Manh Hậu

Quyển 1 - Chương 7: Ta muốn chính là thần phục




Bởi vậy ngoại trừ Trần Trọng Hòa và năm người nữa ra, những người còn lại đều nhanh chóng hướng về chỗ xa hơn, nhanh chóng chạy trốn. Bộ dáng tựa như thấy quỷ vậy, mà người nào hơi chút chậm chân một điểm còn ở dưới kiếm khí này bao phủ, đều không ngoại lệ. Người có thực lực yếu chút, hết thảy đều bị kiếm khí tập trung, kết cục cực kỳ chật vật.

Năm người Trần Trọng Hòa lúc này trên khuôn mặt cũng không có vẻ thoải mái nữa, quyết định liên thủ từ đó đánh thủ vị hắc y nữ tử này, bọn họ đang ở trung tâm phạm vi bao phủ của kiếm khí, càng thêm có thể cảm ứng được sự khủng bố của kiếm khí.

Uy lực một kiếm đã khiến thiên địa chấn động.

Một kiếm kia hầu như khiến cả phiến thiên địa ở đây đều bị bao phủ vào bên trong. Thời gian không gian phảng phất như tĩnh lặng, từng đạo khí tức hủy diệt, hết thảy lan tràn đi ra ngoài, khiến không gian quanh người trong nháy mắt hóa thành chân không!

Trên thực tế, uy lực của một kiếm này cố nhiên kinh thiên động địa, nhưng ở đây nhiều cao thủ như vậy, đừng nói toàn bộ liên thủ chiến một trận, chỉ cần đám người Trần Trọng Hòa có thể chắn ở tiền phương, cũng đủ để cho bọn họ không có thương tổn quá lớn. Dù sao, tu vi của U nhi bày đặt ở chỗ này, tu vi của đám người Trần Trọng Hòa đều muốn ở trên của nàng.

Đây là hậu quả do nhân tâm không đồng đều tạo thành, không ai lại tin tưởng, ngoại trừ bản thân mình ra, không ai khác có thể đủ cùng bản thân đồng tâm đồng khí. Huyền Tâm Bội chỉ có một chiếc, người thu được cũng chỉ có một người, hoặc giả chỉ có một thế lực.

Như vậy sao có thể có chân thành hợp tác cho được?

Nói không chừng, đang có người muốn mượn cơ hội này, loại bỏ một ít đối thủ, bốn chữ chân thành hợp tác vĩnh viễn sẽ không thấy được ở trong lòng người mang ý xấu.

Bởi vậy, đối mặt với một kiếm cường đại này, không ai lại lấy tính mệnh của mình để thử nghiệm. Người xung quanh có chân thành hợp tác với chính mình hay không? Bọn họ chỉ có thể lựa chọn mà chạy, nếu kẻ nào chạy không kịp, đó là ở dưới ánh mắt của những người khác bị kiếm khí sinh sôi xuyên thấu thân thể mà chết.

Đám người Trần Trọng Hòa lúc này đã sớm thu hồi vẻ thoải mái trong lòng. Một chút suy nghĩ không có ý tốt lúc trước hiện lên, hiện tại, hết thảy đều đè ép ở sâu trong đáy lòng.

Dưới một kiếm này, thật sự nếu không đồng tâm liên thủ mà nói, như vậy, kết cục của bọn họ sẽ không so với những kẻ trọng thương kia tốt hơn bao nhiêu.

- Động thủ!

Khi áp lực càng lúc càng to lớn, trong một trận tiếng hô quát giận dữ, năm người Trần Trung Hòa toàn lực xuất thủ, không có thời gian dành cho bọn họ thi triển cái gọi là vũ kỹ, lúc này đây, chính là liều mạng đem hết toàn lực thi triển.

Năm đạo năng lượng thất luyện cường đại, tựa như là năm con nộ long, đều to cỡ trăm trượng, hung hang trùng kích đi ra ngoài.

- Rống!

Tiếng rống giận kinh thiên, chấn động thiên địa, run rẩy tựa như ngày tận thế đến. Huyền phí phô thiên cái địa như một cơn lốc tàn sát bữa bãi, phiền không gian này bị chấn trực tiếp vặn vẹo xuống.

- Bồng!

Một kiếm kia, thẳng tắp chém xuống, lập tức từ trên thân thể năm con nộ long xuyên thấu qua, sau đó, sơn mạch phía trước rất nhanh phân liệt ra, chỗ đứt đoạn, trơn bóng như gương.

Mà chỗ xa hơn đều là bị một cái khe tựa như mạng nhện lan tràn mà lên, sau đó lặng yên vỡ vụn ra, dấu hiệu của một cơn địa chấn cường liệt qua đi, vô cùng thê thảm!

