Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 193: Hôn dạ minh châu (59)




Sở Dương sau khi hướng dẫn một lần thì phát hiện hai người lại có thể tự mình vận hành, phát hiện này khiến hắn rất giật mình: "Không hổ là vị diện chi tử."

Sở Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua nóc phòng, nhìn lên bầu trời.

"Phương thế giới này không bị áp chế như trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao, với tu vi hiện tại của ta mà vẫn có thể tăng trưởng mãnh liệt."

Sở Dương cẩn thận cảm ứng, rốt cục nhẹ nhàng thở ra: Dù sao nơi này cũng có nhân vật phá toái hư không trong truyền thuyết."

Lúc chạng vạng tối, ánh chiều tà chiếu vào trong nhà.

Hai người Khấu Trọng rốt cục tỉnh lại.

"Thật thoải mái!"

Khấu Trọng mở mắt ra, trước co duỗi lưng một cái thì nghe bên cạnh truyền đến tiếng vang "lốp bốp" khiến hắn giật nảy mình, đột nhiên nhảy dựng lên, vậy mà đụng phải nóc phòng.

"Ai u" một tiếng té ngã xuống đất.

Từ Tử Lăng kinh hãi không quản biến hóa của bản thân mà vội vàng đỡ Khấu Trọng dậy, hỏi: "Sao thế? Có bị thương không?"

"Không sao!"

Khấu Trọng phủi mông đứng dậy, nắm chặt bàn tay: "Hiện tại ta cảm thấy toàn thân tràn đầy khí lực, cảm giác, cảm giác như một quyền của ta có thể đánh chết Ngôn lão đại."

"Ta, ta cũng như thế thì phải!"

Tỉnh táo lại, Từ Tử Lăng cũng phát hiện ra khí lực bản thân tăng lên nhiều.

Hai người liếc nhau, đồng thời nhìn sang Sở Dương, tâm hữu linh tê, cùng quỳ xuống trước Sở Dương.

"Xin sư phụ nhận chúng ta làm đệ tử?"

Hai người lập tức dập đầu.

Hai người tuổi tác không lớn nhưng trà trộn nơi đầu đường xó chợ nên tự nhiên biết được cơ duyên của bản thân, lanh cơ nhạy bén, biết trước mắt là cơ hội thay đổi sổ phận nên không chút do dự quỳ xuống.

"Tại sao ta phải thu hai ngươi làm đệ tử?"

Sở Dương nghiêm túc nói.

"Bởi vì, bởi vì..."

Khấu Trọng ngẫm nghĩ một hồi nhưng không tìm ra được bất cứ lý do gì, không khỏi vò đầu bối rối.

"Bởi vì tiền bối truyền công pháp cho chúng ta, tự nhiên muốn thu chúng ta làm đệ tử."

Từ Tử Lăng lại nhanh chóng nói ra.

"Đúng, đúng, đúng, đã truyền công pháp cho chúng ta nên chúng ta tự nhiên là đệ tử của tiền bối. Sư phụ ở trên, xin nhận đại lễ tham bái của đệ tử."

Khấu Trọng xoay chuyển vấn đề, vội vàng lôi kéo Từ Tử Lăng hành đại lễ ba quỳ chín lạy.

Sở Dương không cự tuyệt, mỉm cười gật đầu.

"Tốt!

Chờ sau khi hai người quỳ bái xong, Sở Dương hất tay áo lên, kình lực phun ra nâng hai người lên khiến cho bọn họ chất kinh, đồng thời cuồng hỉ: "Đã bái ta làm thầy thì phải biết tên của vi sư. Ta tên Sở Dương, nhớ cho kỹ, sau này không cho phép làm mất mặt vi sư. Ta nói một là một, nói hai là hai."

"Vâng, sư phụ!"

Lúc này, hai người ngược lại tỏ ra câu nệ.

"Đi thôi, dẫn vi sư vào thành!"

Sở Dương bước đi ra ngoài trước, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn nhau, đều lộ ra vui mừng.

Trên đường đi, Sở Dương giảng giải đạo lý võ học cho bọn họ một phen, đặc biệt nói kỹ về Phong Thần thối và Bài Vân chưởng. Hai người Khấu Trọng nghe rất chăm chú, thậm chí thỉnh thoảng lại đặt câu hỏi.

