Manh Hậu

Quyển 1 - Chương 4: Ngũ sắc linh lung quả




Chương 21

Khoảng mười giờ hơn, tôi với Gideon đang ngồi ở phòng khách ăn pizza thì Cary về, có cả Tatiana đi theo. Tôi chồm qua người Gideon lấy bịch pho mát Parmesan, thì thào. “Bà mẹ trẻ con đây rồi.”

Anh cũng nhăn mặt. “Phiền phức lắm đây. Tội nghiệp anh chàng.”

Tôi cũng nghĩ vậy khi cô nàng tóc vàng cao kều bước vô và nhăn mũi một cách thô lỗ lúc nghe thấy mùi pizza. Nhưng ngay khi nhìn thấy Gideon, cô ả nở một nụ cười hết sức lả lơi.

Tôi hít một hơi dài, tự nhủ thôi, bỏ qua.

“Chào Cary.” Gideon nói rồi quàng tay qua vai tôi.

“Xin chào.” Cary hỏi. “Hai người đang coi phim gì vậy?”

“End of Watch.” Tôi trả lời. “Hay lắm đó, coi chung không?”

“Được thôi.” Cary nắm tay Tatiana đi ra ghế sa lông.

Cô nàng khó chịu ra mặt.

Hai anh chị ngồi xuống ghế, bắt chân lên nhau, chắc là kiểu ngồi quen thuộc mọi khi. Gideon đẩy hộp pizza tới. “Tự nhiên nhé.”

Cary lấy một miếng, còn Tatiana thì cằn nhằn vì anh đụng trúng cô ả. Tôi khá bực bội với thái độ của Tatiana. Nếu cô ta là mẹ của con Cary, thì bọn tôi buộc phải trở thành người thân, mà tôi làm sao chịu được cái mối quan hệ kỳ cục như vậy.

Cuối cùng hai anh chị cũng không ngồi lâu. Tatiana cứ mè nheo là mấy cảnh quay bằng máy quay cầm tay trên màn hình làm cô ta buồn nôn, nên Cary đành đưa về phòng. Chỉ có lúc sau tôi đã nghe tiếng cô ả cười phá lên, nên tôi đoán vấn đề chỉ là bởi vì cô nàng muốn giữ Cary cho mình ả thôi. Tôi hiểu sự bất an đó. Chính tôi còn lạ gì cảm giác đó nữa.

“Đừng lo.” Gideon kéo tôi vào lòng. “Mình sẽ tìm cách giải quyết. Để từ từ đã.”

Tôi cầm lấy bàn tay trái của anh, mân mê chiếc nhẫn.

Anh hôn lên trán tôi, và thế là buổi coi phim chấm dứt.

Dù Gideon ngủ bên nhà anh, nhưng sáng hôm sau anh qua sớm, giúp tôi kéo dây khóa áo rồi đi pha cà phê. Đeo bông tai xong, tôi vừa bước ra hành lang thì thấy Tatiana từ bếp ló ra vô, hai tay cầm hai chai nước.

Trên người cô nàng không một mảnh vải.

Tôi giận sôi người, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Dù bụng bầu của cô ả chưa nhìn thấy, nhưng tôi nghĩ cũng nên tránh mấy chuyện cãi cọ lớn tiếng. “Nè, nếu cô muốn đi lại trong nhà tôi thì làm ơn mặc quần áo vô.”

“Đây đâu phải là nhà của mình cô.” Tatiana trả lời, tay hất mái tóc hung khi đi chuẩn bị đi ngang qua tôi.

Tôi chống một tay lên tường, ngăn lại. “Cô không muốn giở trò với tôi đâu, Tatiana.”

“Thì đã sao?”

“Thì cô thua chứ sao.”

Cô nàng trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu. “Anh ấy sẽ bênh tôi thôi.”