Năm đạo năng lượng thất luyện dều là từ đó bị cường ngạnh chém thành hai nửa, nhưng thế đi vẫn như cũ không hè thay đổi, nếu nộ long hoàn chỉnh nặng nề oanh kích ở trên thân thể của U nhi.

- Bồng bồng!

Liên tục sáu tiếng vang vọng lên, sáu người đều là lấy tốc độ nhanh chóng bay ngược đi ra ngoài.

Năm người Trần Trọng Hòa đồng thời rơi xuống đất, đập ra một cái hố sâu thật lớn trên mặt đất. Khi bọn hắn cố sức từ trong hố sâu bò ra, sau đó khí tức của năm người nhất thời suy giảm không ít.

Ngũ đại cao thủ toàn lực liên thủ đối phó một người, lại rơi xuống kết cục hầu như trọng thương, tình huống bi thảm như thế, khiến người ta thổn thức không thôi. Mà ở phía xa cách những người đó, lại đều biết được, vị hắc y nữ tử kia cố nhiên cũng thừa thụ công kích nặng nề, lại không lấy được mạng của nàng.

Năm đạo năng lượng thất luyện kia đã sớm vào lúc bắn trúng nàng, liền đã bị đánh tan, bị kích trúng cũng chỉ là năng lượng tàn dư rung động mà thôi. Lấy hắc y nữ tử cường hãn, công kích như thế tuyệt đối không giết chết được nàng.

Nếu như nàng không có chết, kế tiếp đại chiến, sẽ càng thêm kịch liệt, người bị liên lụy theo, chỉ sợ muốn càng nhiều hơn. Vì vậy, một ít người có can đảm buông tha, căn bản không muốn biết kết quả cuối cùng là cái gì, lập tức rời khỏi nơi đây.

Những người còn lại nhìn được, hắc y nữ tử thân thể bay ngược, hướng phía vách núi phía sau thác nước bắn tới, ngay khi muốn bị đập trúng, một đạo thân ảnh liền từ trong thác nước kia bạo xạ ra, đem nàng một phát ôm lấy.

- U nhi cô nương, hà tất liều mạng như vậy, nhiều nhất là bị bọn họ cắt đứt quá trình luyện hóa, Huyền Tâm Bội ở trong tay ta, bọn họ đoạt không được!

Trong ánh mắt của Thần Dạ không khỏi hiện lên một tia thương tiếc. Dù sao trước nay không hề quen biết, nàng không chỉ có tặng cho mình Huyền Tâm Bội, dĩ nhiên liều mạng vì chính mình thủ hộ.

U nhi hướng về phía Thần Dạ cười nhợt nhạt, nói:

- Ta chỉ muốn thủ hộ cho ngươi một lần. Dù là như thế này, ta cũng không thể để cho ngươi bị bất luận thương tổn nào!

Tâm thần Thần Dạ có chút run lên, hắn cũng không biết nói cái gì cho phải. Hắn càng thêm không hiểu rõ, vì sao, vị nữ tử lần đầu quen biết này, lại đối với hắn tốt như vậy. Lẽ nào, giữa hai người trước đây thật sự đã từng quen biết, nhưng nếu có, chính mình vì sao không nhớ được?

Mà một câu “ta chỉ muốn thủ hộ cho ngươi một lần” này, càng khiến Thần Dạ không lời nào để đáp, nếu là chưa từng cùng nàng quen biết, chỉ bằng lần đầu quen biết, nàng sao lại đối với bản thân tốt như thế. Thế nhưng vì sao chính mình lại là không nhớ được?

Lắc đầu, tầm mắt đảo qua tiền phương. Ánh mắt của Thần Dạ nhất thời trở nên vô cùng lạnh lẽo:

- Chư vị nếu đã đến, vậy thì để nơi này trở thành nơi tang thân của các ngươi đi sao!

Vừa dứt lời, một đạo ngũ thải quang hoa, nhất thời từ trong cơ thể Thần Dạ bạo xạ ra, giây lát qua đi, đem khắp thiên địa đều là bao phủ xuống. Thiên Địa Hồng Hoang Tháp khổng lồ tựa như một cái hố đen võ trụ hầu như đem tất cả mọi người đều bao trùm ở bên trong.

Lấy tu vi cảnh giới Huyền Hoàng Tứ trọng của Thần Dạ hiện nay, đám người Trần Trọng Hòa mặc dù là Hoàng Huyền lục trọng cao thủ, lại cảm giác không tốt, thương thế không nhẹ, đừng hòng muốn chạy đi.

Về phần những người khác, phàm là người tu vi không bằng Thần Dạ, một chút lực lượng phản kháng cũng không có, trong chốc lát, từng đạo thân ảnh đó là cuồn cuộng không ngừng dưới Thiên Địa Hồng Hoang tháp dẫn dắt, la hét bị cưỡng ép đưa vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.