Mạnh Hơn Sợ Hãi

Chương 10: Đại nhân vật




Tôi lái chiếc xe Jeep của Đại Quách như bay trên trục đường chính của thành phố Tĩnh Hải, khống chế tốc độ trong tốc độ giới hạn cho phép lái xe trong thành phố.

Nói thật, quá lâu rồi không lái xe với tốc độ cao như vậy, ban đầu có hơi sợ hãi, nhưng dần dần cũng quen tay. Lúc xe Jeep lắc lư, các linh kiện phát ra tiếng cót két, lúc phóng xe gió lướt qua mặt mang đến loại phấn khích huyết mạch chảy ngược khiến tôi vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Trong cái thành phố giao thông đông đúc vội vã như này, tốc độ không nhanh một chút thực sự không thể đến kịp đài truyền hình trong bốn mươi phút. Lại đúng dịp năm mới, xe trên đường so với ngày thường cũng nhiều hơn, tôi nhìn đèn xanh đèn đỏ lúc có thể vượt thì vượt, xe nào có thể vượt thì nhanh chóng vượt qua.

Vì sự an toàn, tôi tập trung tình thần cao độ, hoàn toàn có thể sánh ngang với trạng thái cả một học kì không thèm nghe giảng, buổi tối cuối cùng mới động đến quyển sách vậy. Thỉnh thoảng phân tán tư tưởng, dùng góc mắt nhìn Thẩm Khâm Ngôn, chỉ nhìn thấy sắc mặt trắng bệnh của cậu ta, đến môi cũng không còn huyết sắc, có vẻ như bị tôi dọa cho nghẹt thở rồi.

Nhìn chung thuận buồm xuôi gió kịp đến cửa trước của trụ sở công ty truyền thông Max.

Tòa nhà của MAX dường như có thể coi là một trong những tòa nhà trọc trời của Tĩnh Hải, bề ngoài giống như hai cột buồm của con tàu, ánh sáng chiếu vào tường thủy tinh màu hồ nước phát sáng lấp lánh, rất khí phái. Đương nhiên MAX cũng hoàn toàn có thể hoành tráng như vậy, là công ti truyền hình danh tiếng lâu đời từ lúc thành lập đến nay đã có hơn sáu mươi năm lịch sử, có vô số các kênh truyền hình, đặc biệt mạnh về tin tức và giải trí, tỉ suất xem đài của các tiết mục thường dẫn đầu, còn về các ngành khác thì càng không cần nói nữa rồi.

Nơi chúng tôi đến là trung tâm chế tác tiết mục của MAX, ở tòa lầu bên cạnh trụ sở, An Lộ đang ở dưới lầu đợi chúng tôi.

Tôi nhảy xuống xe, con bé bừng bừng hưng phấn xông tới ôm tôi, cảm khái như súng liên thanh, “Á á, học tỷ chị quá đẹp trai! Từ xa đã nhìn thấy xe của chị, đúng thật là kỹ thuật quá tuyệt! Em còn đang nghĩ xem ai mà lợi hại như vậy có thể vượt liền bốn chiếc xe, kết quả là chị nha! Trong điện thoại Thẩm Khâm Ngôn nói chị lái xe như bay em còn không tin, kết quả với tưởng tượng của em chị còn đẹp hơn! Thâm tàng bất lộ! Học tỷ, em yêu chị chết mất! ”

Tôi hít sâu một hơi, xoa mặt con bé, “Chị cũng yêu cô, thật đấy. Dàn âm thanh.”

Con bé bật cười, chỉ chỉ bốn cái vali hai cao hai thấp bên cạnh chân.

Thẩm Khâm Ngôn trên xe mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng đến nơi đã khôi phục được sắc mặt bình thường, nhanh chóng cùng với nhân viên đài truyền hình bên cạnh An Lộ chuyển vali lên ghế sau.

