Mạnh Hệ Đại Lục

Chương 10




Điều Đậu Kiến Đức đang suy xét trong thời gian này là muốn chừa lại một đường lui cho chính mình. Dĩ nhiên là tốt nếu quân đội của y có thể địch nổi quân bắc Tùy, nhưng nếu không làm được thì chí ít y vẫn còn một đường lui.

Đậu Kiến Đức đang suy xét đến Từ Viên Lãng ở Thanh Châu, người này đã chiếm cứ bốn quận của Thanh Châu là Đông Lai, Bắc Hải, Cao Mật và quận Tề. Đây vốn là địa bàn của Lý Mật, song sau khi bị Từ Viên Lãng chiếm cứ, dường như Lý Mật cũng không phản ứng gì nhều. Điều này khiến Đậu Kiến Đức có chút hối hận, y vốn cũng có chủ ý tiến đánh Thanh Châu này, chỉ là y sợ trở mặt với Lý Mật nên mới chần chừ không động thủ. Chẳng ngờ sau khi tên Từ Viên Lãng không não này chiếm lĩnh bốn quận của Thanh Châu, Lý Mật lại âm thầm chấp nhận khiến Đậu Kiến Đức cực kỳ khổ não, sớm biết thế thì y đã ra tay đoạt trước.

Tuy nhiên Đậu Kiến Đức cũng biết, Từ Viên Lãng vốn dĩ là thuộc tướng của quân Ngõa Cương. Từ Viên Lãng chiếm lĩnh bốn quận Thanh Châu, có lẽ Lý Mật vẫn xem Từ Viên Lãng là thế lực của quân Ngõa Cương nên mới không để ý, nếu là Đậu Kiến Đức thì hoàn toàn khác biệt rồi.

Nhưng bất luận ra sao, Đậu Kiến Đức đã quyết định đoạt lấy bốn quận Thanh Châu, lưu lại một đường lui cho mình. Y chuẩn bị cơ hội lấy em của Từ Viên Lãng làm phi, thâu tóm bốn quận Thanh Châu.

Đậu Kiến Đức khoanh tay đứng trước cửa sổ, lo lắng nói:

- Dưới trướng Từ Viên Lãng chỉ có hai mươi ngàn quân đội, không đáng để lo. Hiện tại ta vẫn lo về phía Lý Mật, nếu ta thâu tóm được Từ Viên Lãng, chọc giận Lý Mật thì y sẽ dẫn quân tấn công Thanh Châu, mà Dương Nguyên Khánh lại tiến đánh Hà Bắc, khiến ta rơi vào cảnh trước sau có địch. Đáng lẽ ta hy vọng Lý Mật có thể trợ giúp cùng chống lại quân Tùy đông chinh, ta lo lắng thịt dê chưa tới miệng thì đã rước lấy một thân tàn.

Tống Chính Bản khẽ cười nói:

- Chủ công muốn trông mong vào Lý Mật trợ giúp chống lại Dương Nguyên Khánh đông chinh, thuộc hạ thấy không được thực tế.

- Vì sao?

Đậu Kiến Đức không hiểu quay lại hỏi.

- Chủ công quên rồi sao? Lý Mật đã đầu hàng Lạc Dương, tự xưng là thần Tùy.

Đậu Kiến Đức lắc đầu:

- Chuyện đầu hàng đó cơ bản không hề thật lòng, y thuần túy chỉ muốn đục nước béo cò, chiếm đoạt Lạc Dương, sau đó ép thiên tử ra lệnh với chư hầu, chuyện ấy ngươi không cần để trong lòng.

- Nhưng bất kể Lý Mật có thật lòng hay không, chí ít ngoài mặt y cũng làm rất tốt. Y trách chúng ta là phản tặc, quan trọng hơn là Dương Nguyên Khánh đông chinh lại không gây tổn hại đến lợi ích của y. Lý Mật cơ bản không muốn giúp chúng ta, chỉ vì vướng phải hiệp nghị đồng minh ngày trước mới không tiện cự tuyệt. Nhưng y đã đầu hàng triều Tùy nên sẽ tìm được cái cớ, đã là thần Tùy thì sao có thể lại giúp chúng ta, chủ công nói có đúng không?

Đậu Kiến Đức trầm ngâm hồi lâu mới nhẹ thở dài, y nói:

- Ngươi nói phải. Lý Mật một đời kiêu hùng, nếu không có lợi ích, sao y có thể trợ giúp không công cho chúng ta? Có điều nếu ta chiếm được bốn quận Thanh Châu, liệu Lý Mật có thẹn quá hóa giận hay không? Trái lại sẽ thừa dịp khi Dương Nguyên Khánh đông chinh mà tấn công ta, ta đang lo lắng về điều này.