"Sư phụ, khí lưu như tiểu xà trong cơ thể chúng ta là chân khí trong truyền thuyết hả?"

Khấu Trọng nhịn không được hỏi.

"Đây chính là chân khí!"

Sở Dương gật đầu: "Tu luyện ra chân khí liền bước vào cánh cửa võ đạo, các ngươi hiện tại miễn cưỡng xem như hậu thiên sơ kỳ."

"Thật là chân khí đó!"

Khấu Trọng không để ý đến câu nói kế tiếp, lại nói: "Ngôn lão đại chỉ là một thân tử khí lực thôi, luyện mấy năm quyền cước căn bản chẳng có chân khí gì cả, như thế chẳng phải nói chúng ta lợi hại hơn hắn ư?"

"Qua mấy ngày nữa thì mới được."

Sở Dương cười nói: "Các ngươi vừa mới tu luyện nên còn chưa hiểu chân khí là gì, không hiểu cách vận dụng, không biết chiêu thức nên sao đối địch được?"

"Cũng đúng thật!"

Khấu Trọng gãi gãi đầu.

"Sư phụ, hậu thiên là gì?"

Từ Tử Lăng bắt được điểm mấu chốt.

"Đạo võ học, tràn đầy khí huyết, rèn luyện chân khí."

Sở Dương giảng giải: "Một khi tu luyện ra chân khí thì coi như ở cảnh giới hậu thiên. Chờ khi chân khí tràn ngập kinh mạch, vận hành không trì trệ sẽ trở thành hậu thiên viên mãn. Tiến thêm một bước, lĩnh ngộ tiên thiên chi đạo, chân khí thuế biến trở thành tiên thiên chân khí thì sẽ đạt cảnh giới tiên thiên."

"Cảnh giới tiên thiên? Nghe có vẻ lợi hại thật!"

Khấu Trọng xen lời.

"Một khi đạt tới cảnh giới tiên thiên, thiên hạ rộng lớn, chỉ cần không đụng tới những cường giả thế hệ trước thì thiên hạ này mặc các ngươi đi."

Sở Dương nói: "Cố gắng lên, không tới mấy năm thì các ngươi sẽ đạt tới thôi."

"Thật?"

Hai người Khấu Trọng đồng thời kích động, hừng hực nhìn Sở Dương.

"Vi sư lừa các ngươi à?"

Sở Dương lạnh hừ một tiếng.

Đúng lúc này, đối diện có hơn mười người đi tới, từng tên cà lơ phất phơ, y phục không chỉnh tề.

"Sư phụ, kia, kia là bọn Ngôn lão đại!"

Sau khi thấy rõ thì Khấu Trọng run người, vội vàng trốn đến sau lưng Sở Dương.

"Đệ tử của ta còn sợ mấy tên côn đồ à, thật không có tiền đồ."

Sở Dương trầm giọng nói.

Khấu Trọng hơi đỏ mặt, từ phía sau lưng đi ra nhưng thấy sao cũng không có khí lực, ngay cả Từ Tử Lăng cũng giống như vậy, dù sao cả hai bị ức hiếp đã lâu nên khó tránh khỏi sợ hãi.

Một lát sau, bọn người Ngôn lão đại chặn đường đi.

"Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, hai ranh con các ngươi thấy Ngôn lão đại sao không mau cút tới đây?" Một tiểu lưu manh trong bọn quát mắng, nhưng ánh mắt của bọn hắn lại đảo tới đảo lui trên người Sở Dương.

Bọn hắn sau khi đoạt bạc của Khấu Trọng xong thì cũng cảm thấy kỳ quặc, dù sao Khấu Trọng và tên ăn mày bạn hắn cũng chẳng khác nhau mấy, vậy thì tiền từ đâu ra? Rốt cục bọn họ không nhịn được sự tham lam trong lòng nên tới tìm.

"Chính các ngươi đánh Tiểu Trọng?"

Không đợi Khấu Trọng đáp lời, Sở Dương sầm mặt lại, khí thế mãnh liệt như sơn hô hải khiếu (*núi hô biển gầm), hóa thành một ngọn núi lớn đè bọn Ngôn lão đại.