An Lộ vỗ vai Thẩm Khâm Ngôn, “Sau này cậu phải cảm ơn học tỷ thật tốt đấy, hai lần chị ấy tìm tôi giúp, đều là vì cậu đấy.”

Thẩm Khâm Ngôn gật đầu liên tục.

“Đợi hôm nay làm xong việc, chị mời cô ăn cơm, tùy cô chọn chỗ,” Tôi nói, “Thuận tiện chúc mừng cô trở thành người dẫn chương trình luôn.”

Con bé cười vô cùng xinh đẹp, khiến người khác nhìn thấy thì tâm tình tốt hơn nhiều, “Học tỷ, không cần mời ăn cơm, đợi chị kiếm được tiền thì nói sau. Thực ra, em cũng là mượn hoa kính phật. Chị chịu làm bạn của em thì đã là vinh dự lớn của em rồi.”

Kiếm được tiền? Tôi thực sự muốn ngẩng mặt lên trời lệ rơi đầy mặt, xem ra cả thế giới đều biết tôi là đứa nghèo khó; Còn về mượn hoa kính phật? Mượn hoa của ai phật của ai? Con bé đề cao tôi quá rồi, tôi thụ sủng nhược kinh.

Tôi hỏi han một chút, nhưng thời gian cấp bách cũng không hỏi kĩ càng, lại nhảy lên xe rồi lái về.

Đường về tôi không dám điên cuồng như lúc đi nữa, vì sợ làm hòng dàn âm thanh. Tuy không để ý An Lộ nói “không sao cả”, nhưng rồi cảm thấy cẩn thật một chút vẫn hơn—bởi vì đoàn kịch vẫn còn một dàn âm thanh hỏng kia kìa.

Nhưng cho dù thế này, sắc mặt của Thẩm Khâm Ngôn cũng không tốt lắm, căng thẳng hơn cả tôi, nhìn đông nhìn tây như chú thỏ con, cậu ta dường như có gì muốn nói với tôi, nhưng lại sợ làm phiền tôi, không dám mở miệng. Tôi nhịn không được mỉm cười, bụng bảo dạ, cả đời này cậu ta cũng không dám ngồi xe tôi lái nữa rồi.

Xe rẽ vào một con đường, tòa nhà nhỏ của đoạn kịch xa xa đã nhìn thấy, tôi chầm chậm dừng xe lại.

Lúc này Thẩm Khâm Ngôn mới mở miệng, “Hứa Chân, sau này chị không thể lái xe như thế này nữa.”

“Sợ à?” Tôi trêu cậu ta.

Tôi tưởng rằng con trai sẽ ngại thừa nhận mình nhát gan, nhưng sau khi cậu ta trầm mặc, liền gật đầu, “Ừ, sợ. Bố tôi…mất do tai nạn xe. Kịch không diễn được cũng không sao, tôi chỉ hy vọng chị cả đời đều an toàn, vĩnh viễn không được làm chuyện nguy hiểm nữa.”

Tôi ngẩn người, Hứa Chân giỏi ăn giỏi nói không cánh mà bay. Trước khi mở miệng, cậu ta mở cửa xe, xuống xe đi tới sau xe chuyển dàn âm thanh.

Nhìn đồng hồ trên tay, lúc đi mất bốn mươi phút, lúc về lại mất một tiếng.

Đại Quách đã sắp xếp sẵn người ở bên ngoài tiếp ứng chúng tôi, ôm dàn âm thanh đi thử tiếng luôn, một giây cũng không bỏ phí, bận rộn y như đánh trận vậy. Đợi tôi đỗ xe xong, đi vào trong mới biết, đã có vài khán giả đến rồi, ngồi trên ghế nói chuyện phiếm, hiếu kì đánh giá.

Cũng không phải không vui sướng, xem ra việc tôi và Thẩm Khâm Ngôn phát tờ rơi cũng rất có hiệu quả.

