Manh Hậu

Quyển 1 - Chương 13: Không phải khế ước thú




Có thể nói cả hai đều cáu kỉnh. Cho dù thái độ của Uông Thanh Mạch có cứng rắn thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là không nỡ ra tay. Chỉ là rèn thép nhiều thì sẽ dễ dàng uốn nắn thôi!

An An giống như con cá chết, nằm bắt ngang đùi của người đàn ông. Ban đầu không ngừng vùng vẫy, khiến chính mình hết hơi, thở hồng hộc. Sau đó hiểu được làm cái gì cũng sẽ tốn công vô ích mà thôi, cho nên cô úp mặt, nằm sấp lên đùi của anh.

Xuyên qua áo ngủ mỏng manh, cặp mông nhỏ cong lên, lộ ra những đường văn và màu sắc vô cùng đáng yêu. Uông Thanh Mạch nhìn An An nằm im như một xác chết, bất đắc dĩ mĩm cười.

Bàn tay ấm áp bao phủ mông nhỏ của An An. Mới đầu anh chỉ muốn xoa nắn một chút thôi, sau đó lại phát hiện, dưới sự ma xát của lòng bàn tay, da thịt của người phụ nữ trở nên ấm áp, lửa lòng từ từ dâng lên.

Bàn tay càng ngày càng không yên phận, An An thì lại giống như đang đi vào mộng. Đến khi cô nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì bàn tay kia đã chui vào tron áo, xoa xoa tấm lưng mịn màng xinh đẹp.

An An nghiêng người lại, gạt bàn tay của Uông Thanh Mạch ra: “Lấy bàn tay của anh ra!” Ngồi thẳng lên, xếp bằng lại, một tay níu chặt tấm chăn, ra vẻ không muốn bị đụng vào.

Người kia khẽ nhếch môi, tay dài vươn ra kéo An An, ôm vào ngực, vuốt vuốt đầu vai mượt mà của cô: “Được, được! Đừng nổi giận nữa!”

“Đừng tưởng rằng đã xong chuyện! Để chị đây liệt ra ba tội đáng chết của anh!”

“Tại sao lại tới ba tội đáng chết lận?”

“Một: thái độ dữ dằn, la hét với em; hai: sau đó không thèm xin lỗi, bỏ mặc em; ba: động tay động chân, không chỉ đánh mà còn vô lễ với em.” An An khoa tay múa chân, đếm từng cái một. Với tính tình không dễ tha thứ, hốc mắt ửng đỏ linh hoạt kia, mang theo một chút không cam lòng, thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Uông Thanh Mạch vỗ vỗ đầu An An nói: “Một: thái độ dữ dằn, là em; hai: sau đó không thèm xin lỗi lại càng tệ hại hơn, là em; ba: động tay động chân, hết đánh rồi đá từ dưới lầu lên tới trên lầu, cũng là em.”

An An vừa định cãi lại thì Uông Thanh Mạch đã giơ tay ra, bịt miệng cô lại: “Phải, phải, phải! Hãy nghe anh nói cái đã.”

“An An, em phải tự mình phản tỉnh lại! ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Đừng vì chuyện nhỏ mà mất đi chính mình! Con người không thể tránh khỏi đụng chạm. Anh đã nói rõ chuyện của Trình Tiêu cho em nghe, vì sao em cứ để trong bụng hoài thế?”

An An trừng mắt, thật rất muốn cải lại. Nhưng cô cũng biết, nếu nói ra thì cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.

Uông Thanh Mạch thay đổi đề tài, hai tay ôm An An đặt cô lên đùi: “Thật ra thì em vẫn có quyền ghen!”

“Đừng tưởng mình tốt lắm! Nham Tử nhà em vẫn là tốt nhất! Không giống anh, chỉ biết giận em.”

“Nham Tử tốt nhất à?” Uông Thanh Mạch cười cười, bóp bóp gương mặt đang tức giận của An An.

“Không để em nổi giận! Không để em ghen! Làm sao không tốt?”

