Manh Hậu

Quyển 1 - Chương 8: Cường giả vi tôn




- Tiểu tử, mặc kệ ngươi là ai, đồng thời đắc tội với đông đảo thế lực chúng ta, ngươi tất nhiên sẽ không được chết tử tế!

- Ồn ào!

Thần Dạ mi tâm chợt lạnh lẽo, tâm hòa từ trong tháp bạo dũng ra, đột nhiên, từng đạo tiếng kêu thảm tru lên, nối liền không dứt vang vọng ở trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp.

- Ngươi còn không thả ta xuống, muốn đùa giỡn lưu manh sao?

- A, a!

Thần Dạ vội vã thu hồi Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, lập tức lao trở về sơn động, đem U nhi nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, sau đó, ánh mắt chợt lóe nhìn nàng, một hồi lâu sau, mới lắp bắp hỏi:

- U nhi cô nương, chúng ta trước đây có quen biết sao?

- Lẽ nào, nhất định phải trước đây có quen biết, ta mới có thể giúp ngươi như vậy sao? Ngươi sẽ không tin, cái gọi là duyên phận đấy chứ?

U nhi giảo hoạt cười, hỏi ngược lại.

- Cái này…

U nhi nhẹ nhàng nắm tay của Thần Dạ một cái, nhưng rất nhanh lại rút ra, nhìn hắn, U nhi nhẹ giọng nói rằng:

- Ngươi không nên có bất luận ôm ấp gì, ta là ai, cũng không quan trọng. Ngươi nếu như nhất định phải biêt, sau đó không lâu, ngươi sẽ biết rõ ràng, ta vì sao phải trợ giúp ngươi.

- Ta đây liền ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi chữa thương cho tốt đi!

Nói xong, Thần Dạ đứng dậy đi ra khỏi sơn động.

Sau khi nhìn hắn rời khỏi, thời gian thật lâu qua đi, U nhi mới nhẹ nhàng thở dài:

- Hắn quả nhiên là đối với ta một chút ấn tượng cũng không có…

Bên cạnh hồ nước, Thần Dạ hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào cái thác nước khổng lồ kia. Trên lòng bàn tay vẫn như cũ còn lưu lại mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của U nhi…Thần Dạ tâm thần đột nhiên khẽ động, mùi thơm cơ thể này mang đến cho bản thân một loại cảm giác rất quen thuộc.

- Ta và nàng, trước đây nhất định đã gặp qua!

Tràng tranh đoạt Huyền Tâm Bội, bên này đã kết thúc, nhưng ở mấy chỗ khác vẫn còn đang tiếp tục diễn ra.

Không thể không nói, lúc này đây, vận khí của Thần Dạ tốt hơn rất nhiều. Người tham gia cùng bọn hắn tranh đoạt Huyền Tâm Bội bên này, cũng chỉ là đám cao thủ cảnh giới Hoàn Huyền lục trọng như Trần Trọng Hòa.

Ở mấy chỗ còn lại, đều có cao thủ Tôn Huyền tham gia vào!

Ba cái Huyền Tâm Bội khác đều đã có chủ nhân, thế nhưng, Thính Nhất Lâu tam đại thế lực, tự nhiên là sẽ không ngại Huyền Tâm Bội có quá nhiều. Vì vậy mượn Huyền Tâm Bội đã có trước trợ giúp, người của Thính Nhất Lâu tam đại thế lực đều có lựa chọn theo đuổi rồi mới xuất hiện.

Bởi vì toàn bộ cao thủ Tôn Huyền đều là đi theo tam đại thế lực mà đến.

Một giải đất trống trải nào đó, một vị tử sam nữ tử đứng thẳng trên cao không, dưới chân là một đóa hắc sắc liên hoa thật lớn, chậm rãi xoay tròn. Ở trong lòng của nàng đang ôm một chiếc đàn phong cách cổ xưa, lại đồng dạng cũng đen kịt.

Nàng chính là cứ như vậy lẳng lặng mà đứng, chiếc Huyền Tâm Bội kia đã huyền phù ở trên lòng bàn tay của nàng, khiến vô số người xung quanh đều đang đỏ mắt.

Nhưng mà, thi thể trên mặt đất này đã nhiều không đếm xuể, trong đó đã có hai cổ thi thể là thuộc về Tôn Huyền cao thủ.

Mặc dù hiện tại, Tử sam nữ tử đã trọng thương, nhưng mới vừa rồi đại khai sát giới, đã khiến rất nhiều ở đây trong lòng sợ hãi, rét lạnh.

Thấy người ở đây không có chạy đến tranh đoạt nữa, Tử Sam nữ tử một phát cầm lấy Huyền Tâm Bội, đột nhiên, liền muốn hướng phía xa xa bạo xạ mà đi.

- Giao ra Huyền Tâm Bội, bằng không, đừng hòng rời khỏi!