“Nếu buộc phải như vậy, thì anh ấy cũng sẽ ghét cô, mà vậy thì cô cũng thua thôi.” Tôi bỏ tay xuống. “Suy nghĩ thử đi.”

Có tiếng cửa phòng Cary mở ra sau lưng. “Em làm cái quái gì vậy, Tat?”

Tôi quay lại, thấy anh bạn thân đang đứng trước cửa, trên người chỉ mặc mỗi cái quần lót. “Xem ra có người cần áo choàng rồi đó, Cary.”

Cary mím môi, phẩy tay về phía tôi rồi mở cửa rộng ra, ý kêu Tatiana đi vô.

Tôi đi tiếp ra bếp, nghiến răng giận dữ. Cơn giận càng sôi lên khi thấy Gideon đang đứng trong bếp, ung dung uống cà phê. Hôm nay anh mặc com-plê đen với cà vạt xám nhạt, cực kì đẹp trai.

“Đã mắt không?” Tôi gằn giọng. Thật bực bội khi anh nhìn thấy thân thể trần truồng của cô gái khác, mà lại là một cô nàng người mẫu thanh mảnh, cao ráo, đúng kiểu mà trước đây anh thích nữa chứ.

Anh nhún vai tỉnh bơ. “Không có gì đặc biệt.”

“Thì anh thích mấy cô cao kều mảnh khảnh mà.” Tôi cầm ly cà phê để sẵn trên bàn lên.

Gideon đặt tay lên tay tôi. Chiếc nhẫn nạm hồng ngọc lấp lánh dưới ánh đèn. “Theo anh nhớ thì người vợ mà anh mê mệt khá là nhỏ nhắn, đầy đặn. Và đẹp tuyệt vời.”

Tôi nhắm mắt lại, cố xua tan cơn ghen tức. “Anh có biết tại sao em mua chiếc nhẫn đó không?”

“Vì màu đỏ là màu của tụi mình.” Anh nói nhỏ. “Cái đầm đỏ trên chiếc limo, đôi giày đỏ ở bữa tiệc ngoài vườn, và tóc em cài hoa hồng màu đỏ khi em cưới anh.”

Câu trả lời làm tôi dịu hẳn xuống. Tôi tựa vào người anh.

“Hừm.” Anh kéo tôi sát lại. “Em là thiên thần nhỏ mềm mại và quyến rũ của anh.”

Tôi lắc đầu, cơn giận tan mất.

Anh cọ mũi vô lên má tôi. “Anh yêu em.”

“Gideon.” Tôi ngửa đầu ra, đón nhận nụ hôn, để anh xua đi tâm trạng không vui.

Cảm giác môi anh lúc nào cũng làm tôi rạo rực. Tôi bắt đầu hơi choáng váng thì anh ngừng lại, nói nhỏ. “Tối nay anh có hẹn với bác sĩ Petersen. Khi nào xong anh sẽ gọi em để xem mình định ăn tối như thế nào nhé.”

“Được thôi.”

Anh mỉm cười khi nghe tôi trả lời như cái máy vì đang ngất ngây sung sướng. “Anh có thể thu xếp với ông ấy để hai đứa mình đi điều trị chung tối thứ Năm.”

“Tối thứ Năm tuần sau đi nha.” Tôi tỉnh táo lại. “Em cũng không muốn bỏ thêm buổi nào nữa, nhưng thứ Năm tuần này mẹ rủ em với Cary đi dự một buổi tiệc từ thiện. Mẹ mua cả đầm cho em rồi, em mà không đi mẹ lại nghĩ là vì lý do khác nữa cho xem.”

“Vậy mình đi chung.”

“Thật hả?” Nhìn Gideon mặc lễ phục là tôi lại không chịu nổi. Thật sự là Gideon có mặc hay không mặc cái gì đi nữa thì tôi cũng bị kích thích, nhưng nếu là bộ tuxedo thì… chúa ơi, thật như lửa cháy.