“Được, vậy đi kiếm Nham Tử ôm ấp đi!” Uông Thanh Mạch vừa nói xong thì lập tức chuyển mình. Trong nháy mắt, An An bị đè ở trên giường, hơi thở ấm áp phà lên mặt đối phương. Còn chưa kịp mở miệng thì môi của Uông Thanh Mạch đã đè ép xuống.

Nụ hôn có vài phần cường thế, có một chút bá đạo, còn có vài giọt tình yêu ấm áp chảy theo khẽ hở giữa môi hôn của hai người. Hai tay nắm chặt nhau, chà xát khít khao. Một tay của An An xoa lên cặp má của người đàn ông, lần theo từng đường nét như muốn in sâu vào lòng.

Cuối cùng môi cũng được buông tha, An An thở dốc một hơi nói: “Ưm, cứ như vậy hoài!”

Người đàn ông bật cười ha hả: “Vẫn còn muốn anh thay đổi hả? Yêu cầu thật cao! Khi nào thì em mới có thể hiểu được hai chữ thỏa mãn viết như thế nào?”

“Dư thừa! Đàn bà nào lại thích loại đàn ông ổn định? Em cũng không ngoại lệ.”

"Được rồi, bảo bối! Có phải chúng ta không cùng quan điểm hay không?” Uông Thanh Mạch kề môi lên vành tai của An An, thì thầm nhỏ nhẹ, phà hơi vào tai cô, tê tê dại dại.

An An rụt cổ tránh né: “Không được, người em vẫn còn đau lắm.” An An dùng cả hai tay đẩy người trên mình xuống, sau đó xoay người lại, ép lưng của mình vào ngực anh.

Uông Thanh Mạch choàng tay ôm cô từ sau lưng. Lồng ngực nóng hổi khiến cơ thể lạnh lạnh trở nên ấm áp hơn. Tuy rằng An An nóng nảy, tính tình lại õng ẹo, nhưng cô đây cũng biết đạo lý của đàn bà.

“Nè, ngày đó anh giận thật hả?”

“Có chút.”

“Dẹp đi! Hung dữ như thế! Được rồi, tuy rằng cả hai chúng ta đều không đúng, nhưng xem ra là em không đúng, trước mặt bao nhiêu người mà không cho quân trưởng anh một chút mặt mũi nào. Em đây thật xin lỗi! Từ nay về sau em sẽ nhớ kỹ điều này, trước mặt mọi người thì cho anh chút mặt mũi. Nhưng em nói trước, về nhà phải để mặc cho em chém giết! Không được như vậy nữa!”

Rất ít khi An An hiểu được đạo lý như vậy, rất giỏi ngụy biện. Uông Thanh Mạch hiểu ý, mĩm cười, xoa xoa bờ vai của cô: “Bảo bối trưởng thành rồi!”

“Nói nhiều vô dụng! Chị đây cũng đã 25 tuổi rồi! Em đã nói rồi, đến phiên anh nhận lỗi đi.”

“Hả…” Uông Thanh Mạch giật mình, khi không lại có mình trong này?

“Anh còn không biết mình làm ra lỗi gì vậy mà muốn dạy dỗ em!” An An cong người lại, hừ một tiếng.

“Được rồi! Tính ra thì An An của chúng ta đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện nhiều hơn, cho nên anh cũng không thể keo kiệt. Về sau không được phép hung hăng với Bảo bối bên ngoài nữa!” Dứt lời, Uông Thanh Mạch dừng lại, không nói tiếp nữa.

An An có vẻ như bị xúc phạm, rõ ràng anh không biết mình đã làm sai. Xoay tay lại, cô lấy cùi chỏ thụt thụt lên ngược của Uông Thanh Mạch: “Mau lên, tiếp tục đi! Không cần thay em tổng kết chứ?”

“Không được làm Bảo bối đau lòng. Về sau không được chiến tranh lạnh với Bảo bối, không được hờ hững. Chỉ cần không phải là tình huống khẩn cấp hay bất ngờ, mỗi ngày phải liên lạc với Bảo bối ít nhất ba lần. Được chưa?!”

“Không tệ, miễn cưỡng cũng đủ yêu cầu!”

“Nhỏ mọn! Nhìn em lên mặt, là thấy đụng trời rồi.”