Tử sam nữ tử thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng thủy chung, vẫn là có một số người dựa vào tu vi và thế lực, cùng với khát vọng dành cho Huyền Tâm Bội đem nàng ngăn cản ở giữa không trung.

- Ha hả, chiếc Huyền Tâm Bội này chính là của vị cô nương này. Nếu có người dám đoạt, vậy liền là cùng Thính Nhất Lâu ta đối địch, còn xin chư vị, cấp cho lão phu một chút thể diện!

Giữa lúc đại chiến sắp sửa lại bắt đầu lần nữa, mười mấy đạo thân ảnh từ xa xa bạo xạ mà đến, lão giả dẫn đầu lớn tiếng cười nói.

- Người của Thính Nhất Lâu, nữ tử này dĩ nhiên cùng Thính Nhất Lâu có giao tình như vậy?

Tử sam nữ tử quay đầu đi nhìn lại, lão giả dẫn đầu Thính Nhất Lâu kia, nàng chưa gặp qua, đối với hảo ý của bọn họ, cũng là không thể không cười, vẫn chưa có quá nhiều cảm kích.

Thính Nhất Lâu là đang đánh bàn tính gì tử sam nữ tử trong lòng rất rõ ràng.

Đã có người hỗ trợ, tử sam nữ tử cũng không khách khí, thả người khẽ động, liền lướt về phía xa xa.

Thế nhưng, nàng thân ảnh vừa mới động, liền lập tức dừng lại, bất chợt tất cả mọi người ở đây đều thấy được, ở trong tay nàng chiếc Huyền Tâm Bội kia “bùm” một tiếng, bạo nổ ra, biến mất vô ảnh vô tung.

Chỗ tốt duy nhất tử sam nữ tử thu hoạch được, đó là sau khi Huyền Tâm Bội bạo tạc qua đi, có một đạo khí tức năng lượng cực kỳ tinh thuần, rất nhanh chui vào trong cơ thể của nàng, không chỉ chữa trị thương thế của nàng, ngay cả tu vi của nàng cũng là tinh tiến không ít.

Toàn tràng nhất thời xôn xao, nhiều người tử thương như vậy, cư nhiên, không phải hàng thật!

Một màn đồng dạng, đã đồng loạt phát sinh ở hai bên đại chiến tranh đoạt còn lại, khi người cầm Huyền Tâm Bội cuối cùng, ước chừng qua mấy phút đồng hồ, Huyền Tâm Bội cũng bạo tạc ra…

Thời gian một ngày đêm qua đi, U nhi từ trong sơn động phía sau thác nước, nhẹ nhàng lao ra, thấy nàng một thân thương thế đã hoàn toàn bình phục, trong lòng Thần Dạ âm thầm khiếp sợ.

Tình hình ngày hôm qua, hắn mặc dù chưa từng tận mắt nhìn thấy, sau khi đi ra, cũng đều thấy được. Lấy hồ nước làm điểm đầu, một cái khe to lớn một mạch kéo dài ra ngoài không thấy tận cùng, còn không ngừng tản ra kiếm khí, vẫn như trước cực kỳ bức người.

Năm đại Hoàng Huyền cao thủ bị một kiếm cường ngạnh kích thương, chiến tích như vậy, Thần Dạ tự nhận, coi như là hắn cũng đều rất khó có khả năng.

Thực lực của U nhi đã không cho phép nghi nghi ngờ, năng lực khôi phục của nàng, càng không nghĩ lại kinh người như vậy.

- Nhìn cái gì đấy?

Bị Thần Dạ nhìn vào chăm chú như vậy, U nhi đột nhiên có chút khẩn trương, vội vã sờ một cái lên mặt mình, khi phát hiện một bên mặt nạ vẫn còn ở đó, mới hơi phào nhẹ nhõm.

Cử động nho nhỏ này, khiến tâm thần Thần Dạ run nhè nhẹ một cái, hiển nhiên, nửa khuôn mặt phía sau mặt nạ của U nhi, nhất định là..thân là nữ tử, danh dự danh tiết dung mạo!

- Ngươi và ta cùng nhau rời khỏi nơi đây, hay là…?

Sau khi trầm mặc qua đi, Thần Dạ liền hỏi.

- Đương nhiên phải cùng ngươi rời khỏi đây, còn có hai ngày nữa, truyền thừa chi địa sẽ mở ra, hiện tại ta cũng rảnh, đi gặp bằng hữu của ngươi!

U nhi cất tiếng cười, lập tức nói rằng:

- Bằng không, cũng đừng trở lại, đợi được mở ra truyền thừa chi địa, sau đó mới xuất hiện chứ? Ngươi nắm giữ Huyền Tâm Bội, là thật, trở lại không sợ bị người tranh đoạt?

- Là thật?

Ánh mắt Thần Dạ có chút căng thẳng, nhìn U nhi, cảm giác nàng thần bí càng thêm dày đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.