“Ừ, cũng là một dịp tốt để mình xuất hiện chung trở lại mà. Với lại công bố luôn chuyện mình đính hôn.”

Tôi liếm môi. “Vậy em có lợi dụng anh một chút lúc ngồi trên xe được không?”

Mắt anh sáng rỡ. “Lợi dụng bao nhiêu cũng được, thiên thần của anh.”

Lúc tới công ty, không thấy Megumi ở bàn tiếp tân, nên tôi không có dịp hỏi thăm cô nàng. Nhân tiện tôi cũng muốn gọi cho Martin, hỏi thử xem sau buổi đi chơi ở Primal hôm trước anh và Lacey có tiến triển gì không.

Tôi lấy điện thoại ra để cài chế độ nhắc việc thì thấy mẹ có để lại tin nhắn từ tối hôm qua. Bà hỏi tôi có cần làm tóc với trang điểm cho buổi tiệc không, nếu có bà sẽ đưa nhân viên thẩm mỹ viện qua nhà để sửa soạn cho cả hai mẹ con luôn.

Về tới bàn, tôi nhắn lại cho mẹ, nói là dù rất muốn làm đẹp nhưng chắc sẽ không đủ thời gian vì phải năm giờ tôi mới đi làm về.

Đang ổn định chuẩn bị làm việc thì Will xuất hiện.

“Có hẹn ăn trưa với ai chưa?” Anh chàng rất dễ thương trong cái áo sơ mi sọc vuông và cà vạt xanh dương, một phong cách mà chắc chỉ có Will mới biết cách phối hợp sao cho đẹp thôi.

“Làm ơn đừng có yến tiệc tinh bột nữa nha, mấy vòng cơ thể mình chịu hết nổi rồi nè.”

“Không đâu.” Will cười toe toét. “Natalie đã xong cái giai đoạn ăn kiêng khắc nghiệt nhất, nên giờ đỡ hơn nhiều rồi. Mình đang nghĩ tới súp với sa lát thôi.”

Tôi mỉm cười. “Vậy thì được. Rủ Megumi luôn không?”

“Hôm nay cô ấy nghỉ làm.”

“Vậy hả? Cô ấy bệnh hay sao?”

“Không biết nữa. Mình biết vậy là vì phải gọi cho bên dịch vụ tìm nhân viên thay thế tạm thời thôi.”

Tôi nhíu mày. “Lát nghỉ giải lao mình sẽ gọi cho cô ấy hỏi thăm thử xem.”

“Vậy cho mình gửi lời luôn nhé.” Anh chàng nhịp tay lên thành vách ngăn rồi đi khỏi.

*

Cả ngày hôm đó trôi qua quá mờ nhạt. Lúc giải lao tôi gọi cho Megumi, để lại lời nhắn. Tới chiều khi Clancy chở tôi qua Brooklyn tập Krav Maga, tôi lại gọi thêm lần nữa. Cô vẫn không nhấc máy, tôi đành nhắn lại lần nữa. Megumi nè, gọi lại cho mình nhé, mình lo cho bồ quá.

Cúp máy xong, tôi ngồi lặng người ngắm cây cầu Brooklyn hùng vĩ. Cứ mỗi lần đi qua cánh cổng vòm bằng đá cao chót vót trên dòng sông Đông này, tôi lại thấy như vừa đi sang một thế giới khác. Dưới sông, vài chiếc phà chở người qua lại, và một chiếc thuyền buồm lẻ loi đang hướng về phía cảng New York tấp nập.

Chưa đầy một phút sau xe đã xuống dốc cầu, tôi quay lại với cái điện thoại.

Tôi gọi cho Martin.

“Chào Eva.” Anh nghe máy một cách vui vẻ, chắc là có lưu tên tôi trong danh bạ. “Rất vui vì em gọi.”

“Anh khỏe không?”

“Khỏe. Còn em.”

