Mạnh Hệ Đại Lục

Chương 1




Các gia tộc cũ của Đôn Hoàng, lấy gia tộc Tác thị cầm đầu không chống lại được tài lực hùng hậu của sĩ tộc Giang Nam, đành phải hành quân lặng lẽ, chờ thời cơ tái khởi Đông Sơn. Sau khi Lý Quý thành lập Lương quốc, bắt đầu dốc sức nâng đỡ Hà Tây Lý thị và có quan hệ cực tốt với hai nhà Tác, Tào. Các cựu tộc của Đôn Hoàng lần nữa nổi dậy, bắt đầu phản kích mạnh mẽ sĩ tộc Giang Nam, cướp đi đất đai, cắt đứt thương lộ, đập phá cửa hàng của bọn họ. Lần lượt bức cho Tiêu thị và Trần thị phải rời khỏi Đôn Hoàng.

Tuy nhiên, cùng với việc Lương quốc bị triều Đường tiêu diệt, các cựu tộc ở Đôn Hoàng mất đi chỗ dựa vững chắc, bắt đầu hoảng. Bọn họ đều biết Lý Triệu Cẩm khó mà chống được triều Đường. Như vậy, triều Đường có thể dung nạp cựu tộc Đôn Hoàng bọn họ, những người đã từng toàn lực ủng hộ Lương quốc hay không?

Tác Thuyên ra khỏi cửa chính Vương phủ, chắp tay cười nói:

- Mời Lục Tư mã trở về! Vương gia uống say, ngài cũng biết, lúc này khó có thể đánh thức Vương gia.

Lý Triệu Cẩm lấy việc mê rượu mà nổi danh. Người trong thành Đôn Hoàng đều biết, y thường xuyên uống đến say mèm. Lục Thuần Hưng nóng nảy:

- Quả thật là ta có chuyện trọng yếu. Nếu đợi đến sáng mai, chỉ sợ không kịp nữa rồi.

Tác Thuyên có chút tò mò, tiến lên cười hỏi:

- Sự tình gì? Nếu không ngại có thể nói cho ta biết. Không chừng ta có thể giúp đỡ một chút.

Lục Thuần Hưng thấp giọng nói:

- Tình báo khẩn cấp. thám tử quân Tùy vào thành.



Nhà trọ Bình An. Nhóm thủ hạ của Lý Sa Đà đã ngủ từ sớm. Bọn họ bôn ba mấy ngày trong bão cát, đã sớm mệt không chịu nổi. Lý Sa Đà cũng dùng nước nóng ngâm chân, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Đúng lúc này, có người đập cửa phòng y, sau đó có tiếng trưởng quầy vang lên:

- Lý tiên sinh, có người tìm ngài có việc gấp.

Lý Sa Đà ngẩn ra. Ngay lập tức y nghĩ đây hẳn là Thẩm Đồng Nhân tìm y rồi. Y liền mang giày rồi mở cửa. Một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, làm cho y không khỏi rùng mình. Một ngươi áo đen che kín mặt đứng trước cửa, trưởng quầy đã tránh ra xa. Lý Sa Đà lùi lại phía sau một bước, theo bản năng rút dao găm ra, quát lên:

- Ngươi là người phương nào?

Người áo đen cười lạnh một tiếng, giọng nói có chút buồn bực và hờn dỗi:

- Có người đã tố cáo nhóm người các ngươi. Đi nhanh đi! Nếu ngươi không đi, quân đội sẽ nhanh chóng đến bắt giữ các ngươi.

Lý Sa Đà giật mình kinh hãi, y còn muốn hỏi lại, người áo đen đã xoay người chạy ra xa. Trong lòng Lý Sa Đà kinh nghi, chẳng lẽ là Thẩm gia bán đứng bọn họ sao?

Chưởng quầy bước lên phía trước nói:

- Các người nhanh đi đi! Hiện giờ cửa thành đã đóng, nhưng có thể dùng mấy lượng vàng hối lộ để ra khỏi thành, các thương nhân đều làm như thế. Đi nhanh đi!

Lý Sa Đà không kịp suy nghĩ nữa, y xoay người chạy đến đập cửa phòng của thủ hạ, gấp gáp hô lên:

- Tất cả dậy mau!

Một phút sau, Lý Sa Đà và thủ hạ của hắn cưỡi lạc đà chạy khỏi nhà trọ Bình An, chạy về hướng cửa thành đang bị màn đêm bao phủ.