"Ai da, mẹ nó, đừng đừng…Ha ha." Thừa lúc An An đang khoái chí, Uông Thanh Mạch cù lét cô. Chỉ mới vài cái, An An đã lăn ra giường. Cô sợ nhất là nhột, chỉ cần đụng nhẹ thôi cũng chịu không nổi, huống chi ông thần đáng chết này lại ôm cứng không cho nhúc nhích.

Trong lúc này, trong biệt thự tràn ngập tiếng cười khanh khách của An An…

Ngày hôm sau, với tâm trạng vui vẻ, An An ngồi ở quầy bar ở phòng tiêu thụ với Mậu Ninh, nhìn ngắm vẻ bất thường của Bình Tử. Nghe nói tối hôm qua cô nàng không trở về, túi xách vẫn còn ở đây, quần áo không thay, đúng là chuyện lớn rồi!

Mậu Ninh lắc đầu, tỏ vẻ không biết chuyện gì đã xảy ra, bởi vì hôm qua cô cũng về sớm. Người ra về sau cùng chính là An An, nếu cô không biết thì còn ai biết được!

Đột nhiên Lê Tử chợt nhớ ra chuyện gì, chụm đầu lại nói nhỏ: “Chiều hôm qua bỏ đi với Triệu Dư đó.”

Mọi người đồng thời nhìn Lê Tử không tin. ɖi€ɳɖànlêȡƱɣð©ɳ Lê Tử vội vã gật đầu kiên quyết: “Tớ tận mắt nhìn thấy mà.”

Vốn không hiểu, sau đó, trong đầu An An tràn ngập những hình ảnh gian tình lập đi lập lại, rồi cô bật cười ha hả một hồi lâu. Đến khi phản ảnh lại thì Mậu Ninh và Lê Tủ đều hết hồn nhìn cô: “Có phải bệnh viện tâm thần lại ở cửa cho cậu chạy ra hả?”

“Dẹp đi, các cậu và Uông Thanh Mạch giống nhau như đúc.” An An vừa cười vừa đấm Lê Tử một cái: “Tớ nói cho các cậu nghe, có hi vọng rồi! Bình Tử có thể câu được con cá lớn Triệu Dư này rồi! Không dễ, không dễ dàng chút nào!”

Mậu Ninh và Lê Tử không tin tưởng lắm. Ánh mắt của Triệu Dư thật có vấn đề!

An An nhìn ra hai bọn họ không tin, chup tay hai người nói: “Tớ nói với các cậu rồi, đừng khinh thường Bình Tử, thông minh giả đần độn đấy!”

“Ý của cậu là Bình Tử rất thông minh?”

“Không, Bình Tử không thông minh, nhưng đàn ông không thích đàn bà quá thông minh. Mọi người không cảm thấy cách suy nghĩ của Bình Tử khác với người thường hay sao? Không phải là cao hơn người thường, nhưng rất khác biệt với những người ấy.”

“Bình Tử bị bệnh thần kinh! Nhất định là hai người ở chung phòng nên lây bệnh nhau rồi.

Lê Tử nói xong liền biến mất như làn khói. Mậu Ninh nhún nhún vai: “Cầu nguyện…”

Trên đường về nhà thì Diệp Tử gọi điện thoại tới, hỏi chừng nào trở lại. An An không biết trả lời làm sao. Chuyện này phải đợi đến khi người đàn ông nhà cô lên lịch hành trình. Cô có rất nhiều thời gian, lúc nào cũng có thể đi.

An An lại nhớ tới chuyện giận dỗi của Diệp Tử và Quân Tử, không biết ra sao rồi? Diệp Tử trả lời, sofa phòng khách. Phòng ngủ bên cạnh có giường cũng không cho phép ngủ. An An nhớ rõ lần trước đâu có nhắc tới chuyện sofa, tại sao bây giờ lại ra nông nổi này?

Diệp Tử nói, Quân Tử không thành thật, ngang nhiên cưỡng ép cô. Tuy rằng không dùng vũ lực, nhưng Diệp Tử đã không muốn làm thì dù Quân Tử có muốn thì cũng phải ráng nhịn. Kết quả là thỏa mãn được một đêm, chịu tội một tháng.

