Mạnh Hệ Đại Lục

Chương 8




Lý Kinh mừng rỡ.

- Như vậy ngày mai chúng ta có thể xuất phát!

- Không vội, cậu hiếm khi có thời gian tới đây một chuyến, hãy ở lại thêm vài ngày, tìm hiểu một chút về phong thổ Thái Nguyên. Ngày mai cháu sẽ cùng cậu dạo thành Thái Nguyên bắc, xem thử có thể mua chút gì làm quà biếu cho mợ hay không.

Chợ Bắc Thái Nguyên là chợ lớn nhất trong toàn bộ Hà Đông thậm chí là Hoàng Hà, rộng tới mấy trăm mẫu đất, có ba mươi mấy nghề và gần 800 cửa hàng. Từ súc vật lừa ngựa, cho tới củi gạo mỡ muối ăn. Từ các thứ đắt tiền như vàng bạc châu báu, đến những thử rẻ như kim chỉ, các loại thương phẩm cái gì cần có đều có. Ở đây có trên mười ngàn người hành nghề chưởng quầy và tiểu nhị. Nơi này cũng là nơi tập hợp và phân tán thương phẩm của mười lăm quận của Hà Đông. Hầu như các tiểu thương, người bán hàng rong ở các quận Hà Đông đều mua hàng từ nơi này.

Dương Nguyên Khánh dẫn theo Lý Kinh ngồi xe ngựa vào chợ. Tiếng ầm ĩ náo nhiệt lập tức đập vào mặt. Bây giờ đã gần tới tết, nhà nào cũng đều bận rộn mua sắm đồ tết. Trong chợ Bắc người đến người đi. Sát đường, ngay trước cửa hàng, tiếng tiểu nhị mời chào vang lên liên tục không ngừng. Một chiếc chiếc xe bò chở đầy lương thực dầu mỡ, tiến về bến thuyền của chợ Bắc. Chợ Bắc có một đường sông vận chuyển lương thực nối thẳng tới sông Phần. Việc lưu thông hàng hóa từ phía nam xuống phía bắc đều là dựa vào vận chuyển đến sông Phần.

Ở cửa chợ Bắc, Dương Nguyên Khánh đã thay đổi trang phục, dùng cách thức cải trang vi hành dẫn theo Lý Kinh vào chợ. Tuy là cải trang vi hành, nhưng hai trăm thân vệ lại bảo vệ ở xung quanh. Trong đám người chen chúc, bình thường cũng nhìn không ra.

- Chưởng quầy, gạo này của ngươi bao nhiêu tiền một đấu?

Lý Kinh xuất thân là tiểu địa chủ, tương đối chú ý đến giá cả gạo ở những nơi khác. Ông ta đi đến trước một cửa hàng gạo, nắm một nắm gạo trắng, không nhịn được hỏi.

Chưởng quầy cười ha hả đi tới.

- Đây là gạo Giáng Châu, là gạo mới thu hoạch năm nay. Tám mươi tiền một đấu. Nếu ngươi muốn lấy nhiều, mười thạch trở lên, bảy mươi lăm tiền cũng có thể bán.

- Vậy lúa mạch này thì sao?

Lý Kinh lại chỉ lúa mạch ở bên cạnh hỏi.

- Lúa mạch thì rẻ hơn một chút. Sáu mươi tiền một đấu. Cũng mười thạch trở lên, giảm năm tiền.

Lý Kinh rất kinh ngạc quay đầu lại nhìn Dương Nguyên Khánh nói:

- Nguyên Khánh, giá gạo ở chỗ các cháu cũng không đắt!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười.

- Năm nay phía nam thu hoạch được mùa, cho nên giá lương thực khá rẻ. Giang Lăng chỗ các cậu một đấu gạo bao nhiêu tiền?

- Giang Lăng là vùng đất lắm cá nhiều thóc. Một đấu gạo cũng phải một trăm tiền. Còn đắt hơn so với chỗ các cháu.

Chưởng quầy đứng ở bên cạnh cười tiếp lời nói:

- Vị khách nhân này, Giang Lăng là dùng tiền Đại Nghiệp, đương nhiên phải đắt hơn một chút. Chúng ta dùng tiền mới. Một xu tiền mới có thể đổi được hai xu tiền Đại Nghiệp. Nếu tính theo như tiền Đại Nghiệp, chỗ chúng ta một đấu gạo chính là một trăm sáu mươi tiền, còn đắt hơn ở Giang Lăng các ngươi.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy một xâu xu tiền mới trong tay thân binh đưa cho Lý Kinh. Vừa cầm vào, ông ta liền cảm giác khác hẳn. Tiền mới của Bắc Tùy dày hơn nhưng không giòn với màu vàng trong. Quả nhiên là tiền tốt. Mà ở Giang Lăng, lưu thông phần lớn là tiền Đại Nghiệp, rõ ràng phải khác nhau.