“Em cũng bình thường. Hôm nào mình phải gặp nhau mới được.” Tôi mỉm cười khi nhìn thấy một viên nữ cảnh sát đang điều khiển giao thông vừa liền tục thổi còi vừa hoa tay điều khiển một cách hết sức ngộ nghĩnh tại cái ngã tư đông đúc nhất ở Brooklyn.

“Hôm nào đi làm về mình đi uống gì đó đi, còn không thì hẹn cả hai cặp đi ăn tối chung chẳng hạn.”

“Nghe được đó. Em có đang quen với ai không?”

“Em và Gideon đang quay lại với nhau.”

“Gideon Cross hả? Ừm, chỉ có em mới tóm được anh chàng đó thôi.”

Tôi cười bật cười, ước gì đang có chiếc nhẫn trên tay. Tôi không đeo nhẫn cả ngày như Gideon được. Anh vốn không quan tâm mọi người có biết chuyện hay không, trong khi tôi thì còn phải tìm cách thông báo với những người thân trước đã. “Cảm ơn anh đã đề cao em. Còn anh thì sao, có đang hẹn hò với ai không?”

“Anh và Lacey cũng đang tìm hiểu. Anh thích cô ấy, cô ấy rất thú vị.”

“Tốt quá, em rất vui khi nghe vậy. À, mà nếu hôm nay anh có nói chuyện với Lacey thì anh nhờ cô ấy báo lại giùm em tình hình của Megumi được không? Megumi nghỉ làm hôm nay, nên em chỉ muốn hỏi thăm xem cô ấy có làm sao hay cần giúp đỡ không thôi.”

“Được thôi.” Đầu dây bên kia bỗng rất ồn ào, rõ ràng Martin vừa bước ra ngoài đường. “Lacey không có ở nhà, nhưng tối nay cô ấy sẽ gọi điện cho anh.”

“Cảm ơn anh nhiều. Em không phiền anh đi về nữa. Mình lên kế hoạch tuần sau gặp nhau đi, có gì vài ngày tới liên lạc để sắp xếp nhé.”

“Được đó. Anh rất vui vì em gọi.”

Tôi mỉm cười. “Em cũng vậy.”

Cúp máy xong, tôi bỗng cảm thấy muốn liên lạc với bạn bè, nên gửi tin nhắn cho Shawna và Brett, chỉ là hỏi han ngắn gọn kèm theo một nụ cười.

Lúc ngước lên, tôi thấy Clancy đang nhìn mình qua kính chiếu hậu.

“Mẹ tôi khỏe không?” Tôi hỏi.

“Bà ấy sẽ ổn thôi.” Clancy nói, vẫn cái giọng rành rọt ngắn gọn đó.

Tôi gật đầu, nhìn ra cửa kính, thấy một nhà chờ xe buýt có hình quảng cáo của Cary. “Chuyện gia đình nhiều khi mệt mỏi lắm.”

“Tôi hiểu.”

“Anh có anh chị em gì không, Clancy?”

“Có em trai và em gái.”

Họ ra sao nhỉ? Có cứng rắn và nghiêm nghị như Clancy không? “Nếu anh không phiền, tôi có thể hỏi anh và họ có thân thiết với nhau không?”

“Thân lắm. Em gái tôi ở bang khác, nên ít khi gặp, nhưng tuần nào cũng gọi điện cho tôi. Còn em trai tôi cũng ở New York nên bọn tôi gặp nhau thường xuyên.”

“Vui nhỉ.” Tôi cố tưởng tượng hình ảnh Clancy vui vẻ thoải mái ngồi uống bia với một anh chàng nhìn hao hao giống anh, nhưng thật sự không tưởng tượng ra. “Anh ấy cũng là dân trong nghề hả?”

“Chưa.” Anh lại hơi nhoẻn miệng, gần giống nụ cười. “Giờ đang làm FBI.”

“Còn em gái anh cũng trong ngành hành pháp hả?”