- Chủ công, vậy thì phải xem biểu hiện của Vũ Văn Hóa Cập rồi, y có thể lôi kéo được Lý Mật, thế thì không thành vấn đề.

- Vũ Văn Hóa Cập!

Đậu Kiến Đức tự nói một mình, bất chợt cười lạnh một tiếng:

- Tên ngu xuẩn đó có thể lôi kéo được Lý Mật sao?

- Chủ công, tuy Vũ Văn Hóa Cập một đời vô năng, song đại tướng Trần Lăng thủ hạ của y thì rất lợi hại, chớ nên coi thường.

- Ta cũng hy vọng y có thể lôi kéo Lý Mật.

Đậu Kiến Đức thở dài, nhìn thấy một sĩ binh báo tin chạy đến trên quảng trường, thản nhiên nói:

- Hẳn là đã có tin tức của Vũ Văn Hóa Cập.

Ngoài cửa nhanh chóng có người bẩm báo:

- Vương gia, tình báo phương nam truyền đến.

- Vào đi!

Đậu Kiến Đức dùng mắt ra hiệu cho Tống Chính Bản, Tống Chính Bản cũng ngồi xuống. Một sĩ binh đưa tin nhanh chóng tiến vào, quỳ một gối nói:

- Bẩm báo Vương gia, hai trăm ngàn đại quân của Lý Mật cùng quân đội của Vũ Văn Hóa Cập đang tranh chấp ở quận Bành Thành, đã gần một tháng.

- Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tiên sinh.

Đậu Kiến Đức cười vang, y phất tay lệnh cho sĩ binh báo tin lui đi, có phần hưng phấn nói với Tống Chính Bản:

- Cơ hội của chúng ta đã đến!

Tống Chính Bản cũng cười nói:

- Đoán chừng Vũ Văn Hóa Cập ngồi thuyền lên phía bắc, nhưng Hoàng Hà đóng băng khiến y khó mà đi được, chỉ có thể dừng lại ở quận Bành Thành. Một trăm ngàn quân đội trong tay y chính là quân chính quy của triều Tùy, sức chiến đấu rất mạnh, Lý Mật chưa chắc có thể dễ dàng tiêu diệt y. Ít ra cục diện g cho đến trước tháng hai năm sau sẽ không bị phá vỡ, chủ công có thể lợi dụng cơ hội này để thâu tóm Từ Viên Lãng.

Đậu Kiến Đức không kềm được kích động trong lòng, lập tức hạ lệnh:

- Truyền lệnh của ta, ta muốn xuống phía nam nghênh đón tân vương phi!

…..

Khi tuyết trắng bao phủ vùng Hà Bắc rộng lớn, quận Nhạn Môn cũng là băng tuyết ngập trời. Phía đông quận Nhạn Môn là trọng điểm phòng ngự của quân Tùy, có hai yếu đạo chiến lược tiến vào Hà Bắc, một đường là Quân Đô Hình, còn lại là Phi Hồ Hình.

Hai yếu đạo chiến lược đều mượn đường sông xuyên qua Thái Hành Sơn, phía trước là sông Tang Can, còn phía sau là Dịch Thủy, điểm khác biệt là chỉ có một đoạn Dịch Thủy trong đó. Từ huyện Phi Hồ đến huyện Dịch có thể đi đến lòng chảo sông Dịch Thủy, mà đoạn đường từ huyện Linh Khâu đến huyện Phi Hồ phải băng qua núi cao khe sâu, đường đi cực kì gian nguy.

Trình Giảo Kim thúc ngựa phóng nhanh, trong hai ngày đã đến được huyện Hà Khâu. Song y lại không ngờ chỉ sau vỏn vẹn nửa ngày, Dương Nguyên Khánh cũng đến huyện Hà Khâu. Tấn công huyện Dịch sự tình trọng đại, hắn vẫn có chút không yên tâm về Trình Giảo Kim.

Toàn bộ kế hoạch chiến lược của Dương Nguyên Khánh phân thành hai bước. Bước đầu hắn muốn tìm một chỗ dừng chân ở Hà Bắc trước tiên để lập căn cứ hậu cần, bước thứ hai là phát động thế công mùa xuân.

Dương Nguyên Khánh đã chọn nơi dừng chân là quận Thượng Cốc. Mùa đông năm Đại Nghiệp thứ bảy, hắn đã từng tiến đánh Vương Bạt Tu của quận Thượng Cốc, cực kỳ hiểu rõ tình hình tác chiến mùa đông ở nơi đây.

