, Lạc Đại phu nhân biết, đó là cửa hàng nổi tiếng nhất Đại Chu, ở Nghiễm Lăng có một chi nhánh của Kim Ngọc Phường, đồ bán trong đó không phải vật tầm thường, giá cả càng không thể rẻ được. Lúc Lạc Đại phu nhân lập gia đình đã cắn răng mua ba bộ đồ trang sức trong đó. Sau năm năm, mỗi năm liền thay phiên lấy một kiện ra dùng, khi ra ngoài có thể khoe với người ta đây là đồ mình mua từ Kim Ngọc Phường. 

Bây giờ lại nghe thấy phu quân của Dung Đại phu nhân là người quản lý hơn phân nửa Kim Ngọc Phương, thì Dung Đại phu nhân trong mắt của Lạc Đại phu nhân đã đại phát hào quang rồi, giống như phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi trước mặt nàng phát ra ánh sáng lấp lánh của vàng khối vậy. 

Dương lão phu nhân liếc Lạc Đại phu nhân, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Vốn phân gia cũng tốt, có ai mà không muốn toàn tâm toàn ý vì gia đình mình mà lo lắng ngược xuôi? Nhưng dù sao vẫn là chữ Hiếu đứng đầu, cha mẹ vẫn còn, nếu phân gia thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào? Nếu Dung gia không cần sĩ diện, sẽ làm được thôi.” 

Dương Nhị phu nhân nghe lời này, sắc mặt liền đỏ, giống như bị một người không nặng không nhẹ tát một bạt tay vậy. Tuy Dương lão phu nhân không có nói thẳng chủ ý này của Lạc Đại phu nhân không đúng, nhưng cũng có thể nhận ra, lời của bà là đang chỉ trích Lạc Đại phu nhân đấy. Đắng lòng Lạc Đại phu nhân lại nghe không hiểu, còn dương dương tự đắc nói tiếp, làm cho Dương Nhị phu nhân phải xấu hổ thay nàng, huynh trưởng mình ở đâu lại tìm được một người vợ như vậy chứ, mà Lạc gia cũng quá không biết chọn dâu rồi. 

"Lão phu nhân, ngài là không biết rồi, mặt mũi thì có gì quan trọng chứ, chuyện của chính mình mới là chuyện gấp gáp nhất.” Lạc Đại phu nhân nhìn Dương lão phu nhân, cười vô cùng sung sướng: “Không dối gạt lão phu nhân, công công (**) ta đi sớm, phu quân lại hết sức kính trọng bà bà (**), một mực cũng không muốn nghĩ đến việc phân gia, nhưng ta lại thấy hai tiểu thúc (**)…” 

(**)Công công – Bà bà – Tiểu thúc: cha chồng – mẹ chồng- em trai chồng

"Đại tẩu, tẩu đừng nói nữa, Dung Đại phu nhân là người thông minh, không cần tẩu thay nàng nghĩ kế đâu.” Dương Nhị phu nhân nhẹ nhàng ho khan, cười nhìn Dương Lão phu nhân: “Mẫu thân có muốn cho người đến xem đám nhỏ Bảo Trụ đang chơi trò gì không? Trời đang lạnh dần, ở bên ngoài chơi lâu cũng đổ một thân mồ hôi rồi, nên kêu đám Bảo Trụ đi tắm, không cẩn thận là bị lạnh đấy.” 

Dương lão phu nhân biết Dương Nhị phu nhân đang lúng túng, cũng gật đầu cười: “Phái một đứa nha hoàn chạy đi nhìn một chút, kêu các thiếu gia, tiểu thư trở về đi.”

Bên này còn chưa kịp phái người qua, đột nhiên nghe bên ngoài đã truyền tới tiếng khóc rống: “Ô ô ô, mẫu thân, ta muốn về nhà…”

Lạc Đại phu nhân lắng tai nghe, đùng một tiếng đứng lên, vội vàng đi đến cửa: “Hồn nhi, Hồn nhi!” Lòng nàng nóng nảy, ngay cả giọng cũng thay đổi, đây chính là tiếng khóc của Lạc Tương Hồn, nàng nghe rất rõ. 