Tôi mệt bở hơi tai, vào hậu đài uống nước, lúc này sự căng thẳng của việc phóng xe nhanh mới dần mất đi. Hậu đài là nơi trang điểm của dàn diễn viên, mặc dù đây là một sân khấu nhỏ đến đáng thương, nhưng các thủ tục tiêu chuẩn đều phải có, nơi trang điểm cũng không thể thiếu.

Thâm Khâm Ngôn bị muộn, Đại Quách ấn cậu ta ngồi lên ghế, Lý An Ninh bắt đầu trang điểm cho cậu ta.

Tôi ngồi trên bàn nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nói với người khác mấy câu. Phòng hậu đài rất nhỏ, nam nữ cùng ở trong một phòng, tiếng nói chuyện của ai cũng nghe thấy được.

Lúc Đại Quách không bận rộn, giơ ngón cái với tôi, “Từ trang trí sân khấu cho đến tuyên truyền, thậm chí mượn dàn âm thanh, Hứa Chân, em đúng là quí nhân của bọn anh, ân tình này xin lấy thân báo đáp.”

Người trong phòng cười ầm lên, giọng của con trai đặc biệt to, “Đại Quách anh nghĩ hay thế! Muốn lấy thân báo đáp cũng chả đến lượt anh đâu, bọn em còn phải xếp hàng này! À, Hứa Chân, em thấy ai được thì cứ nói ra, bọn anh đảm bảo đem đến tận cửa! Bao dùng thử! Miễn phí sửa chữa!”

Tôi đỡ trán cười, chơi với đám người này quá vui, lúc nói đùa không kiêng nể gì cũng đã quen rồi. Đang nói cười, một cô gái trong đoàn kịch mở tấm rèm đi vào như nằm mơ, cô ấy bình tĩnh kì lạ, nhưng giọng nói như có lực bùng nổ truyền ra từ trong cổ họng, “Mọi người! Có biết! Ai đã đến!”

Mọi người nhìn nhau.

Lý An Ninh quay đầu nhìn cô ấy, “Từ từ nói.”

Cô ấy hét lên: “Em vừa mới nhìn thấy Cố Trì Quân!”

Tất cả các động tác đều chậm một nhịp, Đại Quách đầu cũng không ngẩng lên, “Cố Trì Quân nào cơ?”

“Trên thế giới này còn có mấy Cố Trì Quân! Đương nhiên là diễn viên điện ảnh nổi tiếng Cố Trì Quân rồi! Anh ấy đến xem kịch của chúng ta! Ngồi ở hàng ghế khán giả ấy! Đeo kính, mặc áo gió,” Cô ấy nói như bị mộng du, “Ầy, quá đẹp trai, trời ơi, sao lại đẹp trai thế! Bây giờ chân em đang run đây này.”

Mọi người ồ lên, biểu cảm đó giống như sao Hỏa đụng vào Trái Đất vậy.

Đại Quách nhếch nhếch khóe miệng, “Ế, Vạn Mai…Em nhìn chính xác hay không đấy…”

“Em làm sao có thể nhìn nhầm anh ấy!” Vạn Mai bị nghi ngờ, tức nhận, “Mọi người tự đi mà xem!”

Trong chốc lát mọi người trong phòng đều bỏ luôn việc đang làm, chạy ra cửa.

Chỉ còn thừa tôi vẫn ngồi nguyên, không nhúc nhích, thầm nói “Hỏng rồi”

Mấy phút sau bọn họ quay lại, mang theo vẻ mặt vui mừng như điên không thể tin được, “Đúng thật là Cố Trì Quân”, mấy chữ này không cần nói ra cũng đã hoàn toàn hiện lên trên mặt rồi. Ngạc nhiên vui mừng chiếm đa số, nghi hoặc cũng không ít, còn có người bàn bạc đi xin chữ kí. Trong không khí lan tràn một loại cảm xúc lí trí, nhưng lại vô cùng sục sôi.

Đại Quách cũng kích động đến đi khắp phòng, “Đừng nghĩ đến chuyện xin chữ kí! Biểu hiện cho tốt đi! Diễn xong thì nói sau.”