“Cô ấy bên thủy quân.”

“Ôi, tuyệt quá.”

“Ừ, con bé giỏi lắm.”

Tôi nhìn mái tóc kiểu lính của anh. “Trước đây anh cũng trong quân ngũ phải không?”

Gởi bài Re: [Lãng mạn] CROSSFIRE: Chạm mở, Soi chiếu, Hoà quyện - Sylvia Day (đang type quyển 3) - Điểm: 10

“Đúng vậy.” Anh không nói thêm gì hết.

Tôi vừa định tọc mạch thêm thì xe quẹo ở góc ngã tư và dừng lại trước cái nhà kho mà Parker dùng làm phòng tập.

Tôi xách túi đồ, tự bước ra trước khi Clancy xuống mở cửa. “Một tiếng nữa gặp lại nhé.”

“Cho họ biết tay đi, Eva.” Anh nói, rồi nhìn theo cho tới khi tôi vô hẳn bên trong.

Vừa quay lưng đóng cửa lại xong, tôi đã nhìn thấy một mái tóc nâu quen thuộc, một người mà cả đời tôi không bao giờ muốn gặp lại. Người phụ nữ đứng bên ngoài thảm tập, khoanh tay trước ngực, mặc cái quần thun đen kẻ sọc xanh da trời giống với màu áo. Mái tóc nâu xoăn buộc cao sau đầu, trông rất gọn gàng và nghiêm khắc.

Đôi mắt xanh lạnh lẽo quay lại, nhìn tôi từ đầu tới chân.

Thấy đằng nào cũng không tránh được, tôi đành hít sâu một hơi rồi bước tới gần. “Chào thanh tra Graves.”

“Chào Eva.” Graves gật đầu. “Da cô phơi nắng đẹp lắm.”

“Cảm ơn.”

“Cross đưa cô đi nghỉ hả?”

Câu hỏi không hề có vẻ tình cờ. Tôi cảnh giác. “Tôi chỉ cố thư giản một chút thôi.”

Graves hơi nhếch môi. “Vẫn cảnh giác hả. Tốt lắm. Bố cô thấy Cross thế nào?”

“Tôi nghĩ bố tin cách nhìn người của tôi.”

Bà gật đầu. “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không thể ngừng nghĩ tới vụ cái vòng của Nathan. Mà mấy chỗ sơ hở đó lúc nào cũng làm người ta lo sợ hết.”

Tôi hơi gai người. Mỗi khi lo sợ tôi còn biết chia sẻ với ai ngoài Gideon nữa chứ. Và tôi biết chắc anh sẽ làm hết những gì có thể để tìm cách giải quyết vấn đề.

“Tôi cần người tập chung.” Vị thanh tra đột nhiên nói. “Tới lượt cô đó.”

“Ừm, sao hả?” Tôi chớp mắt. “Ý là…? Mình có nên…?”

“Vụ án qua rồi, Eva.” Graves bước lên thảm tập, duỗi người. “Nhanh lên, tôi không chờ được cả đêm đâu.”

Graves dần cho tôi tơi tả. So với cái thân hình mảnh dẻ đó thì chị ta thật sự rất khỏe, lại còn ra đòn rất tập trung, chính xác và không hề thương xót. Thật ra sau một tiếng rưỡi tập chung, tôi học được khá nhiều từ chị ra, nhất là tinh thần cảnh giác không bao giờ được lơi là. Bởi Graves cực kỳ nhanh và lúc nào cũng di chuyển liên tục để tìm kẽ hở của đối phương.

Về tới nhà đã gần tám giờ tối, tôi đi thẳng vô phòng tắm, thắp nến rồi ngâm mình trong bồn hương vani. Hy vọng Gideon sẽ về tới trước khi tôi khô héo đi.

Anh xuất hiện khi tôi vừa quấn cái khăn lông lên người. Nhìn mái tóc và cái quần jean anh mặc, tôi biết là đi tập về anh đã tắm rồi mới qua đây.