Lý Kinh gật đầu.

- Nói như vậy, gạo Thái Nguyên vẫn đắt hơn một chút. Dù sao Giang Lăng cũng là quê hương của cá và gạo. Tuy nhiên súc vật ở Giang Lăng rất đắt. Một con trâu ít nhất cũng đắt gấp hai lần với ở đây. Ai cũng có sở trường riêng mà!

Hai người lại đi tới khu vực bán châu báu. Nơi này có hai mươi mấy cửa hàng lớn nhỏ, đều là bán các loại vàng bạc châu báu trang sức. Người bình thường cầm vàng bạc cũng tới nơi này đổi tiền.

Dương Nguyên Khánh dẫn Lý Kinh đi tới một cửa hàng nổi tiếng tại thành Thái Nguyên, tên là Bách Thúy Sanh. Thê tử của Dương Nguyên Khánh đều đến cửa hàng này mua trang sức. Chưởng quầy của cửa hàng thường đi Dương phủ đưa trang sức. Ông ta nhận ra Dương Nguyên Khánh, sợ tới mức vội vàng ra nghênh đón. Ông ta khom người thi lễ.

- Sao Sở Vương điện hạ lại tự mình đến đây. Chỉ cần người cho người nói với tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân sẽ tự động đưa hàng tới cửa, không dám chậm trễ điện hạ xử lý công vụ.

Dương Nguyên Khánh cũng biết ông ta, liền chỉ vào Lý Kinh cười nói:

- Không làm phiền Cao chưởng quầy. Tôi đưa cậu tôi đến xem. Muốn mua cho mợ vài món trang sức. Có trang sức nào thích hợp không?

Cao chưởng quầy nghe Dương Nguyên Khánh nói là mua trang sức cho mợ, trong lòng nhanh chóng tính toán, liên tục gật đầu nói:

- Có! Có! Mời Điện hạ đi theo ta.

Mọi người đi vào buồng trong ngồi xuống, Cao chưởng quầy lấy ra một hộp đựng báu vật nhỏ làm bằng ngà voi. Sau khi ông ta đặt lên bàn, mở hộp báu ra. Bên trong có tám tầng mỏng. Mỗi một tầng đều là một loại trang sức, đều đặt trong một ngăn ngà voi. Lý Kinh thấy cái hộp làm bằng ngà voi quý như vậy lại chỉ đặt có tám món đồ trang sức, trong lòng ông ta có chút bất an, thấp giọng hỏi:

- Loại trang sức này bao nhiêu tiền một cái?

Cao chưởng quầy khẽ cười nói:

- Trong hộp trang sức này, rẻ là hai trăm ngàn tiền. Nhìn xem! Chính là cái này.

Cao chưởng quầy lấy ra một cái vòng tay, cười nói:

- Đây là ngọc phỉ thúy thượng phẩm, dùng nguyên một khối ngọc phỉ thúy mài nhẵn chế thành, không có chút tỳ vết nào. Nhưng độ sáng bóng hơi kém một chút. Cho nên chỉ cần hai trăm ngàn tiền. Kỳ thật cũng bởi vì đang thời kỳ chiến loạn. Nếu là trong năm Khai Hoàng, một cái vòng tay thế này ít nhất phải ba trăm ngàn tiền.

Hai trăm ngàn tiền chính là hai ngàn xâu tiền. Hơn nữa nhất định là tiền mới. Nếu là tiền Đại Nghiệp, ít nhất phải bốn trăm ngàn tiền. Lý Kinh sợ tới mức nhất thời líu lưỡi không nói nên lời. Ông ta mua không nổi. Ông ta cũng không muốn để Dương Nguyên Khánh tốn nhiều tiền như vậy. Ông ta nhẹ nhàng kéo hắn một cái.

- Nguyên Khánh, chúng ta đi cửa hàng khác xem thử một chút đã!

Dương Nguyên Khánh lại nhặt một cái vòng tay đặt ở phía trên cùng. Nó cũng là vòng ngọc phỉ thủy, nhưng cái vòng ngọc này rõ ràng so là sáng bóng hơn cái vừa rồi nhiều. Cao chưởng quầy liền dựng thẳng ngón cái khen:

- Điện hạ thật có mắt nhìn đồ. Đây là ngọc phỉ thúy cực phẩm, là từ trong cung đưa ra. Sáng bóng hơn bất kỳ cực phẩm nào. Nó cũng là vật có một không hai. Đây là một trong ba trang sức tốt nhất của cửa hàng tôi. Tôi không nói giá gốc là bao nhiêu. Nếu điện hạ muốn, một triệu tiền.