Thẩm Khâm Ngôn hưng phấn đến mặt mày phát sáng, nói với tôi: “Chị nói không sai, thái độ của anh ấy rất tốt. Lúc Đại Quách đi bắt chuyện, anh ấy cười nói “Bạn mời tôi đến xem các bạn biểu diễn, chúc biểu diễn thành công” ”

Hiếm khi ánh mắt Thẩm Khâm Ngôn phát sáng, dùng tốc độ nói nhanh nói nhiều như vậy, có thể thấy thực sự quá kích động.

Lý An Ninh chau mày, “Bạn, trong chúng ta có người là bạn của Cố Trì Quân?”

Mọi người cười lắc đầu, “Sao có thể chứ.”

Tôi cũng nhiệt tình phụ họa

“Ơ, sao chị hoàn toàn không kích động, không phải chị cũng thích Cố Trì Quân sao?” Sau khi Thẩm Khâm Ngôn nói nhiều xong phát hiện thái độ của tôi không đúng, đầy nghi vấn.

“Ai nói tôi không kích động, tôi quá chấn động ấy,” Tôi cười ha ha, tự thấy hơi nhếch nhác, “Bây giờ tôi đi xin chữ kí anh ấy.”

“Ấy, Hứa Chân…” Thẩm Khâm Ngôn ở đằng sau gọi tôi.

Tôi uể oải đáp lại một câu, rồi rời khỏi hậu đài.

Cố Trì Quân không phải đến một mình, còn đem theo Tôn Dĩnh. Anh mặc áo khoác màu cà phê, ngồi ở hàng ghế cuối cùng của sân khấu, anh đang chăm chú đọc một quyển sách đặt trên đùi. Sân khấu kịch này quá sơ sài, sơ sài đến mức khiến người ta đau lòng, sơ sài đến mức thực sự không phối hợp được với anh. Sân khấu kịch đã có mười người tới ngồi, mỗi người đều đang lén lút đánh giá anh.

Ầy, anh thực sự quá bắt mắt, chẳng trách bị người ta phát hiện ra.

Tôi hoa mắt chóng mặt, một lúc mới hồi phục lại. Đi ra từ sau cửa, trấn tĩnh đi ra, vẫy tay với anh.

“Cố tiên sinh.”

Cố Trì Quân ngẩng đầu nhìn tôi, Tôn Dĩnh cười với tôi, đứng dậy rời đi. Cô ấy rời đi, cả buổi tối tôi cũng không nhìn thấy cô ấy nữa.

Tôi yên lặng ngồi vào chỗ của Tôn Dĩnh.

Anh…lại thực sự đến rồi.

Vẻn vẹn là do một tờ rơi bị anh nghiêm khắc phê bình, thế mà giờ đây anh xuất hiện ở nơi này. Chuyện này đem đến cho tôi cảm giác chấn kinh, không bằng nói là…cảm động.

Tâm tình phức tạp khó mà so sánh được, dù cho tôi tất cả các ngôn ngữ và những văn tự đẹp đẽ trên thế giới, tôi cũng không tìm được một câu nói thích hợp để miêu tả cái cảm giác trái tim đang đập trong lồng ngực này. Lòng bàn tay ngón tay lần lượt ngứa ngáy, muốn lái xe bạt mạng trên đường mười vòng rồi quay về.

“Em không ngờ...” Chuẩn bị tâm lý vẫn chưa làm tốt, một câu đơn giản lại nói lắp ba lắp bắp. Tôi dứt khoát nuốt câu này xuống để nói câu khác.

Cố Trì Quân gỡ kính mắt xuống, nhẹ giọng hỏi lại, “Thực sự không ngờ?”