Nửa canh giờ sau, đại đội binh lính chạy trên đường phố, nhanh chóng bao vây nhà trọ Bình An, một quan quân hô lên:

- Các huynh đệ, giương to mắt lên, không được để cho thám tử quân Đường chạy mất.

Cùng lúc đó, một chi quân đội mấy trăm người khác bao vây Lục phủ, bọn lính cầm đuốc trên tay, làm cho cửa lớn của Lục phủ sáng như ban ngày. Huynh đệ Lục thị vô cùng kinh nghi bước ra, Lục Thuần Hưng phẫn nộ quát lên:

- Các ngươi làm gì vậy?

Tên quan quân cầm đầu lạnh lùng nói:

- Lục Tư mã, có người tố cáo các ngươi cấu kết với triều Đường, mưu đồ gây rối, muốn bán đứng Vương gia!

Y vung tay lên:

- Bắt lại cho ta!

Mười mấy tên binh lính đồng loạt xông lên, đem huynh đệ Lục thị đè xuống dưới đất, không thèm nhìn đến Lục Thuần Hưng đang la to, dùng dây thừng trói bọn họ lại, sau đó bịt miệng miệng, ném hai người vào một chiếc xe ngựa. Mấy trăm binh lính nhanh chóng rời khỏi Lục phủ.



Lý Sa Đà dẫn mấy thủ hạ ra khỏi cửa thành, nhằm thẳng hướng bắc mà chạy trốn. Người dẫn đường đã đi trước một bước, trong đêm đen, gió lạnh thấu xương, bão cát che khuất bầu trời, căn bản là không thể phân biệt được đường đi, chỉ có thể nhân lúc bão cát nhỏ đi, dựa vào một ít ánh sáng của sao trời chỉ dẫn, nhằm hướng bắc mà chạy. Mọi người vừa lạnh vừa mệt, chạy được khoảng ba bốn dặm thì phát hiện ở phía trước có một rừng cây Dương. Lý Sa Đà mừng rỡ, vội vàng ra lệnh:

- Tiến đến rừng cây nghỉ ngơi.

Hơn hai mươi người nắm chặt dây cương lạc đà, chống chọi với bão cát, khó nhọc bước về phía rừng cây. Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa truyền đến. Một đội kỵ binh từ bên trong rừng dương lao ra, ước chừng có mấy trăm người, tiến đến bao vây đám người Lý Sa Đà. Mấy trăm người đồng loạt giơ nỏ lên, nhắm thẳng vào bọn họ. Một gã Đại tướng từ trong rừng giục ngựa đi ra, nhìn bọn họ cười lạnh:

- Không cần phản kháng, phản kháng thì đám các ngươi chết là cái chắc!

Lý Sa Đà chú ý đến vị đại tướng này rất lâu, đột nhiên ông hỏi:

- Ngươi chính là Lý Châu?

Đại tướng gật đầu nói,

- Đúng vậy!

Lý Sa Đà quay đầu lại nhìn thuộc hạ, thuộc hạ của ông đều đã rút đao ra, lưng dựa vào lưng, sẵn sàng quyết chiến với quân địch, trong lòng ông than thầm, đành theo ý trời vậy! Bèn hạ lệnh:

- Hạ đao xuống, đi theo họ!

Đám quân trinh thám nhà Tùy ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù mệnh lệnh này khiến người ta khó có thể chấp nhận nhưng quân Tùy quân lệnh như sơn, binh sĩ từ từ hạ đao xuống, đại tướng nhìn kỹ họ một cái, khoát tay,

- Đưa bọn họ về doanh trại!

Đám trinh thám theo đại đội kỵ binh về doanh trại ở phía đông thành, tứ phía của doanh trại được bao bọc hàng rào rất lớn để chắn cát bụi mà những trận cuồng phong thổi tới, từng chiếc lều được dựng ngay ngắn, có khoảng hơn một nghìn chiếc lều lớn.

Trong một chiếc lều lớn đèn sáng trưng, đại tướng Lý Châu đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại, Lý Châu cũng chính là Dương Đại Lang ngày trước, nhiều năm trước khi Dương Nguyên Khánh tấn công quận Y Ngô, để ông lại thành Đôn Hoàng, nháy mắt đã tám, chín năm trôi qua, Lý Châu đã trở thành một đại tướng quân gần bốn mươi tuổi, cắm rễ ở Đôn Hoàng, Dương Nguyên Khánh cũng không hề tới thăm hỏi ông, cũng không hề can thiệp tới sự phát triển của ông.