Đột nhiên cô nhớ tới Chu Mộc Mộc. Lần trước Chu Mộc Mộc có nói cùng nhau trở về, cô cũng nên gọi điện thoại nói một tiếng. Nhưng khi gọi điện thì máy không thông.

Về sau, An An cũng quên bẳng đi chuyện của Chu Mộc Mộc. Ngày hôn lễ của Diệp Tử cũng không thấy mặt cô ấy. Nhưng An An suy nghĩ, nếu Chu Mộc Mộc thật sự muốn đi dự đám cưới, cô ấy có thể hỏi cha mình cụ thể thời gian. Trái lại, nếu đã không muốn đi thì cô ấy cũng không tự mình tìm phiền phức.

Nguyên cả ngày, Bình Tử có vẻ hoảng hốt. An An nhìn có chút ngứa mắt, kéo người ngồi trên ghế sofa dậy: “Cậu bị sao vậy? Không phải đã bị Triệu Dư làm thịt rồi chứ? Nếu thật đã lên giường thì tớ sẽ bắt anh ta chịu tránh nhiệm. Đừng có khờ mặt ra như vậy, nói cho tớ nghe coi!”

Bình Tử trợn tròn mắt: “ An An, cậu nói lăng nhăng gì vậy? Tớ không có cái gì với Triệu Dư hết.”

“Không phải hôm qua cậu đi chung với Triệu Dư hả?”

Bình Tử gật đầu: “Phải, nhưng, ai da, tớ và thiếu gia Triệu không có xảy ra chuyện gì hết. Chỉ là…” Bình Tử ấp úng. An An biết có chuyện, đầu óc cô nhóc kia không linh hoạt, không biết biểu đạt làm sao.

“Hai người không xảy ra chuyện gì, vậy vì sao cậu đỏ mặt?”

“Tớ… tối hôm qua tớ đi hẹn hò với đối tượng đã xem mắt mấy ngày trước.”

An An nghĩ thầm, xong rồi, xong rồi, tò mò dẫn tới mù quáng: “Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Tối hôm qua cậu ở lại nhà người đàn ông kia? Tối hôm qua cậu không về nhà đó Bình Tử!!! Cậu… sao cậu có thể? Như vậy không tốt đâu!”

Bình Tử vội vàng xua tay: “Không, không có! Tớ không làm gì hết với anh ta. Chúng tớ không làm gì hết mà! Không có, tới cũng không ở lại nhà anh ta.”

“Bình Tử, cậu nói năng rõ ràng một chút đi! Đầu óc có bệnh à, miệng mồm có tật sao? Cô hai à, tớ tức muốn chết nè.” An An quả thật muốn bóp chết Bình Tử cho thật nhanh, cứ lấp ba lấp bấp.

“Tớ, hôm qua tớ ra ngoài nói chuyện với Triệu Dư, sau đó đã thấy không còn nhiều thời gian nên tính rằng trực tiếp đi đến chỗ hẹn. Nhưng không hiểu thế nào, đột nhiên Triệu Dư lôi tớ đi, nói rằng có việc nhờ tớ giúp một tay. Tiếp theo, anh ấy dẫn tớ tới gặp một đống bạn bè của anh ấy. Tớ cũng không biết là ai, sau đó tớ uống quá nhiều… sau đó, sau đó…”

“Sau đó? Sau đó cái gì? Em gái à, em có thể nào nói rõ ràng một chút không?”

“Tớ không nhớ!”

“Buổi sáng tỉnh dậy ở đâu?”

“Nhà của Triệu Dư.”

“Quan trọng là ở chỗ nào? Trên giường của ai?”

“Anh ấy, của anh ấy.”

“Anh ấy nào?”

“Không biết.”

“Không biết em gái cậu! Người này khờ không thể tưởng tượng nổi! Triệu Dư chết dịch kia! À, không đúng, hai người không làm gì hết phải không? Không phải anh ta đã “tấn công thân thể” cậu rồi chứ?”

"Không có, anh ấy không đánh tớ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.