Vẻn vẹn bốn chữ khiến tôi cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, mặt lại nóng lên, có lẽ lại ra mồ hôi rồi, cũng không biết là lạnh hay là nóng nữa. Câu nói “ không phải anh rất bận sao, hay là anh đi trước đi” thực sự không nói ra được. Bằng bất cứ giá nào, tất cả mọi người biết quan hệ của tôi và Cố Trì Quân thì làm sao chứ, tôi không quan tâm. Chỉ là có điều không dám tượng tưởng khuôn mặt của Thẩm Khâm Ngôn sau khi biết sự thật.

Anh thở ra một hơi dài, giống như than thở mà cũng giống như hài lòng cảm khái, “Mỗi lần tôi gặp em, em đều đang bộn rộn vì việc của người khác, lại đi làm gì rồi? Trên trán còn có mồ hôi này.”

Tôi lẩm bẩm, “Cũng không làm gì. Chỉ là một tình huống nhỏ ban nãy thôi.”

“Hứa Chân, em đúng là vạn năng,” Giọng nói của anh không lớn, “Lúc nãy người trong đoàn kịch vây lấy tôi, tôi không nhìn thấy em, còn tưởng rằng em bị dọa đến mức trốn đi rồi.”

“Sao có thể, em sao có thể trốn chứ,” Tôi cười, hơi miễn cưỡng thay đổi chủ đề nói chuyện, “Phim không phải rất bận sao ạ? Mẹ em bận đến mức thời gian nghe điện thoại cũng không có.”

“Thời gian buổi chiều và tối nay là tự lấy ra, ” Cố Trì Quân nói, “Tối nay đoàn làm phim có hoạt động, hủy rồi.”

“Như vậy, không phải không hay lắm?”

Cố Trì Quân “Ừ” một tiếng, đáy mắt mang theo ý cười nồng đậm, “Không hay lắm, muốn làm một chuyện, muốn có một người, phải bỏ ra một chút cố gắng chứ. Không thể đợi chuyện tốt rơi từ trên trời xuống được, cũng không thể đợi người khác đi về phía mình, đúng không? ”

Hàm ý câu nói của anh quá sâu sắc, tôi không hiểu lắm, ngay lập tức chuyên tâm ngắm tay của mình. Liếc mắt nhìn quyển sách trên đùi anh, là tuyển tập tiểu thuyết James Joyce bản tiếng anh.

Tôi nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên anh ngồi trong sân khấu kịch nhỏ như này xem kịch nhỉ. ”

“Chính xác, chỗ này thực sự không dễ tìm, tôi đi mấy vòng ở khu này, cuối cùng mới tìm thấy.”

“Thực sự vất vả rồi,” Tôi tội lỗi muốn chết, “Chỗ này không ra làm sao cả…”

Cố Trì Quân nói: “Tôi không để ý hình thức. Hy vọng “Thệ Giả” của bọn họ đừng làm tôi thất vọng.”

“Em cảm thấy tương đối được.”

“Kịch nói và điện ảnh không giống nhau, không có cách nói được này, chỉ có thành công hay thất bại thôi.”

Tôi lấm lét nhìn, “Đúng là nghiêm khắc.”

Cố Trì Quân mỉm cười.

Tôi cũng cảm thấy an ủi, chủ đề nói chuyện của chúng tôi cũng được coi là đi đúng đường.

Khán giả lần lượt tới, tôi tương đối hài lòng. Tuy khán giả vẫn không nhiều, nhưng hàng ghế của tôi và cố Trì Quân không có người bên cạnh, cũng coi như là chuyện tốt. Tôi nhìn thấy vài ánh mắt trốn ở cửa hậu đài và trong tấm rèm sân khấu, tôi và Cố Trì Quân nói chuyện lâu như vậy, mọi người trong đoàn chắc hẳn đã phát hiện ra tôi chính là “người bạn” mà Cố Trì Quân nhắc tới. Bọn họ hoặc là do ngạc nhiên hoặc là do quá bận, tóm lại, cho đến trước khi vở diễn bắt đầu, bọn họ đều không đến làm phiền tôi và Cố Trì Quân.