Lý Châu sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, không chọn sĩ tộc Giang Nam ở Đôn Hoàng, mà chọn cựu tộc Đôn Hoàng làm nơi phát triển. Bảy năm trước ông cưới con gái cả nhà họ Tác làm vợ, cũng đã có con, qua bảy năm cắm rễ ở Đôn Hoàng, ông đã trở thành người đại diện quyền lợi cho cựu tộc Đôn Hoàng.

Ông giúp cựu tộc Đôn Hoàng giành lại đất đai đã bán cho sĩ tộc Giang Nam, đòi lại thương lộ đã bị sĩ tộc Giang Nam cướp mất, trong cựu tộc Đông Hoàng ông có danh tiếng rất lớn, thế nên sau khi Lý Quỹ thành lập nước Đại Lương, để bảo vệ sự thống trị của quận Đôn Hoàng. Lý Quỹ cũng không thể không thể hiện thiện ý với ông, phong ông làm Tả Vũ Vệ đại tướng, nhận ông làm thành viên gia tộc Lũng Tây Lý thị. Hiện tại, với thế lực hơn năm nghìn binh sĩ con cháu Đôn Hoàng, ông trở thành phó tướng của Lý Triệu Cẩm.

Lý Sa Đà bị cận binh giải vào trong trướng. Lý Châu khoát tay, ra lệnh cho cận binh lui xuống, trong trướng chỉ còn lại hai người ông và Lý Sa Đà.

- Ngươi làm sao chứng minh ngươi là quân Tùy?

Lý Châu thản nhiên hỏi.

Lý Châu rất cẩn thận, trong khi thế lực của các bên đều nhằm vào quận Đôn Hoàng, ông cần phải làm rõ thân phận của Lý Sa Đà. Chứng minh gã không phải là quân Đường.

Lý Sa Đà lấy trong ngực ra một tấm quân bài, tiến lên phía trước đặt ở trên bàn, đây là chứng cứ duy nhất của y. Lý Châu cầm tấm quân bài lên quan sát, ông lại lấy ra một tấm quân bài từ trong chiếc hộp nhỏ trên bàn, lật đi lật lại, so sánh hai tấm quan bài với nhau. Điểm khác biệt là, tấm quân bài của ông có chữ nhị của Phong Châu, nhưng trên lệnh bài của Lý Sa Đà không có, mà là chữ nhị của đại Tùy.

Lý Châu mỉn cười hiểu ý, kỳ thực ông biết Lý Sa Đà không phải là quân Đường. Nếu không Lục Thuần Hưng sẽ không chạy đến báo cho bọn họ.

- Ngươi có biết các ngươi bị ai bán đứng không?

Lý Châu liếc mắt nhìn y hỏi.

- Ta nghĩ không phải Thẩm gia thì là Lục gia.

Lý Sa Đà đã phản ứng, cũng không chắc chắn là Thẩm Đồng Nhân bán đứng y, cũng có thể là Lục gia. Thẩm Đồng Nhân rất có thể đã đi tìm Lục Thuần Hưng Tư mã quận Đôn Hoàng.

Lý Châu nhìn y chằm chằm, giọng điệu trách móc nói:

- Là Lục Thuần Hưng đã bán đứng các ngươi, bởi vì y đã đầu hàng quân Đường, y muốn mượn tay Lý Triệu Cẩm tiêu diệt các ngươi, là do các ngươi quá vội vàng. Chưa biết nước Đôn Hoàng nông sâu thế nào đã tùy tiện ra tay, nếu như hôm nay không phải là Tác Thuyên đang trực thì các ngươi đều khó mà sống sót!

Có lẽ thấy mình nói có phần hơi nghiêm khắc, Lý Châu dịu giọng nói:

- Lẽ ra các ngươi nên tới tìm ta trước chứ không nên tới tìm Thẩm Đồng Nhân. Gã không phải là người trong cuộc.

Lý Sa Đà yên lặng gật đầu, y cũng thừa nhận mình có phần hơi nóng vội. Trước khi biết rõ về thân phận của Lục gia, không nên đồng ý với Thẩm Đồng Nhân đi tìm Lục gia, lẽ ra y không nên nói rõ thân phận của mình với Thẩm Đồng Nhân.

Nhưng hiện tại y đã biết Lý Châu là người có thể tin cậy, chỉ là còn một điều Lý Sa Đà vẫn còn chưa chắc chắn, lưỡng lự một lúc rồi hỏi:

- Ý của Lý tướng quân là Tác gia cũng là cánh tay của triều Tùy?