“Chào anh.”

“Chào vợ.” Anh bước tới, kéo cái khăn ra rồi cúi xuống ngực tôi.

Tôi nghẹt thở khi anh âu yếm làm hai nụ hoa căng cứng.

Gideon đứng thẳng dậy, nhìn thành quả của mình. “Chúa ơi, em đẹp quá.”

Tôi nhón chân hôn lên cằm anh. “Tối nay mọi chuyện thế nào?”

Anh nhìn tôi, nhăn mặt. “Bác sĩ Petersen chúc mừng tụi mình, rồi thì cứ không ngớt nhấn mạnh việc điều trị chung quan trọng đến mức độ nào.”

“Ông ấy nghĩ là mình cưới nhau sớm quá đó.”

Gideon bật cười. “Thì ông ấy thậm chí còn không muốn mình làm tình với nhau mà, Eva.”

Tôi nhăn mũi, quấn lại cái khăn rồi cầm lược lên chải tóc.

“Để anh.” Gideon cầm cái lược, đỡ tôi ngồi xuống thành bồn tắm.

Trong khi anh chải tóc cho tôi, tôi kể vụ gặp thanh tra Graves ở lớp Krav Maga.

“Luật sự của anh nói là vụ đó đã được đóng rồi.” Gideon nói.

“Anh cảm thấy sao về chuyện đó?”

“Em an toàn rồi. Anh chỉ cần vậy thôi.”

Giọng nói đều đều cho thấy trong lòng anh lo lắng nhiều hơn là vẻ ngoài. Đâu đó sâu tận trong đáy lòng, anh vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện giết Nathan. Tôi biết, bởi đến lượt tôi bị ám ảnh những gì anh đã làm vì mình, và cũng bởi tôi và anh là hai nửa của cùng một linh hồn.

Đó là lý do vì sao anh muốn hai đứa lấy nhau sớm. Tôi là nơi trú ẩn an toàn của anh. Tôi là người duy nhất biết hết mọi bí mật, mọi ngóc ngách tăm tối của anh, mà vẫn yêu anh say đắm. Mà, hơn ai hết, anh rất cần tình yêu.

Có tiếng rung ngay sát bên tai. Tôi đùa. “Anh có đồ chơi mới trong túi hả?”

“Lẽ ra anh nên tắt nó đi.” Anh lẩm bẩm rồi móc điện thoại ra. Nhìn qua màn hình xong, Gideon trả lời nhát gừng. “Cross đây.”

Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ có vẻ kích động, nhưng không nghe rõ nói gì.

“Hồi nào?” Gideon hỏi tiếp. “Ở đâu? Được rồi, tôi tới liền.”

Anh cúp máy rồi đưa tay ôm đầu.

Tôi đứng dậy. “Có chuyện gì vậy?”

“Corinne đang trong bệnh viện. Mẹ anh nói là nghiêm trọng lắm.”

“Để em thay đồ. Mà xảy ra chuyện gì?” Cái nhìn của Gideon làm tôi nổi gai ốc. Tôi chưa bao giờ thấy anh… tan nát như vậy.

“Thuốc…” Giọng anh khản đặc. “Cô ấy uống cả một hủ thuốc.”

Đứng chờ nhân viên bãi xe lấy chiếc DB9 ra, Gideon gọi điện cho Raúl, kêu anh ta tới bệnh viện chờ để lái xe.

Ngồi sau tay lái, Gideon tập trung tuyệt đối. Mỗi thao tác đều cực kỳ chính xác. Trong khoảng không gian chật hẹp này, tôi hiểu anh đã đóng chặt mọi cảm xúc. Lúc tôi đặt tay lên đầu gối an ủi, anh thậm chí còn không nhúc nhích. Cũng không chắc anh có cảm thấy bàn tay tôi hay không.