Sân khấu chính thức so với phiên bản tôi nhìn thấy lúc đầu hiệu quả còn tốt hơn.

Tôi thấy được mỗi người đều bỏ ra rất nhiều công sức, lời thoại nói rất tốt, lúc đổi cảnh không vượt quá mười giây, chính là từ phòng khách nhà họ Nguyễn biến thành đường phố có tuyết rơi.

Nghiêng đầu nhìn Cố Trì Quân, anh hơi hơi híp mắt, xem rất chuyên tâm. Ngoài sân khấu ra thì còn lại hàng ghế khán giả đều tối om. Lúc hạ màn cảm ơn, anh cũng giống như những người khác, vỗ tay nhè nhẹ.

Trong bóng tối tôi nhìn đường viền khuôn mặt nghiêng của anh, nhanh chóng hỏi, “Thế nào ạ? Cũng được chứ?”

Cố Trì Quân buồn cười nhìn tôi, thái độ không rõ ràng, “Có một kiểu biểu diễn nhiệt tình đơn giản mà lại mãnh liệt, điều này rất khó đạt được.”

Câu nói này đã có ý khen ngợi lớn rồi, tôi nhịn không được cúi đầu cười.

Tôi có thể cảm thấy trán bị một vật ấm nóng gì đó chạm nhẹ vào, tôi giật mình ngẩng đầu, lại thấy vẻ mặt chưa xảy ra chuyện gì của anh, “Tôi khen họ một câu liền vui vẻ như thế. Nam diễn viên chính của vở kịch này chính là người lần trước cùng em phát tờ rơi?”

“Vâng ạ, cậu ấy là Thẩm Khâm Ngôn” Tôi kéo nhẹ góc áo anh, “Cậu ấy thế nào ạ?”

Cố Trì Quân nhè nhẹ cầm tay tôi, trước khi anh trả lời, bỗng cả sân khấu bừng sáng. Khán giả đều thở dài một hơi, câu nói sắp sửa nói ra của anh đã bị hòa vào trong làn ánh sáng, triệt để biến mất.

Khán giả lần lượt ra về, bức màn sân khấu được kéo lên.

Tôi không rời đi, Cố Trì Quân tự nhiên cũng không đi.

Các thành viên của đoàn kịch mới vừa cảm ơn xong đứng trên sân khấu, thở dốc nhè nhè; Tôi lên trên chúc mừng bọn họ, Cố Trì Quân cũng thế, dáng người anh cao chân lại dài, tay vịn nhẹ cạnh sân khấu, một bước nhảy lên sân khấu, sau đó cúi người xuống, đưa hai tay kéo tôi lên.

Anh kéo tay tôi đến trước mọi người, gật đầu với mọi người của đoàn kịch, “Như các bạn đã thấy, là Hứa Chân gọi tôi đến.”

Hiển nhiên tất cả mọi người sớm đã đoán ra sự thật này, không có người kinh ngạc gì nhiều, trái lại còn tỏ ra vui vẻ--bao điều nghi hoặc được giải đáp, có được sự chứng thực đều thở phào nhẹ nhõm.

Đại Quách vui vẻ nhìn tôi, khuôn mặt đen đen phát sáng, “Hứa Chân em quá tuyệt luôn! Nhưng mà sao lúc trước không nói với bọn anh Cố tiên sinh muốn đến? Như thế bọn anh còn có thể biểu diễn càng tốt hơn ấy.”

“Về tổng thể là thành công. Đội ngũ phục vụ sân khấu làm rất tốt, trong bóng tối đổi đạo cụ chỉ mất mười mấy giây,” Cố Trì Quân gật đầu, nhìn Đại Quách, “Sử dụng âm nhạc cũng không tồi. Nhưng vấn đề cũng không ít.”

Đúng thật là vừa đấm vừa xoa, nhưng có được một lời nhận xét có thể coi như tóm lược những điểm quan trọng thế đã đủ để khiến tất cả mọi người vui vẻ rạng rỡ rồi.