- Nói chính xác là theo nước Lương, hiện nước Lương đã bị diệt vong, họ cần tìm một chỗ dựa, đáng tiếc là triều Đường đã chọn Lục Thuần Hưng, Tác gia đành theo ta thôi.

Lý Châu cười, chuyển chủ đề hỏi y:

- Bây giờ ngươi nói thật với ta, hiện quân Tùy đã đi đến đâu rồi? Có bao nhiêu binh sỹ? Do ai chỉ huy?

- Quân Tùy đã đến Ngọc Môn quan, ở đó đợi tin tức của chúng ta, có ba nghìn kỵ binh, do Tô Định Phương tướng quân chỉ huy.

......

Trong điện Lưỡng Nghĩa cung Thái Cực, hoàng đế nhà Đường Lý Uyên đang cùng với các trọng thần bàn bạc phương án cụ thể để đối phó với Bắc Tùy. Khoảng mười ngày trước, Lý Thần Thông từ Thái Nguyên sẽ trở về, mang theo ý kiến của Dương Nguyên Khánh, trên nguyên tắc là ủng hộ hai bên hòa giải, nhưng tiền đề là do triều đình hai bên cùng nhau bàn bạc chứ không phải do một mình thái độ của Lý Uyên quyết định.

Đây là một thái độ rất chính thức, Lý Uyên chấp nhận phương án của Dương Nguyên Khánh, thực ra y phái Lý Thần Thông bí mật đi Thái Nguyên là để thăm dò khả năng hòa giải, mặc dù Dương Nguyên Khánh đã tỏ rõ thái độ đồng ý đàm phám, vậy y cũng chuẩn bị thông qua đường lối của triều đình đàm phán với Bắc Tùy, như vậy đối với hai bên đều có sức giàng buộc, họ có thể bình tĩnh trở lại, từ Vũ Quan ở phía nam phát triển lên Trung Nguyên, mà không phải lo lắng bị Dương Nguyên Khánh tấn công.

Hiện trở ngại lớn nhất giam chân bọn họ là La Nghệ của U Châu, Lý Uyên biết rõ, Bắc Tùy quyết không chịu nhượng bộ, cuối cùng hoặc là đàm phán thất bại, hoặc là triều Đường nhượng bộ.

- Các vị ái khanh, Dương Nguyên Khánh đã từ bỏ việc ủng hộ Tây Tần, để đổi lấy sự nhượng bộ của chúng ta ở U Châu, trẫm muốn nghe ý kiến của các vị ái khanh.

Lúc này Nội Sử Lệnh Tiêu Vũ tiến lên phía trước nói:

- Bệ hạ thần có thể nói đôi điều không.

Tiêu Vũ là Dân bộ Thượng thư triều Tùy, bị Dương Quảng giáng chức làm Thái thú quận Hà Trì, sau khi Tiết Cử khởi sự, bị ép làm tể tướng nước Tây Tần. Chính vào tháng trước, y và cha con Chử thị cùng nhau rời khỏi nước Tây Tần, tìm lối thoát mới, nhưng con đường mà bọn họ chọn không giống nhau, cha con Chử thị tới Thái Nguyên, Chử Lượng được bổ nhiệm làm Thái Thượng Tự khanh, con ông là Chử Toại Lương thi đậu tân khoa trạng nguyên, được bổ nhiệm làm Trưởng sử quận Mã Ấp.

Tiêu Vũ tuy là con cháu triều Lương, nhưng vì y là con rể của Độc Cô thị nên được Lý Uyên đặc cách trọng dụng, phong y làm Nội Sử Lệnh, bái làm Thừa tướng, trở thành trợ thủ đắc lực trong triều đình của gia tộc Độc Cô.

Tiêu Vũ hiểu rõ tình hình nước Tây Tần. Vì thế trong chuyện này gã có quyền phát ngôn, Lý Uyên vui vẻ gật đầu,

- Mời Tiêu ái khanh!