"Tới đây cho ta!"

Không chờ trả lời, Sở Dương vung bàn tay lên hút bọn người Ngôn lão đại đang kinh hãi đến phụ cận, nhấn xuống một cái rồi nói: "Quỳ xuống cho ta!"

Hơn mười người tựa như con rối bị giật dây gấp xuống quỳ xuống, hết sức chật vật, khiếp sợ suýt trợn mắt ra ngoài.

Một màn này cũng khiến đám Khấu Trọng và Từ Tử Lăng triệt để rung động, bọn hắn dù biết sư phụ này lợi hại nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ lợi hại đến trình độ này.

Hình tượng Sở Dương trong lòng bọn họ lập tức cao lớn vạn phần.

"Tiểu Trọng, ngươi nói xem nên xử trí bọn hắn như nào?"

Sở Dương quay đầu hỏi.

"Sư phụ thì sao?"

Khấu Trọng giật mình, sau khi tỉnh táo lại thì vội vàng nói: "Người quyết định đi!"

"Vậy giết bọn hắn đi!"

Sở Dương nói: "Ngươi đi, cho bọn hắn mỗi người một kiếm!"

Sở Dương lật tay liền hiện ra một thanh hàn thiết trường kiếm, đưa cho Khấu Trọng.

"Giết, giết bọn hắn?"

Khấu Trọng ngốc trệ.

Dựa theo ý nghĩ của hắn thì cùng lắm là hung hăng đập bọn họ một trận mà thôi.

"Bọn hắn không phải ức hiếp các ngươi sao? Vậy mau trả thù đi!"

Sở Dương trầm giọng nói.

"Nhưng, nhưng sư phụ, bọn hắn tối đa chỉ đánh qua chúng ta đôi lần thôi. Nhưng có đôi khi, trời đông giá rét, bọn hắn lại cho chúng ta cái căn, nhờ thế chúng ta mới không chết đói trong cái lạnh."

Khấu Trọng vội vàng nói.

"Đúng thế thưa sư phụ, bọn hắn tội không đáng chết, hay, hay để Khấu Trọng giáo huấn bọn họ một trận là được."

Từ Tử Lăng cũng nói.

Giờ khắc này, trong lòng bọn họ dâng lên sự e ngại với Sở Dương.

Sở Dương âm thầm gật đầu, bản ý của hắn cũng không phải muốn giết những người này mà chỉ là xem lựa chọn của hai người Khấu Trọng thôi: "Vậy đi giáo huấn bọn họ một trận cho hả giận đi!"

"Được rồi!"

Khấu Trọng hưng phấn, ngay cả Từ Tử Lăng cũng kích động.

Có thể giáo huấn bọn người Ngôn lão đại cao cao không thể chạm tới, đây là chuyện mà nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Hai người thận trọng đi tới, nhìn thấy Ngôn lão đại không thể động, miệng không thể nói, chỉ có ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn, lại quay đầu nhìn Sở Dương một chút, lúc này mới đánh hơn mười người đến điếng người.

"Thật thoải mái!"

Khấu Trọng đánh đến mệt người, không khỏi thoải mái cười to.

"Xác thực thoải mái!"

Từ Tử Lăng cũng mỉm cười.

Sở Dương hất tay áo lên, giải giam cầm cho bọn Ngôn lão đại, âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi có oán hận không?"

"Không dám, không dám, tiểu nhân không dám!"

Ngôn lão đại vội vàng dập đầu, hắn thật sợ vỡ mật: "Từ nay về sau, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chính là đại gia của chúng ta."

Sở Dương khẽ híp mắt, gật đầu nói: "Cũng được, sau này các ngươi hãy nghe Khấu Trọng và Từ Tử Lăng sai bảo, nếu như dám lá mặt lá trái thì các ngươi xem đây!"

Nói xong, hắn vỗ ra một chưởng đánh nát một khối đá cao bốn mét ở cách xa hai ba mươi mét.

PHÙ! PHÙ!

Từng người trong bọn Ngôn lão đại sắc mặt tái nhợt, ngồi chồm hổm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.