Màn cửa vén lên, một đám con nít được nha hoàn, ma ma dẫn vào. Đi đầu trong đám là Lạc Tương Hồn, tay cậu nắm chặt xiêm y của mình, đôi mắt vừa to vừa đỏ, đi bên cạnh cậu là Lạc Tương Ngọc, trên mặt cũng có nước mắt, áo choàng the màu đỏ ướt một mảng lớn, y phục màu vàng, và mặt mũi dính đầy bụi bẩn.

Lạc Đại phu nhân thấy bộ dạng của hai đứa con mình như thế, vô cùng đau lòng, ôm Lạc Tương Hồn vào ngực: “Hồn nhi, con làm sao vậy? Đi theo mọi người ra ngoài, sao lại khóc sướt mướt về? Có ai khi dễ con sao? Mau nói cho mẫu thân biết.” 

Gương mặt của mỗi người trong Sảnh đều có chút khó coi, Lạc Tương Hồn là đi theo bọn Gia Mậu và Bảo Trụ ra ngoài, vậy theo ý nàng ta là muốn gây phiền toái với Bảo Trụ và Gia Mậu sao? 

"Chỉ là Tiểu hài tử chơi đùa, rồi cãi nhau ầm ĩ, cũng khó tránh khỏi có một chút va chạm.” Dương Tam phu nhân nhìn Lạc Đại phu nhân bế Lạc Tương Hồn ngồi vào ghế bên cạnh, thừa dịp kiểm tra cậu có bị thương không, đã cảm thấy không thích rồi: “Không chừng đây chỉ là đùa chút thôi, qua là được rồi, Lạc Đại phu nhân cũng đừng cho chuyện tụi nhỏ giỡn là thật nha.” 

Lạc Đại phu nhân chỉ lo kiểm tra tay và mặt của Lạc Tương Hồn, căn bản không để ý tới lời Dương Tam phu nhân, làm cho nàng cảm thấy hết sức khó xử, con gái của Dương Tam phu nhân không nhịn được, đứng một bên chỉ Lạc Tương Hồn, giọng thanh thúy nói: “Mẫu thân, người không biết đâu, là hắn đi tới đánh tỷ tỷ của hắn, Gia Mậu ca ca tức giận, mới dạy dỗ hắn đấy.” 

Lạc Đại phu nhân nghe được câu này, không nói hai lời, giơ tay lên đánh một cái vào mặt Tương Nghi. Tương Nghi đứng không xa, thấy người Lạc Đại phu nhân động, vội vàng tránh về phía sau một chút, bạt tay kia xẹt qua mặt nàng, chỉ trúng một chút ở cuối gò má, có chút đau. 

Mọi người trong Sảnh vô cùng kinh hãi, toàn bộ khó hiểu nhìn Lạc Đại phu nhân, chợt Gia Mậu nhào tới, bắt lấy tay Lạc Đại phu nhân đập mạnh xuống ghế: “Khó trách con trai ngươi động một chút là đánh người, thì ra là học từ ngươi.” 

"Gia Mậu, không được vô lễ!" Dung Đại phu nhân la một tiếng: “Con học những quy củ kia, chẳng lẽ đã vứt đi rồi sao?” Rồi ánh mắt nhìn về phía Tương Nghi, thấy nàng đang khoác áo choàng Sỉ La Ni của Gia Mậu, trên tay là bao tay hồ ly, nhìn cũng quen mắt, không khỏi có chút ngạc nhiên, đây là chuyện gì? 

"Với người như nàng, nói quy củ làm gì?" Gia Mậu ngang bướng chỉ vào Lạc Đại phu nhân: “Con nhìn một chút là biết, có câu mẹ nào thì sinh con nấy, quả thật chính xác mà!” 

Mặt Dung Đại phu nhân trầm xuống: “Kim Chi, còn không mau dẫn Đại thiếu gia tới.” 

Kim Chi đáp một tiếng, kéo tay Gia Mậu đi về phía Dung Đại phu nhân, mà con gái Dương Tam phu nhân lại tế thanh tế khí nói tiếp: “Chúng con đang ăn thịt chim sẻ nướng ngon lành, thì vị muội muội kia lại bưng một đĩa dầu hồ đến bên người vị tỷ tỷ này, chính là vị tỷ tỷ đang mặc áo choàng Sỉ La Ni do Gia Mậu ca ca cho nàng, tự nhiên trong lòng sinh yêu, chỉ thấy muội muội kia nhào tới, nên tỷ tỷ đó vội vàng lùi về phía sau, đụng phải thân cây, còn muội muội kia thì té xuống đất.” Edit by JuuSan

Con gái Dương Tam phu nhân tên là Dương Bảo Lâm, qua Tết đã được năm tuổi, tuổi còn nhỏ, nhưng thua thiệt giữa Tương Nghi và Lạc Tương Ngọc, nàng nói vô cùng rõ ràng, ai đúng ai sai không nói sai tý nào. Nàng nói tới nói lui, vừa nhanh vừa chậm, giống như một chuỗi trân châu lăn dưới đất, làm cho mọi người hoàn toàn hiểu rõ. 