Raúl đã đứng chờ sẵn trước phòng cấp cứu, mở cửa cho tôi, xong vòng qua bên kia, chờ Gideon ra rồi ngồi vô sau tay lái. Chiếc xe bóng loáng chạy đi mất trước khi hai đứa bước vô cánh cửa.

Tôi nắm tay Gideon, nhưng cũng không biết anh có cảm giác gì không. Mắt anh nhìn chăm chăm vào chỗ mẹ anh đang đứng trong phòng chờ riêng. Elizabeth Vidal không thèm nhìn tôi mà đi thẳng lại ôm con trai.

Gideon không ôm lại, nhưng cũng không né ra. Anh siết tay tôi chặt hơn.

Bà Vidal không đả động gì tới tôi, thậm chí còn quay lưng lại khi đưa tay về phía hai người đang ngồi cạnh nhau ở gần đó, có vẻ như là bố mẹ của Corinne. Lúc Gideon và tôi vô tới thì hai người này đang nói chuyện với Elizabeth, trong khi Jean-Francois Giroux đứng một mình bên cửa sổ. Có vẻ như anh ta cũng không được ai đếm xỉa tới giống tôi.

Gideon buông tay tôi ra khi bị mẹ anh kéo tới chỗ bố mẹ Corinne. Tôi thấy kỳ cục khi đứng đó một mình, nên đi qua chỗ Jean-Francois.

Tôi nói thật nhẹ nhàng. “Tôi rất lấy làm tiếc.”

Anh ta ngước đôi mắt vô hồn lên, gương mặt như già đi chục tuổi từ lần gặp ở quán rượu hôm nọ. “Cô tới đây làm gì?”

“Bà Vidal gọi cho Gideon.”

“Dĩ nhiên rồi.” Anh ta nhìn qua chỗ ghế ngồi. “Ai cũng nghĩ anh ta mới là chồng của cô ấy chứ không phải tôi.”

Tôi nhìn theo, thấy Gideon đang cúi xuống, cầm tay mẹ Corinne. Một nỗi khiếp sợ làm tôi lạnh người.

“Cô ấy thà chết còn hơn phải sống thiếu anh ta.” Giọng Giroux lạnh lùng.

Tôi quay lại nhìn Giroux, chợt hiểu ra mọi chuyện. “Anh nói phải không? Anh nói với cô ta chuyện bọn tôi đính hôn chứ gì?”

“Và cô ấy tiếp nhận cái tin đó như thế này đây.”

Chúa ơi. Tôi loạng choạng bước tới vịn tay lên tường. Sao cô ta lại không biết chuyện cô ta tự tử sẽ gây ra hệ quả gì đối với Gideon chứ? Corinne không thể nào ngây thơ như vậy được. Hay mục đích của cô ta chính là khiến anh cảm thấy tội lỗi? Tôi thấy kinh tởm khi nghĩ tới chuyện một người có thể bất chấp thủ đoạn như vậy. Nhưng rõ ràng là cô ta đã đạt được mục đích rồi. Gideon cũng đứng về phía cô ta, ít nhất là trong lúc này.

Một vị nữ bác sĩ bước vào, dáng vẻ hiền từ với mái tóc vàng cắt ngắn và đôi mắt xanh nhạt. “Ông Giroux?”

“Oui.” Jean-Francois bước tới.

“Tôi là bác sĩ Steinberg, người điều trị cho vợ anh. Tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút được không?”

Bố Corinne đứng dậy. “Chúng tôi là người nhà của cô ấy.”

Bác sĩ Steinberg mỉm cười dịu dàng. “Tôi biết, nhưng tôi cần nói chuyện riêng với chồng của Corinne. Tôi có thể thông báo với các vị là Corinne sẽ khỏe lại sau khi nghỉ ngơi vài ngày thôi.”