Đại Quách cúi lưng thật thấp, “Cố tiên sinh, xin hãy chỉ điểm ạ.”

Cố Trì Quân thay đổi chủ đề nói, “Chủ đề của các bạn không may mắn, khán giả của các bạn đều là những người dân thường, tôi kiến nghị lần sau hãy diễn chính kịch, dễ thu hút hơn. ”

Tất cả mọi người nín thở lắng nghe, Cố Trì Quân chầm chậm tiến hai bước, chỉ chỉ vài người trong đó, “Nguyên lí biểu diễn rất đơn giản, nhưng với cảm nhận nhiều năm của tôi, biểu diễn trước nay đều không dựa vào tư chất bẩm sinh, mà chỉ có liên quan đến cần cù và gắng hết sức. Nếu nói điểu kiện bẩm sinh, chỉ có một thứ--nói cho thật rõ ràng từng từ từng câu.”

Anh lại chỉ chỉ Thẩm Khâm Ngôn, “Tình cảm thì đủ rồi, nhưng nhân vật không chân thực.”

Ánh mắt của Thẩm Khâm Ngôn nhìn Cố Trì Quân.

“Sân khấu kịch cần đầu tư tình cảm rất mãnh liệt,” Anh nói, “Nhưng trong vai diễn chỉ toàn tình cảm cũng không tốt. Trước khi diễn một vai, nghe thật, quan sát thật, cảm nhận thật. Ngoài tình cảm ra, vai diễn của cậu còn có rất nhiều phương diện có thể khai thác… ”

Anh thao thao bất tuyệt, phê bình như vậy đừng nói các thành viên trong đoàn kịch, đến tôi cũng đổ mồ hôi lạnh. Tôi thầm nói ý kiến như vậy là rất tốt, nhưng có vẻ quá nghiêm khắc.

Những người khác sớm đã ngưỡng mộ rồi, nhưng Đại Quách lại yêu cầu thêm: “Cảm ơn Cố tiên sinh! Bọn em chuẩn bị đi ăn, Cố tiên sinh có muốn cùng đi không ạ?”

Cố Trì Quân giơ tay xem giờ, “Tôi cũng không ý kiến, nhưng tôi và Hứa Chân còn có chuyện khác”

Tôi kinh ngạc, sao tôi lại không biết tôi và anh còn có chuyện khác chứ? Vốn muốn chất vấn anh, nhưng ánh mắt lãnh đạm của anh lướt qua mặt tôi, tôi ngay lập tức ngậm miệng. Cố Trì Quân cười hài lòng với tôi, hoàn toàn không có phong cách người nổi tiếng mà nhảy xuống sân khấu, lại đưa tay kéo rồi xuống. Tôi chẳng hiểu gì mà làm theo, hoàn toàn bị anh dắt mũi.

“Cố tiên sinh?” Vạn Mai gọi anh, “Có thể kí cho bọn em không ạ?”

Cố Trì Quân vẫn phong độ, “Hôm nay tôi chỉ là khán giả của các bạn. Nếu muốn chữ kí thì sau này nói với Hứa Chân.”

Tôi gật đầu với mọi người trong đoàn kịch, ánh mắt dừng trên người Thẩm Khâm Ngôn, nhỏ giọng nói: “Tôi đi trước đây, chúc mừng năm mới.”

Cậu ta từ vừa nãy cho đến bây giờ đều không nói gì. Dù cho lúc Cố Trì Quân nhắc đến tên cậu ta thì cũng chỉ lắng nghe, không nói câu gì. Cậu ta chắc chắn còn chấn kinh hơn những người khác. Chúng tôi quen biết lâu như thế, nói về Cố Trì Quân cũng không phải một hai lần, nhưng tôi từ trước đến nay không hề nói với cậu ta tôi quen Cố Trì Quân. Điều này với cậu ta mà nói, cũng là một sự lừa dối đáng sợ.

Tôi không biết cậu ta có thể tha thứ cho tôi không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.