- Bệ hạ, thần biết năm quận Hà Hoàng đa số là người Hán ẩn náu, đất đai rất rộng. Dựa vào số thuế ít ỏi không thể nuôi sống hàng vạn quân binh, với tình hình đó Lương Sư Đô nhất định sẽ phải cầu cứu dân tộc Thổ Dục Hồn và dân tộc Khương, để nhận lấy bò và dê cứu trợ của họ, nếu như vậy chắc chắn là họ sẽ phải cắt nhượng phần đất đai của hai quận Tây Hải và Hà Nguyên cho Thổ Dục Hồn, trở lại là lãnh thổ như trước năm Đại Nghiệp thứ năm. Dương Nguyên Khánh cũng hiểu rõ điều này, vì thế hắn mới quyết định không đứng về phía Lương Sư Đô nữa, mong chúng ta nhanh chóng tiêu diệt Lương Sư Đô, để tránh hai quận Tây Hải và Hà Nguyên rơi vào tay bọn Thổ Dục Hồn. Vì thế mới đề cập tới việc ngừng ủng hộ cho Tây Tần, để đổi lấy sự nhượng bộ của chúng ta ở U Châu, thực tế là hắn thuận nước giong thuyền.

Lý Uyên gật đầu, lão trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Nhưng trẫm cũng lo lắng Thổ Dục Hồn trở thành mối nguy hiểm lớn cho đại Đường, trở thành mối họa cho Tây Bộ.

- Bệ hạ, tạm thời không cần phải lo lắng. Thổ Dục Hồn sau khi chịu sự đả kích ghê gớm của nhà Tùy, đến nay vẫn chưa khôi phục nguyên khí. Chỉ cần thái độ của chúng ta cứng rắn, tiếp tục xây dựng quận huyện ở Tây Hải và Hà Nguyên, không nhượng bộ, đồng thời trấn an bọn họ. Cho phép bọn họ chăn thả sinh lợi ở hai quận Tây Hải và Hà Nguyên, như vậy có thể ổn định được Thổ Dục Hồn, không đến nỗi trở thành mối họa của Tây Bộ.

Sách lược của Tiêu Vũ vừa cứng rắn vừa mềm dẻo khiến Lý Uyên tán thưởng. Chính sách đối với Thổ Dục Hồn có thể quyết định như vậy, lão lại hỏi:

- Ý của Tiêu Tướng quốc là bản thân Dương Nguyên Khánh đã quyết định không ủng hộ Lương Sư Đô nữa, vì thế có thể dùng việc đó để thuận nước giong thuyền khiến chúng ta từ bỏ La Nghệ, chúng ta có thể đưa ra một điều kiện khác, có phải là ý này không?

Tiêu Vũ gật đầu.

- Bệ hạ, ý của thần đúng là như vậy. Thần đề nghị đưa ra thêm điều kiện yêu cầu Dương Nguyên Khánh là giảm đóng quân ở sáu quận Bắc Quan, để giảm bớt áp lực cho các quận Nội Quan và Lũng Hữu của chúng ta, điều kiện này có lợi cho chúng ta, thần nghĩ cũng có lợi cho hắn.

Lý Uyên mỉm cười, kiến nghị của Tiêu Vũ nói trúng ý lão, không hổ là trọng thần của triều Tùy, quả là có biết nhìn xa trông rộng, lão lại nói với các đại thần khác:

- Trẫm vẫn còn một điều lo ngại, nếu từ bỏ La Nghệ e rằng thiên hạ sẽ cười chê ta là kẻ bất nhân bất nghĩa, các vị ái khanh có cách nào hay không?

Bùi Tịch có chút đố kỵ khi Lý Uyên coi trọng Tiêu Vũ, Tiêu Vũ tới đây đã giành mất không ít mối lợi ích của y, đặc biệt là có rất nhiều việc trước đây Lý Uyên thường bàn bạc cùng y giờ đều chuyển sang bàn bạc cùng Tiêu Vũ, điều này khiến Bùi Tịch rất khó chịu, y luôn tìm cơ hội để xoay chuyển cục diện.

Lúc đó Lý Uyên hỏi đến chuyện của La nghệ, y liền chộp lấy cơ hội tiến lên phía trước:

- Bệ hạ, thần có điều muốn nói.

- Bùi ái khanh mời!

- Bệ hạ, thần biết rõ La nghệ không thực sự là đầu hàng chúng ta, mà chỉ muốn lợi dụng chúng la làm lá chắn chống lại Dương Nguyên Khánh, trên thực tế chúng ta chưa hề thu lợi gì từ U Châu, một viên quan cũng không có chứ đừng nói là có quyền khống chế quân đội, bệ hạ, ý của thần là thực sự không nên vì hư danh mà phải trả giá quá đắt.

- Đây là hư danh sao?