Quận Nhạn Môn tổng cộng có hai trăm ngàn trú quân, chủ tướng là Tần Quỳnh. Tần Quỳnh đang giữ chức Tả Kiêu Kỵ Vệ tướng quân, dưới trướng có hai Á tướng, một là Ngưu Tiến Đạt, một là Trình Giảo Kim. Trong đó Ngưu Tiến Đạt suất lĩnh năm ngàn quân đội trấn giữ phía bắc chốt quân An biên, giằng co với quân U Châu của La Nghệ. Trong khi đó Tần Quỳnh và Trình Giảo Kim suất lĩnh mười lăm ngàn quân đội đóng ở huyện Linh Khâu, chờ đợi mệnh lệnh tiến công Hà Bắc.

Đại doanh quân Tùy không ở trong huyện Linh Khâu, mà là cửa khe núi Phi Hồ ở phía đông nam huyện thành. Nơi đây có một dòng sông chảy qua, đại doanh quân Tùy đóng hạ trên một khoảng đất rộng ở bờ tây con sông.

Dương Nguyên Khánh dẫn theo Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim cùng hơn trăm thân binh đến bên bờ sông Bạch Thủy. Đằng xa là lối vào Phi Hồ Hình có địa hình như miệng kèn, hai bên là đồi núi thấp được bao phủ bởi rừng cây rậm rạp. Đồi núi cao dần từ tây sang đông, nơi cao nhất là Thái Hành Sơn trùng điệp, trên núi còn có một đoạn Trường Thành thời Tần bị bỏ hoang.

- Ngươi thấy không?

Dương Nguyên Khánh chỉ roi ngựa hướng mảnh đất trống chật hẹp ở bờ bên kia, cảm khái nói với Tần Quỳnh:

- Năm Nhân Thọ thứ tư, ta thống lĩnh mười tám gia tướng cùng hơn trăm thủ hạ, khiến hơn một ngàn quân Dương Lượng đại bại. Thoáng chốc mười lăm năm đã qua đi, nhớ đến tựa như chuyện mới phát sinh ngày hôm qua. Khi ấy khí thế hừng hực, nghĩ lại quả thực khiến người hoài niệm!

Tần Quỳnh đang nghĩ đến nhiệm vụ mà Dương Nguyên Khánh giao cho, đoạt lấy huyện Phi Hồ và huyện Dịch, cảm thán của Dương Nguyên Khánh không thể khơi dậy sự đồng cảm nơi y. Trình Giảo Kim ở bên cạnh lại tiếp lời nói:

- Hiện tại tổng quản cũng khí thế hừng hực mà! Trong lúc nói chuyện, Ngụy Đao Nhi, không! Đậu Kiến Đức đã hoàn toàn sụp đổ.

Dương Nguyên Khánh khẽ cười, quay lại nói với Trình Giảo Kim:

- Ta nghe Từ Thế Tích nói, kế sách đoạt Hổ Lao quan của ngươi rất hay, vừa vặn lợi dụng nhược điểm nam nhân tham luyến nữ sắc, lần này ta hy vọng ngươi lại xuất binh đoạt quận Phi Hồ.

- Nhưng…

Trình Giảo Kim lạnh đến run cầm cập:

- Trời lạnh thế này, khỏa thân giả trang thành nữ nhân, quả thực không chịu được.

- Không nhất định phải giả thành nữ nhân, ngươi có thể nghĩ đến cách khác. Nếu ngươi hạ được huyện Phi Hồ, ta sẽ thưởng ba ngàn lượng bạc, bù đắp tổn thất cho ngươi, thế nào?

Dương Nguyên Khánh lòng ôm khích lệ chăm chú nhìn y.

Trình Giảo Kim nghĩ ngợi, trời lạnh thế này nam nhân thích gì nhất? Y đảo mắt một hồi, bỗng nhiên nghĩ ra cách rồi.

- Tổng quản, trong Phi Hồ Hình có thôn trang không?

- Có! Có một thôn trang khoảng hơn trăm hộ nhân khẩu, lấy săn bắn làm sinh kế.

- Vậy mạt tướng có thể thử xem sao!

- Tốt!

Dương Nguyên Khánh khen ngợi, cười nói với Tần Quỳnh:

- Để lão Trình đánh huyện Phi Hồ, Tần tướng quân đoạt huyện Dịch, ta sẽ ở huyện Hà Khâu đợi tin tốt của các ngươi.

Huyện Phi Hồ là một huyện nhỏ không đến một ngàn hộ nhân khẩu, nằm ở phía tây Thái Hành Sơn, nơi giao nhau của Hằng Sơn và Yên Sơn, là khởi nguồn của Lai Thủy và Dịch Thủy, vị trí địa lý cực kỳ quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.