Dương Nguyên Khánh gật đầu.

- Ta muốn có nó. Tìm thêm một hộp trang sức tốt. Tiền thì ngươi đi hỏi Vương phi. Nàng sẽ đưa vàng cho ngươi.

Lý Kinh bị dọa tới mức giật mình khiếp sợ. Thứ đó đắt tiền như vậy, ông ta làm sao dám nhận. Ông ta liên tục xua tay.

- Nguyên Khánh, trang sức quý nhất của mợ cháu cũng không quá trăm xâu tiền. Ta tuyệt đối không thể nhận cái vòng tay này được.

Dương Nguyên Khánh lại không để ý đến ông ta, bảo Cao chưởng quầy mang hộp trang sức tới. Cao chưởng quầy vội vàng lấy ra một hộp trang sức bằng ngà voi rất tinh xảo. Cầm vòng ngọc lên, Dương Nguyên Khánh đặt vào trong hộp, sau đó khăng khăng nhét vào trong lòng bàn tay Lý Kinh. Hắn nhìn ông ta cười nói:

- Đây là tâm ý của cháu cho mợ. Tương lai mợ có thể lấy ra khoe với người khác. Đây là do cháu ngoại Sở Vương tặng. Nếu là thứ chẳng ra gì, chẳng phải cháu sẽ mất mặt sao? Cậu hãy nhận lấy, thay cháu chuyển cho mợ.

Lý Kinh thoái thác mãi cũng không xong, chỉ đành phải nhận lấy. Ông ta oán giận nói:

- Sớm biết thế này, ta đã không đi cùng cháu đến đây rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài trên đường truyền đến một tiếng hét lớn:

- Tiểu tặc! Lần này xem ngươi chạy trốn ở đâu được?

Dương Nguyên Khánh thoáng sửng sốt. Giọng nói này nghe rất quen tai. Rất giống giọng nói của Trình Giảo Kim. Nhưng Trình Giảo Kim ở quận Nhạn Môn. Sao anh ta có thể ở Thái Nguyên được. Hắn đi ra khỏi cửa hàng, chỉ thấy có hai người từ trong một ngõ nhỏ lao ra. Người phía trước tuổi còn trẻ bị ngã lăn trên đất. Một người cường tráng chạy ở phía sau tóm lấy người kia. Đó chẳng phải là Trình Giảo Kim sao?

- Đại ca, tha cho tôi đi!

- Tiểu tặc, lần trước lão tử tra đã tha cho ngươi một lần rồi!

Trình Giảo Kim vung nắm đấm to bằng cái bát lên định đánh về phía gã.

Mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống. Tốt xấu gì, Trình Giảo Kim cũng là Á Tướng, vì sao lại đánh nhau giống như kẻ vô lại ngoài đường như vậy. Hắn hừ một tiếng thật mạnh, khẽ quát:

- Trình Giảo Kim!

Trình Giảo Kim vừa quay đầu lại, thấy Dương Nguyên Khánh, lập tức ngây ngẩn cả người. Sao Tổng quản đại nhân lại ở đây. Người trẻ tuổi đang nằm trên mặt đất thừa dịp Trình Giảo Kim sửng sốt thất thần, vội đứng lên định bỏ chạy. Nhưng anh ta lại bị Trình Giảo Kim nắm cổ áo, kéo trở lại.

- Tiểu tặc còn muốn chạy trốn, không có cửa đâu!

Dương Nguyên Khánh thấy mọi người chung quanh xông tới, liền thét lên, ra lệnh:

- Tới đây nói chuyện!

Trong mắt Trình Giảo Kim lộ vẻ tức giận khó ổn định, nắm cổ áo người trẻ tuổi kéo vào cửa hàng châu báu. Sau khi cùng Dương Nguyên Khánh vào trong phòng, anh ta hung hăng ném người thanh niên trẻ tuổi ngã trên mặt đất, tiến về phía Dương Nguyên Khánh thi lễ.

- Ty chức tham kiến Tổng quản!

Người trẻ tuổi kia nghe Trình Giảo Kim gọi là Tổng quản, hắn lập tức hiểu được người trước mắt là ai, sợ tới mức co rúm người lại. Dương Nguyên Khánh nhìn anh ta một cái, lại hỏi Trình Giảo Kim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.