Lưu Văn Tĩnh cười nhạt một tiếng tiến lên nói:

- Thánh Thượng cũng nói rồi, cái này cũng có ảnh hưởng đến danh tiếng của triều Đường, La Nghệ dù sao cũng đầu hàng Đại Đường, U Châu đã là lãnh thổ của Đại Đường, người đời đều biết, nếu chúng ta vì hòa giải với nhà Tùy mà bỏ mặc U Châu, như vậy thiên hạ sẽ nghĩ Thánh Thượng như thế nào? Sẽ nói chúng ta không có nhân nghĩa, Bùi tướng quốc đây lẽ nào gọi là hai chữ ‘hư danh’ sao, có thể nói qua loa cho xong chuyện sao?

- Được rồi! Hai vị ái khanh không cần tranh luận nữa.

Lý Uyên có chút phiền não trước sự đối đầu cuả bọn họ, sắc mặt lão trầm xuống, lại hỏi Tiêu Vũ:

- Tiêu tướng quốc có cách nào không?

Tiêu Vũ trầm ngân một lúc nói:

- Bệ hạ không ngại chúng ta có thể dùng biện pháp đổi soái, phái một vị đại tướng đến nhận quyền quản lý, đồng thời điều đại tướng ở La Nghệ về kinh thành, lúc đó thông tin La Nghệ sẽ bị bại lộ, mũ không tướng sẽ rơi vào tay La Nghệ, mà bệ hạ không mang tiếng là bất nghĩa.

- Hay, đúng là cao minh.

Lý Uyên không ngớt lời khen ngợi, không hổ là gừng cay Tiêu Vũ quả nhiên là không khiến lão thất vọng, lúc đó trong điện, Thiếu Giam Vũ Văn Hân ở cửa điện bẩm báo:

- Bệ hạ, quận Trương Dịch có cấp báo!

- Chuyện gì?

Lý Uyên trở nên căng thẳng, không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên trong lòng lão có một linh tính không ổn.

Một tên thị vệ bước vào điện, quỳ một gối xuống bẩm báo:

- Bệ hạ, quận Trương Dịch tám trăm dặm cấp báo, quân phòng thủ huyện Phúc Lộc phát hiện một đội quân Tùy, có khoảng ba nghìn binh lính, đang tiến về phía Tây Bắc.

Lý Uyên 'A!' một tiếng đứng dậy, trong lòng lão chợt nghĩ đến một nơi, 'quận Đôn Hoàng!'



Trong Tử Vi Các của cung Tấn Dương, Ký thất tham quân Tiêu Tấn vội vã đi vào quan phòng của Dương Nguyên Khánh. Thẩm Xuân đã đi quận Đôn Hoàng, Ký thất tham quân chỉ còn lại một mình Tiêu Tấn, mỗi ngày y đều phải xử lý rất nhiều công văn cơ yếu, có chút bận rộn. Tiêu Tấn tiến lên khom người thi lễ:

- Tổng quản tìm ty chức có gì sai khiến?

Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:

- Khoảng thời gian này ngươi đã chịu nhiều vất vả rồi.

- Đây là chức trách của thuộc hạ.

- Một mình ngươi quả thực là quá bận rộn, ta dự tính để cho tân khoa Thám hoa Bùi Thanh Tùng đảm nhiệm chức vụ Ký thất tham quân mới. Y trở về huyện Văn Hỉ đón vợ và con gái, hẳn là ngày mai sẽ trở lại. Ngươi chú ý chỉ bảo y, để y sớm có thể chia sẻ công việc với ngươi.

- Thuộc hạ đã rõ, nhất định sẽ dốc toàn lực chỉ bảo y.

Tiêu Tấn là người của Tiêu gia ở Đôn Hoàng, y chính là cháu của Tiêu Nhân Nhân, theo Dương Nguyên Khánh đã lâu, chuyên xử lý các loại công văn trong quân.

Ngày hôm nay, Dương Nguyên Khánh nhận được một phong thư do ưng tín từ Ngọc Môn Quan mang đến, trên cơ bản là trình bày một số sự việc phát sinh ở quận Đôn Hoàng, trong đó, có một việc ngoài dự liệu của hắn, chính là việc Dương Đại Lang lại đứng ở phía cựu tộc Đôn Hoàng, một mực chèn ép sĩ tộc Giang Nam. Tuy việc đó đã trái với sự kỳ vọng của Dương Nguyên Khánh, nhưng hắn tin tưởng vào tính cách cẩn thận của Dương Đại Lang, y làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.