Lạc Tương Ngọc té xuống đất, chắc chắn là Lạc Tương Hồn nhìn sẽ khó chịu, muốn đánh Tương Nghi, như Gia Mậu lại bất bình đứng ra, đánh Lạc Tương Hồn, chuyện đại khái chính là vậy. 

Dương Nhị phu nhân nhìn khuôn mặt đen kịt của Lạc Đại phu nhân đang ngồi đó, trong lòng không nhịn được thở dài, vốn Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn không có chiếm lý, bọn họ bị thua thiệt thì trách được ai, vả lại chưa chắc Dương lão phu nhân lại vì một người ngoài mà phạt cháu của mình hay sao? 

"Đại tẩu à, con nít không phải đều như vậy sao? Chúng luôn thích cãi nhau ầm ĩ nha.” Dương Nhị phu nhân đứng lên, đi tới bên người Lạc Đại phu nhân, cúi đầu nhìn Lạc Tương Hồn, thấy con mắt cậu còn đỏ, những chỗ khác thì không có bị thương gì, nàng kéo tay cậu, cười ôn nhu: “Hồn nhi đừng khóc, ngay cả mắt cũng sưng đỏ luôn rồi nè.” 

Lạc Tương Hồn nghe lời nói ôn nhu của Dương Nhị phu nhân, còn khóc dữ hơn, nằm trong ngực Lạc Đại phu nhân, thân thể uốn éo không ngừng mà khóc lớn, cậu chỉ mới vừa bước lên đánh một đấm vào người Đại tỷ đáng ghét, thì đã bị Gia Mậu đè trong tuyết hung hăng đánh một trận. Gia Mậu đánh rất có kỹ xảo, căn bản không có đánh vào mặt và tay cậu, chỉ chọn những chỗ có nhiều thịt mà đánh, cho nên cậu bị đánh ra sao, ai cũng không biết được. (@JuuSan: Mậu ca thật lá cáo ‘giề’ quá đi >,<) 

"Gia Mậu, mau đi xin lỗi thiếu gia của Lạc gia.” Dương lão phu nhân nhìn Gia Mậu, trong lòng hơi kinh ngạc, xưa nay Gia Mậu luôn là đứa nhỏ ôn hòa, sao tự nhiên lại đánh người khác, xem ra Lạc thiếu gia này đã làm chuyện gì xấu rồi, nhưng bây giờ người ta là khách, sao có thể nói như vậy được? Nên đành phải nói là người nhà mình làm sai thôi. 

Nghe Dương lão phu nhân nói, Gia Mậu không phục đi tới trước mặt Lạc Tương Hồn , giọng nhàn nhạt nói: “Ta sớm đã nói rõ với ngươi, nếu người còn không kính trọng tỷ tỷ mình, thì khi gặp nhau, ta sẽ không khách sáo nữa, không phải vậy sao?” 

Lạc Tương Hồn ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Gia Mậu, tiếng khóc dừng lại, chui vào ngực Lạc Đại phu nhân: “Đúng thì sao? Ngươi cũng không thể đánh ta.” 

"Ngươi đánh người khác, còn không cho người khác đánh lại hả?” Khóe môi Gia Mậu giương lên, cười chế giễu: “Bây giờ ngươi đang ở Lạc phủ, người ở đó còn có thể chìu ngươi. Nhưng sau này ngươi ra ngoài, chưa chắc ai cũng có thể nhường ngươi đâu. Ta đây là đang dạy dỗ ngươi làm người sao cho đúng, đừng không biết phải trái.” 

Lạc Tương Hồn nghe Gia Mậu nói, miệng há thật to, nước mắt, nước mũi chảy xuống, chảy đến miệng, rồi từ miệng chảy xuống. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.