Rồi bà ta cùng Giroux bước ra khỏi phòng. Từ trong này không nghe thấy họ nói gì, nhưng vẫn nhìn thấy hai người qua lớp kính. Giroux cao to hơn hẳn so với vị bác sĩ, nhưng xem ra điều vừa nghe được từ Steinberg khiến anh ta suy sụp hẳn. Trong phòng không khí căng thẳng dâng lên tột cùng. Gideon đứng cạnh mẹ, không rời mắt khỏi cảnh tượng đau lòng trước mặt.

Vừa nói, vị bác sĩ vừa đặt tay lên cánh tay Giroux. Vài phút sau, bà bỏ đi. Anh ta vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm xuống sàn, hai vai rũ xuống thật nặng nề.

Tôi định lại chỗ Giroux thì Gideon đã đi trước. Anh vừa bước ra cửa, Giroux đã lao vụt tới.

Hai người đàn ông va vào nhau tạo nên một âm thanh chấn động. Cả căn phòng rung chuyển khi Gideon văng mạnh vào bức vách kính.

Có ai đó rú lên, rồi hét gọi bảo vệ.

Gideon xô Giroux ra, đỡ được một cú đấm rồi xoay người né thêm một đòn nữa nhắm vào mặt. Jean-Francois gầm lên gì đó, gương mặt rúm ró vì phẫn nộ và đau đớn.

Bố của Corinne lao ra cùng lúc với nhân viên bảo vệ, có trang bị cả súng gây tê. Gideon lại đẩy Giroux ra, chỉ tự vệ chứ hoàn toàn không đánh trả. Mặt anh cứng như đá, đôi mắt lạnh băng và cũng vô hồn không khác gì Giroux.

Cửa để mở lúc bố Corinne đi ra, nên tôi nghe được loáng thoáng vài chữ khi Giroux hét vào mặt Gideon. Không cần từ điển tôi cũng hiểu enfant (đứa con) có nghĩa là gì. Thân thể tôi cứng đờ, tai ù đi, mọi âm thanh xung quanh dường như tan biến hết.

Mọi người ùa ra khỏi phòng khi Gideon và Giroux bị bảo vệ giữ chặt tay lôi đi. Tôi ngạc nhiên, tưởng mình bị hoa mắt khi thấy Angus xuất hiện ngay cửa phòng.

“Thưa bà Cross.” Ông nói khẽ, bước tới với chiếc nón tài xế trên tay.

Tôi không tưởng tượng được lúc đó mặt mình nhìn ra sao nữa. Tôi như chết sững với cái chữ mình vừa nghe thấy, không biết nên hiểu như thế nào. Nghĩ lại thì Corinne đã tới New York từ khi tôi mới quen Gideon… còn chồng cô ta chỉ mới vừa sang đây thôi.

“Tôi đến để đưa cô về.”

“Gideon đâu?”

“Anh ấy nhắn tin bảo tôi đến đón cô.”

Sự bối rối, thắc mắc chuyển thành cơn đau. “Nhưng anh ấy đang cần tôi.”

Angus hít sâu, đôi mắt có gì đó nhìn như thương hại. “Về với tôi đi, Eva. Trễ rồi.”

“Anh ấy không muốn tôi có mặt ở đây.” Tôi nói luôn, bắt đầu hiểu ra vấn đề.

“Anh ấy muốn cô được về nhà an toàn và thoải mái.”

Chân tôi chôn chặt xuống sàn nhà. “Bộ trong tin nhắn anh ấy nói vậy hả?”

“Anh ấy nghĩ như vậy.” “Ông tốt bụng quá.” Tôi bắt đầu bước đi, chuyển sang trạng thái đóng kín cảm xúc.

Tôi đi ngang qua một người hộ lý đang dọn dẹp cái xe đẩy lúc nãy Giroux ngã vào. Anh ta không dám nhìn tôi, như càng khẳng định thêm cái sự thật phũ phàng.

Tôi đã bị gạt ra bên lề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.